A, Nắng Lên Rồi!
Chương 3
Việc Lâm Thanh trở lại nhà bà ngoại lần này cũng không phải là một chuyến thăm vui vẻ gì, mà là trốn đi với tâm lý gần như tuyệt vọng.
Lâm Thanh biết rằng so với em trai, sức nặng của cô luôn tương đối nhẹ, cũng vì ông bà nội thích con trai hơn con gái mà cô bị gửi đến nhà bà ngoại chỉ sau khi vừa mới được sinh ra không lâu, chỉ vì để ba mẹ cô sinh thêm một bé trai. Cuối cùng vất vả lắm cô mới được trở về, được sống trong gia đình ấy, nhưng rốt cuộc vẫn luôn không được hạnh phúc.
Em trai cô kết hôn, nhất quyết muốn mua nhà ở. Nhà ở thành phố S đâu phải nói mua là có thể mua được, ba mẹ cô thương lượng với nhau quyết định bán căn nhà cũ đi, bỏ thêm một số tiền mua căn nhà mới. Lâm Thanh thì không sao, nhưng ba mẹ cô đòi cô phải bỏ ra 50 vạn tiền mà cô tiết kiệm được, cô không đồng ý.
Từ lâu, cô cảm thấy mình không có chỗ đứng trong ngôi nhà đó, hơn nữa cô cũng vì dự tính cho tương lai của mình nên mới tiết kiệm được một khoản tiền như vậy. Không nghĩ đến ba mẹ cô vừa mở miệng lại yêu cầu tất cả tiền tiết kiệm suốt năm năm qua của cô. Lâm Thanh tức giận, nói: “Cho 20 vạn còn không được sao?”
“Coi như là cho em trai con đi, sau này nó sẽ trả lại cho con.”
“Ba, mẹ. Sau khi mua nhà mới hai người còn có thể ở chung, còn con thì sao? Con không có tiền trong tay thì sao?”
“Không phải còn có Vi Lâm sao? Nói nó mua một căn! Hai đứa cũng nên kết hôn đi.”
“Anh ấy cũng không phải là người có tiền, làm sao có thể mua được nhà? Hơn nữa, nếu chúng con kết hôn rồi phải mua nhà thì con cũng phải bỏ ra 50 vạn.”
“Sao con lại ngốc như vậy?” Mẹ cô thở dài: “Em dâu con còn biết tính toán hơn con nhiều, còn chưa cưới thì đã dụ dỗ em con mua nhà rồi, sao con không học được như vậy? Để Vi Lâm phụ trách toàn bộ đi.”
Lâm Thanh vừa đấm vừa xoa, cuối cùng vẫn phải đầu hàng, 50 vạn, đưa cho em trai không thiếu một xu, tự mình đi ra ngoài thuê một gian phòng ở.
Vì chuyện này mà Vi Lâm và cô cãi nhau một trận. Kết thúc cuộc cãi vã, dĩ nhiên là Vi Lâm nói chia tay.
“Giữa chúng ta xảy ra rất nhiều vấn đề, không phải chỉ vì một chút tiền này.” Vi Lâm đứng bên cửa sổ: “Chúng ta ở bên nhau rồi thì cũng có lúc phải chia tay thôi.”
Lâm Thanh cảm thấy chính mình thoáng một cái đã trở thành bi kịch.
Không ngờ, điều bi thảm hơn cả là công ty quyết định cách chức cô, để cô quay trở về làm trưởng phòng. Lợi tức thu nhập giảm xuống là đương nhiên, quan trọng nhất là Lâm Thanh nuốt không trôi một ngụm tức này: “Tại sao?”
“Thái tử gia bên kia nhất quyết muốn ngồi vào vị trí giám đốc, cô không có năng lực làm giám đốc, thì làm trưởng phòng cũng được mà.” Giám đốc nhân sự thuyết phục cô: “Vị trí trưởng phòng này cũng không tệ, cô hãy nhẫn nhịn một chút đi.”
Kết quả là gia đình, tình yêu và sự nghiệp của Lâm Thanh sụp đổ chỉ trong vòng vài tháng.
Đã từng, Lâm Thanh đã từng thoải mái nói chuyện cười đùa trong những dịp xã giao khác nhau, nói về quần áo thời trang và phân loại rượu, cô cảm thấy mình là một con phượng hoàng, một con phượng hoàng kiêu hãnh. Nhưng giờ thì cô chợt nhận ra rằng, mình thật ra vẫn chỉ là một con gà cỏ nhỏ bé mộc mạc và vụng về của ngày xưa, cảnh vật trước mắt chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Vì vậy, cô gà cỏ quyết định cởi bỏ lớp lông giả, trốn về tổ cũ.
Lâm Thanh, mang trong người chỉ với hơn 20 vạn nhân dân tệ, từ thành phố S nổi tiếng trở về thành phố núi nhỏ bé không nhiều người biết đến.
Lâm Thanh biết rằng so với em trai, sức nặng của cô luôn tương đối nhẹ, cũng vì ông bà nội thích con trai hơn con gái mà cô bị gửi đến nhà bà ngoại chỉ sau khi vừa mới được sinh ra không lâu, chỉ vì để ba mẹ cô sinh thêm một bé trai. Cuối cùng vất vả lắm cô mới được trở về, được sống trong gia đình ấy, nhưng rốt cuộc vẫn luôn không được hạnh phúc.
Em trai cô kết hôn, nhất quyết muốn mua nhà ở. Nhà ở thành phố S đâu phải nói mua là có thể mua được, ba mẹ cô thương lượng với nhau quyết định bán căn nhà cũ đi, bỏ thêm một số tiền mua căn nhà mới. Lâm Thanh thì không sao, nhưng ba mẹ cô đòi cô phải bỏ ra 50 vạn tiền mà cô tiết kiệm được, cô không đồng ý.
Từ lâu, cô cảm thấy mình không có chỗ đứng trong ngôi nhà đó, hơn nữa cô cũng vì dự tính cho tương lai của mình nên mới tiết kiệm được một khoản tiền như vậy. Không nghĩ đến ba mẹ cô vừa mở miệng lại yêu cầu tất cả tiền tiết kiệm suốt năm năm qua của cô. Lâm Thanh tức giận, nói: “Cho 20 vạn còn không được sao?”
“Coi như là cho em trai con đi, sau này nó sẽ trả lại cho con.”
“Ba, mẹ. Sau khi mua nhà mới hai người còn có thể ở chung, còn con thì sao? Con không có tiền trong tay thì sao?”
“Không phải còn có Vi Lâm sao? Nói nó mua một căn! Hai đứa cũng nên kết hôn đi.”
“Anh ấy cũng không phải là người có tiền, làm sao có thể mua được nhà? Hơn nữa, nếu chúng con kết hôn rồi phải mua nhà thì con cũng phải bỏ ra 50 vạn.”
“Sao con lại ngốc như vậy?” Mẹ cô thở dài: “Em dâu con còn biết tính toán hơn con nhiều, còn chưa cưới thì đã dụ dỗ em con mua nhà rồi, sao con không học được như vậy? Để Vi Lâm phụ trách toàn bộ đi.”
Lâm Thanh vừa đấm vừa xoa, cuối cùng vẫn phải đầu hàng, 50 vạn, đưa cho em trai không thiếu một xu, tự mình đi ra ngoài thuê một gian phòng ở.
Vì chuyện này mà Vi Lâm và cô cãi nhau một trận. Kết thúc cuộc cãi vã, dĩ nhiên là Vi Lâm nói chia tay.
“Giữa chúng ta xảy ra rất nhiều vấn đề, không phải chỉ vì một chút tiền này.” Vi Lâm đứng bên cửa sổ: “Chúng ta ở bên nhau rồi thì cũng có lúc phải chia tay thôi.”
Lâm Thanh cảm thấy chính mình thoáng một cái đã trở thành bi kịch.
Không ngờ, điều bi thảm hơn cả là công ty quyết định cách chức cô, để cô quay trở về làm trưởng phòng. Lợi tức thu nhập giảm xuống là đương nhiên, quan trọng nhất là Lâm Thanh nuốt không trôi một ngụm tức này: “Tại sao?”
“Thái tử gia bên kia nhất quyết muốn ngồi vào vị trí giám đốc, cô không có năng lực làm giám đốc, thì làm trưởng phòng cũng được mà.” Giám đốc nhân sự thuyết phục cô: “Vị trí trưởng phòng này cũng không tệ, cô hãy nhẫn nhịn một chút đi.”
Kết quả là gia đình, tình yêu và sự nghiệp của Lâm Thanh sụp đổ chỉ trong vòng vài tháng.
Đã từng, Lâm Thanh đã từng thoải mái nói chuyện cười đùa trong những dịp xã giao khác nhau, nói về quần áo thời trang và phân loại rượu, cô cảm thấy mình là một con phượng hoàng, một con phượng hoàng kiêu hãnh. Nhưng giờ thì cô chợt nhận ra rằng, mình thật ra vẫn chỉ là một con gà cỏ nhỏ bé mộc mạc và vụng về của ngày xưa, cảnh vật trước mắt chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Vì vậy, cô gà cỏ quyết định cởi bỏ lớp lông giả, trốn về tổ cũ.
Lâm Thanh, mang trong người chỉ với hơn 20 vạn nhân dân tệ, từ thành phố S nổi tiếng trở về thành phố núi nhỏ bé không nhiều người biết đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương