"Cậu ấy thuộc nhóm người trải qua lần phân hóa thứ hai, đã rất lâu rồi không tiếp nhận pheromone của Alpha đánh dấu mình nên mới dẫn đến tình trạng mất cân bằng nồng độ pheromone. Bệnh trạng này chia thành dạng nhẹ và dạng nặng. Như trường hợp của cậu ấy, nhiệt độ cơ thể có thể ngay lập tức tăng lên 39-40 độ, rõ ràng là dạng nặng."
"Triệu chứng điển hình nhất là sốt. Nhẹ thì là sốt nhẹ kéo dài, nặng thì là sốt cao đột ngột, khi nhiệt độ cơ thể tăng quá cao sẽ gây chảy máu cam."
"Hơn nữa, thể chất của cậu ấy quá yếu. Cậu ấy không chỉ bị huyết áp cao mà còn mắc hội chứng Sheehan."
"...Hội chứng Sheehan là gì?"
"Là một biến chứng do xuất huyết sau sinh. Sau khi sinh mổ, cậu ấy bị sốc dẫn đến mất máu, gây tổn thương tuyến yên trước gây ra rối loạn nội tiết tố. Mặc dù cậu ấy là Omega nam, không cần phải cho con bú như Omega nữ, nhưng hội chứng này vẫn cần phải dùng thuốc bổ sung hormone. Tóm lại, cơ thể cậu ấy bị tổn hại nghiêm trọng sau khi sinh con, gần như là bị vắt kiệt sức lực."
Mỗi lần bác sĩ nói ra một căn bệnh, như có một con dao đâm thẳng vào ngực Yến Nam Sâm. Khuôn mặt hắn dần trở nên tái nhợt, thậm chí không biết phải hỏi tiếp thế nào.
Cúi đầu nhìn bàn tay còn vương máu, đôi môi hắn khẽ run, hốc mắt cũng dần đỏ lên.
Có trời biết khi nhìn thấy Giang Nhất ngã gục, mặt đầy máu, hắn đã hoảng loạn đến mức nào. Nỗi hoảng loạn ấy còn kinh khủng hơn cả khi không tìm thấy Giang Nhất.
"Xuất huyết sau sinh..." Yến Nam Sâm nghẹn ngào. Hắn cười, nhưng trên mặt toàn là nước mắt.
Bác sĩ tiếp tục nói: "Tất cả những điều này có thể liên quan đến Alpha của cậu ấy, chính vì không có Alpha bên cạnh khiến suốt thai kỳ cậu ấy không nhận được xoa dịu từ pheromone của Alpha. Những người trải qua lần phân hóa thứ hai vốn dĩ có tỷ lệ khó sinh và xuất huyết sau sinh cao hơn bình thường."
Yến Nam Sâm bỗng sững người, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó, hắn chộp lấy tay bác sĩ, đôi mắt đỏ hoe: "Bác sĩ, nếu một Omega đã bị một Alpha đánh dấu liệu có thể mang thai con của Alpha khác không?"
"Không thể nào." Bác sĩ lắc đầu chắc nịch: "Chỉ có Alpha đã đánh dấu Omega mới có thể kích hoạt cơ quan sinh sản của cậu ấy."
Như thể sét đánh ngang tai, cơ mặt Yến Nam Sâm cứng đờ, bàn tay từ từ buông lỏng, cả người lùi lại hai bước,
Giống như đoán ra điều gì đó.
Chẳng lẽ ba đã lừa hắn?
Tờ giấy chứng nhận sảy thai đó là giả.
"Bác sĩ, có thể đoán được hội chứng Sheehan của anh ấy đã bao lâu rồi không?"
"Vừa rồi trong lúc kiểm tra tổng quát, dựa vào kết quả siêu âm B và siêu âm trực tràng Doppler màu, cõ lẽ khoảng năm năm rồi."
Yến Nam Sâm há miệng hít sâu, cố gắng điều hòa hơi thở, hốc mắt hoàn toàn đỏ hoe, nắm tay siết chặt không kìm được mà nện mạnh vào ngực mình, liên tục giáng xuống mấy lần.
Lực rất mạnh cứ như muốn đập nát trái tim hắn.
Cuối cùng không thể chịu nổi nữa, hắn ôm lấy đầu ngồi xổm xuống, phát ra những tiếng nức nở trầm thấp đầy đau đớn, nghẹn ngào đến mức gần như vỡ vụn, giọng khàn đặc mà gào thét trong tuyệt vọng.
Dưới ánh đèn huỳnh quang trắng xóa của hành lang bệnh viện, bóng dáng cao lớn của người đàn ông phủ đầy sự ân hận và tuyệt vọng. Rõ ràng đèn sáng đến vậy, nhưng trên người hắn chỉ thấy được cảm giác tội lỗi và đau khổ, sự hối hận mãnh liệt quấn chặt lấy hắn khiến hắn khóc lóc như một đứa trẻ.
"... Là lỗi của mình, là mình đã khiến anh ấy trở nên như vậy, là mình đã gián tiếp hại chết đứa trẻ..."
"Nam Sâm!"
Nghe tin con trai gặp chuyện, hai người ba của hắn lập tức chạy đến bệnh viện.
Khi Sở Cố Chi vừa đến nơi, nhìn thấy con trai suy sụp, ôm đầu ngồi co ro trước cửa phòng bệnh, ông chần chừ một lúc rồi chậm rãi bước đến bên cạnh, ngồi xuống cạnh con, nhẹ giọng gọi: "Nam Sâm?"
Nghe thấy giọng ba nhỏ mình, Yến Nam Sâm từ từ ngẩng đầu lên khỏi cánh tay. Hốc mắt hắn lúc này đã đỏ đến mức nổi cả tơ máu, toàn thân toát ra sự bực bội và lạnh lẽo.
Chỉ thấy hắn đứng dậy, nước mắt chảy dài trên gương mặt không chút cảm xúc, giọng run rẩy hỏi: "... Ba, tại sao ba lại lừa con?"
Sở Cố Chi thấy con mình không bị thương, mơ hồ đoán được người nằm trong phòng bệnh là ai. Ông liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh gần đó, lo lắng lên tiếng: "Nam Sâm, con không đánh Giang Nhất chứ?"
"Nhất Nhất không hề bỏ đứa bé, vậy tại sao lại lừa con!!!!"
Yến Nam Sâm không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, hắn gào lên với ba nhỏ, giọng nói khàn đặc, tuyệt vọng đến mức vang vọng khắp hành lang. Cả người hắn run lên vì phẫn nộ, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt căng cứng, ánh mắt đỏ hoe đầy sự căm giận và đau đớn khi nhìn ba mình.
Việc không thể tìm thấy Giang Nhất và mất đi đứa con là nút thắt trong lòng hắn suốt năm năm qua.
Phải tức giận đến mức nào mới khiến Yến Nam Sâm nổi giận với người ba mà hắn luôn kính trọng? Chính là vì sự lừa dối này, cho dù biết đó là lời nói dối thiện ý thì sao? Giống như hắn cũng không muốn lừa Giang Nhất, nhưng cuối cùng thì thế nào?
Sở Cố Chi kinh ngạc nhìn con trai, bị con hét lên như vậy, trong lòng ông bỗng thấy chua xót, có lẽ ông cũng không thể biện bạch được gì. Nhìn thấy sắc mặt của ba lớn thay đổi, ông vội vàng đưa tay ngăn lại, sau đó vỗ nhẹ mu bàn tay của bạn đời mình, ra hiệu rằng không sao.
"...Ba, tại sao lại lừa con..." Yến Nam Sâm nghẹn ngào nhìn ba nhỏ, nước mắt giàn giụa: "Anh ấy đã chịu đựng biết bao đau khổ suốt năm năm qua mà con lại không hề hay biết, anh ấy bị rối loạn nồng độ pheromone, anh ấy bị cao huyết áp, anh ấy còn mắc hội chứng Sheehan vì băng huyết sau sinh. Ba có biết không? Giờ thì con biết rồi, tim con đau đến mức như sắp chết đi vậy, con thực sự không chịu nổi..."
"Nếu biết trước gặp con sẽ khiến anh ấy chịu nhiều đau đớn như vậy, đêm đó con thà một mình chịu đựng kỳ mẫn cảm, thà đau đớn đến chết bên ngoài cũng tuyệt đối không kéo anh ấy vào."
Yến Nam Sâm khẽ run môi, khóc lóc nhìn về phía phòng bệnh, nước mắt từ đường xương hàm chảy dài xuống cổ: "Biết anh ấy bị bệnh, biết năm năm qua anh ấy sống không tốt, điều này còn đau hơn cả khi con phát bệnh trầm cảm. Vậy tại sao lại giấu con? Rõ ràng là lỗi của con, tại sao không để con tự mình cầu xin sự tha thứ của anh ấy..."
"... Anh ấy còn đang mang thai... không có Alpha bên cạnh, một mình anh ấy đã sống thế nào chứ..."
Sở Cố Chi nhìn con trai khóc không thành tiếng, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm trách mắng. Ông biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, chỉ không ngờ lại đến nhanh như vậy. Ông thở dài một hơi rồi bước đến bên cạnh con trai, lo lắng con quá kích động, cũng lo rằng sẽ ảnh hưởng đến Giang Nhất đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh.
Cũng may tầng này của bệnh viện Ngân Hà là để gia đình họ sử dụng riêng, nếu không sẽ làm phiền đến các bệnh nhân khác mất.
"Nam Sâm, trước tiên con hãy nghe ba nói. Khi đó tình trạng của con đã rất bất ổn, hơn nữa Giang Nhất lại đang mang thai, con có chắc rằng mình sẽ không vô tình làm tổn thương cậu ấy vì bệnh trầm cảm của con không?"
Yến Nam Sâm không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn phòng bệnh, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
"Hơn nữa, chính Giang Nhất là người muốn rời đi, tất nhiên cũng chính là ba đã đưa cậu ấy đi."
Nghe ba nhỏ nói vậy, Yến Nam Sâm đột nhiên quay đầu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc: "Là ba đưa anh ấy đi? Ba không cho phép bọn con ở bên nhau à?"
"Tất nhiên không phải. Con nghĩ ba là người như vậy sao? Nếu khi đó tình trạng của con ổn định, ba đương nhiên sẽ không ngăn cản con theo đuổi hạnh phúc của mình. Nhưng vấn đề là ba không thể để Giang Nhất tiếp tục chịu thêm nỗi đau khi biết tình trạng bệnh của con hoặc bị con kích động mà tự làm hại chính mình."
"Nam Sâm, ba cũng không muốn con phải hối hận, nhưng khi đó bệnh trầm cảm của con thực sự đã rất nghiêm trọng. Ngay cả ba và ba lớn của con cũng không thể chăm sóc tốt cho con, còn phải nhờ đến hai cô giúp việc. Trong tình trạng như vậy, làm sao ba có thể để con đi tìm Giang Nhất? Con muốn làm cậu ấy hoảng sợ sao?"
Yến Nam Sâm im lặng. Đúng vậy, sau khi chia tay với Giang Nhất, hắn không chỉ bị ba lớn đánh một trận mà còn bị ông nội đánh gãy chân, hơn nữa tâm trạng hắn khi đó không ổn định, hắn thực sự vô cùng thảm hại.
Ngay cả bản thân còn không chăm sóc nổi thì làm sao có thể chăm sóc cho Giang Nhất đang mang thai đây?
"Là ba đã đưa cậu ấy ra nước ngoài. Những năm qua con không cần lo lắng, ba đã sắp xếp người chăm sóc riêng cho cậu ấy. Về chuyện sức khoẻ, ba cũng biết và đã cố gắng hết sức giúp cậu ấy điều dưỡng cơ thể, người chăm sóc cũng rất chu đáo."
Sở Cố Chi thấy sắc mặt con trai đã khá hơn một chút, ông thở dài cảm thán: "Ba cũng rất bất ngờ khi Giang Nhất chọn quay về, vừa rồi ba còn tưởng hai đứa đánh nhau, làm ba sợ chết khiếp."
Yến Nam Sâm vẫn còn rất u ám: "Làm sao con nỡ đánh anh ấy chứ? Con thương anh ấy còn không hết... Nhưng con đâu có cơ hội để yêu thương anh ấy, anh ấy không cần con, anh ấy còn nói... anh ấy đã kết hôn rồi, con anh ấy không phải của con." Nói xong, hắn lại che mặt, nước mắt tràn mi.
Sở Cố Chi: "..." Chuyện này ông thật sự không nên chen vào thì hơn, dù sao cũng không biết tình huống bên kia thế nào. Ông chỉ có thể vỗ nhẹ cánh tay con trai động viên: "Không sao đâu Nam Sâm, chỉ cần Giang Nhất quay về có nghĩa là vẫn còn cơ hội, đúng không, ba nó ơi?"
Yến Luật bên cạnh bị cue đến vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng." Dù sao vợ nói gì thì chính là cái đó, cứ nghe theo là được.
"Nhưng chưa chắc anh ấy sẽ tha thứ cho con." Yến Nam Sâm lại nhìn về phía phòng bệnh, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy áy náy: "Anh ấy thậm chí còn dùng lý do có chồng, con là của Alpha khác để đẩy con ra xa."
"Con trai à, người ta nói như vậy thì con không thể nghĩ theo hướng tiêu cực chứ. Bây giờ con đã biết con là ba đứa trẻ rồi, vậy thì con nên nhường bước này lại cho Giang Nhất."
Ba lớn Yến Luật bước tới bên cạnh con trai, khẽ ho một tiếng rồi nói: "Hạ mình vì người mình yêu thì có gì đáng xấu hổ?"
"Nhường thế nào?" Yến Nam Sâm nhìn ba lớn.
"Giờ con cứ thuận theo ý câu ấy đi, cậu ấy nói có chồng, con cũng không phải của con, thì con cứ tin là như vậy. Nhưng trong lòng con phải hiểu rõ: Giang Nhất có thật sự kết hôn với người khác không? Có thật sự sinh con với người khác không? Nếu con tin rằng cậu ấy sẽ không, vậy thì hãy cứ đi theo suy nghĩ của con. Nếu muốn theo đuổi thì đừng do dự, mặt dày một chút để giành lại người của mình."
Yến Nam Sâm nghẹn ngào: "Con không tin anh ấy không yêu con, con không tin anh ấy quên được con, con không tin anh ấy thật sự kết hôn và sinh con với người mà anh ấy gọi là chồng, anh ấy thậm chí còn chưa xóa hình xăm và ký hiệu của con..."
Nói đến đây, nước mắt hắn lại rơi xuống, Yến Nam Sâm đưa tay che mặt: "Vừa rồi anh ấy hỏi con lấy tư cách gì mà thấy tủi thân, bây giờ con mới hiểu ý anh ấy là gì. Thực sự, con mới là người không có tư cách tủi thân nhất, chính con đã khiến anh ấy chịu ấm ức..."
— Yến Nam Sâm, cậu tủi thân cái gì? Người phải tủi thân là tôi mới đúng.
Càng nghĩ càng thấy lòng ngực bị đè nén, nghẹn đến khó chịu. Rõ ràng là lỗi của hắn, vậy hắn lấy tư cách gì để thấy tủi thân chứ?
Chứng trầm cảm của hắn hoàn toàn là do bản thân tự chuốc lấy. Nếu như hắn không lừa gạt Giang Nhất, nếu như hắn có thể sớm thành thật với anh, thì sẽ không có cục diện như bây giờ. Tất cả những điều này đều là do chính hắn tự tay tạo ra.
Ba nhỏ Sở Cố Chi nghe thấy cũng có chút cay mắt. Ông biết hai đứa nhỏ này đã trải qua những ngày tháng khó khăn như thế nào. Là bậc cha mẹ, ông cảm thấy đau lòng, nhưng ông cũng không thể làm gì khác ngoài việc tôn trọng quyết định của Giang Nhất. Bởi vì người khổ sở nhất, chịu nhiều ấm ức nhất vẫn luôn là Giang Nhất.
"Con sẽ giành lại Nhất Nhất, con muốn đưa anh ấy về nhà, cho anh ấy một mái ấm."
Yến Nam Sâm nghiêng người ôm lấy ba mình, khóc nấc lên: "Ba, lúc nãy con xin lỗi, con đã quá nóng nảy, con không có ý muốn nổi giận với ba, chỉ là con quá sốt ruột, những năm qua cảm ơn ba đã giúp con chăm sóc Nhất Nhất."
Sở Cố Chi lắc đầu, vỗ nhẹ lưng con trai: "Ba cũng mong hai đứa có thể hạnh phúc." Thật ra ông còn muốn nói, con trai à, con nên cảm ơn anh trai con mới đúng, nhưng chuyện này cứ để sau đi, ông sợ con trai út sẽ nghi ngờ.
"Ba, con muốn dành thời gian theo đuổi Nhất Nhất, ba có thể gọi anh trai về giúp con quản lý tập đoàn được không?"
Sở Cố Chi chần chừ: "Hay là... con tự hỏi anh con xem?"
Nếu anh trai nó mà về, chẳng phải Kiều Kiều cũng sẽ về theo sao?
Sao cảm giác cảnh tượng này quen thuộc quá vậy nhỉ?
[Lời tác giả]
Đại ca: Ừ, chuyên gia chăm sóc, tôi chính là cái người chuyên gia đó. Đúng vậy, tôi chính là thằng số khổ đây. Cảnh tượng này quen quá hả? Ừm, không sai đâu, tôi lại sắp phải về nước nữa rồi. Lần này không biết lại có thân phận bất ngờ nào đang chờ tôi đây? Ôi, thật mong chờ quá đi~ (tự dằn vặt bản thân)
