10 Triệu Một Đêm Em Đi Không
Chương 57
" Các người thả tôi ra! Mẹ nó, bà đây đã làm gì mà phải bị bắt rồi hành hạ như vậy chứ?! "
Trước sự quất quẩy của roi da, Diệp Mai Chi càng thêm phẫn uất hét lên. Mà Cao Lãng thì chỉ nhếch môi hừ lạnh:
" Còn không phải bản thân chơi trò tiểu nhân trước? "
Chuốc thuốc anh? Chưa hết! Còn muốn Tư Duệ suốt đời mang tiếng trộm cắp hèn hạ. Nhân tiện làm rạn nứt mối quan hệ giữa Cao và Cố gia.
" Nói cho cô biết! Khiến cho Diệp Thị suýt phá sản đã là gì? Bây giờ mới thực sự là ăn miếng trả miếng! "
Dứt câu, Cao Lãng xoay người rời đi. Tề Vỹ Thiên tay đút túi quần cũng ung dung theo sau. Khóe môi nhếch lên một cách giễu cợt. Đối với người phụ nữ tả tơi thương tích đầy mình trước mặt, một chút mủi lòng thương hại cũng không có.
Tên thuộc hạ cầm roi đằng sau bỗng lên tiếng:
" Lão Đại, người đàn bà này tiếp theo xử lý thế nào? "
Tề Vỹ Thiên dừng bước, cũng không có xoay người lại:
" Giao cho Ngô Hạo! "
" Tuân lệnh! "
Hai người đàn ông cao ráo hiên ngang bước trên đường hầm ẩm thấp với ánh đèn mập mờ. Mùi máu tanh nồng cùng tử khí tỏa ra từ khắp nơi, khiến người ta không quen mà phải đặt chân đến đều cảm thấy lợm giọng.
Bên ngoài, tiếng la hét chống đối của Diệp Mai Chi đã hòa trộn với thanh âm phát ra từ những phòng giam khác. Nghe chói tai vô cùng!
Đang đi, Cao Lãng bất chợt hỏi một câu:
" Ngô Hạo thế nào? "
" Người cậu đưa tới không tệ! Anh ta rất thích hợp làm việc trong Tổ chức! "
Dừng một lúc, nét mặt Tề Vỹ Thiên phút chốc biến sắc, cả kinh quay sang trừng Cao Lãng:
" Ngô Hạo với Ngô Tư Duệ của cậu, lẽ nào…? "
" Họ là anh em cùng cha khác mẹ! Cậu nhận ra điều này 'sớm' thật đấy! " Không để hắn kịp nói hết câu, Cao Lãng đã cắt ngang.
Lại nói, cái ngày đến nhà ở của Tư Duệ san bằng. Cao Lãng không trực tiếp đứng ra chỉ đạo mà giao phó cho A Tài, còn mình thì ngồi trong xe lặng lẽ quan sát.
Trong nhà khi ấy có một người ông trung niên ốm yếu cùng cậu thanh niên côn đồ nát rượu. Thấy có người lạ tới tịch thu đất và đập phá căn nhà cho xây mới, anh ta liền hung hăng nhào tới mặc kệ những người trước mặt có là vệ sĩ áo đen lực lưỡng nguy hiểm.
Anh em nhà này, cái gì cũng không giống, chỉ có lá gan là y hệt!
Ban đầu, Cao Lãng định cho người xử lý Ngô Hạo. Bởi hắn trước đó từng đối xử rất tệ bạc với Tư Duệ. Nhưng nghĩ lại, Ngô Hạo dù gì cũng là người thân của cô. Xuống tay với hắn, Tư Duệ có tha thứ thông cảm cho anh không? Hơn hết, càng không thể không nể mặt người bố già yếu đang dũng cảm đứng ra bảo vệ con trai mình.
Từ đó, mà Cao Lãng quyết định gửi Ngô Hạo đến chỗ bạn mình - Tề Vỹ Thiên. Quyết định ấy cho tới rất nhiều năm về sau đã không bao giờ khiến anh phải hối hận!
Trở lại với Cao Lãng và Tề Vỹ Thiên, hai người bấy giờ đã ra khỏi tầng hầm. Không khí cũng đã đỡ ngột ngạt hơn, nhưng vì vẫn còn ở Tử Thượng, nên sự lạnh lẽo và sát khí vẫn còn đương phảng phất.
" Ông già thì đưa đến kia, anh trai thì đẩy cho tôi. Cậu xử lý được đấy nhỉ? "
Tề Vỹ Thiên nói đoạn đẩy cửa bước vào một căn phòng. Lúc đi ngang qua mấy cái tủ gỗ cổ có tiện tay lấy trên kệ ra một chai rượu đem đến bàn, rót ra ly đưa cho Cao Lãng.
" Remy Martin - loại cậu thích nhất! Uống đi! "
Anh nhận lấy ly rượu từ tay Tề Vỹ Thiên, không vội uống mà khẽ lắc cái ly. Nhìn chất lỏng màu xanh lá đặc trưng bên trong, Cao Lãng khẽ nhếch môi rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm. Tư vị đầm đầm nhanh chóng lan tỏa rồi thấm nhầm trong khoang miệng khiến người ta không khỏi hưng phấn muốn thưởng thức thêm một chút, rồi lại một chút nữa.
Khi bên trong ly đã cạn, Cao Lãng đặt nó xuống bàn, nhìn đồng hồ đeo tay đã chỉ điểm gần 1h sáng, anh mới nhìn người ngồi đối diện nói:
" Muộn rồi, tôi về đây! "
Nghe vậy, Tề Vỹ Thiên vội ngăn lại:
" Hẵng cứ thong thả! Cậu vội cái gì? Muốn về với bảo bối đến vậy à? Còn không nể mặt người anh em này! "
Nhớ ngày trước, Cao Lãng rảnh rỗi thường hay tìm hắn làm vài ly rồi hàn thuyên rất lâu không biết điểm dừng. Chán rồi lại đến các quán bar phóng túng giải tỏa. Bây giờ thì sao? Uống được một chút liền muốn về với vợ con rồi! Hội chủ cơm này thật là khiến hắn tức chết đi!
Cao Lãng rốt cuộc cũng nán lại, anh tự rót thêm một ly rượu cho mình nhàn nhạt mở miệng:
" Còn chuyện gì nữa sao?
Trước câu hỏi ấy, Tề Vỹ Thiên đột nhiên nở một nụ cười ranh mãnh:
" Hầu nữ Tiểu Miểu bên cậu, tặng cho tôi! "
___________________________
" Tiểu Duệ, dậy thôi! Đến giờ ăn sáng rồi! Em còn ngủ nướng nữa là sẽ trễ học đó! "
Tiểu Miểu đứng ở bên giường, e dè lay lay cô gái nhỏ đang lười biếng cuộn tròn trong chăn.
Đó không là Tư Duệ thì còn ai vào đây!
Trước sự khẩn trương của Tiểu Miểu, Tư Duệ lại cất giọng ngái ngủ đáp trả:
" Chị Tiểu Miểu, năm phút nữa em dậy! "
" Trời ạ không được đâu! Chị xin em đó mau dậy… "
Cạch!
Lời còn chưa dứt, trong phòng chợt vang lên tiếng mở cửa, người từ bên ngoài cũng nhanh chóng lộ diện.
" Ra ngoài đi! " Cao Lãng nhìn một màn trước mặt, nói rồi tiến lại giường, hờ hững liếc sang Tiểu Miểu.
Tiểu Miểu lập tức nghe theo, cúi đầu rời đi. Nhưng mới đi được vài bước đã bị anh gọi lại. Một dự cảm chẳng hề tốt đẹp vì thế bỗng lóe lên trong lòng cô.
" Vâng cậu chủ, có chuyện gì vậy ạ? "
Cao Lãng vuốt ve gò má Tư Duệ, không có nhìn cô trầm giọng nói:
" Chiều nay tan học, hãy thu xếp đồ đạc chuyển đến Tề gia! "
Nghe đến đây, Tiểu Miểu lập tức chấn kinh tròn mắt nhìn Cao Lãng. Không chỉ có Tiểu Miểu mà Tư Duệ đang nằm nướng cũng lập tức bật dậy, kích động phản đối:
" Lãng, tại sao lại như vậy? Đang yên đang lành tại sao chị ấy lại phải chuyển đến đó chứ? " Đến đó rồi chị Tiểu Miểu chẳng phải sẽ bị tên cầm thú kia hành hạ đến chết sao? Không như cô may mắn được Cao Lãng yêu thương chịu trách nhiệm. Tiểu Miểu còn có cả một tương lai phía trước. Rơi vào tay hắn rồi chị ấy sẽ đi về đâu?
Không cần biết hắn có quan hệ gì với Cao Lãng, nhưng chị Tiểu Miểu, cô nhất định không thể giao cho.
Một bên ngỡ ngàng, một bên sửng sốt, Cao Lãng cũng chỉ có thể ôn tồn giải thích:
" Bạn anh nhìn trúng Tiểu Miểu, muốn ở một chỗ với cô ấy! Người ta không ý kiến, em ở đây ý kiến cái gì? "
" Chị ấy không ý kiến? Anh nghĩ sao vậy? Ở vị trí của anh cùng thân phận bây giờ, chị ấy có thể lên tiếng chống đối sao? Không được! Anh và mọi người đều xem em là Cao phu nhân có đúng không? Vậy với tư cách đó! Em tuyên bố Tiểu Miểu là người của em! Em không cho phép anh mang chị ấy đi đâu cả! " Cao Lãng, để em xem, giữa em và bạn anh, rốt cuộc đối với anh, ai quan trọng hơn?
Trầm mặc hồi lâu, vẻ mặt anh vẫn điềm nhiên không chút thay đổi làm cho Tư Duệ cực kỳ sốt ruột. Tiểu Miểu đứng một góc cũng lo lắng đến nín thở, tim đập thình thích. Nhưng trên tất cả, một ngọn lửa nhỏ ấm áp đã và đang rực cháy sưởi ấm đáy lòng cô. Ngọn lửa được nhóm nhem từ những lời nói của Tư Duệ - người đã đứng ra che chở, bảo vệ cô.
Đột nhiên, Cao Lãng như không nhịn nổi nữa bất chợt bật cười thành tiếng. Làm cho cả hai cô nàng đều ngạc nhiên cùng khó hiểu. Tư Duệ toan hỏi anh làm sao thì anh đã lên tiếng trước:
" Duệ Duệ, em biết cách đối phó anh rồi! " Nói đoạn bưng mặt cô lên yêu chiều hôn liên tiếp lên hai má.
Cô nhóc này, biết dùng danh phận Cao phu nhân để giải quyết sự việc. Cũng tức nghĩa, cô coi trọng điều đó! Coi trọng việc trở thành người phụ nữ của anh! Hơn hết là vô cùng tự hào khi thốt ra năm chữ: 'Tư cách Cao Phu Nhân '. Cao Lãng anh sao có thể không vui chứ?!
Lại nói, việc ở trước mặt Tiểu Miểu bày ra hành động thân mật này Tư Duệ rất không thoải mái nên vội bưng mặt anh đẩy ra:
" Anh tránh ra đừng có đụng vào em! "
" Tiểu Miểu, cô xuống nhà trước đi! "
" Vâng cậu chủ! ". Đam Mỹ Hiện Đại
Dứt lời, Tiểu Miểu liền cung kính rời khỏi, không quên đóng cửa phòng lại.
Khi Tiểu Miểu đi rồi, Cao Lãng liền gấp gáp áp xuống cánh môi anh đào mềm mại một nụ hôn sâu. Đôi tay nhỏ đặt của Tư Duệ ở hai bên má anh cũng không kịp ngăn cản hành động này, đành phải bất lực choàng qua cổ người đối diện hưởng ứng.
Bữa sáng hôm ấy, với món khai vị là một nụ hôn ngọt ngào, khiến người ta mê đắm không bằng cách nào có thể dứt ra. Chỉ tiếc, với hoàn cảnh hiện tại, Cao Lãng cũng chỉ dừng lại ở mức hôn. Hận không thể đem cô ra ăn sạch sẽ, dạy bảo lại vật nhỏ ngang bướng này!
________________________________
- Còn tiếp -
Trước sự quất quẩy của roi da, Diệp Mai Chi càng thêm phẫn uất hét lên. Mà Cao Lãng thì chỉ nhếch môi hừ lạnh:
" Còn không phải bản thân chơi trò tiểu nhân trước? "
Chuốc thuốc anh? Chưa hết! Còn muốn Tư Duệ suốt đời mang tiếng trộm cắp hèn hạ. Nhân tiện làm rạn nứt mối quan hệ giữa Cao và Cố gia.
" Nói cho cô biết! Khiến cho Diệp Thị suýt phá sản đã là gì? Bây giờ mới thực sự là ăn miếng trả miếng! "
Dứt câu, Cao Lãng xoay người rời đi. Tề Vỹ Thiên tay đút túi quần cũng ung dung theo sau. Khóe môi nhếch lên một cách giễu cợt. Đối với người phụ nữ tả tơi thương tích đầy mình trước mặt, một chút mủi lòng thương hại cũng không có.
Tên thuộc hạ cầm roi đằng sau bỗng lên tiếng:
" Lão Đại, người đàn bà này tiếp theo xử lý thế nào? "
Tề Vỹ Thiên dừng bước, cũng không có xoay người lại:
" Giao cho Ngô Hạo! "
" Tuân lệnh! "
Hai người đàn ông cao ráo hiên ngang bước trên đường hầm ẩm thấp với ánh đèn mập mờ. Mùi máu tanh nồng cùng tử khí tỏa ra từ khắp nơi, khiến người ta không quen mà phải đặt chân đến đều cảm thấy lợm giọng.
Bên ngoài, tiếng la hét chống đối của Diệp Mai Chi đã hòa trộn với thanh âm phát ra từ những phòng giam khác. Nghe chói tai vô cùng!
Đang đi, Cao Lãng bất chợt hỏi một câu:
" Ngô Hạo thế nào? "
" Người cậu đưa tới không tệ! Anh ta rất thích hợp làm việc trong Tổ chức! "
Dừng một lúc, nét mặt Tề Vỹ Thiên phút chốc biến sắc, cả kinh quay sang trừng Cao Lãng:
" Ngô Hạo với Ngô Tư Duệ của cậu, lẽ nào…? "
" Họ là anh em cùng cha khác mẹ! Cậu nhận ra điều này 'sớm' thật đấy! " Không để hắn kịp nói hết câu, Cao Lãng đã cắt ngang.
Lại nói, cái ngày đến nhà ở của Tư Duệ san bằng. Cao Lãng không trực tiếp đứng ra chỉ đạo mà giao phó cho A Tài, còn mình thì ngồi trong xe lặng lẽ quan sát.
Trong nhà khi ấy có một người ông trung niên ốm yếu cùng cậu thanh niên côn đồ nát rượu. Thấy có người lạ tới tịch thu đất và đập phá căn nhà cho xây mới, anh ta liền hung hăng nhào tới mặc kệ những người trước mặt có là vệ sĩ áo đen lực lưỡng nguy hiểm.
Anh em nhà này, cái gì cũng không giống, chỉ có lá gan là y hệt!
Ban đầu, Cao Lãng định cho người xử lý Ngô Hạo. Bởi hắn trước đó từng đối xử rất tệ bạc với Tư Duệ. Nhưng nghĩ lại, Ngô Hạo dù gì cũng là người thân của cô. Xuống tay với hắn, Tư Duệ có tha thứ thông cảm cho anh không? Hơn hết, càng không thể không nể mặt người bố già yếu đang dũng cảm đứng ra bảo vệ con trai mình.
Từ đó, mà Cao Lãng quyết định gửi Ngô Hạo đến chỗ bạn mình - Tề Vỹ Thiên. Quyết định ấy cho tới rất nhiều năm về sau đã không bao giờ khiến anh phải hối hận!
Trở lại với Cao Lãng và Tề Vỹ Thiên, hai người bấy giờ đã ra khỏi tầng hầm. Không khí cũng đã đỡ ngột ngạt hơn, nhưng vì vẫn còn ở Tử Thượng, nên sự lạnh lẽo và sát khí vẫn còn đương phảng phất.
" Ông già thì đưa đến kia, anh trai thì đẩy cho tôi. Cậu xử lý được đấy nhỉ? "
Tề Vỹ Thiên nói đoạn đẩy cửa bước vào một căn phòng. Lúc đi ngang qua mấy cái tủ gỗ cổ có tiện tay lấy trên kệ ra một chai rượu đem đến bàn, rót ra ly đưa cho Cao Lãng.
" Remy Martin - loại cậu thích nhất! Uống đi! "
Anh nhận lấy ly rượu từ tay Tề Vỹ Thiên, không vội uống mà khẽ lắc cái ly. Nhìn chất lỏng màu xanh lá đặc trưng bên trong, Cao Lãng khẽ nhếch môi rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm. Tư vị đầm đầm nhanh chóng lan tỏa rồi thấm nhầm trong khoang miệng khiến người ta không khỏi hưng phấn muốn thưởng thức thêm một chút, rồi lại một chút nữa.
Khi bên trong ly đã cạn, Cao Lãng đặt nó xuống bàn, nhìn đồng hồ đeo tay đã chỉ điểm gần 1h sáng, anh mới nhìn người ngồi đối diện nói:
" Muộn rồi, tôi về đây! "
Nghe vậy, Tề Vỹ Thiên vội ngăn lại:
" Hẵng cứ thong thả! Cậu vội cái gì? Muốn về với bảo bối đến vậy à? Còn không nể mặt người anh em này! "
Nhớ ngày trước, Cao Lãng rảnh rỗi thường hay tìm hắn làm vài ly rồi hàn thuyên rất lâu không biết điểm dừng. Chán rồi lại đến các quán bar phóng túng giải tỏa. Bây giờ thì sao? Uống được một chút liền muốn về với vợ con rồi! Hội chủ cơm này thật là khiến hắn tức chết đi!
Cao Lãng rốt cuộc cũng nán lại, anh tự rót thêm một ly rượu cho mình nhàn nhạt mở miệng:
" Còn chuyện gì nữa sao?
Trước câu hỏi ấy, Tề Vỹ Thiên đột nhiên nở một nụ cười ranh mãnh:
" Hầu nữ Tiểu Miểu bên cậu, tặng cho tôi! "
___________________________
" Tiểu Duệ, dậy thôi! Đến giờ ăn sáng rồi! Em còn ngủ nướng nữa là sẽ trễ học đó! "
Tiểu Miểu đứng ở bên giường, e dè lay lay cô gái nhỏ đang lười biếng cuộn tròn trong chăn.
Đó không là Tư Duệ thì còn ai vào đây!
Trước sự khẩn trương của Tiểu Miểu, Tư Duệ lại cất giọng ngái ngủ đáp trả:
" Chị Tiểu Miểu, năm phút nữa em dậy! "
" Trời ạ không được đâu! Chị xin em đó mau dậy… "
Cạch!
Lời còn chưa dứt, trong phòng chợt vang lên tiếng mở cửa, người từ bên ngoài cũng nhanh chóng lộ diện.
" Ra ngoài đi! " Cao Lãng nhìn một màn trước mặt, nói rồi tiến lại giường, hờ hững liếc sang Tiểu Miểu.
Tiểu Miểu lập tức nghe theo, cúi đầu rời đi. Nhưng mới đi được vài bước đã bị anh gọi lại. Một dự cảm chẳng hề tốt đẹp vì thế bỗng lóe lên trong lòng cô.
" Vâng cậu chủ, có chuyện gì vậy ạ? "
Cao Lãng vuốt ve gò má Tư Duệ, không có nhìn cô trầm giọng nói:
" Chiều nay tan học, hãy thu xếp đồ đạc chuyển đến Tề gia! "
Nghe đến đây, Tiểu Miểu lập tức chấn kinh tròn mắt nhìn Cao Lãng. Không chỉ có Tiểu Miểu mà Tư Duệ đang nằm nướng cũng lập tức bật dậy, kích động phản đối:
" Lãng, tại sao lại như vậy? Đang yên đang lành tại sao chị ấy lại phải chuyển đến đó chứ? " Đến đó rồi chị Tiểu Miểu chẳng phải sẽ bị tên cầm thú kia hành hạ đến chết sao? Không như cô may mắn được Cao Lãng yêu thương chịu trách nhiệm. Tiểu Miểu còn có cả một tương lai phía trước. Rơi vào tay hắn rồi chị ấy sẽ đi về đâu?
Không cần biết hắn có quan hệ gì với Cao Lãng, nhưng chị Tiểu Miểu, cô nhất định không thể giao cho.
Một bên ngỡ ngàng, một bên sửng sốt, Cao Lãng cũng chỉ có thể ôn tồn giải thích:
" Bạn anh nhìn trúng Tiểu Miểu, muốn ở một chỗ với cô ấy! Người ta không ý kiến, em ở đây ý kiến cái gì? "
" Chị ấy không ý kiến? Anh nghĩ sao vậy? Ở vị trí của anh cùng thân phận bây giờ, chị ấy có thể lên tiếng chống đối sao? Không được! Anh và mọi người đều xem em là Cao phu nhân có đúng không? Vậy với tư cách đó! Em tuyên bố Tiểu Miểu là người của em! Em không cho phép anh mang chị ấy đi đâu cả! " Cao Lãng, để em xem, giữa em và bạn anh, rốt cuộc đối với anh, ai quan trọng hơn?
Trầm mặc hồi lâu, vẻ mặt anh vẫn điềm nhiên không chút thay đổi làm cho Tư Duệ cực kỳ sốt ruột. Tiểu Miểu đứng một góc cũng lo lắng đến nín thở, tim đập thình thích. Nhưng trên tất cả, một ngọn lửa nhỏ ấm áp đã và đang rực cháy sưởi ấm đáy lòng cô. Ngọn lửa được nhóm nhem từ những lời nói của Tư Duệ - người đã đứng ra che chở, bảo vệ cô.
Đột nhiên, Cao Lãng như không nhịn nổi nữa bất chợt bật cười thành tiếng. Làm cho cả hai cô nàng đều ngạc nhiên cùng khó hiểu. Tư Duệ toan hỏi anh làm sao thì anh đã lên tiếng trước:
" Duệ Duệ, em biết cách đối phó anh rồi! " Nói đoạn bưng mặt cô lên yêu chiều hôn liên tiếp lên hai má.
Cô nhóc này, biết dùng danh phận Cao phu nhân để giải quyết sự việc. Cũng tức nghĩa, cô coi trọng điều đó! Coi trọng việc trở thành người phụ nữ của anh! Hơn hết là vô cùng tự hào khi thốt ra năm chữ: 'Tư cách Cao Phu Nhân '. Cao Lãng anh sao có thể không vui chứ?!
Lại nói, việc ở trước mặt Tiểu Miểu bày ra hành động thân mật này Tư Duệ rất không thoải mái nên vội bưng mặt anh đẩy ra:
" Anh tránh ra đừng có đụng vào em! "
" Tiểu Miểu, cô xuống nhà trước đi! "
" Vâng cậu chủ! ". Đam Mỹ Hiện Đại
Dứt lời, Tiểu Miểu liền cung kính rời khỏi, không quên đóng cửa phòng lại.
Khi Tiểu Miểu đi rồi, Cao Lãng liền gấp gáp áp xuống cánh môi anh đào mềm mại một nụ hôn sâu. Đôi tay nhỏ đặt của Tư Duệ ở hai bên má anh cũng không kịp ngăn cản hành động này, đành phải bất lực choàng qua cổ người đối diện hưởng ứng.
Bữa sáng hôm ấy, với món khai vị là một nụ hôn ngọt ngào, khiến người ta mê đắm không bằng cách nào có thể dứt ra. Chỉ tiếc, với hoàn cảnh hiện tại, Cao Lãng cũng chỉ dừng lại ở mức hôn. Hận không thể đem cô ra ăn sạch sẽ, dạy bảo lại vật nhỏ ngang bướng này!
________________________________
- Còn tiếp -
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương