[12 Chòm Sao] Giấc Chiêm Bao Mùa Hạ
Chương 28: Lời Thì Thầm Của Gió.
" Chỉ cần người mình thích được hạnh phúc, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc. Hãy vui lên đi, vì cuộc đời đâu thiếu gì những cuộc gặp gỡ... "***Cô gái nhỏ trong bộ váy màu vàng kẻ caro, đầu đội chiếc mũ vành rộng bước đi thong thả giữa thênh thang hai bên đồng lúa. Gió nhẹ thoảng tới, luồn qua kẽ tóc, đem theo hương dìu dịu của rơm rạ chất khô và của cả những bông lúa chín đang chờ thu hoạch. Nhiều năm rồi mới trở lại nơi đây, cậu ấy có còn nhớ cô không? Nếu gặp lại cô, biểu cảm của cậu ấy sẽ như thế nào, thật là muốn xem quá. Cô gái nhỏ dang hai cánh tay ra, mặt ngửa lên trời, gió lớn thổi tới làm mái tóc tung bay, chiếc mũ cũng vì thế mà suýt nữa rơi xuống. " Mình...muốn gặp cậu ấy quá".***Thiên Bình ngơ ngác thấy một chiếc ô tô con sang trọng đỗ lại trước cửa nhà mình, nghe mẹ nói đó là khách quý lâu năm, vừa từ nước ngoài trở về. Cậu chàng chép miệng, chắc là bạn cũ của bố. Tiếng cười nói ở phòng khách vang to tới nỗi ngồi trên sân thượng còn nghe thấy. Thiên Bình không có hứng thú lắm, cậu ngáp dài ngáp ngắn, nhân lúc mẹ không để ý đã vớ lấy cái vợt, bỏ ra đồng bắt ếch. Cậu đội cái mũ rơm rộng, hưng phấn chọn chỗ ngồi lí tưởng. Thời tiết hôm nay khá mát mẻ, bắt vài con ếch về làm món đùi ếch nướng, nấu cháo ếch quả thật là thú vị. Bấy lâu nay tên ngốc Bảo Bình kia cứ khoe khoang mãi về chiến tích câu cá của hắn, cậu cũng đến lúc nên trổ tài bắt ếch cho cậu ta lác mắt một phen. Câu cá là chuyện thường, bắt ếch mới là đẳng cấp nhé. Đằng xa trông lại, Thiên Bình thấy một cơn mây đen khổng lồ dày đặc đang hình thành phía chân trời, nổi cụm sau lưng ngọn đồi Hoàng Đạo. Có khả năng cao là chiều tối và đêm nay sẽ có mưa lớn, dự báo thời tiết bảo thế mà. Ven bờ ruộng, tiếng ếch kêu ộp ộp liên tục khiến Thiên Bình không khỏi hứng chí. Sau mười phút, cậu tóm được con ếch đầu tiên, nhanh chóng buộc chân nó lại và cho vào túi lưới thả trong xô. " Tuyệt, kiếm thêm vài con nữa nào"." Này cậu làm thế sẽ tội nghiệp lũ ếch lắm đấy".Cây vợt vung lên giữa không trung chợt dừng lại, cậu quay mặt về nơi có tiếng nói, hóa ra là một cô bé trạc tuổi. Nhìn cách ăn mặc, chắc là tiểu thư đến từ thành phố. " Nhưng mà tôi muốn ăn cháo ếch. Cậu tránh ra xa một chút, bùn mà bắn lên bộ đồ đó là bẩn lắm đấy". - Thiên Bình khoát tay.Cô nàng nọ chắp hai tay đan chéo phía trước, nhún vai mỉm cười:- Mình không sợ bẩn áo đâu. Nhưng cậu bắt lũ ếch như vậy sẽ tội nghiệp chúng lắm đó. Ếch có thể bắt ruồi muỗi, châu chấu cào cào giúp cho lúa. Chúng là động vật có ích đó. Loài ếch thực sự rất tội nghiệp, chúng đã bị mổ xẻ để làm thí nghiệm ở trường học và các phòng nghiên cứu nữa. Bây giờ được ở với đồng ruộng tự nhiên mà còn bị cậu săn bắt. Con ếch mà cậu bắt, sẽ ra sao nếu chúng không trở về nhà? Chúng chẳng phải rất tội nghiệp sao? Thiên Bình nghe nói mà mắt tròn mắt dẹt, đồ mồ hôi lạnh sau đầu. Tuy không hiểu gì nhưng cô gái này thật phiền phức, giống như...giống như...ai đó mà cậu đã bỏ quên mất trong dòng kí ức đã phai nhòa. Phiền phức nhưng lại không làm cậu chán ghét. Thiên Bình cuối cùng thả con ếch đi, vác cây vợt lên vai mà chán nản:- Rồi đó, tôi không bắt nữa. Thật tình, cụt hứng quá đi. Cậu xoay người bước đi, một đoạn dài bỗng dừng lại, tiếp tục đi, lại dừng lại. Bước chân người trước và người sau cứ thế đều đều. Cậu quay lại nhìn cô bạn lạ mặt, nói:- Này, cậu kia, cậu đang đi theo tôi đấy à? - Ừ. - Cô ấy lặp lại hành động nhún vai mỉm cười. - Đi theo tôi làm gì? - Mình muốn tiếp tục làm bạn với cậu. - Làm bạn với tôi á? Cậu cũng thẳng thắn quá nhỉ? - Khóe mắt cậu hơi giật giật, cuối cùng dang tay sang hai bên thở dài - Đấy, muốn theo thì theo đi. Ai bảo tôi là chàng trai dễ thương thân thiện chứ? Cô gái nọ nở một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt, chạy tới sóng vai đi bên cạnh cậu với một vẻ mặt mãn nguyện, sáng lên như mặt trời mùa xuân ấm áp. ***- Ồ, vậy là cậu vừa từ Mĩ về hả? - Thiên Bình đứng dựa lưng vào gốc cây, trông ra cánh đồng lúa vàng rộng lớn - Trùng hợp nhỉ? Sáng nay bố mẹ tôi cũng đón khách quý gì đó từ nước ngoài về. - Ừm. Là bố mẹ mình đó! - Bố mẹ cậu á? - Thiên Bình há hốc. Cô gái nọ co đầu gối lên, gỡ chiếc mũ xuống đặt trong lòng, hai mắt sáng phóng tiêu cự ra phía trước, như thể đang thả hồn vào một miền xa xăm nào đó. - Mình là Na Na. Thị trấn Xa Trục Thảo này đã gắn liền với tuổi thơ của mình. Mình sinh ra ở đây, lớn lên ở đây. Đến năm 7 tuổi thì cả gia đình qua Mỹ định cư. Cũng được 10 năm rồi. - 10 năm? Hừ ừm - Thiên Bình gật gù - Sao tôi không biết cậu nhỉ? Trên mặt Na Na hơi thoáng một vài điểm ngạc nhiên, xen lẫn vào đó là chút gì hơi thất vọng. Cô gượng cười, đáp:- Hồi nhỏ mình rất nhút nhát nên không có bạn. Mình...đã rất nhớ nơi này. Mình...đã rất nhớ một người. - Người? Người nào thế? - Cậu không biết cậu ấy đâu. Đó là người bạn ấu thơ duy nhất của mình. Chỉ đáng tiếc là cậu ấy đã...quên mất mình rồi. Vai của Na Na bỗng rung lên nhè nhẹ, hai mắt chợt hoe hoe đỏ khi thốt ra những lời cuối cùng. Phải rồi. Người bạn duy nhất của cô ngày bé. Người mà luôn là lí do duy nhất để cô ngóng trông về quê hương trong những ngày tháng sống trên đất Mĩ lại chẳng nhớ gì về cô cả. Thật đáng thương làm sao? Thiên Bình chợt kéo cô đứng dậy, nắm lấy cổ tay cô mà chạy thật nhanh về phía trước. Na Na hoảng hốt chạy theo, ngạc nhiên tràn ngập trong đôi mắt ướt nước:- Cậu định làm gì vậy? Thiên Bình quay đầu lại, nhe răng ra cười:- Cậu muốn làm bạn với tôi mà. Vậy cùng nhau chơi đi. Tôi không biết kẻ ngốc vô tâm nào đã quên mất cậu, nhưng bây giờ cậu ở đây rồi, làm bạn của tôi, hãy cùng nhau xây dựng một kỉ niệm thật vui nhé?Na Na ngạc nhiên rồi cũng gật đầu một cái thật mạnh, mỉm cười hạnh phúc:- Được. Họ nắm tay nhau chạy qua những cánh đồng xanh, qua những khe nước nhỏ chảy róc rách, đi dưới rừng thông rụng đầy quả khô, cùng nằm ườn dưới đồng cỏ mọc đầy những nhánh xa trục thảo nhỏ bé... Thiên Bình cười, Na Na cũng cười.Gió vẫn thổi, vương bên tai những lời thì thầm không rõ. " Này Na Na, cậu có người mình thích không? "" Mình...chưa có. Nhưng mình sẽ đi tìm. Thiên Bình có người mình thích chưa? "Thiên Bình gãi gãi đầu cười trừ, mái tóc mềm mại lất phất khẽ rung theo chiều gió thổi. Cậu gối hai cánh tay lên đầu, từ tốn nói:- Có rồi. Người mà tôi thích ấy, cô ấy là một kẻ ngốc, là người không bao giờ chịu để ý xung quanh, lại thích đi chửi lộn, hay có mấy cái suy nghĩ vớ vẩn chẳng đâu vào đâu, không những lười nhác mà còn chẳng dịu dàng dễ thương như cậu một chút nào. - Vậy sao? - Na Na trầm giọng xuống - Toàn là khuyết điểm nhỉ, nhưng cậu vẫn thích cô ấy mà chẳng phải sao? - Ừ - Thiên Bình cười híp mắt - Tôi thích cô ấy, thích rất nhiều. Cô ấy luôn là chính mình, cô ấy bỏ qua cho những điều không phải của tôi. Tôi biết chứ, cô ấy cũng không phải là một kẻ vô tâm đâu, ẩn sau gương mặt luôn bất cần đò là một trái tim lương thiện và một tâm hồn đẹp tựa thiên thần. Na Na không cần nhìn cũng biết, vẻ mặt của Thiên Bình đang lấp lánh vô cùng. Chính giọng nói của cậu ấy cũng chứa đầy trìu mến yêu thương. Cô gái mà bản thân tôi không biết tên kia ơi, cậu thật may mắn làm sao! Những lời thì thầm của gió lại lướt qua bên tai, êm ái, dịu dàng như muốn nói: " Chỉ cần người mình thích được hạnh phúc. Chúng ta cũng sẽ hạnh phúc. Hãy vui lên đi vì cuộc đời đâu thiếu gì những cuộc gặp gỡ..."***Ánh hoàng hôn đỏ buông xuống phía chấn trời xa xa, phủ lên lấp lánh chiếc ô tô con dần dần ra khỏi thị trấn Xa Trục Thảo. Thiên Bình chạy theo một đoạn ngắn, không quên gào thật lớn:- HẸN GẶP LẠI, NA NA!!! Một cơn giông đến bất chợt, gió mát lay động mạnh mẽ cánh đồng hai bên đường bát ngát. Na Na nghiêng đầu bên khung cửa kính, mỉm cười mãn nguyện. " Dù cho cậu không nhớ ra tôi, dù cho những chuyện thưở ấu thơ đã trôi vào miền dĩ vãng, tôi vẫn không ghét cậu đâu. Chúng ta có phải đã bắt đầu lại không? Làm bạn thêm một lần và mãi mãi. Cảm ơn cậu, người đã làm cho thanh xuân của tôi có một người để nhớ. Cảm ơn cậu, khi tôi trở lại đã tặng cho tôi một hồi ức tuyệt vời. Thiên Bình, người bạn duy nhất của tôi ở Thị Trấn Xa Trục Thảo, hãy luôn cười và hạnh phúc nhé. Chúng ta sẽ còn gặp lại".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương