10 Triệu Một Đêm Em Đi Không
Chương 105
" Đây là một trò chơi vui có tính chất may rủi, có thể khiến bạn hoặc người khác bị sai khiến theo yêu cầu được đặt sẵn trong ứng dụng này và được sự đồng ý của tất cả mọi người! Mặc định của trò chơi sai khiến này đó chính là những thử thách bất kỳ. Sẽ có những nút như Hát một bài, hôn một người, nhảy một điệu bất kỳ, chụp hình cùng ai đó, tát một người, hoặc là chống đẩy bao nhiêu cái,.. may mắn nhất là bỏ qua. "
Hàn Tiểu Hy nói đoạn đặt ngón trỏ lên một hình tròn hiển thị trên màn hình:
" Mọi người cũng đặt vào đi! "
Mọi người sau đó đều làm theo.
Chỉ có Tư Duệ là không có động tĩnh gì. Trước đây cô từng thấy các bạn trong lớp chơi nên không lấy làm lạ. Nhưng bây giờ cô không thấy đường, không thể xác định vị trí hình tròn nên chỉ ngồi bất động.
Nhưng sau bất ngờ, Cao Lãng đã nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng kéo ngón trỏ đặt lên màn hình.
Hệ thống sau đó chọn ngẫu nhiên ngón tay của một người. Ấy là hình tròn của Hướng Mạc Tâm đột nhiên được làm nổi bật lên.
Hàn Tiểu Hy thấy vậy nói tiếp:
" Em bấm một lần nữa vào vòng tròn đã chọn đi! "
Hướng Mạc Tâm làm theo, màn hình sau đó được chuyển sang bảng chọn yêu cầu. Cô nhận được thử thách đó là: ' Kể một câu chuyện kinh dị ''.
Thấy vậy, Tiểu Miểu hạ giọng hỏi:
" Chị nghe nói những nơi như vậy có rất nhiều ma quỷ, hoặc là những truyền thuyết rùng rợn. Em nói xem có thật không? "
Quan sát một lượt ánh nhìn hiếu kỳ của mọi người, Hướng Mạc Tâm không nỡ nói thật. Đầu óc vội vàng nhảy số bật ra một câu chuyện kinh dị rùng rợn.
" Đi sâu vào ngọn rừng kia... " Nói đoạn chỉ về ngọn núi cách đó không xa... " Sẽ có một bộ tộc ít người sống trên sườn núi. Ở đó nổi tiếng với thuật bùa ngải, cụ thể là bùa yêu, ngải trù, cầu con,... Để em nói mọi người nghe ngày trước ở thôn này có một người từng bị rồi nha! "
Hướng Mạc Tâm dừng lại một lúc, chờ đợi phản ứng của mọi người. Ngoại trừ Cao Lãng và Trừ Vỹ Thiên luôn ngồi trầm mặc nhìn nữ nhân của mình ra thì những người còn lại dường như đều đang rất tò mò.
Đặc biệt là cô nàng Hàn Tiểu Hy.
" Người… người đó bị cái gì? " Hàn Tiểu Hy nuốt nước bọt hỏi.
Hướng Mạc Tâm thầm đắc ý, cô hắng giọng nói tiếp:
" Chị ta bị trúng bùa yêu. Có một anh chàng của bộ tộc đó xuống núi đi chợ, hữu duyên gặp được chị ta rồi đem lòng yêu. Nhưng chị ta đã có người trong lòng. Anh ta lại yêu rất sâu đậm, không còn cách nào khác đành phải dùng tới bùa gia truyền để giữ chị ta lại bên mình thôi! "
Nghe đến đây, Cao Lãng bỗng nhíu mày, chột dạ nhìn sang Tư Duệ. Thầm nghĩ, nếu cô vẫn nhất mực xa cách không yêu cũng không hận anh như vậy, khả năng anh phải đi lên bộ tộc đó một chuyến. Chỉ có như vậy, cô gái này mới vĩnh viễn thuộc về anh.
Cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Tư Duệ bất giác rùng mình, ánh mắt này nếu cô không lầm thì chính là của Cao Lãng. Tại sao anh lại nhìn cô như vậy, không phải là muốn…
Nghĩ vậy, cô lập tức hoảng hốt, trong lòng kinh sợ Cao Lãng. Thời gian sống chung đủ để cô hiểu được anh nghĩ gì. Người đàn ông này trên thương trường muốn gì phải đặt được cái đó, vì mục tiêu mà bất chấp thủ đoạn. Đối với cô cũng không ngoại lệ đi?
Tư Duệ sợ hãi đứng bật dậy, loạng choạng lùi ra xa. Lúc này mọi người đều lo lắng đặt sự chú ý về phía cô. Cao Lãng ngồi bên cạnh Tư Duệ nhanh nhẹn kéo cô lại.
" Cẩn thận kẻo ngã! " Anh nói, trực tiếp đem cơ thể nhỏ nhắn giam trong lòng: " Sợ sao? "
Hướng Mạc Tâm câm nín chẳng dám hó hé nữa. Cô không nghĩ là Tư Duệ lại vì câu chuyện bịa đặt này mà hoảng hốt như vậy.
Tư Duệ muốn nói cô sợ anh, chứ không phải câu chuyện kia nhưng bất lực. Hơn hết, cô muốn thoát khỏi Cao Lãng, phần vì chán ghét phần vì ngại. Trước mặt mọi người gần gũi như vậy, cô có mù chứ không mặt dày, ít nhất không mặt dày như anh.
Nhưng mọi người không hiểu được, càng không để ý đến sự biểu lộ thân mật này. Trước mắt chỉ thấy Tư Duệ đang sợ, câu chuyện kinh dị gì đó cũng vì vậy bị bỏ qua hết.
Đang chuẩn bị cho lần sai khiến tiếp theo thì Hướng Mạc Thâm từ đâu bỗng đi tới, cười sảng khoái nói với tất cả:
" Mọi người sao lại bị con bé cao kềnh này lừa rồi? Trên núi kia cao như vậy, không ai ngu ngốc dựng nhà trên đó ở cả! Hơn nữa ở đây tuy thâm sơn cùng cốc nhưng đời sống rất bình yên, mộc mạc. Làm gì có cái chuyện bùa ngải linh tinh kia? "
Vừa nói vừa vỗ nhẹ đầu Hướng Mạc Tâm mấy cái. Đứa em gái này đã lâu không gặp, ngoại trừ tài bốc phét lên trình ra thì cô dường như cũng cao thêm mấy phân thì phải!
Mọi người lúc này không hẹn cùng đổ dồn ánh mắt về phía Hướng Mạc Tâm.
Nhất là Cao Lãng, anh giống như vừa bị Hướng Mạc Thâm tạt cho một gáo nước lạnh. Mới vừa rồi còn tưởng có cách trị được Tư Duệ. Hóa ra tất cả chỉ là bịa đặt của một cô nhóc thôi ư?
Bị vạch trần, Hướng Mạc Tâm đỏ mặt luống cuống gạt tay anh trai ra:
" Thâm Thâm anh say rồi, bao lâu tửu lượng vẫn kém quá! Tốt nhất vào nhà ngủ đi đừng phá hỏng cuộc vui của bọn em! "
" Thật không? " Hướng Mạc Thâm nheo mắt hỏi lại.
Miệng Hướng Mạc Tâm mồm miệng méo xệch, khó khăn đáp:
" Th...thật! "
Lời vừa dứt đột nhiên, hai bên mặt của cô bị một lực kéo mạnh. Nói vậy nhưng thực chất là bị A Tài bẹo má. Cậu dùng lực không mạnh không nhẹ, khi chạm vào da thịt mềm mại trắng nõn đủ làm nó đỏ ửng lên:
" Sau này có thể làm nhà văn viết kịch bản được rồi! "
Chỉ có Tư Duệ là mừng thầm trong lòng. Chí ít nó không có thật, để người đàn ông đang giam cô từ bỏ cái ý định xấu xa kia đi.
Ngoại trừ Hướng Mạc Thâm, tất thảy đều không ai chú ý rằng Hướng Mạc Tâm đã không còn có phản ứng khi bị người khác giới động chạm nữa.
***
Đêm Giao thừa hôm ấy, tất cả đều thức trắng chờ đợi ánh bình minh đầu tiên của năm mới. Họ cùng nhau chụp hình, cho ra những tấm ảnh 'gia đình' vô giá có một không hai của những con người xa lạ được gắn kết lại với nhau. Đó là khoảnh khắc đẹp nhất được lưu giữ lại mãi mãi trước dòng chảy vô tận của thời gian.
Những tưởng chuyện xấu sẽ qua đi và lời chúc năm mới tốt đẹp cùng tiếng lòng nguyện cầu may mắn, bình an sẽ được đáp trả trong những tháng ngày sắp tới. Nhưng trái lại…
Bi kịch bây giờ mới thực sự bắt đầu!
_________________________________
Ở lại Đông Sơn đến hết mùng 3 thì Châu Sở Kiệt, Hàn Tiểu Hy và A Vinh lẫn A Sở đều phải trở về thành phố C. Riêng Tề Vỹ Thiên và Tiểu Miểu do có công việc đốt xuất nên đã rời đi từ hôm qua.
Trước khi chia tay, Hướng Mạc Tâm từ trong nhà xách ra một cái túi đi đến bên cạnh Hàn Tiểu Hy, lấy ra một thứ đưa cho cô.
Hàn Tiểu Hy ngây người nhận lấy con thỏ bông bằng len, mắt tròn chớp chớp nhìn Hướng Mạc Tâm:
" Là em tự làm hả? " Theo như lời mẹ Thanh, Hướng Mạc Tâm rất vụng về công chuyện gia đình. Cô không biết nấu ăn, nên Hàn Tiểu Hy cũng đoán rằng trong chuyện thêu thùa may vá Hướng Mạc Tâm cũng vậy chứ! Thật không ngờ a!
" Chị thích không? " Hướng Mạc Tâm cười hỏi.
Hàn Tiểu Hy không cần suy nghĩ lập tức reo lên vui sướng:
" Đẹp lắm! Chị rất thích! Cảm ơn em nhiều nha! "
Tiếp đến, Hướng Mạc Tâm quay sang hai người đàn ông áo đen vạm vỡ đang đứng bất động như pho tượng, nở nụ cười tinh nghịch:
" Vì hai anh từng để tôi nằm ở cái nơi tối tăm ẩm thấp kia hơn một ngày trời nên tôi không có quà cho hai anh đâu! "
A Vinh đứng khoanh tay, liếc xéo cô một cái:
" Nhóc con nghĩ chúng tôi cần ư? "
Nghe vậy, A Sở liền huých vào người hắn một cái. Sau đó nhìn Hướng Mạc Tâm cười trừ:
" Thực xin lỗi tiểu thư về chuyện bất đắc dĩ ngày đó! Còn về quà cáp chúng tôi có hay không cũng được! " Nói là vậy, thật ra không có quà hắn vẫn thấy chút buồn tủi sương sương.
Qua một lúc, Hướng Mạc Tâm bỗng cười phá lên:
" Đùa thôi! Các anh ít tóc như vậy đi đường hẳn là lạnh đầu lắm! Cho hai anh nè! " Nói đoạn lấy trong giỏ ra hai cái mũ lên tối màu đưa đến trước mặt A Vinh và A Sở. " Tôi tự đan đó! "
Hai người đàn ông bất giác đưa tay lên đầu sờ sờ. Một đầu húi cua, còn lại là đầu đinh. Quả thực có hơi ít tóc!
A Sở nhận lấy mũ len trước, gật đầu cảm ơn:
" Tôi có thể đội nó ngay và luôn không? "
Không nghĩ tới khả năng cũng được tặng quà, trong lòng hắn vui sướng lắm! Ban nãy bảo có hay không cũng chả sao chỉ là tự hắn an ủi mình thôi! Ai đời lại chẳng muốn cơ chứ? Bây giờ có thật rồi! Về nhà hắn nhất định phải thắp hương đa tạ tổ tiên phù trợ và tiếp tục làm việc thiện tích đức mới được!
Sản phẩm của mình được hưởng ứng, Hướng Mạc Tâm rất vui vẻ líu lo đáp lại:
" Cái anh cầm là màu đỏ đô, màu may mắn đó! Đeo liền không những đẹp trai hơn mà còn sẽ sớm có bạn gái! "
Hắn cười tít mắt đội mũ len lên đầu, chờ kí hiệu like từ Hướng Mạc Tâm mới vọt ra kính chiếu hậu của xe tự ngắm nghía chính mình.
Trong khi đó A Vinh vẫn khoanh tay bất động, không hề có ý muốn nhận lấy. Nhưng qua một lát, ánh nhìn cưỡng ép của Hướng Mạc Tâm vẫn bắn về phía hắn như một phát súng đe dọa. Bị nhìn chằm chằm thật khó chịu, A Vinh hừ lạnh một tiếng, muốn hay không rốt cuộc cũng phải miễn cưỡng nhận lấy:
" Cảm ơn! "
Hướng Mạc Tâm hài lòng nhe răng:
" Không có gì! Nhớ giữ gìn cẩn thận đấy đừng nhận cho có lệ rồi vứt đi! Tôi nói anh biết, mũ len của Hướng Mạc Tâm tôi không còn cái thứ hai cho anh đâu! "
A Vinh cho đến tận sau này vĩnh viễn cũng không thể tin được rằng, lời nói ấy của cô nhóc lại là sự thật.
Lúc này, Hướng Mạc Tâm mới lại quay sang Châu Sở Kiệt. Đối với người này cô không thân thiết được nhưng cũng chẳng thể lạnh nhạt với cậu.
Hướng Mạc Tâm lại lấy thêm trong túi ra một chiếc băng đô:
" Hai anh kia ít tóc bao nhiêu thì bù lại vào cái đầu của cậu bấy nhiêu. Tặng cậu cái này băng vào trán cho đỡ vướng mấy lọn tóc mái nè! " Nói đoạn đưa cho Châu Sở Kiệt.
Cậu nhận lấy, hờ hững buông một câu cảm ơn. Nhớ tới túi quà trước đó đưa cho Hướng Mạc Tâm thì tiện thể dặn dò đôi câu:
" Bên trong có một số món đồ không để lâu được! Phải dùng ngay đi nhé! "
Hướng Mạc Tâm gật gù: " Tôi biết rồi! " Nói xong đưa mắt sang Hàn Tiểu Hy từ nãy tới giờ vẫn đang hí hoáy với con thỏ len: " Có dịp lại đến đây chơi nhé! Đông Sơn và Hướng Mạc Tâm luôn chào đón mọi người! "
Lúc này, Cao Lãng mới dắt Tư Duệ từ trong nhà đi ra. Cô vốn không muốn anh động vào người nhưng xem ra chẳng còn cách nào khác. Bất quá xem như cây nạng để cô đi đường cho khỏi vấp.
Hàn Tiểu Hy thấy bạn mình liền chạy đến trước mặt cô, ôm chầm lấy:
" Duệ Duệ, vì cậu là trường hợp đặc biệt nên không bị đuổi học. Mình mong sớm ngày được tiếp tục ngồi cùng cậu học tập! "
Đoạn buông Tư Duệ ra nói tiếp:
" Lý Kỳ Nhan và mọi người đều rất nhớ cậu! Vậy nên cậu hãy sinh em bé khỏe mạnh và trở lại trường càng sớm càng tốt nha! Nếu được nghỉ phép, mình sẽ dẫn Lý Kỳ Nhan tới đây thăm cậu. "
Tư Duệ từ đầu đến cuối đều không nhìn được nét mặt của Hàn Tiểu Hy. Thế nhưng qua giọng nói có chút nghẹn ngào, cô biết cô bạn này đang sắp khóc tới nơi rồi.
Tư Duệ luống cuống, lúc này không biết phải đáp lại thế nào. Con người có một nhược điểm là rất dễ bị ảnh hưởng. Thấy Hàn Tiểu Hy sắp khóc, sống mũi cô cũng trở nên cay xè.
Qua một lúc ổn định cảm xúc, Tư Duệ mới gật đầu chắc nịch viết vào tay cô:
' Nhất định rồi! Cảm ơn cậu thời gian qua đã luôn vì mình! Phiền cậu gửi lời hỏi thăm tới Lý Kỳ Nhan và mọi người khác nhé! '
Hàn Tiểu Hy lúc này kìm không nổi đã thật sự rơi nước mắt. Cô gật đầu liên tục rồi lại ôm Tư Duệ vào lòng. Thật lâu sau mới chịu buông ra để lên đường.
Châu Sở Kiệt cũng có đôi lời cần nói với Tư Duệ. Đối với cô, cậu vẫn là rất thích! Nhưng dường như bản thân đã giác ngộ ra một điều quan trọng. Tình cảm này vẫn là nên được chôn giấu trong lòng. Cậu đến sau, cậu phải chấp nhận rằng mình không thể cùng Tư Duệ có tương lai. Nhưng chỉ cần nhìn cô hạnh phúc, cậu cũng đã mãn nguyện rồi! Rất bằng lòng!
" Tư Duệ, bảo trọng nhé! " Khi nói ra lời này, lòng cậu bỗng quặn thắt lại. Dường như là đang linh tính đến chuyện chẳng lành trong tương lai.
Tư Duệ gật đầu, cũng viết vào tay cậu:
' Cảm ơn Sở Kiệt! Cậu cũng vậy nhé! '
A Vinh leo lên xe trước, lúc chuẩn bị khởi động thì mẹ Thanh lại từ trong nhà vội đi ra dúi thêm cho ít quà vặt bỏ lên xe ăn đường.
Sự quan tâm này, làm hắn bất giác nhớ đến người mẹ quá cố của mình. Đúng hơn thì từ lúc ở đây, hắn đã luôn cảm thấy vậy. Hắn thầm ngưỡng mộ Hướng Mạc Tâm, cũng thầm hạnh phúc thay cho cô bé.
A Vinh nhận lấy, lần đầu tiên từ khi đến Đông Sơn, trên gương mặt luôn hằm hằm sát khí lại nở một nụ cười ấm áp:
" Cảm ơn mẹ Thanh! " Tiếng 'mẹ' này, tất cả mọi người đều dùng để gọi Hướng Mạc Thanh. Nhưng đối với hắn, nó thiêng liêng và sâu đậm hơn cả.
***
" Không còn gì nữa thì chúng tôi đi đây! Cậu chủ, cậu phải chăm sóc thực tốt cho Tiểu phu nhân đó! " A Sở đứng trước mặt Cao Lãng, trịnh trọng nói.
Cao Lãng cười nhẹ, cánh tay siết chặt cô gái bên cạnh hơn, buông ánh mắt yêu chiều nhìn cô:
" Ừ! Chắc chắn rồi! "
__________________________________
- Còn tiếp-
Hàn Tiểu Hy nói đoạn đặt ngón trỏ lên một hình tròn hiển thị trên màn hình:
" Mọi người cũng đặt vào đi! "
Mọi người sau đó đều làm theo.
Chỉ có Tư Duệ là không có động tĩnh gì. Trước đây cô từng thấy các bạn trong lớp chơi nên không lấy làm lạ. Nhưng bây giờ cô không thấy đường, không thể xác định vị trí hình tròn nên chỉ ngồi bất động.
Nhưng sau bất ngờ, Cao Lãng đã nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng kéo ngón trỏ đặt lên màn hình.
Hệ thống sau đó chọn ngẫu nhiên ngón tay của một người. Ấy là hình tròn của Hướng Mạc Tâm đột nhiên được làm nổi bật lên.
Hàn Tiểu Hy thấy vậy nói tiếp:
" Em bấm một lần nữa vào vòng tròn đã chọn đi! "
Hướng Mạc Tâm làm theo, màn hình sau đó được chuyển sang bảng chọn yêu cầu. Cô nhận được thử thách đó là: ' Kể một câu chuyện kinh dị ''.
Thấy vậy, Tiểu Miểu hạ giọng hỏi:
" Chị nghe nói những nơi như vậy có rất nhiều ma quỷ, hoặc là những truyền thuyết rùng rợn. Em nói xem có thật không? "
Quan sát một lượt ánh nhìn hiếu kỳ của mọi người, Hướng Mạc Tâm không nỡ nói thật. Đầu óc vội vàng nhảy số bật ra một câu chuyện kinh dị rùng rợn.
" Đi sâu vào ngọn rừng kia... " Nói đoạn chỉ về ngọn núi cách đó không xa... " Sẽ có một bộ tộc ít người sống trên sườn núi. Ở đó nổi tiếng với thuật bùa ngải, cụ thể là bùa yêu, ngải trù, cầu con,... Để em nói mọi người nghe ngày trước ở thôn này có một người từng bị rồi nha! "
Hướng Mạc Tâm dừng lại một lúc, chờ đợi phản ứng của mọi người. Ngoại trừ Cao Lãng và Trừ Vỹ Thiên luôn ngồi trầm mặc nhìn nữ nhân của mình ra thì những người còn lại dường như đều đang rất tò mò.
Đặc biệt là cô nàng Hàn Tiểu Hy.
" Người… người đó bị cái gì? " Hàn Tiểu Hy nuốt nước bọt hỏi.
Hướng Mạc Tâm thầm đắc ý, cô hắng giọng nói tiếp:
" Chị ta bị trúng bùa yêu. Có một anh chàng của bộ tộc đó xuống núi đi chợ, hữu duyên gặp được chị ta rồi đem lòng yêu. Nhưng chị ta đã có người trong lòng. Anh ta lại yêu rất sâu đậm, không còn cách nào khác đành phải dùng tới bùa gia truyền để giữ chị ta lại bên mình thôi! "
Nghe đến đây, Cao Lãng bỗng nhíu mày, chột dạ nhìn sang Tư Duệ. Thầm nghĩ, nếu cô vẫn nhất mực xa cách không yêu cũng không hận anh như vậy, khả năng anh phải đi lên bộ tộc đó một chuyến. Chỉ có như vậy, cô gái này mới vĩnh viễn thuộc về anh.
Cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Tư Duệ bất giác rùng mình, ánh mắt này nếu cô không lầm thì chính là của Cao Lãng. Tại sao anh lại nhìn cô như vậy, không phải là muốn…
Nghĩ vậy, cô lập tức hoảng hốt, trong lòng kinh sợ Cao Lãng. Thời gian sống chung đủ để cô hiểu được anh nghĩ gì. Người đàn ông này trên thương trường muốn gì phải đặt được cái đó, vì mục tiêu mà bất chấp thủ đoạn. Đối với cô cũng không ngoại lệ đi?
Tư Duệ sợ hãi đứng bật dậy, loạng choạng lùi ra xa. Lúc này mọi người đều lo lắng đặt sự chú ý về phía cô. Cao Lãng ngồi bên cạnh Tư Duệ nhanh nhẹn kéo cô lại.
" Cẩn thận kẻo ngã! " Anh nói, trực tiếp đem cơ thể nhỏ nhắn giam trong lòng: " Sợ sao? "
Hướng Mạc Tâm câm nín chẳng dám hó hé nữa. Cô không nghĩ là Tư Duệ lại vì câu chuyện bịa đặt này mà hoảng hốt như vậy.
Tư Duệ muốn nói cô sợ anh, chứ không phải câu chuyện kia nhưng bất lực. Hơn hết, cô muốn thoát khỏi Cao Lãng, phần vì chán ghét phần vì ngại. Trước mặt mọi người gần gũi như vậy, cô có mù chứ không mặt dày, ít nhất không mặt dày như anh.
Nhưng mọi người không hiểu được, càng không để ý đến sự biểu lộ thân mật này. Trước mắt chỉ thấy Tư Duệ đang sợ, câu chuyện kinh dị gì đó cũng vì vậy bị bỏ qua hết.
Đang chuẩn bị cho lần sai khiến tiếp theo thì Hướng Mạc Thâm từ đâu bỗng đi tới, cười sảng khoái nói với tất cả:
" Mọi người sao lại bị con bé cao kềnh này lừa rồi? Trên núi kia cao như vậy, không ai ngu ngốc dựng nhà trên đó ở cả! Hơn nữa ở đây tuy thâm sơn cùng cốc nhưng đời sống rất bình yên, mộc mạc. Làm gì có cái chuyện bùa ngải linh tinh kia? "
Vừa nói vừa vỗ nhẹ đầu Hướng Mạc Tâm mấy cái. Đứa em gái này đã lâu không gặp, ngoại trừ tài bốc phét lên trình ra thì cô dường như cũng cao thêm mấy phân thì phải!
Mọi người lúc này không hẹn cùng đổ dồn ánh mắt về phía Hướng Mạc Tâm.
Nhất là Cao Lãng, anh giống như vừa bị Hướng Mạc Thâm tạt cho một gáo nước lạnh. Mới vừa rồi còn tưởng có cách trị được Tư Duệ. Hóa ra tất cả chỉ là bịa đặt của một cô nhóc thôi ư?
Bị vạch trần, Hướng Mạc Tâm đỏ mặt luống cuống gạt tay anh trai ra:
" Thâm Thâm anh say rồi, bao lâu tửu lượng vẫn kém quá! Tốt nhất vào nhà ngủ đi đừng phá hỏng cuộc vui của bọn em! "
" Thật không? " Hướng Mạc Thâm nheo mắt hỏi lại.
Miệng Hướng Mạc Tâm mồm miệng méo xệch, khó khăn đáp:
" Th...thật! "
Lời vừa dứt đột nhiên, hai bên mặt của cô bị một lực kéo mạnh. Nói vậy nhưng thực chất là bị A Tài bẹo má. Cậu dùng lực không mạnh không nhẹ, khi chạm vào da thịt mềm mại trắng nõn đủ làm nó đỏ ửng lên:
" Sau này có thể làm nhà văn viết kịch bản được rồi! "
Chỉ có Tư Duệ là mừng thầm trong lòng. Chí ít nó không có thật, để người đàn ông đang giam cô từ bỏ cái ý định xấu xa kia đi.
Ngoại trừ Hướng Mạc Thâm, tất thảy đều không ai chú ý rằng Hướng Mạc Tâm đã không còn có phản ứng khi bị người khác giới động chạm nữa.
***
Đêm Giao thừa hôm ấy, tất cả đều thức trắng chờ đợi ánh bình minh đầu tiên của năm mới. Họ cùng nhau chụp hình, cho ra những tấm ảnh 'gia đình' vô giá có một không hai của những con người xa lạ được gắn kết lại với nhau. Đó là khoảnh khắc đẹp nhất được lưu giữ lại mãi mãi trước dòng chảy vô tận của thời gian.
Những tưởng chuyện xấu sẽ qua đi và lời chúc năm mới tốt đẹp cùng tiếng lòng nguyện cầu may mắn, bình an sẽ được đáp trả trong những tháng ngày sắp tới. Nhưng trái lại…
Bi kịch bây giờ mới thực sự bắt đầu!
_________________________________
Ở lại Đông Sơn đến hết mùng 3 thì Châu Sở Kiệt, Hàn Tiểu Hy và A Vinh lẫn A Sở đều phải trở về thành phố C. Riêng Tề Vỹ Thiên và Tiểu Miểu do có công việc đốt xuất nên đã rời đi từ hôm qua.
Trước khi chia tay, Hướng Mạc Tâm từ trong nhà xách ra một cái túi đi đến bên cạnh Hàn Tiểu Hy, lấy ra một thứ đưa cho cô.
Hàn Tiểu Hy ngây người nhận lấy con thỏ bông bằng len, mắt tròn chớp chớp nhìn Hướng Mạc Tâm:
" Là em tự làm hả? " Theo như lời mẹ Thanh, Hướng Mạc Tâm rất vụng về công chuyện gia đình. Cô không biết nấu ăn, nên Hàn Tiểu Hy cũng đoán rằng trong chuyện thêu thùa may vá Hướng Mạc Tâm cũng vậy chứ! Thật không ngờ a!
" Chị thích không? " Hướng Mạc Tâm cười hỏi.
Hàn Tiểu Hy không cần suy nghĩ lập tức reo lên vui sướng:
" Đẹp lắm! Chị rất thích! Cảm ơn em nhiều nha! "
Tiếp đến, Hướng Mạc Tâm quay sang hai người đàn ông áo đen vạm vỡ đang đứng bất động như pho tượng, nở nụ cười tinh nghịch:
" Vì hai anh từng để tôi nằm ở cái nơi tối tăm ẩm thấp kia hơn một ngày trời nên tôi không có quà cho hai anh đâu! "
A Vinh đứng khoanh tay, liếc xéo cô một cái:
" Nhóc con nghĩ chúng tôi cần ư? "
Nghe vậy, A Sở liền huých vào người hắn một cái. Sau đó nhìn Hướng Mạc Tâm cười trừ:
" Thực xin lỗi tiểu thư về chuyện bất đắc dĩ ngày đó! Còn về quà cáp chúng tôi có hay không cũng được! " Nói là vậy, thật ra không có quà hắn vẫn thấy chút buồn tủi sương sương.
Qua một lúc, Hướng Mạc Tâm bỗng cười phá lên:
" Đùa thôi! Các anh ít tóc như vậy đi đường hẳn là lạnh đầu lắm! Cho hai anh nè! " Nói đoạn lấy trong giỏ ra hai cái mũ lên tối màu đưa đến trước mặt A Vinh và A Sở. " Tôi tự đan đó! "
Hai người đàn ông bất giác đưa tay lên đầu sờ sờ. Một đầu húi cua, còn lại là đầu đinh. Quả thực có hơi ít tóc!
A Sở nhận lấy mũ len trước, gật đầu cảm ơn:
" Tôi có thể đội nó ngay và luôn không? "
Không nghĩ tới khả năng cũng được tặng quà, trong lòng hắn vui sướng lắm! Ban nãy bảo có hay không cũng chả sao chỉ là tự hắn an ủi mình thôi! Ai đời lại chẳng muốn cơ chứ? Bây giờ có thật rồi! Về nhà hắn nhất định phải thắp hương đa tạ tổ tiên phù trợ và tiếp tục làm việc thiện tích đức mới được!
Sản phẩm của mình được hưởng ứng, Hướng Mạc Tâm rất vui vẻ líu lo đáp lại:
" Cái anh cầm là màu đỏ đô, màu may mắn đó! Đeo liền không những đẹp trai hơn mà còn sẽ sớm có bạn gái! "
Hắn cười tít mắt đội mũ len lên đầu, chờ kí hiệu like từ Hướng Mạc Tâm mới vọt ra kính chiếu hậu của xe tự ngắm nghía chính mình.
Trong khi đó A Vinh vẫn khoanh tay bất động, không hề có ý muốn nhận lấy. Nhưng qua một lát, ánh nhìn cưỡng ép của Hướng Mạc Tâm vẫn bắn về phía hắn như một phát súng đe dọa. Bị nhìn chằm chằm thật khó chịu, A Vinh hừ lạnh một tiếng, muốn hay không rốt cuộc cũng phải miễn cưỡng nhận lấy:
" Cảm ơn! "
Hướng Mạc Tâm hài lòng nhe răng:
" Không có gì! Nhớ giữ gìn cẩn thận đấy đừng nhận cho có lệ rồi vứt đi! Tôi nói anh biết, mũ len của Hướng Mạc Tâm tôi không còn cái thứ hai cho anh đâu! "
A Vinh cho đến tận sau này vĩnh viễn cũng không thể tin được rằng, lời nói ấy của cô nhóc lại là sự thật.
Lúc này, Hướng Mạc Tâm mới lại quay sang Châu Sở Kiệt. Đối với người này cô không thân thiết được nhưng cũng chẳng thể lạnh nhạt với cậu.
Hướng Mạc Tâm lại lấy thêm trong túi ra một chiếc băng đô:
" Hai anh kia ít tóc bao nhiêu thì bù lại vào cái đầu của cậu bấy nhiêu. Tặng cậu cái này băng vào trán cho đỡ vướng mấy lọn tóc mái nè! " Nói đoạn đưa cho Châu Sở Kiệt.
Cậu nhận lấy, hờ hững buông một câu cảm ơn. Nhớ tới túi quà trước đó đưa cho Hướng Mạc Tâm thì tiện thể dặn dò đôi câu:
" Bên trong có một số món đồ không để lâu được! Phải dùng ngay đi nhé! "
Hướng Mạc Tâm gật gù: " Tôi biết rồi! " Nói xong đưa mắt sang Hàn Tiểu Hy từ nãy tới giờ vẫn đang hí hoáy với con thỏ len: " Có dịp lại đến đây chơi nhé! Đông Sơn và Hướng Mạc Tâm luôn chào đón mọi người! "
Lúc này, Cao Lãng mới dắt Tư Duệ từ trong nhà đi ra. Cô vốn không muốn anh động vào người nhưng xem ra chẳng còn cách nào khác. Bất quá xem như cây nạng để cô đi đường cho khỏi vấp.
Hàn Tiểu Hy thấy bạn mình liền chạy đến trước mặt cô, ôm chầm lấy:
" Duệ Duệ, vì cậu là trường hợp đặc biệt nên không bị đuổi học. Mình mong sớm ngày được tiếp tục ngồi cùng cậu học tập! "
Đoạn buông Tư Duệ ra nói tiếp:
" Lý Kỳ Nhan và mọi người đều rất nhớ cậu! Vậy nên cậu hãy sinh em bé khỏe mạnh và trở lại trường càng sớm càng tốt nha! Nếu được nghỉ phép, mình sẽ dẫn Lý Kỳ Nhan tới đây thăm cậu. "
Tư Duệ từ đầu đến cuối đều không nhìn được nét mặt của Hàn Tiểu Hy. Thế nhưng qua giọng nói có chút nghẹn ngào, cô biết cô bạn này đang sắp khóc tới nơi rồi.
Tư Duệ luống cuống, lúc này không biết phải đáp lại thế nào. Con người có một nhược điểm là rất dễ bị ảnh hưởng. Thấy Hàn Tiểu Hy sắp khóc, sống mũi cô cũng trở nên cay xè.
Qua một lúc ổn định cảm xúc, Tư Duệ mới gật đầu chắc nịch viết vào tay cô:
' Nhất định rồi! Cảm ơn cậu thời gian qua đã luôn vì mình! Phiền cậu gửi lời hỏi thăm tới Lý Kỳ Nhan và mọi người khác nhé! '
Hàn Tiểu Hy lúc này kìm không nổi đã thật sự rơi nước mắt. Cô gật đầu liên tục rồi lại ôm Tư Duệ vào lòng. Thật lâu sau mới chịu buông ra để lên đường.
Châu Sở Kiệt cũng có đôi lời cần nói với Tư Duệ. Đối với cô, cậu vẫn là rất thích! Nhưng dường như bản thân đã giác ngộ ra một điều quan trọng. Tình cảm này vẫn là nên được chôn giấu trong lòng. Cậu đến sau, cậu phải chấp nhận rằng mình không thể cùng Tư Duệ có tương lai. Nhưng chỉ cần nhìn cô hạnh phúc, cậu cũng đã mãn nguyện rồi! Rất bằng lòng!
" Tư Duệ, bảo trọng nhé! " Khi nói ra lời này, lòng cậu bỗng quặn thắt lại. Dường như là đang linh tính đến chuyện chẳng lành trong tương lai.
Tư Duệ gật đầu, cũng viết vào tay cậu:
' Cảm ơn Sở Kiệt! Cậu cũng vậy nhé! '
A Vinh leo lên xe trước, lúc chuẩn bị khởi động thì mẹ Thanh lại từ trong nhà vội đi ra dúi thêm cho ít quà vặt bỏ lên xe ăn đường.
Sự quan tâm này, làm hắn bất giác nhớ đến người mẹ quá cố của mình. Đúng hơn thì từ lúc ở đây, hắn đã luôn cảm thấy vậy. Hắn thầm ngưỡng mộ Hướng Mạc Tâm, cũng thầm hạnh phúc thay cho cô bé.
A Vinh nhận lấy, lần đầu tiên từ khi đến Đông Sơn, trên gương mặt luôn hằm hằm sát khí lại nở một nụ cười ấm áp:
" Cảm ơn mẹ Thanh! " Tiếng 'mẹ' này, tất cả mọi người đều dùng để gọi Hướng Mạc Thanh. Nhưng đối với hắn, nó thiêng liêng và sâu đậm hơn cả.
***
" Không còn gì nữa thì chúng tôi đi đây! Cậu chủ, cậu phải chăm sóc thực tốt cho Tiểu phu nhân đó! " A Sở đứng trước mặt Cao Lãng, trịnh trọng nói.
Cao Lãng cười nhẹ, cánh tay siết chặt cô gái bên cạnh hơn, buông ánh mắt yêu chiều nhìn cô:
" Ừ! Chắc chắn rồi! "
__________________________________
- Còn tiếp-
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương