1122 - Diêu Diêu Thỏ

Chương 15: Đúng vậy, là tôi, lâu rồi không gặp.



"Hu hu, con thực sự không cam lòng mà... Con rõ ràng có thể đánh thắng nó."

"Bạn nhỏ được phép đánh nhau hả? Nếu để ba con biết chắc chắn lại tịch thu đồ ăn vặt của con, tối nay ngay cả tivi cũng không được xem."

"Không muốn đâu, bác cả nói yêu thương Kiều Kiều nhất mà, bác phải giữ bí mật giúp con nha, đừng nói với ba con."

"Vậy thì tự con nói xem con đã làm gì bạn?"

"Tích" một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra từ bên ngoài.

Chỉ thấy một Alpha cao lớn và đẹp trai đang bế một bé gái mặc quần yếm nhà trẻ.

Bé gái khoảng bốn tuổi, rất xinh xắn, tóc buộc cao, trên đầu cài một chú gấu bông trông rất đáng yêu. Đôi mắt to tròn như hai viên ngọc đen, linh hoạt và xinh đẹp, chỉ là khuôn mặt nhỏ hơi phình ra, trông rất đáng thương, trên lông mi còn đọng nước mắt.

Nhìn thoáng qua, còn tưởng là hai ba con.

Alpha này chính là Sở Bắc Hành.

Còn đứa trẻ không phải là con gái của anh ta, tên bé là Giang Niệm Kiều, là con gái của Giang Nhất, năm nay gần năm tuổi, đang học lớp mẫu giáo.

Giang Niệm Kiều thấy bác cả nhìn mình với vẻ mặt nghiêm nghị, vừa tức giận vừa sợ hãi, cô bé cúi đầu, bĩu môi: "Con không muốn nói."

Sở Bắc Hành ngẩng đầu thở dài, lúc nãy nghe nói cô bé đã lái xe đâm vào cái đó của một cậu bé trong tiết hoạt động ngoài trời, chảy cả máu, anh ta ngơ luôn.

Đây sinh mạng của con trai đó, may được đưa đến bệnh viện kịp thời nên không sao, ba mẹ của bên kia cũng không biết có tìm đến không.

Kết quả là cô bé này từ lúc tan học đến giờ vẫn không chịu nói mình đã làm sai điều gì.

Anh ta tức đến ngứa răng, nhưng dù sao cũng là một cô bé, giận thì giận, vẫn không thể đánh được, chỉ đành dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Giang Niệm Kiều: "Giang Niệm Kiều, hiếm khi bác đến đón con, kết quả con lại cho bác một bất ngờ, nếu ba con biết thì bác thực sự không giúp được con đâu."

Đúng lúc này, một thân ảnh gầy gò từ trong bếp bước ra.

Bốn năm qua, Alpha trước đây đã hoàn toàn trở thành Omega, tuy nhìn dáng vẻ không khác nhiều so với năm năm trước, nhưng pheromone của Omega lại rất yếu ớt.

Người bình thường sau khi tiêm thuốc ức chế thì mùi pheromone sẽ giảm xuống còn 10% so với ban đầu, còn anh ngay cả 10% cũng khó đạt được, chính là bởi hội chứng rối loạn pheromone của người phân hóa lần hai đang ngày càng ảnh hưởng đến anh.

Vì vậy tình trạng sức khỏe của anh rất kém, thường xuyên bị sốt.

"Sao vậy?"

Sở Bắc Hành và Giang Niệm Kiều khi nhìn thấy Giang Nhất xuất hiện thì không hẹn mà cùng ôm nhau, vừa nói vừa cười.

"Bác cả, tối nay chúng ta ăn gì vậy?"

"Ừm... Kiều Kiều con muốn ăn gì nào, bác cả làm cho con."

"Bác cả tốt quá~"

Khuôn mặt Giang Nhất hơi tái nhợt, có lẽ vừa mới hết sốt, triệu chứng rối loạn phân hóa lần hai cũng được cải thiện vì đã tiêm thuốc đặc trị, nhưng thần sắc vẫn khá xanh xao, nếu không thì hôm nay anh sẽ không để Sở Bắc Hành đi đón con gái.

