[12 Chòm Sao] Hôn Ước Hạnh Phúc
Ngoại Truyện 2 : Cự Giải - Kim Ngưu
Ngoại truyện 2 : Cự Giải - Kim Ngưu*Đề nghị không copy dưới mọi hình thức, đây là truyện mình tự sáng tác không phải edit hay đăng lại. Ngôi nhà cũ bày biện đầy đủ tiện nghi sang trọng lại cũ kĩ bám bụi, Kim Ngưu của 11 năm sau, trưởng thành và trầm tĩnh. Đôi mắt hắn mơ hồ hướng đến xung quanh căn phòng giăng đầy mạng nhện. Lật giở những trang của quyển nhật ký đã úa vàng màu giấy. "Ngày/tháng/năm"Lão công, sau cơn bạo bệnh, em dường như rất mệt mỏi. Em sợ anh lo nên không dám nói với anh. Em có sai không?"Ngày hôm đó, vào một ngày mưa rào. Cự Giải ngồi xuống cạnh Kim Ngưu, sắc mặt cô đầy vẻ mệt mỏi, nhưng Kim Ngưu do bận rộn với mớ hỗn độn công việc, lại chẳng còn tâm tư quan tâm đến cô. Hắn hứa với cô, khi thành danh, hắn nhất định sẽ để cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Cô muốn nói cô mệt, về sau lại chuyển ý, tự bản thân không muốn đi khám. "Ngày/tháng/nămLão công, sau kết hôn, em nói em muốn đi Hàn Quốc, anh dẫn em đi. Anh có nhớ chiếc chìa khóa tình yêu trên khu vườn hoa hồng treo đầy nơi đó? Anh nói điều đó không đáng tin, nhưng em lại tin, tự em muốn anh cùng em khóa lại tình yêu của chúng ta ghi dấu ấn nơi đó"Đứng trên khu vườn hoa hồng trải những ổ khóa tình yêu đỏ rực lộng lẫy, cô mặc chiếc váy tím huyền ảo, mỉm cười với hắn thật tươi. Nụ cười của cô tươi tắn và rực rỡ như ánh nắng ban mai mỗi sớm."Ngày/Tháng/Năm"Lão công, kết hôn 2 năm rồi, gần đây anh rất lạ. Là anh thay đổi hay bản thân em đa nghi?"Hắn từ ngày nào, đã ít khi ăn cơm ở nhà, phần nào cũng vì mẹ chồng thường lui đến, hỏi hắn hoài mãi về việc cháu của bà. Cuối cùng hắn càng ngày càng lảng tránh mẹ, lảng tránh cô, cuối cùng bản thân không thường trở về nhà, nhiều đêm để cô giường đơn gối chiếc."Ngày/Tháng/ NămLại thêm một năm nữa, Lão công, mẹ chồng không vui lòng, bà hỏi em khi nào sinh hài tử? Em rất rất muốn có con. Anh có muốn không?"Thời điểm này, mẹ Kim Ngưu đã không còn kiên nhẫn, bà thẳng thừng một lượt nói hết ra, không còn ngày đêm thủ thỉ bên con trai, là mạnh mẽ quyết liệt phê phán vào Cự Giải. Cô cũng rất muốn có con, cô cũng rất muốn có..."Ngày/Tháng/NămLão công, đã 4 năm rồi sau kết hôn, nếu có hài tử, anh muốn con mình là trai hay gái? Khi nào rảnh, anh nói với em được không?"Hắn cuối cùng sau 4 năm càng ngày càng ít nhìn đến cô hơn, một năm vợ chồng cạnh nhau cũng chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Cô sợ lắm, cũng cô đơn lắm, đã rất nhiều đêm, cô khóc nghẹn. Đến khi chồng về, muốn gần gũi với hắn một chút, cuối cùng hắn lại ra sofa ngủ. Cô chỉ muốn một lần thôi, hắn trở về là Vương Hỏa Kim Ngưu của những ngày thuở cũ, hắn yêu cô, hắn như kẻ điên si tình vì cô, hắn thương cô bằng trọn vẹn trái tim, thậm chí vì cô mà như điên dại xông đến với cô. Kim Ngưu, anh đâu mất rồi?"Ngày/Tháng/NămLão công.... Thật xin lỗi.... Em đã đi khám rồi, em hoàn toàn bình thường, nhưng sao em vẫn không có con? Mẹ rất giận, mẹ nói muốn từ em...Anh đang ở đâu vậy?"Đến đây, hàng chữ ngả nghiêng rất mờ, chẳng còn nhìn rõ nữa, thấm đẫm đều là những vết tuy ố lại mờ nhạt, có lẽ cô đã khóc rất nhiều khi viết những dòng này. Hiện tại, hàng chữ mờ, nếp giấy vàng úa càng bị mờ hơn vì những giọt nước mắt của hắn. Bàn tay hắn thô to cứng cáp, gân xanh như nhẫn nhịn căng lên siết chặt, hắn run rẩy nắm lấy nếp giấy úa màu. Có lẽ cô đã cô đơn lắm, có phải không? Cự Giải. Hắn cuối cùng, đến cuối năm thứ 4, đã không còn trở về nhà nữa, rất lâu đều không trở về. Cô sợ lắm, cô sợ bóng tối, cô sợ sấm sét, cô sợ những tiếng kêu của loài động vật bên ngoài, cô sợ tiếng gió kẽo kẹt trên cánh cửa lỏng lẻo mà chẳng có đến một bàn tay của người đàn ông sửa chữa, cô sợ ánh đèn chập choạng của phòng ngủ hỏng đã lâu mà cô chưa kịp sửa sang. Cuối cùng, mẹ chồng của cô không nhẫn nhịn nổi, một lần dứt điểm chửi mắng cô, nói Cự Giải không sinh được con, bà giận dữ còn trút cơn điên cuồng đánh lên người cô, nói vì cô mà con trai bà chẳng còn về nhà, còn đem bản thân đi thật xa công tác hoạt hành. Bản thân tết đến cùng nhất định không trở về. Cô một mình rất cô độc, không phải vẫn nói, người con gái khi đi làm dâu, cả gia đình chồng đều là người xa lạ, chỉ có chồng cô là Kim Ngưu, Cự Giải coi hắn như báu vật, là chỗ dựa duy nhất.Nhưng chỗ dựa duy nhất của Cua nhỏ cũng chẳng còn ở lại bên cô nữa.Hắn rốt cuộc bỏ đi nhiều năm, bỏ lại cô nhiều năm cũng nhất định không trở về.Sau này, bẵng cái đã 6 năm, hắn nhận được tin báo cô đã mất.Ngày cô mất, Cự Giải trang điểm rất xinh đẹp, cô mặc chiếc váy sa rê mà ngày cưới của cô và hắn cô đã mặc, khuôn mặt, đôi môi, ánh mắt ấy đều đẹp tuyệt đến hoàn hảo. Ngày cô mất, cô mỉm cười một nụ cười đẹp đẽ. Bản thân nằm trong căn phòng của Kim Ngưu và Cự Giải, cô trang trí căn phòng đó hệt như một căn phòng tân hôn rực rỡ màu đỏ. Lộng lẫy và tuyệt đẹp.Đến cùng, hắn mở mắt, mới nhớ ra, cô từng nói : "Em hạnh phúc nhất, chính là vào ngày cưới của em và anh. Lão công, em gọi anh cả đời có được không?"Thuở xưa, hắn cũng từng thấy viễn cảnh đó từ Song Như, sau này viễn cảnh đó lại diễn ra với chính vợ của hắn, người hắn yêu, Mã Ngọc Cự giải."Cô Mã, rốt cuộc tại sao phải làm như vậy?""Không rõ nữa. Mã Ngọc Cự Giải, giây phút hạnh phúc nhất cả cuộc đời chính là ngày cùng Kim Ngưu kết hôn. Địa ngục của cuộc đời cũng từ 2 năm sau kết hôn. Cuối cùng bản thân chịu đựng 4 năm, đã tự tử. Chịu sự giày vò của mẹ chồng về cả thể xác lẫn tinh thần, chịu sự xỉ vả của nhà chồng, bản thân làm gì cũng chưa từng được coi trọng. Chồng bỏ đi bẵng cái đã nhiều năm. Bi thương đến nghẹn lời, lại không biết trút bỏ đi đâu. Tôi nhiều lần nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô ấy, cũng xót cả ruột gan ".Trong đám tang của cô, ai nấy đều rõ những đau thương, khổ sở suốt 6 năm sau khi đồng ý kết hôn với hắn, chỉ có hắn là không biết, không biết gì hết.Hắn cứng đờ dọc sống lưng đứng trước di ảnh của Cự Giải, cô thật xinh đẹp, tựa như những ngày đầu họ yêu nhau. Trải biết bao sóng gió, hạnh phúc lại là một màu tăm tối mịt mù."Cự Giải...xin lỗi...xin lỗi em...anh sai rồi"Căn nhà cũ giăng đầy mạng nhện. Vật dụng trong nhà trải những tấm vải trắng che kín. Kim Ngưu ngây người ngồi trước sấp vật dụng của cô, hắn 5 năm rồi mới có đủ dũng khí trở về căn nhà này. Từ ngày cô nhắm mắt xuôi tay, hắn bẵng cái đã ra nước ngoài, nói là không muốn nhìn lại nơi ký ức buồn thảm. Thật ra chỉ là một kẻ hèn nhát !Tại sao? Tại sao bắt buộc phải đem cô ấy về những ngày ngây thơ, những ngày hồn nhiên, để rồi bỏ mặc cô ấy lại nơi bộn bề sóng gió? Mặc Cự Giải một mình chật vật trên con đường số phận gay gắt mù mịt.Nếu xin lỗi có thể chữa lành mọi vết thương, có thể khiến cô sống lại, thì hắn hãy cả một đời nói lời xin lỗi. Nhưng nếu không thể, đừng làm điều thừa thãi.Ngày đó hắn bỏ cô lại, có từng nghĩ đến cô sẽ thế nào hay chưa?Hay chỉ biết chạy, chạy thật nhanh, chạy trốn để rồi bỏ mặc cô gái bé nhỏ yếu ớt một mình cô độc, một mình giữa từng con dao cứa lên da thịt cô, đọa đày cô cay đắng nghiệt ngã.Kim Ngưu, thật ích kỉ. Nếu còn một lần nữa kiếp sau hữu duyên, xin Kim Ngưu đừng tìm đến Cự Giải. Hãy buông tha cho cô ấy một đời đã khổ sở, đến khi chết đi, mẹ chồng cũng buông lời ác nghiệt :"Không sinh được con, chết là đáng". . Làm ơn.. Làm ơn đi người đàn bà khẩu nghiệp."Thật ra...người vô sinh là anh."Cái "Tôi" cá nhân của con người cũng thật đáng sợ. Có thể tước đi mạng sống của một cô gái trẻ đẹp, từ một cá thể hồn nhiên, trở thành một người đàn bà một đời khổ sở, đến khi chết cũng không được an yên. Quá yếu đuối, hại một đời người.Bầu trời ngoài kia đổ cơn mưa lớn khủng khiếp, hắn bất lực ngồi lại trên nền gạch lạnh lẽo.Tiếng sấm sét, tiếng mưa, như phá tan cả bầu trời sâu thẳm.Có phải cô đang rất giận không? Cua nhỏ, đã khổ rồi, ngủ một giấc bình yên.Hết ngoại truyện 2.#Tiểu_Ngư_Nhi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương