1122 - Diêu Diêu Thỏ

Chương 31: "Em đây, em sẽ luôn ở đây"



Yến Nam Sâm khóc đỏ cả mắt, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ trong tủ kính, từ từ áp trán lên đó, hơi thở phả lên lớp kính tạo thành một lớp sương mờ trắng, như thể chiếc hộp nhỏ kia cũng cảm nhận được hắn.

Ánh mắt hắn dừng lại trên tấm bài vị bên cạnh, hàng chữ 'Con trai yêu quý Giang Niệm' như một con dao, nỗi đau từ đứa trẻ vừa sinh đã mất kia tàn nhẫn xé nát trái tim, nghiền nát chút dũng khí còn sót lại của hắn.

Lúc này Yến Nam Sâm cũng giật mình nhớ lại, Giang Nhất từng nhắc về một ví dụ, đó chính là...

Đứa bé này.

Cảm giác lúc ấy là gì, khi phải đào lại nỗi đau lớn nhất trong lòng mình, chỉ để hoàn thành việc cải tiến công nghệ kiểm tra gen phân hoá lần hai, bởi vì quá đau đớn, nên không muốn những người khác cũng phải trải qua nỗi đau như vậy.

Không nỗi đau nào có thể so sánh được với nỗi đau mất con.

Nước mắt hắn rơi không ngừng, bàn tay đặt trên tủ kính run rẩy, tiếng khóc nghẹn ngào tràn ra từ khoé môi, nỗi đau của căn bệnh trầm cảm mang lại cho hắn chẳng là gì so với nỗi đau mà Giang Nhất phải chịu đựng.

Vì sao ngày đó hắn không kiên trì thêm chút nữa, sao lại không cầu xin hai người ba giúp hắn tìm Giang Nhất, sao lại chỉ đứng yên một chỗ rồi hối tiếc và buông xuôi, để rồi khiến người hắn yêu ở nơi đất khách quê người bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.

Giang Nhất chỉ vừa mới sinh con, sao có thể chịu được cú sốc đó, tim ngừng đập... Suýt nữa đã không còn trên cõi đời, phải chăng là vì con trai đã mất nên anh cũng định buông xuôi.

Những năm qua Giang Nhất đã sống thế nào, có phải anh hận hắn lắm không?

Giang Nhất về nước với tâm trạng thế nào, và anh đã nghĩ gì đối mặt với hắn?

Kiều Kiều thấy Yến Nam Sân khóc rất đau khổ, như cảm nhận được điều gì đó, cô bé cũng bắt đầu nức nở, bàn tay bé nhỏ lặng lẽ lau nước mắt giúp hắn rồi an ủi: "Ba khóc to quá, lỡ đánh thức anh trai thì sao?"

Lời nói ngây ngô của con gái khiến cảm xúc của Yến Nam Sâm càng thêm rối loạn.

Hắn ôm chặt lấy con gái, cố gắng kìm nén tiếng khóc, lo rằng sẽ làm con sợ hãi, nhưng hắn cũng đang đau thấu tim gan, không biết phải làm gì để giảm bớt sự suy sụp này nữa.

"...Ba lớn xin lỗi hai người, Kiều Kiều à, ba lớn xin lỗi con, xin lỗi..."

Từng câu "xin lỗi" run rẩy không thể kìm nén, thể hiện rõ sự bi thương đến tột cùng.

Trẻ con vốn nhạy cảm, thấy ba lớn khóc to như vậy, Kiều Kiều cũng hơi sợ, tưởng rằng ba bị làm sao nên khóc đòi tìm ba.

"Hu hu con muốn ba..."

Yến Nam Sâm thấy con gái muốn thoát khỏi vòng tay mình, khóc lóc vươn tay về phía phòng ngủ đòi tìm ba, hắn nhanh tay ôm con gái lại, sợ làm con ngã, rồi điều chỉnh lại trạng thái của mình để không làm con sợ nữa.

"Kiều Kiều ngoan, ba con đang ngủ, anh ấy không sao, chỉ là ba lớn hơi buồn chút, lần đầu tiên ba lớn gặp anh trai, nên... hơi xúc động." Nói tới hai chữ anh trai này, hắn cảm giác như bản thân lại sụp đổ thêm lần nữa.

Còn Giang Nhất, có phải anh càng đau khổ hơn không?

Kiều Kiều không tin, cô bé chỉ muốn đi tìm ba: "Hu hu con phải tìm ba, con không cần ba ôm, con muốn tìm ba con."

Con gái cứ khóc mãi, Yến Nam Sâm chẳng biết phải làm sao nên đành đưa cô bé đi tìm Giang Nhất, nhưng hắn không muốn Kiều Kiều đánh thức anh nên chỉ đứng ngoài cửa phòng ngủ, nhỏ giọng nói với con: "Ba con đang ngủ, hôm nay ba con thật sự rất mệt, chúng ta đừng đánh thức anh ấy nữa nhé?"

Kiều Kiều khóc nức nở trong vòng tay Yến Nam Sâm, nhìn thấy ba đang nằm trên giường như đang ngủ, lúc này mới yên tâm, nhưng cô bé vẫn còn hơi sợ, nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn về phía Yến Nam Sâm.

"Ba đang ngủ thật ạ?"

"Ừ." Yến Nam Sâm dùng mu bàn tay lau nước mắt trên má cho con gái.

"Ba con... Sẽ không biến thành thiên thần nhỏ giống anh trai chứ?"

Bàn tay đang lau nước mắt cho con gái khựng lại, đầu ngón tay run rẩy, một cơn đau nhói nơi tim truyền đến. Hắn ngửa đầu nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén, rồi cúi đầu nhìn con gái, đôi mắt đỏ bừng kiên định.

"Ba lớn đảm bảo, chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho con và ba, được không nào?"

Kiều Kiều muốn nói rồi lại thôi, cô bé cúi đầu sợ hãi nói: "Nhưng ba lớn đã làm ba buồn, ba toàn lén khóc trong chăn thôi, Kiều Kiều đều thấy cả."

Môi Yến Nam Sâm run rẩy, hắn nhìn Giang Nhất đang nằm nghỉ trên giường, sau đó ôm Kiều Kiều đi đến phòng khách, đặt con gái ngồi lên sofa, ngồi xổm xuống trước mặt con bé.

Hắn đặt hai tay bên cạnh con gái, hít sâu rồi nói: "Kiều Kiều, ba lớn biết sai rồi, con có thể tin tưởng ba lớn được không? Sau này ba lớn sẽ không bao giờ để ba con lén khóc một mình nữa, sau này ba lớn sẽ luôn ở bên hai ba con, sẽ không để bất kì ai khác chen vào."

Kiều Kiều thấy Yến Nam Sâm nghiêm túc, cũng nhận ra đây là chuyện rất quan trọng, cô bé bỗng nhớ tới Giang Nhất từng hỏi cô bé một câu:

—Kiều Kiều à, nếu có một ngày con gặp ba lớn, con muốn nói gì với ba lớn nào?

Cô bé suy nghĩ rồi cúi đầu ch** n**c mắt.

Yến Nam Sâm thấy con gái khóc thì hốt hoảng: "Kiều Kiều sao vậy, ba lớn nói sai gì rồi hả?"

"Yến Nam Sâm." Kiều Kiều chu môi, dùng ngón tay nhỏ chọc chọc cánh tay ba lớn, lặp lại lời mà cô bé từng nói với Giang Nhất: "Cô giáo nói biết sai biết sửa mới là đứa trẻ ngoan, ba lớn nhớ phải xin lỗi ba đấy, ba lớn biết chưa?"

Đôi mắt Yến Nam Sâm tràn ngập yêu thương, hắn khẽ trả lời: "Ừ, ba lớn sẽ xin lỗi ba con thật chân thành, ba lớn xin hứa."

"Móc ngoéo." Kiều Kiều giơ ngón út về phía Yến Nam Sâm.

"Được, móc ngoéo."

Hai bàn tay lớn nhỏ móc ngoéo nhau.

Lời hứa này chính là mãi mãi.

Một lát sau, Yến Nam Sâm dỗ Kiều Kiều ngủ xong rồi mới gọi điện cho Sở Bắc Hành.

Lúc Sở Bác Hành tới thì thấy Yến Nam Sâm đang ôm Kiều Kiều ngủ trong lồng ngực hắn.

"Anh, em biết hết rồi."

Ngay lối vào, Yến Nam Sâm chăm chú nhìn anh trai Sở Bắc Hành của mình, giọng nói trầm thấp: "Em thấy cả rồi, bé lớn đã mất."

Sở Bắc Hành vốn đang định hỏi sao trong phòng chỉ có hai người, kết quả lại nghe thấy em trai nhắc đến chuyện này, anh ta cứng họng, thở dài: "Giang Nhất nói với em à?"

"Không phải, vừa rồi nồng độ pheromone của anh ấy mất cân bằng suýt ngất, là Kiều Kiều gọi điện cho em, sau khi lên đây thì thấy tấm bài vị này."

Sở Bắc Hành cau mày, anh ta bước vào lối đi, liếc nhìn hộp quà rơi đầy đất: "Sau khi về nước, tình trạng này của anh ấy xảy ra thường xuyên hơn."

"Em biết, đều tại em, bây giờ em rất lo không biết kỳ ph*t t*nh của anh ấy sẽ xảy ra lúc nào, bên cạnh anh ấy lại không có ai." Yến Nam Sâm nói, trao Kiều Kiều đang ngủ say cho anh ta: "Anh, anh giúp em chăm sóc Kiều Kiều trước, em muốn chờ Nhất Nhất tỉnh lại rồi nói chuyện với anh ấy."

Sở Bắc Hành đỡ lấy Kiều Kiều: "Nam Sâm, chỗ anh có ảnh lúc bé lớn mới chào đời, cả video ghi lại tiếng khóc của thằng bé nữa, em muốn xem không?" Anh ta ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Anh sợ em sẽ không chịu nổi, bây giờ Giang Nhất cũng không dám xem, với anh ấy thì mất đi bé lớn chính là vết thương mà đời này anh ấy không thể nào quên được."

Yến Nam Sâm im lặng một lúc, rồi nói: "Em muốn."

"Vậy anh sẽ gửi cho em, em... Chú ý sức khỏe của mình." Sở Bắc Hành biết em trai mình cũng không thể chịu nổi cú sốc này: "Tuy bác sĩ nói bây giờ em đang ở mức nhẹ, nhưng cũng đừng ép bản thân quá, Giang Nhất đồng ý về nước đã là một khởi đầu tốt rồi."

"Yên tâm đi, em rất có niềm tin vào căn bệnh của mình, sau khi em biết được Giang Nhất vẫn bình an vô sự từ chỗ mật danh J, bệnh tình của em cũng đã từ từ chuyển biến tốt, bây giờ em chỉ muốn được ở bên cạnh Giang Nhất, dù là với thân phận gì đi nữa."

Sở Bắc Hành nghe thấy mật danh J thì nhướng mày: "Ừ, mật danh J này rất giỏi, vậy anh đưa Kiều Kiều về nhà trước, hai người cứ nói chuyện với nhau đi, đừng đánh nhau đấy."

Cửa nhà chậm rãi đóng lại.

Yến Nam Sâm đứng ngẩn người lúc lâu ở lối đi, hắn nghiêng mắt nhìn chìa khoá trên tủ giày, đây là món quà hắn tặng Giang Nhất một tháng trước, chính là căn hộ 1208 trước kia.

Hắn đã mua lại với giá gấp đôi, thậm chí còn phục hồi lại mọi thứ bên trong.

Giống như chưa từng thay đổi.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể quay lại như trước.

Đúng lúc này, điện thoại hắn rung lên, Yến Nam Sâm lấy điện thoại ra, ngay khi mở khóa, một bức ảnh hiện lên trước mắt, khoé mắt hắn lập tức đỏ lên.

Ảnh chụp trong bệnh viện, Giang Nhất đang mặc quần áo bệnh nhân, hẳn là vừa mới sinh xong, cả người yếu ớt, sắc mặt cũng tái nhợt, bên cạnh gối anh là một đứa bé nhỏ xíu giống như một chú gấu bông nhỏ.

Giang Nhất áp mặt mình vào cơ thể của đứa bé, đó là tình yêu bẩm sinh của một người ba, dù cho con mình lớn lên như thế nào đi chăng nữa, thì tình yêu đó vẫn vô cùng mãnh liệt, đứa bé nhắm chặt hai mắt lại, không hề nhúc nhích.

Yến Nam Sâm lau nước mắt trên mặt mình đi, ấn mở tin nhắn tiếp theo, đây là đoạn video được quay trong phòng sinh, tiếng khóc của hai đứa trẻ lần lượt vang lên.

Trong đó có một tiếng khóc đặc biệt lớn, kéo dài rất lâu, tiếng khóc ấy thể hiện nỗi đớn không thể kìm nén.

Cuối cùng Yến Nam Sâm không nhịn được nữa, hắn cúi người ôm lấy đầu mình, cắn chặt tay cố gắng kìm nén tiếng khóc.

Thế nhưng nỗi đau này của hắn không thể nào giảm bớt được, hắn đứng dậy quay về phòng ngủ.

Giang Nhất vẫn đang ngủ say, hắn nằm xuống bên cạnh anh, ôm anh vào lòng, đau đớn khóc thành tiếng.

Vừa rồi Kiều Kiều còn ở đây, hắn không dám khóc quá to.

Yến Nam Sâm đặt môi mình lên tuyến thể sau cổ Giang Nhất, ôm lấy anh, như thể muốn hoà anh vào trong xương tuỷ, nước mắt và hơi thở hỗn loạn đan xen, hắn hít lấy tất cả mùi hương và hơi ấm thuộc về Giang Nhất, nhưng vẫn không khỏi bất an và đau khổ.

Cuối cùng Yến Nam Sâm lặng lẽ rơi nước mắt.

Giờ đây hắn đã có thể suy sụp đến mức độ này, nỗi đau ấy không có từ nào có thể tả được, một người không cách nào đồng cảm được như hắn cũng đã đau đến như vậy, nhưng một người vừa sinh con như Giang Nhất làm sao có thể chịu được cú sốc ấy chứ.

"... Nhất Nhất, xin lỗi anh, xin lỗi anh, rất xin lỗi anh..."

Từng câu xin lỗi ấy, là lời nói hắn phải cắn chặt răng, kiềm chế run rẩy để nói ra.

Giang Nhất tỉnh lại, từ lúc bị ôm chặt lấy anh đã tỉnh rồi, anh vốn định đẩy Yến Nam Sâm ra, nhưng lại cảm nhận được ẩm ướt sau cổ mình, còn cả tiếng khóc run rẩy suy sụp của Yến Nam Sâm, anh nghĩ ngay tới một điều.

Có lẽ anh đã sớm biết ngày này sẽ xảy ra rồi, từ khi về nước anh đã đoán trước được rồi.

Đây cũng chính là mục đích anh về nước.

Anh không nói lời nào, cảm nhận vòng tay rắn chắc mạnh mẽ của hắn, tiếng tim đập mãnh liệt của hắn, tiếng khóc nức nở đau đớn vang lên bên tai, nỗi đau mãnh liệt ấy như lây lan khiến cảm xúc của anh cũng dao động.

Không biết đã qua bao lâu, anh gối đầu lên tay, nhắm đôi mắt đỏ bừng lại, khẽ nói: "Yến Nam Sâm, cậu đánh thức tôi rồi."

Ngay sau đó, Yến Nam Sâm lật người anh lại.

Hai người đối mặt, khoảng cách gần trong gang tấc khiến cho hơi thở của họ như hoà vào nhau.

Giang Nhất ngạc nhiên nhìn bộ dạng suy sụp khóc đến đỏ mắt của Yến Nam Sâm, ánh mắt anh va phải đôi mắt sâu thẳm nhưng đẫm lệ của hắn, thật sâu dưới đáy mắt ấy phản chiếu lại hình bóng anh, trong khoảnh khắc ấy, trái tim anh như bị ai đó siết chặt.

Yến Nam Sâm xoa nhẹ lưng anh, ôm anh vào lòng.

Chăn đắp một nửa, hơi lộn xộn, hai người ôm chặt nhau, ngay cả khi pheromone với độ tương thích cao cũng giao hoà không kẽ hở.

"Nhất Nhất."

Giang Nhất cảm giác được môi Yến Nam Sâm đang áp sát bên tai mình, tiếng gọi mang theo sự run rẩy thăm dò, đáng lẽ anh nên tránh né sự thân mật này, nhưng bản năng trong anh lại không hề phản kháng.

"Em không biết phải nói gì ngoài câu xin lỗi, thật sự đấy." Yến Nam Sâm nghẹn ngào, hắn nhẹ nhàng v**t v* sau ót Giang Nhất, áp vào trán anh, rũ mắt nhìn anh: "Giang Niệm, Niệm Niệm của chúng ta, không còn nữa rồi... Hoá ra chúng ta có hai đứa con."

Chỉ một cái tên như vậy thôi, Giang Nhất đã lập tức đỏ hoe mắt.

Dường như Yến Nam Sâm cũng cảm nhận được sự suy sụp của Giang Nhất, thấy Giang Nhất rơi nước mắt, hắn từ từ hôn lên mí mắt anh, dừng một lúc, rồi nức nở nói: "Nhất Nhất, cục cưng, xin lỗi, thật sự xin lỗi, xin lỗi anh... Là em có lỗi với anh..."

Giang Nhất không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng rơi nước mắt.

"Nếu lúc trước em dũng cảm một chút, nếu em nói với anh rằng em không phải Sở Bắc Hành, mà là Yến Nam Sâm, có lẽ anh đã không phải khổ sở rời đi, đã không thất vọng về em như vậy, em vẫn còn có thể ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, có lẽ đứa bé đã không sao rồi." Yến Nam Sâm không chịu được cảnh nhìn thấy Giang Nhất khóc, hắn nâng mặt anh lên, lau nước mắt cho anh: "Là em không đủ dũng cảm, em xin lỗi, em đã khiến anh chịu thiệt thòi rồi."

Hai chữ 'thiệt thòi' này dường như đâm thẳng vào trái tim Giang Nhất.

Lông mi Giang Nhất khẽ run rẩy, anh ngước mắt nhìn vào mắt Yến Nam Sâm, sâu trong đôi mắt ướt át của anh chứa đựng biết bao sự tủi thân: "Chắc cậu cũng biết, lúc ấy tôi đã coi cậu như gia đình của mình, coi cậu như gia đình duy nhất tôi có trên thế giới này."

Yến Nam Sâm dựa vào trán anh: "...Em biết."

"Chính cậu đã lừa tôi." Giang Nhất nói rất nhẹ, gần như không thành tiếng: "Cậu khiến tôi cảm thấy bản thân như kẻ cô độc không nơi nương tựa."

"Em sai rồi..." Yến Nam Sâm hôn lên mí mắt Giang Nhất.

"Lúc tôi sinh con, tôi thật sự rất vui, vì tôi vẫn còn hai người thân trên đời này." Giang Nhất vừa cười vừa khóc: "Nhưng khi tôi cảm nhận được đôi chân nhỏ bé lạnh lẽo áp vào mặt mình, tôi thật sự... Không chịu nổi, lúc ấy tôi đã định rời đi cùng đứa bé rồi."

"Tôi rất muốn Niệm Niệm quay về, tôi rất nhớ thằng bé, thằng bé còn chưa kịp nhìn tôi, còn chưa kịp nhìn thế giới này."

Yến Nam Sâm nâng mặt Giang Nhất lên, đôi tay hắn run rẩy dữ dội, nhưng hắn lo Giang Nhất sẽ suy sụp nên hắn buông tay, v**t v* sau đầu anh rồi kéo anh vào tròn lòng.

Nghe thấy những lời này của Giang Nhất, nước mắt hắn cũng tuôn rơi.

"Nhưng tôi đã vượt qua được." Giang Nhất vùi mặt vào ngực Yến Nam Sâm, áp trán vào đó, nín khóc: "Tôi đã nghĩ, mình không thế để Kiều Kiều mồ côi ba, không thể để Kiều Kiều trở thành tôi thứ hai, tôi muốn con bé thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này, tôi muốn nhìn con bé lớn lên bình an vui vẻ."

Yến Nam Sâm hôn l*n đ*nh đầu Giang Nhất, đau lòng không chịu được, hắn ôm anh chặt hơn: "Nhất Nhất, xin anh hãy cho em thêm cơ hội, cho em được làm người anh yêu một lần nữa, được bảo vệ những người mà anh yêu quý, cho em được làm một người ba xứng đáng, cả đời che chở cho Kiều Kiều."

Rất lâu, Giang Nhất không nói gì.

Yến Nam Sâm cũng im lặng.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, thay cho hàng ngàn lời muốn nói.

Cuối cùng, Giang Nhất úp mặt vào lòng Yến Nam Sâm đau đớn khóc thành tiếng, trút hết tất cả uất ức, khổ sở, suy sụp 5 năm qua ra ngoài.

"Puppy..."

Yến Nam Sâm nghe thấy xưng hô quen thuộc này thì bật khóc: "Em đây, em luôn ở đây."

"Ôm anh chặt vào."

"Được."

"Chặt thêm chút nữa."

"Được."

Giang Nhất vừa khóc vừa ngước mắt lên, Yến Nam Sâm cũng cúi xuống nhìn anh.

Hai người hôn nhau, trên môi vẫn còn đọng lại nước mắt chưa kịp khô, đôi mắt sâu thẳm nhìn đối phương không rời.

Cuối cùng họ ôm chặt nhau. Như thể muốn bù đắp lại tất cả quá khứ từng bỏ lỡ.

Lớp vỏ bọc này không còn cứng rắn như tưởng tượng nữa, cũng không cần phải trải qua muôn ngàn thử thách, mọi đau khổ và tiếc nuối đều vẫn còn vương vấn trong tim, trong cái ôm đầy thân mật này, mọi thứ đều có thể thay đổi.

"Yến Nam Sâm, ôm chặt anh."

Yến Nam Sâm cười nhẹ: "Được."

Tất cả mọi thứ, cuối cùng đều hoá thành điều tốt lành.

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...