Anh mặc bộ đồ ngủ rộng rãi màu trắng, cầm ly thủy tinh đi xuống cầu thang, thấy hai bác cháu nói chuyện cứ lạ lạ: "Tôi còn tưởng cậu không đón được Kiều Kiều, định gọi điện cho cậu."

Sở Bắc Hành vốn định tố cáo cô bé này trước mặt Giang Nhất, nhưng thấy sắc mặt Giang Nhất không được tốt lắm, sợ nói ra sẽ làm anh tức giận: "Không có, giọng cô bé to lắm, nhìn thấy tôi từ xa đã gọi toáng lên như kiểu sợ người khác bắt cóc."

"Hừ." Giang Niệm Kiều ngạo mạn quay mặt đi, rồi giơ tay về phía Giang Nhất, làm điệu bộ muốn anh bế, cười ngọt ngào: "Ba, con nhớ ba quá, hôm nay ba có nhớ con không?"

Giang Nhất vốn định bế con gái, kết quả lại nghe thấy Sở Bắc Hành nói: "Không thấy ba con vừa khỏi ốm hả, con đứa nhỏ này nặng như heo con, nhỡ đè bẹp ba con thì sao?"

Giang Niệm Kiều nghe bác cả nói như vậy thì trợn mắt: "Sao bác lại nói con gái nặng chứ! Sở Bắc Hành, bác như vậy sẽ không tìm được vợ đâu!"

Sở Bắc Hành: "..." Anh ta dứt khoát đặt cô bé xuống đất, cái tính nói năng sắc bén này thực sự giống hệt Yến Nam Sâm hồi nhỏ, không nhịn được mà than thở: "Con giống daddy của con lúc bé quá nha, cái miệng xấu xa y chang nhau. Hồi nhỏ phải đối mặt với daddy của con thì thôi đi, khó khăn lắm mới trưởng thành, lại còn phải đối mặt với con nữa."

Kiếp trước quả thực nợ Yến Nam Sâm mà.

Vừa nói xong mới giật mình vì nỡ lời, Sở Bắc Hành vội vàng che miệng lại, hoảng sợ nhìn Giang Nhất.

Giang Niệm Kiều chính là người hóng hớt, cô bé chỉ vào bác cả, kéo dài giọng: "Bác thảm rồi đó, dám nhắc đến daddy của con trước mặt ba." Nói xong nhìn về phía ba mình, vẻ mặt hung dữ: "Ba, đánh bác cả đi! Bác ấy làm ba buồn rồi."

Sở Bắc Hành nghe thấy cô bé này dám nói như vậy với mình thì lập tức nổi lên lòng tự trọng của đàn ông, anh ta vươn tay lại véo nhẹ lên con gấu trên đầu của Giang Niệm Kiều: "Giang Nhất, vậy tôi cũng sẽ tố cáo, anh biết cô bé này đã làm gì ở trường mẫu giáo không?"

"Á á á~~~" Giang Niệm Kiều nghe thấy bác cả muốn tố cáo thì trực tiếp oà khóc, ôm lấy chân anh ta: "Bác cả, Kiều Kiều sai rồi, bác đừng nói mà, con hứa sẽ không ăn vụng đồ ăn vặt của bác nữa."

Giang Nhất bị hai người này làm cho đau đầu, anh xoa trán: "Hai người là bạn cùng lớp à, suốt ngày cãi nhau, từng người một nói." Nói xong thì đi đến ngồi xuống ghế sofa. Rồi lấy chiếc kính gọng bạc đặt trên tủ kính ở bên cạnh đeo lên.

Anh vốn không bị cận, chỉ là vì ca phẫu thuật năm năm trước gây ra xuất huyết não, đè ép lên dây thần kinh võng mạc, dẫn đến bệnh lý hiện tại, may là không nghiêm trọng lắm, thỉnh thoảng mắt sẽ hơi mờ.

Anh vừa ngồi xuống, con gái liền quỳ xuống ôm lấy chân anh, ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt cứ thế rơi xuống: "Ba à con chỉ vô tình đâm vào cái đó của một cậu bé trong lớp thôi, giống như lúc nãy bác cả vô tình nhắc đến daddy đó, con thực sự không cố ý."

Sở Bắc Hành: "..." Cây chổi ở đâu rồi, sao lần nào cô bé cũng kéo anh ta xuống nước cùng vậy.

Giang Nhất nghe con gái nói thế thì giật mình, anh cúi người bế cô bé lên, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Con nói cái gì, con đã đâm vào chỗ nào của bạn?"

"Cái đó." Giang Niệm Kiều cúi đầu xuống, giọng nhỏ nhẹ: "Con không cố ý thật mà."

Sở Bắc Hành hừ lạnh hai tiếng: "Lái xe rất giỏi, đâm đến mức làm cậu bé chảy máu, thực sự không cố ý."

"Á~" Giang Niệm Kiều đưa tay ra định đánh bác cả, oà khóc: "Đã bảo đừng nói mà! Sao bác lại nói chứ!"

"Giang Niệm Kiều!" Giang Nhất nghiêm khắc quát to, anh nhìn con gái ngồi trên đùi mình, vẻ mặt lạnh lùng: "Bây giờ là con làm sai, nếu bác cả không nói thì con định giấu ba đúng không?"

Giang Niệm Kiều bị giọng điệu của ba làm cho sợ hãi, cô bé không dám rơi nước mắt, chỉ dám lúng túng bĩu môi, tay run rẩy nắm lấy cổ áo của ba: "...Không ạ."

"Làm sai không chịu nhận, Kiều Kiều, con biết ba ghét nhất là người nói dối, con muốn trở thành người ba ghét nhất sao?" Giang Nhất cau mày.

Giang Niệm Kiều nhỏ giọng khóc nức nở, đâu còn vẻ ngạo mạn như trước, cô bé rụt rè lắc đầu: "Kiều Kiều không muốn trở thành người ba ghét, Kiều Kiều là người tốt."

Sau đó không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên khóc nức nở, trực tiếp nhào vào lòng ba, hu hu khóc thành tiếng, vừa khóc vừa nói: "Ba... ba phải tin Kiều Kiều, Kiều Kiều thực sự là người tốt."

Cô bé vừa khóc vừa làm động tác chỉ tay vào đầu, tự tạo hiệu ứng âm thanh súng nổ, đôi mắt to chứa đầy nước mắt, rồi nhìn ba mình: "Ba, lúc nãy Kiều Kiều đã bắn chết Kiều Kiều không ngoan ở trường mẫu giáo rồi, bây giờ Kiều Kiều là người tốt, ba phải tha thứ cho con nha~"

"Hu hu ba à, con yêu ba!"

Cái kiểu tự mình kết liễu bản thân không ngoan trước đó, mỗi lần Sở Bắc Hành xem xong đều muốn vỗ tay.

Giang Nhất cau mày, rồi nhìn Sở Bắc Hành: "Bắc Hành, cô giáo có nói là đứa bé nào không?"

Sở Bắc Hành suy nghĩ một lúc: "Là Jacob."

Jacob?

Giang Nhất nghe thấy cái tên này hơi lạ, anh cúi đầu hỏi Giang Niệm Kiều: "Jacob là học sinh mới chuyển đến lớp con tuần trước phải không?"

"Vâng." Giang Niệm Kiều thấy ba chịu để ý đến mình thì vội vàng nở nụ cười, đâu còn nhớ mình đã khóc đến mức mặt mũi lem nhem.

"Còn vâng nữa?" Giang Nhất véo nhẹ mũi con gái, xem như là hình phạt: "Bạn học mới chuyển tới mà con đã bắt nạt người ta, rất đáng phê bình, còn muốn giấu ba nữa."

Giang Nhất đặt con gái xuống một bên, đứng dậy: "Ba đi liên hệ với cô giáo, hỏi xem là con của ai, làm người ta bị thương thì nhất định phải xin lỗi. Kiều Kiều, con đi lấy đồ chơi con thích nhất ra đây, xin lỗi Jacob."

"Á..." Giang Niệm Kiều nghe nói phải lấy đồ chơi mình thích nhất thì vẻ mặt lập tức rầu rĩ: "Nhưng đó là búp bê Barbie mà con trân trọng nhất đó, con trai không chơi cái này đâu."

Giang Nhất cầm điện thoại lên, nghe con gái nói vậy, anh bèn nhìn sang: "Đây chính là bài học, đã làm người ta bị thương thì nhất định phải xin lỗi, bây giờ con không có khả năng kinh tế thì chỉ có thể dùng thứ con yêu quý nhất để bù vào, nếu không thì sao Jacob có thể cảm nhận được lời xin lỗi chân thành nhất của con."

Đang nói chuyện thì điện thoại được kết nối, giọng của cô giáo vang lên đầu dây bên kia.

Giang Nhất vội vàng cười nói: "Chào cô giáo, tôi là ba của Charlotte, xin hỏi hôm nay Charlotte đã đâm phải một cậu bé đúng không?"

"À đúng rồi, hôm nay Charlotte đang chơi xe ở ngoài trời thì vô tình đâm vào chỗ đó của Jacob, nhưng may là chúng tôi đã đưa cậu bé đến bệnh viện kịp thời, phần ngoài bị trầy xước một chút, hơi chảy máu."

Giang Nhất nghe xong thì cau mày, cô con gái này của anh nghịch ngợm quá: "Vậy ba mẹ của Jacob nói gì?"

"Hay là anh liên hệ với ba của Jacob? Tôi đưa số điện thoại của cậu ấy cho anh."

"Được, cảm ơn cô giáo."

Giang Nhất cúp máy, mở số điện thoại cô giáo vừa gửi định gọi đi, lại nhìn thấy con gái đang ôm chân Sở Bắc Hành khóc nức nở, anh khẽ thở dài: "Giang Niệm Kiều, sao đến con trai mà con cũng dám bắt nạt chứ? Không sợ sao?"

Lá gan lớn như vậy không biết giống ai nữa.

Như một tiểu bá vương.

"Đương nhiên không sợ, bởi vì con phải bảo vệ ba!" Giang Niệm Kiều đắc ý nói, bé ngẩng đầu nhìn bác cả: "Đúng không bác cả, bác đã dạy con là phải hung dữ lên."

Sở Bắc Hành cười gượng, tức giận véo nhẹ lên con gấu trên đầu của cô bé.

Giang Nhất nhanh chóng gọi điện, anh mở loa, khi đầu dây bên kia được kết nối, anh nói trước: "Chào anh, cho hỏi anh là ba của Jacob đúng không?"

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau một lúc mới trả lời: "Đúng vậy, tôi là ba của Jacob - Đoạn Dư Lạc, Lạc Tống Nhiên. Giang Nhất, là anh sao?"

Giang Nhất sửng sốt.

Màn cửa sổ trên ban công bị gió nhẹ nhàng thổi bay, ánh chiều tà dần dần chiếu vào trong nhà. Chiếu lên tủ kính, mơ hồ bao phủ lấy một chiếc hộp tro cốt nhỏ bé.

Bên cạnh hộp tro cốt có một tấm bia nhỏ.

Trên đó khắc:

Con trai yêu quý Giang Niệm.

(Ngày 28 tháng 7 năm 2360 - Ngày 28 tháng 7 năm 2360)

Anh hơi choáng váng, năm năm rồi, đã qua năm năm rồi.

Vốn tưởng rằng rời khỏi nơi khiến mình đau lòng, không tiếp xúc với những người và vật liên quan đến người đó nữa, ngoài Sở Bắc Hành ra, có thể cứ như vậy mà sống tiếp.

Nhưng thế giới này hình như không có bức tường nào kín gió, sớm muộn gì thì cơn gió mang theo những ký ức đau lòng cũng sẽ thổi đến trước mặt, buộc mình phải đối mặt.

Giang Nhất cười, mắt đỏ hoe: "Đúng vậy, là tôi, lâu rồi không gặp."

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...