12 Chòm Sao | Giữa Yêu Và Hận
Chap 80 Nguồn Máu
Cung điện này hệt như một mê cung, quanh đi quẩn lại, chia đường nhau đi, rốt cuộc lại gặp nhau ở đại sảnh khác của cung điện. Nơi có Song Ngư và một người phụ nữ đang đứng cách nhau khá xa."A, con nhỏ Song Ngư kìa. Ôi trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi. Mừng ghê!" Bảo Bình hí hửng, không quên thao thao bất tuyệt. Mà kẻ nghe những lời này không phải là Song Ngư mà là anh chàng bên cạnh Bảo Bình, Sư Tử. Cậu ta chỉ biết lắc đầu và thở dài một cách ngao ngán.Cự Giải vui mừng không kém, mà có cái đi vòng vòng nãy giờ hóa ra lại tụ thành một chỗ. Kim Ngưu là người cẩn trọng, vừa nhìn không thấy Nhân Mã đâu liền hỏi.Song Ngư kể cho họ nghe từ đầu đến cuối sự việc. Họ cũng kể cho Song Ngư nghe về gian nan của họ. Dường như quên mất ở đây vẫn còn một người phụ nữ bí ẩn. Bà ta nhàn nhã ngồi trên chiếc ngai vàng, đôi mắt trầm lại.Nhìn họ, bà thấy bóng dáng của mình khi còn trẻ. Cũng là nhiệt huyết, gan dạ và can đảm như thế nhưng đó, cũng chỉ là một thời đã qua. Không đáng để nhắc tới, chuyện của quá khứ cứ để nó yên.Song Ngư thấy bản thân mình quên gì đó liền la lên. Cô nàng quay phắt sang nhìn người phụ nữ. Trông bà ta rất ung dung và không có bất kì sự lo lắng hay hoang mang gì. Bảo Bình nhìn bà ta khó hiểu, tuy đã được Song Ngư kể sương sương nhưng lại không biết vì sao bà ta giúp Song Ngư."Hàn huyên xong rồi?"Bảo Bình nghênh ngang nói: "Bà thanh thản như vậy làm gì chứ, càng làm chúng tôi phải đề phòng và nghi ngờ bà thêm. Mục đích của bà là gì?"Bà ta chống càm, dõng dạc nhìn Bảo Bình nói: "Ta muốn nói với các ngươi, dòng suối máu đó sớm đã không còn. Chỉ cần các ngươi thuyết phục ta, cho ta một lý do, ta sẽ chỉ cho các ngươi nguồn máu còn sót lại."Cự Giải nghi ngờ bà ta đành hỏi: "Bà dựa vào đâu muốn chúng tôi tin bà? Bà sẽ chỉ cho chúng tôi sao? Và nguồn máu còn sót lại đó thật sự có sao?" "Tin hay không tùy vào các ngươi. Ta đã ở đây rất lâu, nhìn đám người trẻ tuổi như các ngươi cũng có chút hoài niệm về những chuyện xưa."Nghe đến đây, Bảo Bình bàng hoàng nhận ra sự thật. Hóa ra bà ta chính là người phụ nữ mà khi xưa Ma Vương đã yêu. Hiệu trưởng từng nói, sau khi phong ấn không bao lâu thì pháp sư qua đời. Người phụ nữ mà Ma Vương yêu đã đem thi thể của pháp sư đi đến một cung điện.Nếu đoán không sai, không ai khác chính là bà ta!"Là bà... Người phụ nữ năm xưa trong cuộc hỗn chiến đó chính là bà. Bà là người mà Ma Vương yêu, tôi nói có đúng không?" Bảo Bình vội vàng lên tiếng, ánh mắt trông chờ vào một câu nói khẳng định của người phụ nữ kia."Chính là ta."Cả đám suýt nữa ngã người, mà kẻ ngỡ ngàng hơn hết là Song Ngư. Tiếp xúc với bà ta nhiều hơn mấy người này, vậy mà cô lại không nhận ra. Đúng là con người khi đi vào ngõ cụt liền hồ đồ.Song Ngư chạy đến ôm lấy chân bà ta muốn nũng nịu thì nhận ra không thể chạm vào. Bà ta vốn đã chết, đây chỉ là linh hồn của bà ta, căn bản không chạm được."Cá bị ngu rồi à?" Sư Tử lên tiếng cà khịa liền bị cô nàng đưa mắt lườm một phát."Phu nhân, bà rộng lượng chỉ cho chúng tôi biết đi mà. Thật sự rất nguy cấp luôn đó. Tôi vừa rồi có nói với bà Ma Vương tái xuất giang hồ đúng không? Bà cũng từng thấy Ma Vương hung ác cỡ nào, bà nỡ để hàng vạn người chết vô tội sao?"Song Ngư ra sức cầu xin, nói đủ điều nhưng đáp lại cô nàng chính là một giọng nói lạnh nhạt: "Ma Vương đã chết từ rất lâu. Ta lấy gì tin ngươi đây?"Đoạn, ai ai cũng bàng hoàng. Nếu bà ta nói Ma Vương đã chết từ lâu thì cần gì bọn họ phải bén mạng đến đây? Cần gì biết bao nhiêu người ngoài kia phải chống đỡ? Cần gì phong ấn bị vỡ mà không thể trị được đám cỏ rác kia?"Phu nhân, bà đừng đùa! Nếu phong ấn không vỡ, sao Ma Vương có thể trốn ra ngoài. Cần gì chúng tôi tìm nguồn máu kia, cần gì chúng tôi phải bảo vệ thành phố chứ." Cự Giải bất ngờ lên tiếng."Không thể nào! Thi thể của ta vẫn còn bên trong đó. Hắn ngày nào cũng đến chạm vào tay ta, ta căn bản nhận ra. Hắn ngày nào cũng nói chuyện với ta, ta đều nghe thấy. Hắn căn bản đã chết vì mất đi phép thuật."Bà ta đứng dậy kiên quyết nói nhưng suy cho cùng, bà ta biết rằng họ không lừa bà. Từng cái chạm, giọng nói mà bà cảm nhận được không hề sai. Ma Vương thật sự đã chết, cớ sao họ lại nói Ma Vương đã ra ngoài khi phong ấn bị vỡ.Bà bình tĩnh suy nghĩ một hồi liền ngồi uỵch xuống một cách hững hờ. Gương mặt bà toát lên nét bàng hoàng và như không thể tin được. Thấy sắc mặt của bà khác lạ, Kim Ngưu ân cần hỏi."Phu nhân không sao chứ?""Ta... không sao.."「san - 22.02.20」
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương