101 Truyền thuyết đô thị
02-2
Hoàng hôn đi chưa hết nửa đoạn hành trình ngắn ngủi đèn hành lang đã lần lượt sáng lên. Sắc cam nóng bỏng cùng trắng lạnh đan xen, sàn nhà lạnh căm phản xạ ánh sáng chói mắt lên từng ô gạch tạo cho người ta cảm giác tù túng đến ngạt thở.Thiên Bình đứng dưới chân cầu thang, đáy mắt nhấp nháy cảm xúc không chắc chắn nhìn bàn tay trắng bệch đang lơ lửng trước mặt mình, mi không dám chớp dù chỉ một chút.Nữ sinh không biết tên lõa thể trước mắt nở nụ cười cứng ngắt kì dị, xung quanh đồng tử tan rã có thể thấy rõ ràng những tơ máu dày đặc hệt như vết rạn sau cơn địa chấn, làm cả đôi mắt cô trông như bị phủ lên tầng tầng lớp lớp màu đỏ tươi.Đến mức này Thiên Bình chẳng thể tự an ủi đây là ảo giác của mình nữa. Cô bị ám rồi.Đây là lần thứ ba cô thấy nữ sinh nọ ở góc hành lang này, lúc nào cũng trong khoảng từ hoàng hôn đổ về đêm, cụ thể hơn là lúc hành lang trường mở đèn.Bây giờ cũng vậy.Ngón tay thon dài lạnh ngắt của đối phương chạm vào má cô, Thiên Bình có cảm giác thứ đang đặt trên mặt mình là một khối băng lạnh buốt, từng mạch máu trong cơ thể như bị cái lạnh đó ảnh hưởng, thả chậm lại tốc độ, ngập ngừng tuần hoàn. Trái tim trong lồng ngực gấp gáp đập bang bang che chắn toàn bộ thính giác, cơ thể cô cũng theo đó mà cứng đờ, hai mắt ngoại trừ tập trung nhìn vào nữ sinh trước mắt thì chẳng có sức nhìn đi đâu nữa.Vào lúc cô nhìn thấy người đối diện há miệng, để lộ hàm răng cùng vòm họng đỏ như ngậm máu hướng về phía bản thân, tưởng như muốn nuốt chửng lấy mình thì một âm thanh đột nhiên từ phía sau vọng đến đánh thức cô từ cơn ác mộng dai dẳng tỉnh dậy."Mir!"Thiên Bình sực tỉnh, chớp mắt một cái bóng người trước mặt cô đã biến đi đâu mất, một dấu vết cũng không để lại.Thiên Bình thở phào một hơi thật nhẹ, theo hướng phát ra âm thanh mà nhìn lại. Nhân Mã đứng cách cô không xa, như thường lệ dùng biểu tình vô cảm của mình nghiêng đầu đánh giá cô.Nhân Mã và Thiên Bình là bạn cùng lớp. Nhưng nếu Thiên Bình được tất cả mọi người chú ý, nam sinh yêu mến, thư tình hàng tuần không cần tiền xếp chồng trên bàn thì Nhân Mã lại không được mọi người yêu thích cho lắm. Không phải vì cô ta không xinh đẹp hay tính cách khiếm khuyết gì mà là do khuôn mặt chẳng mấy khi biểu lộ cảm xúc của đối phương. Một đôi mắt xanh thiên thanh trong vắt như trời thu không bao giờ lộ ra bất kỳ cam màu cảm xúc đặc biệt nào, với tính cách không thích nhiều lời của Nhân Mã càng khiến người đối diện khi nhìn vào nhịn không được run rẩy. Người nào sau khi gặp cô đều nói cô đáng sợ, đôi mắt đó giống như búp bê, xinh đẹp thì xinh đẹp nhưng cảm giác bị một con búp bê nhìn chằm chằm trong lúc đang nói chuyện thì không phải trải nghiệm tốt đẹp gì cho cam.Thiên Bình qua vài lần tiếp xúc cũng có cảm nhận không khác họ là bao. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy đôi mắt vô biểu tình đối diện xinh đẹp không sao tả được, đẹp đến nỗi nếu muốn Thiên Bình cũng có thể quỳ xuống lạy nó lẫn chủ nhân nó ba cái.Và cô làm vậy thật.Nhân Mã kỳ quái nhìn người đang quỳ phục trước mặt.Thiên Bình rất nhanh nhận ra ý nghĩ của mình chưa kịp qua bộ não xử lý đã chuyển đến cơ bắp, điều khiển bản thân ngồi bệch dưới đất trong tư thế khiến cả hai bên đều lúng túng, cô cười ha ha hai tiếng xong ngượng ngùng đứng dậy. "Chân run, đứng không vững. Xin lỗi đã dọa cậu sợ."Nhân Mã bình tĩnh. "Tôi không sợ. Ngược lại là cô. Cô đang sợ gì vậy?"Thiên Bình thấy bạn học không chút nể mặt vạch trần cảm xúc thật của mình, có chút e ngại nhìn Nhân Mã. Cô ta còn định nói gì đó nhưng khi mắt liếc về phía cầu thang lại do dự, cuối cùng chuyển thành một câu."Chúng ta về chung được không?"Nhân Mã cũng đảo mắt nhìn về phía cầu thang, nơi đó ngoại trừ dụng cụ lao động lộn xộn cũng chỉ có bóng của cầu thang đổ xuống một màu đen dày đặc. Cô lại nhìn Thiên Bình, không rõ ý nghĩa đáp một chữ "được".Ra khỏi cổng trường, Thiên Bình không vội đi, cô quay đầu nhìn Nhân Mã. Nhân Mã thấy vậy cũng dừng lại, kiên nhẫn chờ cô mở lời.Thiên Bình xoa xoa hai bàn tay vì sợ mà lạnh cóng của mình, nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy ở mấy ngày gần đây đôi môi liền run rẩy dữ dội, cuối cùng ngập ngừng nói một câu chẳng đâu vào đâu. "Cậu có thể về cùng tớ được không?"Thấy đối phương nhìn mình như biến thái, Thiên Bình vội vã bổ sung. "Gần đây thôi, không tốn nhiều thời gian của cậu đâu. Dạo gần đây ở khu nhà mình hay có mấy vụ rối loạn, mình không dám về một mình...""Vẻ mặt của cô ta thật thú vị, người ngoài không biết còn tưởng cô ta đang thương thầm ngươi đó." Sư Tử lơ lửng giữa không trung, tay gối sau đầu, lười nhác nói. "Đi với cô ta đi, ngươi bị bán nội tạng ta sẽ vỗ tay ăn mừng."Nhân Mã không có kiên nhẫn đáp lời của con quỷ, càng không có kiên nhẫn nhìn Thiên Bình diễn kịch, trực tiếp thẳng thắn."Cô nhìn thấy gì ở cầu thang?"Biểu cảm của Thiên Bình cứng đờ trong phút chốc.Chút ánh đỏ chói mắt của hoàng hôn chính thức lui về sau đường chân trời, phía đông bắt đầu lấp lánh vài ba viên tinh tú nhỏ vụn, thu gom toàn bộ ấm áp của địa cầu. Đèn đường chớp chớp vài cái xong sáng rực lên, không những không khiến con đường sáng sủa mà còn thổi vào nó luồng gió lạnh lẽo mơ hồ, đổ xuống mặt nhựa những cái bóng đen sì không rõ hình dáng."Tớ..." Thiên Bình ngập ngừng, chân không nhịn được run run, dè chừng nhìn về phía cuối con đường vắng lặng, nơi ánh sáng không chạm đến rồi lại nhìn về phía dãy lầu chập chờn ánh đèn lạnh lẽo. "Tớ thấy một nữ sinh khỏa thân, chết ở đó..."Nhân Mã nhíu mày. "Chết? Nếu có án mạng sao cô không báo cảnh sát?"Thiên Bình lắc đầu, nói năng lộn xộn. "Này... chỉ lúc ra về tớ mới thấy, lúc đi học buổi sáng thì không thấy vết tích gì để lại. Với lại ngoại trừ tớ ra không có ai thấy hết. Lúc đầu tớ cứ tưởng mình thiếu ngủ hay stress, nhưng nghĩ kỹ lại thì không đúng...""Cậu nói, có phải tớ nhìn thấy ma rồi không?"Sắc mặt Nhân Mã đanh lại, không rõ suy nghĩ nhìn cô.Thiên Bình mím môi, mày nhíu chặt."Nếu cô ta sợ như vậy sao vẫn cứ cố chấp đi cầu thang đó? Không phải phòng học của ngươi có hai lối vào với hai cái cầu thang sao?" Sư Tử vẫn dùng dáng vẻ lười biếng đó mà gửi lời bình luận, đồng tử màu rượu vang nhuộm đậm ý cười lên nỗi đau người khác đặt lên Nhân Mã. "Này, ngươi định làm gì đây?""Dù là gì thì cũng phải giải quyết nó." Nhân Mã hoàn toàn không bị hắn ảnh hưởng, vẻ mặt nghiêm túc nay càng thêm lạnh lùng.Thiên Bình ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cô. "Cậu vừa nói gì?"Nhân Mã chớp mắt. "Nhà cô ở đâu?"Thiên Bình có hiểu có không chỉ về một phương hướng....Nhân Mã ngồi trên thang gỗ, trên đùi đặt một quyển sách không lớn không nhỏ, chăm chú nghiên cứu nội dung bên trong.Sư Tử lơ lửng cạnh cô, hết nhìn đông đến nhìn tây, vẻ mặt phấn khích ngắm nghía phòng sách của gia tộc giàu có trong truyền thuyết.Dư quang thấy hắn tăng động nhảy khắp nơi, Nhân Mã nâng mắt, chuẩn xác đặt trên bàn tay chàm vào gáy sách của Sư Tử. Cô hỏi. "Ngươi thích sách à?"Động tác của tên quỷ nào đó dừng lại trong tích tắc, xong hắn vẫn lấy nó xuống, tùy ý lật giở, miệng thì trả lời một câu không ăn nhập vào đâu. "Ta thấy mấy ký tự trong này trông có vẻ thú vị."Nhân Mã im lặng một chút."Ngươi biết đọc không?"Có lẽ vấn đề này động đến vảy ngược của hắn, Nhân Mã thấy Sư Tử đột nhiên trừng mắt nhìn mình. "Tất nhiên là biết! Ta sao có thể không biết đọc?!"Nhân Mã xoay quyển sách về phía hắn, chỉ vào một con chữ ngẫu nhiên. "Ngươi đọc nó xem."Sư Tử đột nhiên mím môi, vẻ mặt như nuốt phải ruồi.Qua một lúc đại tiểu thư gia tộc Van vẫn chưa nghe thấy con quỷ khế ước của mình nói câu nào.Không nhận được lời đáp lại Nhân Mã cũng không thấy đáng buồn, cô cúi đầu, tiếp tục sự nghiệp nghiên cứu của bản thân.Đầu tiên cần tìm hiểu một chút về lịch sử trường Universe.Bên ngoài, gia tộc Van được biết đến với thân phận là nhà tài trợ lớn kể từ khi trường Universe được thành lập. Nhưng thực chất, trừ những đời hiệu trưởng được chỉ định, không một ai biết trường tư thục liên cấp Universe vốn là do chính họ Van xây dựng, còn do gia chủ đời thứ 29 tự tay thiết kế và truyền xuống. Cách đây một năm, khi gia chủ đời 139 thừa kế, quyền sở hữu ngôi trường cũng rơi vào tay y.Nhân Mã chậc lưỡi cảm thán. Cứ nghĩ họ Van chỉ là một gia tộc lâu đời sống tại thành phố X, mang nhiệm vụ ghi chép và lưu truyền lịch sử nơi đây nhưng hóa ra nó có gốc to đến như vậy. Bỏ qua mấy cái trò chơi kinh doanh nhỏ bên ngoài, chỉ riêng cái trường này thôi hàng năm lợi nhuận thu về cũng đủ để cô bơi hết mười tám tư thế trong đó. Nhân Mã cảm thấy mình thật trâu bò.Còn định tìm hiểu thêm một chút vấn đề mà Thiên Bình gặp phải, nhưng khi nhìn thấy kệ tủ cao thật cao, kéo dài từ dưới đất lên đến trần nhà, bên trong chất đầy sách ngay cả một kẽ hở cũng không chừa Nhân Mã lập tức xóa bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.Đây là thời đại nào rồi mà còn lật giấy để đọc.Vứt quyển sách cũ qua một bên, Nhân Mã chậc lưỡi leo xuống thang gỗ, khởi động bộ máy vi tính hoành tráng trong phòng.Màn hình bán trong suốt từ từ hiện lên giữa không trung, Nhân Mã quen thuộc tiến hành mở ra hàng loạt tầng khóa, đối mặt với ô tìm kiếm nói."Nữ sinh bị cưỡng bức ở trường Universe."Màn hình nhảy lên vài tia sáng, những ký tự lộn xộn dùng tốc độ như gió thổi lần lượt chạy qua trước mặt cô, cuối cùng dừng lại ở một thư mục.Thư mục được tạo cách đây mười chín năm.Nội dung bên trong cũng như phần tựa đề, báo cáo về vụ việc một nữ sinh lớp 11 bị cưỡng bức đến chết ngay trong trường học, thảm trạng có chút thê thảm. Hiện trường vụ án cũng không ngoài dự đoán, chính là ở dưới chân cầu thang Thiên Bình từng kể.Vụ án này đã gây tai tiếng rất lớn cho trường Universe, gia chủ tiền nhiệm tốn không ít công sức mới có thể hạ hỏa dư luận, tiến hành đẩy mạnh điều tra trong bóng tối. Thế nhưng cho đến hiện tại, bộ hồ sơ này vẫn bỏ dở lưng chừng. Hiệu trưởng tiền nhiệm cũng vì việc này mà tự trách bản thân không làm tròn bổn phận, chủ động xin từ chức.Sau khi nữ sinh kia chết không lâu, trong trường bắt đầu ồn ào việc nhìn thấy linh hồn của cô ta diễn lại hiện trường cái chết của mình ngay dưới chân cầu thang dọa tè không biết bao nhiêu người. Gia tộc Van khi nhận được tin lập tức cho một phụ chi chuyên biệt đến siêu độ cho nữ sinh nọ, nhưng oán khí cô ta quá nặng, đã tự biến bản thân thành quỷ dữ, không thể tâm bình khí hòa nói chuyện. Phụ chi chỉ còn cách phong ấn đối phương vào tầng hầm được xây cất cẩn thận bên dưới. Mười chín năm, dưới sự cố gắng của gia chủ và hiệu trưởng, câu truyện trên không người truyền miệng cũng dần chìm vào quên lãng.Nhưng tại sao bây giờ lại xuất hiện? Hơn nữa còn bị người khác nhìn thấy.Nhân Mã nhíu mày.Không lẽ phong ấn xảy ra vấn đề?Để khẳng định điều này cần điều tra kĩ hơn. Điều tra chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là nếu thật sự phong ấn xảy ra vấn đề thì phải làm gì để giải quyết đây?Người cuối cùng của phụ chi giải quyết vụ việc năm đó mới bệnh mất hai tháng trước, trong gia tộc cũng không còn chi nào đủ sức để nhận nhiệm vụ này.Nhân Mã nghiêm túc suy nghĩ, ánh mắt lơ đãng chạm đến bóng lưng quỷ nhỏ ngồi bó gối trong góc.Chỉ còn cách tự mình ra trận thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương