[12 Chòm Sao] Hành Trình Hạnh Phúc

Chap 31: Cây Phượng Vĩ... (Kim Ngưu - Thiên Bình)



Au: Qua Ngưu ngưu - Bình bình nha!

~~~~~o-O-o~~~~~

Xét về tình trạng hiện giờ của cặp Ngưu ngưu - Bình bình, có thể nói là chưa thay đổi mấy.

Vẫn là một con trâu lôi một cái cân đã đông cứng chạy như kéo cày.

Xềnh xệch...

Xềnh xệch...

Xềnh xệch...

-Oái! Cái gì vậy nè?!_oh! Bình bình đã tỉnh dậy sau giấc ngủ ngàn thu.

-Oh! Bình thường rồi à?_Ngưu ngưu vẫn thản nhiên nắm tay con gái nhà lành chạy tốc độ 20km/h.

-Ế! Anh làm cái gì vậy?_Bình bình giờ mới nhận thức được là mình đang bị lôi như một bao tải với tốc độ 20km/h.

-Ừm... cho cô xem một thứ._Ngưu ngưu nói nhìn cô đầy ẩn ý.

-Eh?! Nhưng gì thì gì anh buông tay tôi ra trước đã._Bình bình nhăn nhó cố kéo tay ra.

-Để vậy đi! Mắc công thả tay cô tuột mất._Ngưu ngưu tinh nghịch.

-..._Bình bình mở mắt to nhìn anh, rồi... một kỉ niệm của quá khứ hiện lên trong đầu cô.

___STARTS___

-Ngưu-chan à! Cậu buông tay mình ra đi. Như thế này kì lắm!_Bình bình - một cô bé 5 tuổi - đỏ mặt nói với cậu nhóc đang giữ tay mình khư khư không chịu buông.

-Mình không muốn buông! Lỡ tuột mất Bìnhnhi thì sao?_cậu nhóc đó nói và ngày càng nắm chặt tay cô.

-... Ngưu-chan... cậu ngốc quá!_Bình bình cười trừ. Đôi bàn tay nhỏ khẽ đan vào tay anh.

Họ cười đùa với nhau rất vui vẻ trên con đường ốp nhựa thẳng tắp...

___END___

-Ngưu-chan..._Bình bình mấp máy đôi môi nói nhỏ cho bản thân nghe, nhưng cô không biết rằng...

-Ngưu-chan? Sao Thiên Bình lại..._Ngưu ngưu hơi ngạc nhiên khi nghe thấy hai tiếng nói đó, nhưng anh không nói gì.

-Ừm... này!_Bình bình lên tiếng.

-Hử?_Ngưu ngưu quay lại.

-... Anh không để ý rằng tôi đang bị anh tôi xềnh xệch như cái bao tải đây sao?_Bình bình hầm hừ.

-Ầy! Vậy thì tôi sẽ lôi cô đi theo kiểu khác!_Ngưu ngưu dừng lại, nói một các bình thản.

-Hả? Tôi..._chẳng để cô nàng nói xong, Ngưu ngưu lập tức bế cô lên và vắt lên vai.

-Ế!_Bình bình hốt hoảng vì hành động này.

-Đấy! Thế tốt hơn rồi đó!_Ngưu ngưu cười nhăn răng tinh nghịch.

-Đồ ngốc! Thả tôi xuống!_Bình bình vùng vẫy.

-Yên đi!_Ngưu ngưu khẽ nhíu mày.

Một tia sét chạy ngang qua đầu Bình bình.

-Ngưu-chan!_Bình bình gọi cái tên đó 1 lần nữa.

-Này! Sao cô cứ..._Ngưu ngưu hơi giật mình.

-Eh... A... không có gì!_Bình bình thoát khỏi thế giới mơ hồ nhung nhớ đó.

Bình bình im re từ đó. Ngưu ngưu hơi ngạc nhiên và hơi thắc mắc nhưng cũng im. Và...

Im lặng... lặng... lặng...

-À... ừm... đây là nơi tôi muốn cho cô xem..._Ngưu ngưu dừng lại, đặt cô xuống và nở một nụ cười.

Trước mắt họ là một cây phượng vĩ đỏ rực, dù đã là mùa thu. Bóng cây tỏa rộng, mát mẻ dù cây không lớn lắm. Trưa thì lúc nào mà chả nắng, nhưng khi đứng dưới cây phượng vĩ đỏ rực này, bạn có thể cảm nhận không khí mát mẻ khác hẳn buổi trưa. Người dân gian nói rằng: hoa phượng là hoa học trò... Và có lẽ... cây phượng này... đã xuất hiện trước khi tuổi học giò bắt đầu.

-Phượng Vĩ..._Bình bình ngước nhìn cái cây, nó đã thực sự thay đổi.

-Đẹp đúng không? Ở trường Zodiac này đúng thật có nhiều cây, nhưng đối với tôi, cây Phượng Vĩ này đẹp nhất đó!_ Ngưu ngưu cười, một nụ cười tỏa nắng, lạ mà quen.

-Cây Phượng Vĩ này thay đổi rồi..._Bình bình cười nhạt.

-Thay đổi?_Ngưu ngưu nhướn mày.

-Ừm... anh biết không? Tôi đã biết cây phượng vĩ này... từ lâu rồi..._Bình bình khẽ nhắm mắt.

___STARTS___

-Ngưu-chan! Sao chúng ta lạiphải leo rào chứ?_Bình bình thắc mắc.

-Ầy! Cậu hỏi nhiều quá! Trèo vào nhanh lên, mình muốn cho cậu xem cái này!_cậu nhóc cười tinh nghịch hối thúc cô.

Bình bình dù thắc mắc nhưng vẫn cứ làm theo. Vật vã một lúc lâu, hai con người kia mới leo vào được. Cậu nhóc đó nhanh chóng nắm tay cô và tiếp tục dẫn cô đi.

Bình bình cảm thấy hơi khó chịu với cái vẻ úp úp mở mở nên đang chạy thì cô đứng lại rút tay khỏi cậu nhóc và nhăn nhó:

-Này! Cậu tính làm cái gì vậy hả? Muốn trộm cái gì à? Cậu suốt ngày làm mấy cái chuyện kì cục không à!_Bình bình nói lớn, máu giận của cô bắt đầu sôi lên.

-Ầy! Cậu lúc nào cũng hấp tấp này nọ! Mà đằng nào cũng tới rôi! Cậu nhìn đi!_cậu nhóckhẽ cười trừ rồi chỉ về phía một cái cây.

-Hử?... OA~_Bình bình với khuôn mặt nhăn nhó quay lại. Có vẻ cảnh tượng mà cậu nhóc đó chỉ đang làm cô ngạc nhiên.

Một cây Phượng Vĩ tuy còn non nhưng rất đẹp, hơi ít hoa nhưng bông nào bông nấy đỏ rực, một khung cảnh lãng mạng mà thơ ngây.

-Sao cậu kiếm được cây Phượng Vĩ đẹp thế này?_Bình bình mắt lấp lánh quay lại, khuôn mặt cô bây giờ hạnh phúc biết bao.

-À! Mấy đứa nhóc nhà tớ phát hiện đấy!_cậu nhóc hồi tưởng về cảnh 3 đứa em bướng bỉnh leo rào và chỉ cho anh cây Phượng Vĩ này.

-Hì hì hì..._Bình bình cười duyên, một nụ cười đáng yêu nhất.

___END___

-Có một người đã chỉ cho tôi. Một cậu nhóc đáng yêu..._Bình bình tiếp tục nói.

-Vậy Ngưu-chan là cách cô gọi người đó?_Ngưu ngưu hỏi, khuôn mặt anh bỗng trở nên nghiêm túc.

-A... Ừ! Mà sao anh biết?_Bình bình hỏi, mặt ngây thơ hơn bao giờ hết.

-Eh?! À... do... ban nãy cô cứ nói Ngưu-chan gì đó..._Ngưu ngưu cười cười, kiếm lý do nói.

-Ờ!_và cô nàng Bình bình vẫn ngây thơ chẳng biết gì.

-Bình nhi..._đầu Ngưu ngưu bỗng hiện lên hai chữ cái được gọi là tên đặc biệt hoặc nickname.

___STARTS___

-Chào cậu! Mình là Thiên Bình! Cùng lớp với cậu đó! Mình làm bạn nha?_một cô gái với hai bím buộc cao đến chỗ Ngưu ngưu đưa tay ra mỉm cuời.

-Cậu không ghét mình sao?_Ngưu ngưu ngẩn đầu lên, anh làngười mà trong lớp ai cũng xa lánh vì anh đã lỡ cãi lộn với một cậu nhóc nhà giàu lớp bên cạnh và tin đồn lan xa.

-Không đâu! Mình thấy cậu rất tốt mà! Mình muốn làm bạn với cậu!_cô bé xinh xắn cười.

-Cảm ơn cậu. Mình là Kim Ngưu, gọi mình là Ngưu-chan cũng được._Ngưu ngưu nắm lấy tay cô bé đó cười hạnh phúc.

-Ahihihihihi. vậy gọi mình là Bình nhi nha!_cô bé cười rồi nói.

Có thể nói rằng, Ngưu ngưu đã rất vui lúc đó.

___END___

-Chẳng lẽ cô ta là Bình nhi...?_Ngưu ngưu khẽ nhìn sang cô gái đang nhìn cây Phượng Vĩ mà mỉm cười hạnh phúc kia.

-Cậu biết không? Ngày xưa tôi và cậu nhóc đó đã rất mong muốn vào trường này học đó. Cậu ấy bảo bằng mọi giá sẽ vào được trường này!_Bình bình cười tươi kể.

-Bằng mọi giá?_Ngưu ngưu giật mình.

-Ừ! Cậu ấy còn nói cây Phượng Vĩ này sẽ đứng đây và làm chứng... Đúng thật cây Phượng Vĩ vẫn đứng đây, nhưng cậu ấy sẽ không vào được trường này..._giọng Bình bình bất chợt trầm xuống, một nỗi buồn lóe lên trong mắt cô.

-!!!_Ngưu ngưu trợn trạo mắt lên.

___STARS___

-Bình nhi! Cậu biết đây là đâu không?_Ngưu ngưu hăng hứng.

-Eh?! Nói mới nhớ. Đây là đâu vậy cà?_cô bé sựt nhớ.

-Hè hè! Nói cho biết nà! Đây là trường Zodiac, mình rất muốn vào trường này học đó!_Ngưu ngưu nói, cười nhăn răng.

-Zodiac?_cô bé ngây thơ.

-Ừ! Khi học cấp 3 mình sẽ học trường này. Bằng mọi giá mình sẽ vào được trường này. Có cây Phượng Vĩ đứng đây, nó sẽ làm chứng._Ngưu ngưu hùng hồn tuyên bố.

-Hì! Cậu đúng thật là... Đã vậy mình sẽ học trường này chung với cậu luôn._cô bé híp mắt.

-Hứa nha?_Ngưu ngưu đưa ngón út ra.

-Ừ!_cô bé móc nghéo.

Cả hai đứng dưới cây Phượng Vĩ cười rôm rả.

___END___

-Này!Làm gì mà anh trợn trạo ghê thế?_Bình bình ngạc nhiên với khuôn mặt không mấy bình thường của anh chàng.

-Ơ... không..._Ngưu ngưu chối quanh co.

Cả hai im lặng đứng nhìn cây Phượng Vĩ ngày xưa bây giờ to lớn thế nào. Kỉ niệm ngày xưa sao mà đáng nhớ. Quá khứ ngày xưa... sao lại buồn.

Anh, đã ngộ ra mọi chuyện...

Cô, vẫn ngây thơ thế nào...

Liệu ký ức này, quá khứ này, tình cảm này, bí mật này... có được tiết lộ?

Hãy để tương lai giải quyết. Bây giờ, hãy im lặng và tận hưởng, hãy luôn mong đợi và trao lòng tin. Hạnh phúc sẽ đến với người biết chờ đợi.

-Ngưu-chan! Cậu là đồ nói dối..._Bình bình để nỗi buồn bao trùm.

-Bình nhi... xin lỗi cậu... Mình không thể nói cho cậu ngay lúc này..._Ngưu ngưu khẽ thở dài.

Thời gian trôi đi nhẹ nhàng...
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...