[12 Chòm Sao] Ngày Xửa Ngày Xưa
Chương 39
Lồng ngực Xử Nữ như bị hàng ngàn tảng đá đè, khó thở đến tột độ. Trái tim bằng máu thịt kia bị những sợi gai thắt chặt hết lần này đến lần khác khiến vết thương chằng chịt lên nhau.Anh đã tận mắt chứng kiến sự tuyệt vọng phủ đầy đôi mắt xanh xám ngấn lệ của người con gái mình yêu. Lời cầu cứu yếu ớt lóe lên trong một giây ngắn ngủi rồi vụt tắt tựa hồ như ngọn nến bị cơn gió vô tâm dập tắt. Hình ảnh ấy cứ phát đi phát lại như một đoạn phim chiếu trong đầu Xử Nữ. Anh không cách nào dừng chúng lại được. Ngày qua ngày chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Bình chống chọi với những hậu quả để lại từ lúc mang anh trở về từ thế giới bên kia mà bản thân mình cũng không làm được gì cho cô là đã quá đủ rồi.Bây giờ lại vì như thế mà Thiên Bình bị khống chế, linh hồn méo mó, trở thành con rối mặc người khác chơi đùa. Thử hỏi ai còn có thể đứng vững khi những chuyện này ập tới không chứ?Tuấn Dương ngắm nhìn biểu hiện của những người trước mặt một lượt, hắn ra vẻ hài lòng, lệnh cho Thiên Bình thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của mình. Thân ảnh mảnh mai kia bỗng vào thế chuẩn bị làm mọi người khó hiểu, chưa kịp làm gì thì cô đã lướt qua tất cả như một cơn gió, trực tiếp lao thẳng vào Kim Ngưu. Trong cùng thời điểm đó, Tuấn Dương dùng phép biến mặt đất bằng phẳng trong phạm vi xung quanh lễ đường thành nơi có địa hình chông gai, hiểm trở. Những ngọn núi đua nhau mọc lên như vũ bão.Một khe nứt lớn xé toạc mặt đất và từ bên trong lòng vực thẳm là lũ quỷ Mors đột biến được triệu hồi. Chúng gầm lên dữ tợn, ào ạt leo ra khỏi khe nứt. Nhe răng nanh dài ngoằn cùng móng vuốt sắc nhọn về phía những người có mặt ở đấy.Quang Nam và Diên Vĩ muốn báo cáo việc Tuấn Dương bạo loạn cho cấp trên nhưng không được. Ngay cả ma thuật thao túng không gian của Xử Nữ cũng không thể đưa họ ra khỏi đây. Tên ranh ma đang nở một nụ cười hiền với họ đã tạo một kết giới bao phủ toàn bộ chiều không gian Nhật - Nguyệt. Mục đích là để ngăn không cho bất cứ thứ gì lọt ra ngoài.Kim Ngưu bị Thiên Bình đẩy ra xa khỏi mọi người. Hai cô gái giờ đang đứng ở chỗ cao hơn mặt đất mấy mét. Cô loạng choạng đứng dậy, lo lắng nhìn Thiên Bình giờ chẳng khác gì một con rối."Chống lại hắn đi Thiên Bình. Đừng khuất phục trước kẻ thù một cách dễ dàng thế chứ. Chị xin em đấy!"Âm giọng Kim Ngưu đầy sự thành khẩn. Cô không muốn hai người phải đánh nhau. Nhưng đáp lại chỉ là gương mặt lạnh băng như tượng của Thiên Bình. Thiên Bình chậm rãi tiến gần Kim Ngưu, không biết từ đâu lại xuất hiện một cây kiếm trên tay. Không chút do dự chĩa mũi kiếm về phía Kim Ngưu như đang định đâm xuyên một nhát qua người đối phương."Đừng như vậy có được không? Chị xin em đấy! Chị không muốn đánh nhau với em."Kim Ngưu giữ nguyên thiện chí ban đầu. Hi vọng sẽ không phải dẫn đến kết cục cô lo sợ. Thế nhưng đáp lại chỉ là cái nhìn vô cảm cùng mũi kiếm càng lúc càng gần cửa đối phương. Thiên Bình tiến bao nhiêu bước Kim Ngưu lùi bấy nhiêu bước. Cô cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người xa nhất có thể tránh trường hợp cả hai thật sự phải giao đấu.Thiên Bình thì ngược lại. Cô giơ cao thanh kiếm lên rồi thẳng tay chém một nhát xuống chỗ Kim Ngưu đứng. Kim Ngưu cũng không để mình trở thành con cá trên thớt nhanh chóng né được đòn đánh kia.Một lần không trúng thì lại thêm lần nữa. Thiên Bình tiếp tục trở tay chém ngược lên khiến Kim Ngưu không kịp phản ứng. Thanh kiếm ngay lập tức nhuộm màu đỏ máu của Kim Ngưu.Sau đó là một rễ cây lớn ném Thiên Bình ra xa. Cô không hề hấn gì, trong chớp mắt để lấy lại được thăng bằng, bình tĩnh đứng ở bên kia cột đá.Kim Ngưu nhăn mặt, khó chịu bịt vết thương chỗ bắp tay đang tuôn máu không ngừng. Thiên Bình lại tiếp tục chạy về phía cô, nét mặt không đổi, tay nắm chặt chuôi kiếm chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo.Không còn cách nào khác, Kim Ngưu đành phải triệu hồi một loạt những rễ cây khổng lồ bao quanh nơi mình đứng. Lưỡi kiếm của Thiên Bình vừa giáng xuống lập tức bị hất ra bởi một trong những cái rễ.Linh lực của Thiên Bình giờ đã được liên kết với Tuấn Dương. Vì thế hắn biết được mọi việc diễn ra trên cột đá cao kia. Kim Ngưu vẫn kiên quyết không đánh, cố thủ bên trong đám rễ kia.Bị chém một nhát sâu vậy mà vẫn không đánh trả. Hắn có lời khen cho em gái của Mộc Ly. Nhưng cứ dây dưa như vậy thì nữ hoàng sẽ không được tái sinh. Đến lúc phải nâng cấp cho Thiên Bình rồi, hắn nhếch mép.Mỗi lần thanh kiếm của Thiên Bình gần chạm tới Kim Ngưu thì lại bị những cái rễ chắn đường. Việc này diễn ra với tần suất nhiều đến mức không biết đã được bao lần. Chỉ biết cả thanh kiếm lẫn những cái rễ đã mòn đi không ít."Chị không thấy mình đang làm chuyện vô bổ sao?"Thiên Bình đột nhiên cất tiếng. Kim Ngưu chết đứng vài giây, ngỡ rằng mình nghe nhầm."Số mệnh của chị là trở thành nữ hoàng của thế giới mới. Xin đừng trì hoãn chuyện thêm nữa!" Chất giọng đầm ấm một lần nữa vang lên. Thiên Bình bất ngờ trưng ra vẻ mặt thương cảm nhưng là tiếc cho khoảng thời gian Kim Ngưu đã bỏ phí. Kim Ngưu khó hiểu, cố gắng tiêu hóa hết lời nói của Thiên Bình. "Em nói gì cơ? Nữ hoàng? Thế giới mới?""Đúng vậy! Một thế giới mới được đặt dưới sự trị vì của chị."Âm giọng Thiên Bình thập phần hào hứng, ánh mắt ngập tràn sự hi vọng khi nói về thế giới mới ấy. Kim Ngưu bất giác rợn sống lưng. Chẳng thể nào phân biệt được đây là cảm xúc thật của Thiên Bình hay là thứ giả tạo mà Tuấn Dương yểm vào tim cô. "Nếu vậy thì chị phải từ bỏ lá bùa phong ấn sức mạnh quanh cổ mình."Thiên Bình kết thúc phần thuyết trình bằng hành động chỉ tay vào sợi dây chuyền vàng có mặt ngọc xanh lơ trên cổ Kim Ngưu. Theo phản xạ, Kim Ngưu nắm lấy viên ngọc, cô nhíu mày dò xét động thái của đối phương. "Chị chỉ cần tháo vòng cổ xuống là có thể đạt được quyền năng vô hạn. Hay là để em giúp chị?"Không để Kim Ngưu nghĩ ngợi thêm một giây nào, Thiên Bình trực tiếp nhào tới định giật sợi dây chuyền trên cổ Kim Ngưu xuống. Kim Ngưu bất ngờ trước chuyển động của đối phương nhưng ngay lập tức dùng một cái rễ chắn ngang giữa mình và Thiên Bình đồng thời hất cô ra xa. Trong lòng mỗi người đều hiểu, việc phá bỏ phong ấn sẽ dẫn đến việc gì. Mộc Ly trỗi dậy chiếm lấy thể xác và tâm trí Kim Ngưu sau đó bắt đầu công cuộc hủy hoại thế giới của ả. Và giờ Thiên Bình lại khuyên bảo cô cởi sợi dây chuyền này ra khiến Kim Ngưu càng nghĩ càng thấy hận Tuấn Dương. Hắn chính là kẻ đã làm Thiên Bình thành bộ dạng bây giờ. Lần trước để hụt, lần sau sẽ trúng. Thiên Bình không dễ gì từ bỏ mục đích của mình. Nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho thì cô nhất định phải hoàn thành. Cô thở mạnh một hơi, điều chỉnh lại tư thế cầm kiếm, một nụ cười dịu dàng lại được trao cho Kim Ngưu nhưng lần này lại đẫm mùi sát khí:"Thật xin lỗi! Nhưng từ giờ em sẽ không khách sáo nữa đâu nhé, chị Kim Ngưu." Bên dưới, lũ Mors điên loạn tấn công mọi con người mà chúng thấy. Từng tốp một thay phiên nhau xông lên ngay khi đám trước bị hạ gục. Ai cũng tự hiểu rằng cứ tiếp tục đánh không phải là kế lâu dài. Đám quỷ liên tiếp xuất hiện từ vết nứt kia. Với số lượng như thế sớm muộn gì cũng sẽ làm họ kiệt sức. Đến lúc đó thì nguy to.Ma Kết đặt hai bàn tay mình xuống đất, mắt hướng về khe nứt khổng lồ đằng xa. Anh đang cố gắng hàn vết nứt khổng lồ kia lại. Như vậy thì mới có hi vọng còn sức để đánh với kẻ chủ mưu. Mọi người chia làm hai vòng tròn đứng bao quanh Ma Kết. Vòng ngoài là tấn công, vòng trong là phòng thủ. Không để một con quỷ nào chạm tới anh làm hỏng kế hoạch của họ. Vết nứt kia sau một hồi được Ma Kết tích cực tác động thì có tiến triển. Kích thước của nó bắt đầu thu hẹp, số lượng Mors chui ra được từ đó cũng vơi đi một nửa. Được thêm một lúc thì khe nứt hoàn toàn biến mất. Ai nấy đều thở phào. Rốt cuộc cũng thành công. Số quỷ Mors trên mặt đất cũng không còn đến nỗi một tiểu đội. Chúng nhìn thấy đường của quân tiếp viện bị lấp mất, cộng thêm đống xác la liệt của đồng loại trước mặt liền e dè, chôn chân tại chỗ. Tuấn Dương chẳng hề bị lung lay. Hắn búng tay một cái thì mặt đất chỗ ban nãy lại bị xé toạc thậm chí còn bự hơn lúc đầu. Lũ Mors cũng từ đó mà phun trào như dung nham trong lòng đất tích tụ bấy lâu. Bao công sức của mọi người tan vào hư vô. Họ lại phải bắt đầu lại từ đầu. Trong khi Tuấn Dương từ từ hưởng thụ sự khổ sở của những người ở đây thì mọi chuyện với Kim Ngưu ở trên cao không khả quan hơn mấy. Từ lúc bắt đầu giao đấu đến giờ, cô vẫn giữ thế phòng thủ, nhất quyết không ra đòn với Thiên Bình. Ngược lại, Thiên Bình không ngừng tấn công Kim Ngưu, mỗi nhát kiếm hạ xuống một cách dứt khoát, không chút khoan nhượng. "Em không muốn làm chị đau thêm chút nào đâu. Nên là hãy tỉnh táo lên và giải trừ phong ấn đi mà."Thiên Bình nũng nịu, năn nỉ Kim Ngưu trong khi đang dồn sức đẩy thanh kiếm chém đứt cái rễ chắn giữa hai người. Kim Ngưu càng nghe Thiên Bình nói càng chua xót. Kiểu cách thường ngày Thiên Bình hay làm ra sao Tuấn Dương đều giữ lại. Điểm khác biệt là giờ chỉ có sự điên dại, tôn sùng lý tưởng méo mó bị hắn đặt vào đầu. Nhưng dù vậy cũng không làm Kim Ngưu có đủ sức lực để xuống tay với Thiên Bình. "Em mới là người cần tỉnh lại đó. Đừng để hắn khống chế bản thân dễ dàng như vậy chứ."Kim Ngưu vẫn tha thiết cầu mong Thiên Bình tỉnh dậy. Lợi dụng sơ hở của đối phương, Thiên Bình xoay người, bằng một cú đạp đã làm Kim Ngưu văng ra khỏi tâm trận đồ phòng thủ của mình. Kim Ngưu chới với chưa định hình được thì tiếp tục bị Thiên Bình đâm xuyên kiếm vào hõm vai ghì xuống đất. Hai tay Kim Ngưu rướm máu, nắm chặt lưỡi kiếm mà Thiên Bình đang ngày một ghim chặt vào vai cố gắng rút nó ra. Cuối cùng vẫn không chịu được mà bật khóc, hai mắt nhòe đi run rẩy cầu xin Thiên Bình:"Sao em lại làm việc này? Tại sao vậy Thiên Bình? Xin em đó! Quay lại đi mà!""Chị đừng coi việc này tồi tệ đến thế. Em chỉ là muốn giúp chị thôi." Thiên Bình đưa tay lau đi giọt nước mắt nóng hổi vừa trào ra từ khóe mắt Kim Ngưu. Sau đó lia bàn tay mình từ từ xuống cổ Kim Ngưu không chút chần chừ giật đứt sợi dây chuyền kia. Toàn thân Kim Ngưu phát sáng, Thiên Bình cũng tự biết phải tránh ra xa. Cô mỉm cười hài lòng nhìn Kim Ngưu biến đổi. Tiếng hét đau đớn làm những người nghe thấy hốt hoảng. Cự Giải ngay lập tức nhận ra giọng Kim Ngưu. Như có ai vừa đâm thẳng vào tim anh một nhát, Cự Giải nổi cơn thịnh nộ ra tay với lũ quỷ nặng hơn. Anh muốn mau chóng xong việc ở dưới đây để lên xem tình hình của Kim Ngưu. Chưa được bao lâu thì cột đá nơi Kim Ngưu và Thiên Bình đứng được hạ xuống. Thiên Bình vội vã bước xuống trước, cung kính cúi người đưa tay ra đỡ Kim Ngưu từ từ đi xuống. Tất cả đều đồng loạt dừng hành động của mình lại, hướng mắt về phía hai cô gái. Sự thay đổi trong nguồn linh lực của Kim Ngưu lớn đến mức tất cả mọi người đều cảm nhận được người trước mặt không phải là Kim Ngưu mà mình biết. Khi liếc mắt tới chiếc cổ trống trơn thì càng chắc chắn hơn nữa. Mộc Ly đã trỗi dậy. Họ phải làm sao bây giờ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương