1122 - Diêu Diêu Thỏ

Chương 2: Bảo bối, đã có ai nói anh rất gợi cảm chưa?



Lúc vừa tỉnh dậy, Giang Nhất cảm thấy toàn thân mình đều rã rời, nhất là vị trí tuyến thể sau gáy vừa đau vừa nóng rát, nơi mà tối hôm qua bị g*m c*n rất nhiều lần.

Nhưng thân thể khô thoáng như đã được rửa sạch.

Khi anh muốn ngồi dậy thì cửa phòng tắm bị mở ra, đập vào mắt là cơ thể cao lớn trẻ trung của Alpha, vừa tắm xong nên tóc hơi ướt, nửa người dưới buộc khăn tắm, nửa người trên để trần lộ rõ dấu vết tối qua.

Giang Nhất nhìn gương mặt tuấn tú kia, khẽ nuốt khan, dù sao thì gương mặt giống Yến Nam Sâm như đúc này quả thật là cảnh đẹp ý vui.

Hiện tại đầu anh vẫn còn hơi choáng, tối hôm qua rõ ràng trong trạng thái bị lừa, cũng tại anh uống thêm hai ly rượu, đầu óc không tỉnh táo nên mới nghĩ rằng lên giường với một người giống hệt Yến Nam Sâm đáng ghét kia sẽ cảm thấy sung sướng.

Tuy rằng cũng sướng thật.

"Tỉnh rồi à? Có chỗ nào khó chịu không?" Yến Nam Sâm đi đến quỳ một gối lên mép giường, cánh tay chống ở bên cạnh Giang Nhất, xoa trán anh: "Không bị sốt."

Ánh mắt Giang Nhất hơi lóe, nhìn cánh tay rắn chắc hữu lực ấy, tối hôm qua chính nó đã nâng cả người anh lên, lúc ấy anh còn kinh ngạc vì bản thân cũng không nhẹ, sao có thể bế lên dễ như vậy, cường tráng vượt quá mức tưởng tượng.

Ánh mắt anh lướt qua cơ ngực cứng cáp, vẫn còn lưu lại bọt nước, đối lập mạnh mẽ với những vết cào phía sau, hương hoa Violet kia như gợi lên hồi ức điên cuồng tối hôm qua, thật sự điên cuồng.

Điên cuồng nhất là anh đã thuận theo hắn, từng việc một.

Dù bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy mình gấp gáp cứ như lần đầu khai trai.

Cuối cùng anh đưa tầm mắt trở lại gương mặt đối diện, nhìn chằm chằm nốt ruồi trên chóp mũi gần trong gang tấc, duỗi tay muốn sờ, hình như Yến Nam Sâm không có nốt ruồi này.

"Muốn sờ tôi?"

Tay Giang Nhất vừa mới nâng lên đã bị túm lấy, giữ chặt đè trên đỉnh đầu, đối diện với ánh mắt của 'Sở Bắc Hành', như bị ma xui quỷ khiến hỏi: "Sờ một cái không được hả?"

"Anh định dùng thân phận gì để sờ tôi?" Yến Nam Sâm xông tới, một tay chống bên sườn Giang Nhất, một tay khác giữ chặt tay anh, quỳ cả hai đầu gối, nhìn xuống anh rồi hỏi.

Giang Nhất nghe vậy bèn quay mặt đi cười: "Này Sở Bắc Hành, tối hôm qua là cậu cầu xin tôi đó? Giờ định trở mặt không nhận à?" Nói rồi đẩy hắn ra, xoay người ngồi dậy.

Vừa đứng dậy, thắt lưng bỗng đau nhức, trong lòng không khỏi thầm mắng đúng là cái máy dập ghê gớm, chẳng biết đã phải nhịn bao lâu, anh thì cứ như kẻ ngốc bị đưa vào tròng.

Lại còn chủ động duỗi tay tới.

Có điều anh lại cảm thấy hả hê một cách mãnh liệt, bởi vì được gương mặt giống Yến Nam Sâm này khổ sở cầu xin, dỗ dành năn nỉ mình liên tục vào tối hôm qua, chính là một loại kh*** c*m hả dạ không nói nên lời.

Kiểu như là 'Yến Nam Sâm, cuối cùng cũng có ngày cậu phải cầu xin tôi'.

Anh ngồi ở mép giường một lúc rồi cứ thế tr*n tr** đi vào phòng tắm, dù sao đều là người trưởng thành, chút chuyện nhỏ không đáng bận tâm, anh không phải người cổ hủ, nếu nói bị cưỡng ép thì cứ như đang làm màu vậy.

Mà Giang Nhất cũng có thể cảm nhận được ánh mắt phía sau lưng mình, nóng bỏng đến độ có thể xuyên thấu cơ thể anh, giống như tối hôm qua.

"Giang Nhất, chúng ta đã đăng ký rồi."

Giang Nhất đi đến cửa phòng tắm, nghe thấy Sở Bắc Hành nói vậy, anh chống tay lên khung cửa, xoay đầu, thản nhiên cười nói: "Thì sao? Đăng ký thôi mà, vẫn hủy bỏ được. Đồ ngốc."

Cửa phòng tắm chậm rãi đóng lại.

Yến Nam Sâm ngồi bên mép giường, bàn tay đặt trên đùi đan vào nhau, hắn nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, cứ như dã thú đang chờ đợi con mồi.

Sau khi cánh cửa phòng tắm mở ra, không biết ai mới là con mồi.

Trong môi trường trưởng thành của Yến Nam Sâm, hắn thật sự đã từng gặp rất nhiều Alpha và Omega có ngoại hình xuất chúng, đối với hắn, ngoại hình không phải tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá, nhưng hắn chưa từng gặp Alpha nào nóng bỏng như vậy.

Trợ lý giám đốc Tập đoàn công nghệ Neptune, Giang Nhất, chính là kiểu này.

Ngoại hình không quá nổi bật, so với mọi người cũng chỉ coi như tuấn tú nhã nhặn, nhưng tỷ lệ cơ thể lại cực gợi cảm. Là kiểu mà cho dù bị áo sơ mi và quần tây che lấp thì vẫn có thể nhìn ra được tỉ lệ vàng cân xứng, xinh đẹp, đặc biệt là sơ mi trắng, quần tây màu đen, kèm theo một đôi giày da, quả thực rất hoàn mỹ.

Trước đây đều là đánh giá qua vẻ bề ngoài, đến tối hôm qua mới được trực tiếp nhìn thấu bên trong.

Làn da trắng nõn, đường cong cơ bắp vừa phải, eo hông hoàn hảo, hõm lưng cong cong gợi cảm, xương cánh bướm tuyệt đẹp, khiến hắn suýt thì phát điên.

Tất cả dấu vết trên cơ thể Giang Nhất chính là chứng cứ hắn đã mất khống chế tối qua.

"Tôi phải đi đây." Giang Nhất lau tóc, đi đến sô pha thì thấy bộ đồ tây mới tinh: "Ồ? Thứ này chuẩn bị cho tôi à?"

"Ừ, tối qua bị tôi xé rách rồi mà, cả giày da nữa, chuẩn bị đủ cho anh rồi đó." Yến Nam Sâm vẫn duy trì tư thế ngồi ở mép giường không động đậy, ánh mắt hết sức chăm chú nhìn Giang Nhất.

Giang Nhất nghe xong bèn cười ra tiếng, anh đặt khăn lông bên cạnh sô pha, quay lưng về phía Yến Nam Sâm mặc áo sơ mi: "Cứ nói cái này tôi lại buồn cười, đứa em trai kia của cậu, thật sự bắt bẻ người khác rất nhiều."

Yến Nam Sâm: "......"

"Không ngại khi tôi nói như vậy chứ?" Giang Nhất vừa cười với Yến Nam Sâm vừa cài cúc áo.

Hoàn toàn không biết dáng vẻ nửa người dưới trống không của mình quyến rũ đến mức nào.

Dáng vẻ lơ đãng này mới là chí mạng nhất.

"Ừ, không sao." Yến Nam Sâm không quan tâm, tâm tư đã sớm bị từng cử chỉ của Giang Nhất làm cho mất hồn mất vía.

Mà đây còn chưa phải là điều tệ nhất.

"Sao mới đó mà cậu đã biết số đo của tôi rồi?" Giang Nhất hơi khom lưng mặc quần âu, cẩn thận dắt áo sơ mi vào trong quần.

Yến Nam Sâm thấy Giang Nhất cong eo, túi quần âu bọc lấy một độ cong, gợi cảm đến mức hít thở không thông, hắn cảm nhận được hơi thở của mình thay đổi, tim đập nhanh, hưng phấn va vào lồng ngực, như kiểu đời này chưa từng gặp được thứ gì khiến hắn k*ch th*ch đến vậy.

Giang Nhất đang định hỏi thêm, bỗng nhiên cảm giác cả cơ thể rơi vào một cái ôm ngập tràn hương hoa Violet.

"Ước lượng được khi anh quấn lấy tôi vào tối qua." Yến Nam Sâm ôm Giang Nhất từ phía sau, gác cằm lên vai anh, tay đặt bên eo, lướt xuống giúp anh cài cúc quần, hắn mê mẩn nhìn chăm chú sườn mặt anh: "Cục cưng, đã có ai nói anh rất gợi cảm chưa?"

Đúng là muốn mạng của hắn.

Hoàn toàn chạm đến trái tim của hắn.

Quả nhiên là người mà hắn thích từ cái nhìn đầu tiên.

Giang Nhất cúi đầu nhìn bàn tay đang giúp mình cài cúc, bất đắc dĩ cười ra tiếng, người anh trai này có tính cách trái ngược hoàn toàn Yến Nam Sâm, anh cười đáp lại: "Có."

"Ai?" Yến Nam Sâm nhíu mày, đã có người nói như vậy rồi sao? Chẳng lẽ hắn không phải người đầu tiên phát hiện?

Giang Nhất nghiêng đầu, ghé sát vào bên tai hắn nhẹ giọng cười: "Cậu đó."

Một tiếng "Cậu đó" giống như lời thân mật âu yếm giữa người yêu với nhau, như lông chim cọ nhẹ vào tim, tê dại cả vành tai lẫn nửa thân mình, khiến người bị thu hút.

Yến Nam Sâm đối diện với đôi mắt cười tinh ranh của Giang Nhất, trên đời lại có một Alpha quyến rũ đến vậy, đáy mắt hắn trở nên sâu thẳm, bàn tay to bóp chặt vòng eo mảnh khảnh của anh, kéo lại gần mình:

"Đoạn Diệc Chu có biết trợ lý của hắn hấp dẫn như vậy không?"

"Chỉ có cậu biết thôi." Cảm nhận được ánh mắt tràn ngập chiếm hữu của Alpha, Giang Nhất thẳng thừng bày tỏ: "Người yêu dấu à, thích tôi không?"

Chinh phục Sở Bắc Hành mang lại một cảm giác sung sướng như thể trả thù được Yến Nam Sâm.

Yến Nam Sâm cảm nhận được tim mình lại đập thịch một cái, mạnh mẽ như muốn bay ra khỏi lồng ngực, hưng phấn vì Giang Nhất.

Mà hết thảy những điều này đã sớm xuất hiện từ lâu.

Chỉ là hắn phải dùng thân phận của anh trai mình một cách hèn hạ, bởi vì hắn biết Giang Nhất ghét hắn, mà hắn lại muốn chinh phục anh.

Nhưng bây giờ thì, không biết là ai đang chinh phục ai.

"Tôi muốn anh." Yến Nam Sâm giữ chặt gáy Giang Nhất, cúi đầu hôn lên đôi môi biết nói ngon ngọt của anh.

Sau đó, bọn họ ở bên nhau.

Củi khô bốc lửa, tình yêu cuồng nhiệt vô cùng mãnh liệt.

Ban ngày Giang Nhất ứng phó với sự soi mói của Yến Nam Sâm, buổi tối lại yêu đương với Sở Bắc Hành, anh cũng không ngờ bản thân lại có thể thích Sở Bắc Hành đến vậy, mặc dù Sở Bắc Hành và Yến Nam Sâm mặt lạnh kia giống nhau như đúc, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược.

Anh nhận ra sự khác biệt lớn nhất giữa hai anh em họ đó là, một người vô cùng độc miệng, một người lại rất biết nịnh nọt.

Yến Nam Sâm chỉ biết nói anh thắt cà vạt không đẹp, áo sơmi và giày da khó coi không có thẩm mỹ, ký tên cũng không chuyên nghiệp, ngay cả khi họp cũng sẽ nhìn chằm chằm anh, cứ như muốn sửa lại khuôn mặt của anh, nhét anh lại vào bụng mẹ để chế tạo một lần nữa, nói ngắn gọn là rất thích soi mói anh.

Nhưng anh trai Sở Bắc Hành thì khác, sẽ khen anh mặc áo sơmi rất gợi cảm, sẽ nhìn chằm chằm anh nói sao anh lại đẹp như vậy, thậm chí chỉ nắm tay một cái là có thể hôn môi mười phút, ánh mắt tràn ngập si mê, tựa như anh chính là cả thế giới của hắn.

Có đôi khi anh lại hoang mang.

Anh em song sinh giống nhau đến vậy sao?

Ngoại trừ gu thời trang, những thứ còn lại đều rất giống, ngay cả pheromone cũng giống vô cùng, mỗi sáng tỉnh giấc trông thấy Sở Bắc Hành gần trong gang tấc, lại không tự chủ được nghi ngờ chính mình.

Vì sao gần đây nhìn Yến Nam Sâm, anh lại không còn cảm giác ghét bỏ như trước?

"Chẳng lẽ yêu ai yêu cả đường đi?" Giang Nhất nhéo mũi người yêu mình.

Đang ngủ say, Yến Nam Sâm bỗng thấy khó thở, hắn lập tức tỉnh giấc, cảm giác bực bội khi bị đánh thức dâng lên, đôi mắt mang theo sự tàn nhẫn mở ra, nhưng khi trông thấy Giang Nhất lại yên lặng nhịn xuống.

Sau đó ôm lấy Giang Nhất, ghé đầu vào hõm vai của anh, giọng nói trầm thấp ngái ngủ làm nũng: "...Nay cuối tuần mà, sao dậy sớm vậy?"

Vừa nghe thấy người yêu mình làm nũng, Giang Nhất bèn bật cười, tên Yến Nam Sâm khó coi kia sao có thể nũng nịu như này, không giống nhau không giống nhau, anh cúi đầu hôn lên mặt người yêu: "Không có gì, chỉ là muốn nhìn em thêm một chút, xem em và em trai giống nhau ở đâu."

Yến Nam Sâm hơi cứng người lại nhưng anh không hề nhận ra.

"...Đã phát hiện ra gì chưa?"

Giang Nhất gật đầu: "Có, hai người không hề giống nhau, em miệng ngọt, biết dỗ dành, không hà khắc như em trai em, anh không thích hắn một chút nào, em đừng kể cho hắn nghe nhé, nếu không anh sẽ giận đấy."

Yến Nam Sâm trầm mặc trong giây lát, 'Ừ' một tiếng: "Được, em không nói đâu."

"Ngoan quá~" Giang Nhất xoa đầu người yêu, như đang v**t v* lông cún, anh cúi đầu dỗ dành: "Em ngủ tiếp đi."

Yến Nam Sâm ôm Giang Nhất, rúc vào hõm vai anh, giữa lúc hít sâu là cảm giác dằn vặt không muốn xa rời.

Nếu có thể, hắn muốn cả đời này Giang Nhất sẽ không biết được hắn vô liêm sỉ cỡ nào.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...