1122 - Diêu Diêu Thỏ

Chương 10: Tôi có thể đưa anh đi



Sau khi rời khỏi căn hộ, Giang Nhất không chút do dự đi đến một bệnh viện khác, còn bệnh viện Ngân Hà, anh sẽ không bao giờ đặt chân đến đó nữa.

"Bác sĩ, có thể bỏ đứa bé không?"

"Tôi chân thành khuyên nên giữ lại, nếu cậu muốn tốt cho sức khỏe của mình thì nhất định phải giữ đứa bé này."

"Tại sao?"

"Tôi đã xem hồ sơ bệnh án của cậu, cậu là omega phân hóa lần hai vào hai tháng trước phải không. Vậy thì hiện tại khoang sinh sản của cậu đang được hỗ trợ bằng phẫu thuật, nhưng nếu mang thai thì cần phải k*ch th*ch phát triển, nếu thuận theo tự nhiên được sẽ tốt hơn. Thêm nữa là hiện tại khoang sinh sản của cậu không thể chịu nổi nếu sảy thai, một khi bỏ đi, 90% khoang sinh sản của cậu phải cắt bỏ. Cắt bỏ khoang sinh sản có nghĩa là gì, cậu là omega, nhưng cơ thể cậu lại thuộc về giới tính không xác định, điều này sẽ khiến cậu bị rối loạn pheromone, nguy hiểm đến tính mạng."

"Được rồi, tôi có thể giữ lại đứa bé, vậy còn đánh dấu, tôi có thể xóa bỏ không?"

"Không thể."

"Tại sao?"

"Mùi pheromone alpha trong đánh dấu tuyến thể là sự tồn tại quan trọng để bảo vệ cậu, còn mùi pheromone alpha trong ống sinh sản cũng bảo vệ thai nhi và là yếu tố quan trọng để thúc đẩy sự phát triển khỏe mạnh của thai nhi, đó là lý do tại sao con cái của cặp đôi AO có tỷ lệ sinh cao nhất, tỷ lệ mắc bệnh thấp nhất, bởi vì sự phù hợp giới tính là yếu tố quan trọng quyết định mức độ khỏe mạnh của đứa trẻ."

"Nhưng tôi là omega phân hóa lần hai, không phải là omega hoàn chỉnh."

"Cậu nhóc, cậu không nên nhìn nhận bản thân như vậy, omega phân hóa lần hai cũng thuộc về omega, cậu có thể coi mình là omega phát triển muộn."

"Tôi không muốn trở thành omega, tôi không muốn đứa bé này, cũng không muốn đánh dấu này."

"Nhưng cậu phải sống thật tốt, ba mẹ cho cậu sinh mệnh nhất định không muốn thấy cậu đối xử với bản thân như vậy, một số việc đã xảy ra rồi, khi không thể từ bỏ thì cậu phải học cách lựa chọn phương pháp giải quyết tốt nhất cho bản thân, bốc đồng không phải là cách giải quyết duy nhất, chuyện này cậu đã bàn bạc với alpha của mình chưa?"

"Chúng tôi đã chia tay rồi, nên không cần bàn bạc với cậu ta, quyền quyết định sinh đẻ thuộc về tôi."

"Có vẻ như cậu là một đứa trẻ có ý kiến riêng, được rồi, nếu cậu thực sự không muốn đứa bé này, và cũng sẵn sàng gánh chịu mọi rủi ro về sức khỏe sau này, tôi sẽ bàn bạc với vài vị trưởng khoa để thực hiện ca phẫu thuật này cho cậu."

"...Phẫu thuật?"

"Đúng vậy, khi cậu quyết định phá thai thì khoang sinh sản chỉ có thể cắt bỏ, bởi vì 90% khả năng sẽ bị nhiễm trùng, mà ca phẫu thuật này có rủi ro rất lớn, tôi vẫn khuyên cậu nên cân nhắc lại."

"Rủi ro lớn đến mức nào?"

"Chảy máu quá nhiều dẫn đến tử vong."

"..."

...

Giang Nhất không biết mình đã ra khỏi bệnh viện như thế nào, anh chỉ biết mình đang đối mặt với một việc rất quan trọng, cuối cùng là sinh con ra và tự nuôi dưỡng hay là phá thai rồi cắt bỏ khoang sinh sản rồi từ từ chết đi.

Nhưng rõ ràng là một việc không cần phải suy nghĩ cũng có thể quyết định, đương nhiên là sống quan trọng hơn.

Chỉ là một Yến Nam Sâm mà thôi, ai thời trẻ chưa từng gặp phải đàn ông tồi, coi như là rút kinh nghiệm, bị chó cắn thôi. Hiện tại anh cũng không thiếu tiền đúng không, tệ lắm thì bán căn hộ, bán cổ phiếu, rời khỏi đây tìm một nơi nào đó để nuôi con.

Ba đơn thân cũng rất ngầu mà.

Giang Nhất đứng ở trạm xe buýt chờ xe, anh nhìn từng chiếc xe chạy qua trước mặt mình, nhìn nhìn, tầm mắt dường như bị một lớp sương mù bao phủ, cúi đầu, bĩu môi, cười khổ: "... Ngầu cái gì chứ."

Bị lừa cả người lẫn tình mà còn ngầu, anh đúng là kẻ ngốc.

Không lâu sau, một chiếc xe dừng lại trước mặt, chuẩn bị mở cửa lên xe, bây giờ anh phải quay lại tập đoàn Ngân Hà nhận lỗi.

Nhưng ngay khoảnh khắc anh mở cửa xe, đột nhiên anh nhìn thấy ba chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đỗ bên cạnh, tiếp theo đó vài alpha cao lớn mặc vest đen, đeo kính râm bước xuống.

Tay Giang Nhất đang giữ cửa xe khựng lại, liếc nhìn những người này vài lần, sao cảm giác như... đến tìm anh vậy.

Vào giờ này trạm xe buýt có rất nhiều người, đều tò mò nhìn cảnh tượng này.

"Cho hỏi anh là Giang Nhất đúng không?"

Giang Nhất thấy một người đàn ông mặc đồ đen đi đến trước mặt mình, nghi ngờ vừa nãy đã được chứng thực. Nhưng khi người đó đến gần anh, anh nhìn thấy trên huy hiệu vest của người đàn ông đó khắc logo tập đoàn Ngân Hà, sắc mặt lập tức đen lại.

Anh lạnh lùng trả lời: "Tôi không phải."

Nói xong định lên xe.

Chắc chắn là tên Yến Nam Sâm kia, nếu dám ngang bướng chiếm đoạt thì đừng trách ngày mai anh đến tập đoàn Ngân Hà đập phá.

Gần như trong khoảnh khắc đóng cửa, một bàn tay mạnh mẽ đã ngăn lại.

"Giang Nhất."

Giang Nhất đang ngồi ở ghế sau cứng đờ người, anh từ từ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào một khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ, khuôn mặt này mới là người thực sự có nốt ruồi ở đầu mũi, Sở Bắc Hành.

Người ngăn cửa xe lại chính là Sở Bắc Hành.

Sở Bắc Hành mở cửa xe ở ghế sau ra, chỉ thấy anh ta dựa vào nóc xe, cúi người xuống, nhìn tài xế đang ngồi ở ghế lái: "Xin lỗi bác tài, chiếc xe này chúng tôi không đặt nữa, thiệt hại gây ra cho anh sẽ được tính vào tất cả các cửa hàng 4S thuộc tập đoàn Ngân Hà, lát nữa anh có thể đến cửa hàng chọn một chiếc xe ưng ý, tôi để bảo vệ đưa anh đến."

Tài xế gọi xe chưa kịp phản ứng lại thì đã được bất ngờ dội choáng váng.

Giang Nhất cau mày, định đóng cửa xe lại: "Bác tài, tôi đã đặt rồi, anh đừng nghe cậu ta." Ai ngờ cửa xe không đóng lại được, anh tức giận nhìn Sở Bắc Hành.

Sở Bắc Hành dựa vào ưu thế về thể hình ngăn cửa xe lại, anh ta cúi đầu nhìn Giang Nhất: "Tôi không phải do tên thằng em chó chết nhà tôi gọi đến, nhà tôi và Yến Nam Sâm khác quan điểm, có thể đã làm anh sợ nhưng Đoạn tổng nhà anh đã gợi ý cho tôi cách làm này, nói anh có tính khí khá bướng bỉnh, không làm như vậy thì có thể sẽ không gọi được anh."

Giang Nhất: "..." Được, anh đã hiểu, Đoạn tổng biết hết rồi.

Sau khi nói lời xin lỗi với tài xế, anh xuống xe.

Tay Sở Bắc Hành vẫn chống trên nóc xe, thấy Giang Nhất xuống xe mới thu tay lại, rồi nhìn những vệ sĩ bên cạnh.

Bọn họ gật đầu, hai chiếc ô đen lập tức che trên đầu Giang Nhất.

Giang Nhất: "..." Cứu với, ngại quá, may mà không phải đang đứng ở giữa trạm xe buýt để chờ xe, anh liếc nhìn Sở Bắc Hành bên cạnh, thì thầm: "Cũng không có nắng mà."

Không có nắng mà vẫn che ô thật sự ngại đến mức muốn chui xuống đất, xung quanh còn rất nhiều người nhìn.

Sở Bắc Hành cong môi cười: "Em trai tôi là chó, nhưng tôi là quý ông." Nói xong đi đến trước xe của mình mở cửa xe phía sau cho Giang Nhất, nghiêng người ra hiệu: "Nào, mời Giang tiên sinh lên xe."

Dưới bóng râm, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống người alpha cao lớn, toát lên vẻ đẹp trai và tràn đầy sức sống của độ tuổi này, chỉ thấy anh ta hơi nhướng mày, trên khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười rạng rỡ như mặt trời, nốt ruồi ở đầu mũi cũng tràn đầy sự tự tin toát ra từ sâu bên trong.

Nụ cười này khiến Giang Nhất có chút ngơ ngác.

Giang Nhất sửng sốt nhìn Sở Bắc Hành, khuôn mặt và dáng vẻ của alpha trước mặt dường như trùng khớp với người khắc cốt ghi tâm đó, nhưng nghe kỹ nhìn kỹ lại hoàn toàn khác nhau.

Puppy không có vẻ rạng rỡ như vậy.

Dù người đó có giỏi nũng nịu đến mấy, dịu dàng đến mấy, cưng chiều anh đến mấy, cũng không có sự cởi mở và rạng rỡ trong suốt như Sở Bắc Hành, mà là sự trưởng thành và điềm tĩnh vượt quá tuổi tác, và còn có nhiều tâm sự.

Ha, đúng rồi, năm tháng lừa anh đó sao lại không có tâm sự chứ?

Ban ngày là Yến Nam Sâm trong công việc, ban đêm là Puppy, sự ngụy trang như vậy sao lại không mệt chứ?

Là anh thì anh cũng phát điên mất.

"Này, đừng nhìn tôi như vậy, tôi mới về nước, trong sạch, thật sự không có vợ con." Sở Bắc Hành bị Giang Nhất nhìn như vậy nên cảm thấy rất khó chịu, không khỏi nghĩ đến em trai vừa được đưa đến bệnh viện điều trị, chuyện này còn khó tin hơn anh tưởng tượng: "Anh đang mang thai nên đừng ngốc nghếch đứng ở đây nữa, lên xe đi."

"Đi đâu?"

"Đến nhà gặp mấy người ba của tôi, họ muốn gặp anh, muốn nói chuyện với anh về Nam Sâm."

Trên đường đi, trong xe rất im lặng.

Sở Bắc Hành lái xe, dùng gương chiếu hậu nhìn Giang Nhất đang ngồi ở ghế sau, trong lòng không hiểu sao Yến Nam Sâm lại thích kiểu người này, nhưng anh ta lại nghĩ đến chú Cố.

Được rồi, khó nói.

"Sao nào, cho rằng tôi không xứng với Yến Nam Sâm, chuẩn bị dàn dựng một vở kịch hào môn cho tiền để tôi rời khỏi hắn sao?" Giang Nhất nhận ra ánh mắt của Sở Bắc Hành, anh nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói: "Vậy thì không cần thiết, tôi không cần Yến Nam Sâm."

Mọi chuyện đã kết thúc rồi.

"Chúng tôi cảm thấy nó không xứng với anh." Sở Bắc Hành lái xe về nhà, cố gắng đi đường khác để không bị người khác nhìn thấy, dù sao hôm nay cũng là ngày Nhiên Nhiên và Alpha của cậu tới gặp phụ huynh.

Tay Giang Nhất chống lên cửa sổ xe, nghe Sở Bắc Hành nói như vậy thì tự giễu cười: "Đúng vậy, cậu ta không xứng đánh dấu tôi, còn khiến tôi mang thai."

"Vậy anh muốn rời đi sao?"

Xe từ từ lái vào hầm để xe.

"Tôi muốn."

Sau khi xe dừng lại, Sở Bắc Hành xuống mở cửa cho Giang Nhất, tay anh ta chống lên nóc xe, thấy Giang Nhất ra ngoài, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt đỏ hoe của người này, nói: "Tôi có thể đưa anh đi."

"... Cái gì?"

Giang Nhất sửng sốt nhìn Sở Bắc Hành.

Sở Bắc Hành đóng cửa xe lại, cười nhạt: "Tôi nói, đưa anh đến nước M."

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...