10 Triệu Một Đêm Em Đi Không

Chương 117



Trưa tháng 8, nắng đã dịu dàng đi hẳn so với những ngày hè oi bức.

Tư Duệ lim dim mắt, cảm thấy có chút nóng liền bỏ chăn trên người ra. Lúc này, lại cảm thấy trống trải, cô mở mắt, thì ra trên người không có mặc quần áo.

Cô chép miệng, không mặc thì không mặc, dù gì trong phòng cũng chỉ có mình cô và Tưởng Tâm, chẳng sao cả!

Nào ngờ, suy nghĩ vừa dứt đã có một bàn tay to lớn chụp bên ngực cô, nhẹ nhàng nắn bóp.

Tư Duệ bừng tỉnh nhìn xuống bàn tay đang làm loạn, lại ngoái đầu ra đằng sau, đập vào mắt cô là một người đàn ông đang nhắm mắt vờ ngủ, gương mặt điển trai lộ rõ nụ cười xấu xa.

Cô xoay người, ngắt lấy chóp mũi cao ngất của anh, dùng sức:

" Ngay cả khi đang ngủ anh cũng không tha cho người ta, đúng là tên ác ma đại háo sắc! "

Tay anh vẫn đặt bên ngực Tư Duệ, dày vò đáp trả:

" Anh đã không chạm vào em hơn hai năm, bây giờ mới bóp có hai cái, em la cái gì? "

" Anh đã… đã làm em cả đêm rồi! Anh còn muốn gì nữa! "

***

Trở lại diễn biến đêm qua.

***

Cao thủ không tranh thủ, bàn tay người đàn ông đang từ eo cô bỗng trườn xuống cặp mông căng tròn, bóp nhẹ một cái.

Tư Duệ bị xúc phạm lập tức đứng thẳng dậy, trừng mắt nhìn anh ta, dùng sức đẩy ra:

" Này, anh đừng có quá nha! Tôi sẽ kiện anh vì tội quấy rối đó! "

Lúc này, người đàn ông bỗng phát ra một tiếng cười xấu xa, anh ta ghé sát bên vành tai cô, thì thầm một câu, giọng nói trầm thấp ủy mị:

" 10 triệu một đêm em đi không? "

Cô đứng hình trong giây lát, hồi sau kinh ngạc nhìn người trước mặt:

" Lã… Lãng… "

Người đàn ông đưa ngón trỏ chắn trước môi cô:

" Suỵt! "

Thế rồi ôm cô rời đi.

Chỉ một lát sau, Hàn Tiểu Hy đi tới chỗ hai người vừa đứng:

" Lạ nhỉ? Vừa mới thấy Duệ Duệ ở đây cơ mà! "

***

Cao Lãng dẫn cô lên tầng cao nhất của Thành Hoa.

Trên đường đi, anh không nói gì cả, Tư Duệ cũng không nói. Cô nhìn anh, rất muốn nhìn nét nét mặt hiện giờ của anh, nhưng điều thu được vào mắt chỉ là biểu cảm lạnh lùng của chiếc mặt nạ huyền bí.

Bước vào một phòng Tổng thống, anh gấp gáp áp Tư Duệ xuống giường, lúc này mới gỡ chiếc mặt nạ ra.

Phòng rất tối, trước mắt chỉ toàn là một màu đen. Tư Duệ bỗng nhớ tới những ngày tháng mù lòa, thời gian đó cô không thể nhìn thấy anh. Bây giờ mắt cô đã sáng trở lại, còn Cao Lãng thì ở ngay trước mắt cô, sau hơn hai năm xa cách, cô vẫn là chưa thể thấy anh.

Nghĩ đến đây, sống mũi cô bất giác cay xè. Nhưng Cao Lãng dường như không nhận ra, anh vẫn hôn cô, lúc dịu dàng, lúc lại điên cuồng, hơi thở đậm tình. Đôi bàn tay thô ráp không ngừng vuốt ve trên đường cong gợi cảm.

Anh ôm cô ngồi dậy, vùi mặt vào hõm cổ mịn màng, ấm nóng. Một tay lần mò ra phía sau kéo dây khóa váy, tay còn lại, dịu dàng cởi thân áo phía trước của Tư Duệ.

Váy dạ hội được thiết kế có sẵn mút đệm ngực nên Tư Duệ không mặc áo lót. Cũng bởi thế mà khi bị Cao Lãng cởi ra, thân thể cô cũng trần trụi lõa lồ.

" Lãng… "

Cô gọi anh. Nhưng Cao Lãng lại một lần nữa khóa môi cô. Môi cô rất mềm, còn có vị cherry thơm ngọt ngào từ chất son. Tư Duệ hé môi, như một nụ anh đào e ấp đón nhận lấy cuồng nhiệt từ anh. Sống mũi hai người chạm vào nhau, dường như cũng day dứt không rời.

Cao Lãng hé mở mắt liền trông thấy hàng lông mi dài cong vút tự nhiên. Như cảm nhận được ánh nhìn từ người đối diện, Tư Duệ mở mắt. Trong bóng tối, đôi mắt của cô càng thêm kiêu sa, diễm lệ.

Thấy hơi thở Tư Duệ đã loạn nhịp, anh luyến tiếc rời khỏi môi cô, lại không đành mà mớm thêm mấy cái. Tư Duệ như một nàng búp bê, bất động đón nhận từng nụ hôn đớp mồi của Cao Lãng.

Anh đặt Tư Duệ nằm xuống, lần này cởi phăng chiếc váy dạ hội của cô.

" Cởi cho anh! "

Cao Lãng chống thân thể cao lớn trên người Tư Duệ, đặt tay cô lên nút thắt cà vạt.

Mắt Tư Duệ lúc này đã phần nào thích nghi với bóng tối. Cô mơ hồ nhìn thấy anh, đôi mắt phượng với đồng tử hổ phách khát máu như lóe sáng lên. Sống mũi vẫn cao ngạo ngất trời, đôi môi mỏng khép hờ, đầu lưỡi thỉnh thoảng lại trườn ra như một con mãng xà quét một góc viền môi, vừa gợi cảm lại cực kỳ hoang dã.

Tư Duệ rùng mình, đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn biết nghe theo mọi điều anh nói.

" Cởi cả áo! "

Cô nhìn chiếc áo theo phong cách Tây Âu với thiết kế vạt xéo, trong bóng tối không thấy nút ở đâu liền dở khóc dở cười:

" Em… em chịu thôi! Anh tự làm đi! "

Cao Lãng cười khẽ hai tiếng, cũng không ép cô mà tự mình làm.

Xong, anh lại áp lên người cô, đánh rơi những dấu hôn lên cổ, cánh vai, thậm chí là cổ tay.

" Cổ tay thực nhỏ! "

Tư Duệ bất lực nhìn cô tay mình bị anh gặm nhấm, còn có nằm gọn trong lòng bàn tay anh:

" Vừa vặn để anh bắt nạt đó à? " Cô nói, ngữ khí bâng quơ.

Anh nhếch môi, đột nhiên dùng lực cắn mạnh đến nỗi Tư Duệ phải kêu lên một tiếng xuýt xoa:

" Anh… anh là con ma! "

Cao Lãng cười xấu xa, chuyển sang cắn nhẹ lên đầu ngực cô:

" Ma không cắn người! "

" Có...ưm… có ma cà rồng… ưm… Lãng! "

Anh hết cắn cô, lại kịch liệt l.iếm m.út. Đưa Tư Duệ xuống địa ngục rồi lại thổi bay cô lên chốn Bồng lai. Đem nụ hồng nở rộ bọc vào trong khoang miệng, tự do trêu đùa, hành cô nhột đến phát điên.

Cô muốn uốn éo, lại bị anh một tay kìm chặt không tài nào nhúc nhích được. Tư Duệ thống khổ ôm mặt, tiếng khóc cùng rên rỉ hòa trộn vào nhau chẳng thể phân biệt.

" Em gọi anh là ma cà rồng? "

Tư Duệ không chịu nổi, đẩy đầu anh ra:

" Ưm… Đúng… "

Cao Lãng cười xấu xa:

" Để anh nói em biết. Ma cà rồng chỉ cắn người. Riêng anh… "

Nhân lúc Tư Duệ không chú ý, bàn tay với những ngón tay thon dài nổi đầy gân khớp đã lén lút lần mò xuống dưới, bất thình lình vuốt nhẹ cánh hoa giữa hai đùi cô.

Tư Duệ lập tức rùng mình giật thót, khép chặt chân cùng bàn tay thô ráp kia.

" Ngoài việc cắn em, còn có thể đưa em lên 'thiên đường'! "

Tư Duệ câm nín.

Cao Lãng lại hôn xuống môi cô, trượt dần xuống cổ, nụ hôn luồn qua hõm ngực, lướt trên vùng bụng bằng phẳng và dừng lại trước nơi cấm địa.

Tư Duệ biết anh sắp định làm gì. Cô bỗng hồi tưởng lại những lần 'hành sự' trước đây, công đoạn này đã khiến cô thống khổ thế nào liền sợ hãi bật dậy.

Nào ngờ Cao Lãng nhanh hơn cô một bước, anh bắt lấy đùi cô, cố định ở trên giường, Tư Duệ có quay trái, quay phải đều không trốn thoát được, lùi lại càng miễn bàn.

" Lãng, đừng… "

Nghe cô nói, anh khựng lại động tác, ngẩng lên nhìn cô:

" Em ngại cái gì? Cũng không phải lần đầu anh làm vậy với em! "

" Không phải! " Cô lắc đầu: " Lâu rồi nên… nên… em… "

" Nên em? " Cao Lãng nhịn cười, vờ hỏi.

Tư Duệ ngã nằm ra sau, hai chân gác lên vai anh:

" Em chưa sẵn sàng! Anh đừng có làm vậy! "

Cô vừa dứt câu, Cao Lãng đã không nghe lời cô mà vùi đầu vào nơi cấm địa kia, tìm đến hạt châu nhẵn bóng hôn lên.

" A! Anh… Anh vậy mà không tha cho em! "

" Dần sẽ quen! "

Cao Lãng nói xong, lại tiếp tục công cuộc đột kích. Anh dùng lưỡi quét một đường từ hạt châu dọc xuống, tìm đến trước cửa *** ***** rồi đột nhập vào trong như mãng xà chui về lại hang ổ của nó.

Tư Duệ giật nảy, không nhịn được run rẩy uổn éo, đôi chân ở trên vai đạp nhẹ lên lưng anh.

Đúng vậy! Chính là cảm giác kì lạ này, là loại khoái cảm mà đã rất lâu Tư Duệ chưa được cảm nhận lại.

Cô không biết phải diễn tả nó thế nào. Nhưng nó khiến đầu óc cô trống rỗng, cả cơ thể như bay bổng giòn tan, vừa sung sướng lại không thể chịu được trêu đùa mà muốn dứt ra. Ngặt nỗi chẳng cách nào thoát khỏi gọng kìm ác ma kia. Vậy nên Tư Duệ cho rằng đó là sự thống khổ, một loại cảm giác khó thể chịu đựng, càng không thể trốn thoát.

Cao Lãng cứ vậy dùng lưỡi ra vào, khiến Tư Duệ như chết đi sống lại, không ngừng rên rỉ. Thanh âm bị nghiền nát, mềm mại như mật ngọt rót bên tai anh, thanh âm mà anh đã rất lâu chưa được nghe lại.

Con người vốn là sinh vật tham lam. Đàn ông càng là chúa tể của điều đó.

Anh yêu cô, yêu thân thể cơ thể mềm mại gợi cảm của cô, yêu hơn cả là tiếng rên lúc hứng tình của cô. Anh muốn nghe nhiều hơn nữa!

Bây giờ có đem hàng trăm lọ thủy tinh ra đựng và cất giữ từng thanh âm ấy, Cao Lãng cũng cảm thấy không đủ.

Anh càng điên cuồng kích thích cô. Cho đến khi bên trong bắt đầu co bóp dồn dập mới lưu luyến rời đi.

Anh liếm môi, gương mặt bị bóng tối nhuộm đen cùng dục vọng:

" Đã quen chưa? "

Tư Duệ thở gấp, lồng ngực phập phồng làm đôi gò bông cũng nhấp nhô theo.

Cô lắc đầu, qua mấy giây lại gật đầu:

" Quen rồi! Đã quen rồi! " Cô phải lặp lại hai lần, sợ anh nghe không rõ sẽ đè cô ra tập thêm một lần nữa cho quen.

Cao Lãng hài lòng trườn lên người cô. Giây phút đó, Tư Duệ bỗng cảm thấy không chỉ đầu lưỡi ranh mãnh của anh mà cả anh cũng giống như một con mãng xà, sẽ rình rập tấn công cô bất cứ lúc nào.

Quả nhiên!

Suy nghĩ vừa dứt, Tư Duệ đã cảm nhận được một thứ tròn trịa nhẵn bóng dần đâm vào cơ thể mình.

" Duệ Duệ, thả lỏng! "

Anh hôn lên má cô, dịu dàng nói:

" Không được, đau… Lãng… em đau! " Tư Duệ không nhịn được bật khóc: " Anh đi ra đi! "

Cao Lãng cũng dở khóc dở cười. Đến giờ phút này rồi, bảo anh đi ra chẳng khác nào đưa dây thừng cho anh tự mình treo cổ.

" Nghe anh, cứ thả lỏng, để anh đi vào! " Cao Lãng vuốt ve bờ má cô. Nhìn mắt cô sưng húp vì khóc khi làm tình, anh vừa thương vừa buồn cười.

" Không! Anh đi ra đi! "

Cao Lãng vò đầu. Anh biết con gái lâu không động tới, nơi đó sẽ rất chặt. Tư Duệ và anh tính ra đã là khoảng 4 năm kể cả thời gian cô mang thai. Trước đó anh cũng không có mấy lần chạm vào cô, Tư Duệ hiện giờ sẽ có cảm giác đau đớn hệt như lần đầu.

Lại nhớ tới lần đầu của hai người. Khi đó, anh và cô là loại quan hệ giao dịch, chẳng cần thiết nghĩ đến cảm giác của đối phương. Hẳn là Tư Duệ khi đó rất đau, nhưng cô đã không có cơ hội thể hiện điều đó ra như bây giờ.

Nghĩ vậy, Cao Lãng bỗng cảm thấy đau lòng. Qua một lúc, vẫn chỉ đưa được phần đầu vào bên trong cô, trán anh đã lấm tấm mồ hôi hột. Anh thầm thở dài.

" Duệ Duệ, em có nghĩ là anh đã thật sự bị lửa thiêu chết rồi không? "

Tư Duệ mở mắt, nhớ tới sự việc nổ nhà xưởng năm đó, cô lại không kìm được ôm chầm lấy anh:

" Em không muốn tin! Cho dù người ta có xây mộ cho anh, em cũng không muốn tin! "

" Vậy thì tại sao… " Anh nói đoạn nhích người lên, đẩy vật đó vào sâu bên trong nhân lúc Tư Duệ không để ý.

Tư Duệ bị tấn công bất ngờ, thân dưới đột nhiên phải ngậm lấy một khối thịt to lớn, cô đau đớn kêu lên, bàn tay vô thức cào mạnh lên lưng anh.

Cao Lãng nhíu mày chịu đau, lại nói tiếp:

" Vậy thì tại sao cứ đến ngày, em lại ra phần mộ đó nói chuyện? "

Cô mơ màng trả lời:

" Em… em luôn có cảm giác anh sẽ ở đâu đó nghe em nói! "

Cảm thấy có gì đó không đúng, cô mở to mắt nhìn anh:

" Tại sao anh… ưm.. a… tại sao anh biết được? "

Lúc này, Cao Lãng đã bắt đầu động đậy. Anh từng chút, từng chút một nhích lên rồi lại lùi xuống bên trong cô:

" Tại vì anh luôn dõi theo em! "

Anh hôn lên môi cô, yêu thương cuồng nhiệt mút lấy chiếc lưỡi nhỏ rụt rè. Thân dưới cùng lúc chuyển động nhịp nhàng hơn.

" Ưm… Anh… anh đúng là một… một con ma! "

Cao Lãng chống tay nằm thẳng dậy, hạ thân bắt đầu luân động nhanh dần đều.

" Ừ! Một con ma chỉ đeo bám mình em! "

Lúc này, Tư Duệ đã không thể đáp lại được nữa. Cô nếu mở miệng, chỉ có thể thốt ra những tiếng rên rỉ.

Cao Lãng cũng không nói gì thêm, chỉ tập trung vào động tác bên dưới.

Ở bên trong cô, mềm mại, ẩm ướt lại ấm áp, khiến toàn thân anh càng lúc càng nóng lên, giống như đang có một ngọn lửa chảy dọc theo dòng máu thiêu đốt lục phủ ngũ tạng bên trong anh.

Anh ngồi thẳng dậy, cầm lấy hai chân cô đẩy lên trên, điên cuồng ra vào.

Mùi hương của cô cùng hơi thở dục vọng khiến anh phát điên, lý trí cũng bị chìm lấp đâu đó bên trong cô.

Anh muốn cô! Anh muốn cô! Đêm nay! Đêm mai,...

Muốn cô cả đời!

Cao Lãng như một con mãnh thú, hết ve vuốt lại cắn xé da thịt Tư Duệ.

Cô bất lực để anh kìm hãm, hết ra lại vào như một trò đùa.

Mỗi lần như vậy Tư Duệ đều cảm nhận được rõ ràng sự tiếp xúc da thịt phóng túng, điên dại của cả hai.

Mỗi lần như vậy Tư Duệ đều rất khó để tiếp nhận, nhưng khi tiếp nhận được rồi, anh lại nhẫn tâm rời đi, để lại cho cô bao trống trải. Sau đó lại bất thình lình tiến vào, tạo thành một vòng tuần hoàn day dưa khó thoát.

Một trận qua đi, Cao Lãng lật người cô lại, khom người tiến vào từ phía sau. Tiếp tục một vòng luẩn quẩn khác.

" Duệ Duệ, em từng nói muốn sinh thêm con trai có đúng không? "

Tư Duệ nức nở, nhớ lại những gì mình từng nói trước mộ. Cô gật đầu:

" Vâng… ưm… muốn có con trai… giống anh! "

" Nhưng anh không muốn! "

Cao Lãng nói, từ đằng sau thúc sâu vào bên trong cô hơn, bàn tay đồng thời tìm đến ngực cô, xoa nắn.

Tư Duệ siết chặt ga giường, bất mãn ngoái đầu lại:

" Tại sao… ưm! "

Anh cúi người, đáp xuống môi cô một nụ hôn:

" Muốn anh phải ăn chay thêm một năm sao? "

" Anh nói quá! Ah… có… có 9 tháng 10… "

" Một ngày cũng không được! "

Cao Lãng cắt ngang. Anh ôm cô ngồi dậy, động tác vẫn không ngừng lại. Cả hai đều quỳ trên giường, lưng cô dán chặt trước người anh, cùng nhau cảm nhận nhiệt nóng, cùng nhau bước đến cao trào. Hết cao trào này lại đến cao trào khác. Anh cứ vậy, dày vò day dưa cùng cô. Hơi thở gấp gáp dồn dập, tiếng va chạm xác thịt cùng những giọt mồ hôi như hòa quyện vào tinh hoa của dục vọng, lan tỏa khắp căn phòng.

Nhiều lần Tư Duệ suýt ngất đi, lại bị sự tấn công mãnh liệt của anh làm cho bừng tỉnh. Mãi cho đến tận khi bình minh ló dạng Cao Lãng mới chịu buông tha.

__________________________________

" Anh đã không chạm vào em hơn hai năm, bây giờ mới bóp có hai cái, em la cái gì? "

" Anh đã… đã làm em cả đêm rồi! Anh còn muốn gì nữa! "

Nhớ lại sự cuồng dại kia, Tư Duệ đỏ mặt.

Đàn ông nhịn đói chuyện đó, đến lúc được giải tỏa rốt cuộc có thể đòi hỏi đến mức nào chứ!

Cô gạt phăng tay anh ra:

" Anh xứng đáng được ăn chay cả đời! "

Nói rồi cô cười khúc khích, ôm chăn bỏ chạy vào nhà tắm. Để lại Cao Lãng không một mảnh vải che thân với gương mặt đen kịt ở trên giường.

Bằng một cách nào đó, anh đã vào tắm chung với cô.

Tư Duệ dựa vào lồng ngực anh. Nhớ lại ngày đó khi mới mang thai chưa bao lâu, cuộc sống rất bình yên êm đẹp, cô cũng cùng anh tắm chung như vậy.

Cao Lãng ở đằng sau, day day thái dương cho cô:

" Em về sau ngủ nhiều một chút! "

" Tại sao? " Tư Duệ khó hiểu.

" Còn hỏi? " Anh chuyển sang vân vê nụ hoa trước ngực cô: " Đừng tưởng anh không biết! Em thiếu ngủ trầm trọng! Sáng sớm đi học, chiều tối mới về, chơi với Tưởng Tâm đến tận đêm khuya khi con bé ngủ mới lại làm bài tập. Em nói xem em ngủ được bao nhiêu tiếng? Có lần anh còn thấy em ngủ gật trong giảng đường nữa! "

Cô chặn tay anh lại:

" Anh thôi cái trò này đi! Ngực của em không phải để anh đem ra chọc ghẹo như vậy! "

Từ phía sau, Cao Lãng nhìn xuống hai khối tròn trước ngực cô, đỉnh đầu hồng thắm vừa chạm vào còn đọng lại hơi nước. Anh nuốt nước bọt, ôm lấy cô vào lòng nở nụ cười ranh mãnh, ngoan ngoãn đáp:

" Vâng! Anh biết rồi! "

Vừa nói, tay lại vừa chuyển xuống phía dưới, úp trọn lên vùng tam giác.

" Chỗ này thì không vấn đề nhỉ? "

" Anh! " Cô thật sự sẽ bị anh làm cho tức chết mất.

" Còn nữa! " Cao Lãng lại di chuyển bàn tay úp lên ngực cô: " Phần này hình như lớn thêm một chút Duệ Duệ nhỉ? Anh nhớ hai năm trước, không vừa tay anh lắm! "

Tư Duệ á khẩu.

Bằng một cách nào đó, hai người lại làm thêm nhiều hiệp trong phòng tắm. Kết quả, Cao Lãng trông vô cùng khỏe khoắn và sảng khoái. Còn Tư Duệ thì hoàn toàn trái ngược. Cô nằm xụi lơ trên giường, mệt mỏi thiếp đi trong cơn đau ê ẩm, đến cơm cũng không dậy ăn nổi.

_________________________________

Lúc Tư Duệ tỉnh dậy, trời đã tối sầm.

Cô dụi mắt, theo bản năng vòng tay qua bên chỗ nằm bên cạnh muốn ôm khối tròn bé bỏng vào lòng:

" Tưởng Tâm của me… "

Giọng nói nhỏ dần, Tư Duệ trợn trừng mắt hốt hoảng bật dậy.

" Tưởng Tâm, Tưởng Tâm! "

Cô mở cửa, đúng lúc cũng có người đang muốn bước vào:

" Mẹ, mẹ! "

Bé con trên tay người đàn ông cao lớn nhoài người về phía cô.

Tư Duệ đón lấy con bé, mếu máo thơm lên khắp khuôn mặt tròn trịa mũm mĩm.

" Mẹ đây! Mẹ đây! "

Cao Lãng nhìn bộ dáng cuống cuồng đến phát khóc của cô không nhịn được bật cười thành tiếng:

" Tưởng Tâm xa mẹ nó từ tối hôm qua còn không rơi giọt nước mắt nào, em khóc cái gì? "

Tư Duệ vỗ lưng bé con, trừng mắt nhìn anh:

" Còn không phải tại anh lôi em đi ư? "

" Được rồi được rồi! Tại anh! "

Anh cười, đem hai mẹ con ôm vào trong lòng.

Lúc này, Tưởng Tâm bỗng cất giọng còn chưa mấy rõ chữ:

" Mẹ, cha là nam ước… "

" Nam tước? " Tư Duệ lặp lại, cô sực người: " Tưởng Tâm, sao con biết chú này là cha con? "

Từ khi sinh Tưởng Tâm ra, cô ngoài mấy lần ôm con bé ra mộ khoảng một năm trước cũng chưa lần nào hai cha con được gặp mặt trực tiếp cho đến tận bây giờ. Hoặc nói con bé biết mặt cha nó qua di ảnh càng không khả thi, bởi Tâm Tâm khi ấy mới khoảng một tuổi, chưa siêu phàm đến trình độ kia.

" Cha là nam ước… " Tưởng Tâm chỉ về phía Cao Lãng.

Cô cũng nhìn theo một cách nghiêm túc:

" Cho em một lời giải thích đi! "

Cao Lãng không vội đáp, anh vờ làm mặt dữ tợn với Tưởng Tâm:

" Đã bảo con không được nói gì rồi mà! Đợi một lát cha xử đẹp con! "

Con bé không những không sợ, ngược lại còn thích thú cười khanh khách.

" Mẹ, ông kẹ mắc cười quá "

***

Sau khi đưa Tưởng Tâm cho dì Liễu trông chừng, cô và anh đi ra hoa viên, cùng ngồi trên chiếc xích Tình Yêu, chính là chiếc xích đu dành cho hai người ngồi có lót đệm màu đỏ mà Cao Lãng đã tậu về khi mà Tư Duệ chỉ buột miệng khen đẹp. Tư Duệ đã đặt tên cho nó và ngày nào cũng ra đây ngồi. Cô thường ngồi một mình nhớ về anh, lâu lại sẽ lại dắt theo Tưởng Tâm kể chuyện về cha của nó.

Nhưng hôm nay đặc biệt ngoại lệ, đặc biệt trở về những ngày tháng năm xưa, có cô, có cả anh.

" Khoảng một năm trước anh vẫn luôn về nhà, thậm chí ở tại đây! "

Tư Duệ ngồi trên xích đu đong đưa chân, ngước sang người bên cạnh:

" Em nói anh là một con ma có sai đâu! " Cùng ở trong một ngôi nhà, mà Tư Duệ hay bất kỳ ai khác cũng đều không biết đến sự tồn tại của anh.

Cao Lãng nói tiếp:

" Lúc dì Liễu bận công việc nhà, anh thường xuất hiện chơi với con bé trong chiếc mặt nạ nam tước. Anh bảo, anh là cha nó! Em biết Tưởng Tâm đã trả đáp lại thế nào không? "

Cô đương nhiên lắc đầu: " Thế nào ạ? "

" Tưởng Tâm nói nó có cha rồi! Cha nó ở nghĩa địa, cha nó chính là ngôi mộ mà em thường dắt đến thăm. "

Tư Duệ bật cười:

" Đáng đời anh lắm! "

" Nhưng tại sao anh lại làm vậy chứ? Nếu anh vẫn bình an, tại sao anh không quang minh chính đại trở về? Tại sao anh lại để mẹ con em bơ vơ một mình những hai năm? Anh có biết, nhiều lần em đã tuyệt vọng như thế nào không? " Cô nói đoạn nhìn vào mắt anh, ánh mắt khi hồi tưởng lại khoảng thời gian ấy cũng vô thức phiếm hồng: " Em thật sự đã tin rằng anh đã chết! Đã thật sự bị ngọn lửa kia cướp đi! Em đã thật sự nghĩ như vậy đó! "

Tư Duệ bỗng cầm tay anh đặt lên ngực trái, nơi trái tim cô đang đập:

" Nhưng nó cố chấp! Không cho phép em nghĩ vậy! Không cho phép em từ bỏ hy vọng! "

Cao Lãng đau lòng nhắm mắt lại, cảm nhận từng nhịp đập của cô.

" Anh xin lỗi! "

Anh ôm cô ngả lưng về sau, hai người nằm đối diện nhau, vòng tay rộng lớn siết chặt chiếc eo thon nhỏ của Tư Duệ:

" Khi quả bom bất ngờ phát nổ, anh thật sự đã bị kẹt bên trong nhà xưởng. Tưởng chừng như đã không còn đường thoát, anh chợt phát hiện ra có một máy cưa. Nó đã giúp anh thoát chết sau khi cưa đi một mảng tôn của nhà xưởng. Nhưng trong lúc hoảng loạn giữa đám cháy, anh bị thương không ít. Một nửa da mặt, da tay, gáy cổ đều đã bị bỏng nặng. Có một nhân viên cứu hộ đã tìm thấy anh và đưa anh đến bệnh viện cấp cứu kịp thời. Chuyện này người của Tử Thường đều biết, nhưng họ đã giúp anh giấu kín. Sau khi sức khỏe ổn định, họ bí mật đưa anh ra nước ngoài điều trị cấy ghép da. Phải mất khoảng 3 đến 4 tuần để liền lại vết thương và hơn một năm mới có thể hồi phục hoàn toàn. Khi ấy, anh không còn đẹp trai, không dám xuất hiện trước mặt em! "

Nghe đến đây, Tư Duệ không nhịn được đạp anh một cái:

" Anh là đồ não tàn ngu ngốc! Vẻ bề ngoài quan trọng đến thế sao? "

Cao Lãng ôm hạ thân đau điếng, thống khổ nói:

" Duệ Duệ, em làm vậy tối nay 'hành sự' kiểu gì đây? "

" Cho anh liệt chết! "

Cô tức giận quát, toan leo xuống xích đu rời đi nhưng chân còn chưa kịp chạm đất đã bị người bên trong kéo trở lại. Anh hạ rèm, không gian lập tức tối đen. Đoạn nhếch môi nói với cô gái nhỏ dưới thân:

" Làm tình trên xích đu Tình Yêu, chắc không tệ đâu nhỉ? "

_________________________________

Hết ngoại truyện 2
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...