A Thousand Words - Một Nghìn Từ

Chương 16: Để Tâm Hồn Vút Bay



T/N: Nhiều lúc thấy chị Ánh Sao với anh Bóng Đêm rất phát nhiễu ==”

Chương 16: Để tâm hồn vút bay

Draco hít sâu, mở mắt nhìn hình phản chiếu của mình trong gương. Có lẽ đơn giản vì ánh sáng trong phòng, nhưng anh không thể không để ý mình nhợt nhạt hơn bình thường nhiều. Anh nhăn mặt.

Không tin nổi mình lại làm việc này, anh vô thức nghĩ, ánh mắt dịch chuyển đến chiếc mặt nạ trắng đặt trên bức thư hồi âm đang trải trên mặt bàn của Starlight.Nhỡ cô ấy quên buổi gặp mặt thì sao? Nhỡ cô ấy quyết định không đến thì sao?

‘Bình tĩnh,’ Draco giận dữ nói với hình ảnh phản chiếu đang hoảng sợ không-giống-anh bình thường này. ‘Cô ấy sẽ không ày leo cây đâu. Cô ấy không phải người như vậy.’

Dù đã yếu ớt tự trấn tĩnh bản thân, Draco vẫn thấy sự bất an thít chặt lấy mình. Lòng tin của anh trong quá khứ đã nhiều lần bị tổn hại và thậm chí chính anh còn không biết liệu nó có còn hoàn toàn được chữa lành nữa hay không.

Draco liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường. 5.50 tối. Anh còn 10 phút nữa.

Không rời mắt khỏi chiếc gương, Draco với tay lần mò trong túi tìm đũa phép. Cuối cùng, anh lôi nó ra, ấn đỉnh đũa phép vào đầu mình. ‘Biến nào,’ anh lẩm bẩm.

Nhắm mắt, anh tập trung cao độ nghĩ, Infusco Capillus. Anh thấy mái tóc mình lay động như bị một làn gió vờn qua, và mở mắt thấy hình phản chiếu tóc đen đang chằm chằm nhìn lại mình. Hài lòng, Draco hạ đũa phép xuống.

Anh cầm chiếc mặt nạ, nhìn nó suy ngẫm. Sao không dùng áo choàng luôn nhỉ?Anh tự hỏi chính mình. Sâu thẳm bên trong anh đã biết câu trả lời. Đó là bởi anh muốn Starlight nhìn thấy chính bản thân mình. Anh muốn biết rằng mình có thể bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cô mà cô không chạy trốn.

Tất nhiên nếu mày tháo mặt nạ ra thì lại khác đấy… giọng nói nhỏ quỷ quyệt vang lên trong đầu anh. Mày vẫn là một thằng hèn mà đúng không?

Draco lờ đi sự thực khó chịu này. Ấn mặt nạ lên khuôn mặt, anh nâng đũa phép lần nữa và thì thầm, ‘Adhaero.’ Tức thì chiếc mặt nạ siết chặt cố định trên da anh.

Anh nhìn đồng hồ lần nữa. Còn 5 phút.

Chộp lấy chiếc áo choàng trên giường, Draco khoác lên, ngón tay nhẹ run khi cài nút áo. Anh không thể trì hoãn thêm được nữa. Anh lầm bầm, ‘Nào, đi thôi,’ trước khi đứng thẳng dậy, hình ảnh rõ ràng của chiếc hồ đóng băng quen thuộc trong tâm trí và Độn thổ đến điểm hẹn với Starlight một lần nữa.

*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*

~Draco lo lắng nhìn quanh khi anh đến. Trời còn lạnh hơn cả tuần trước, đống tuyết tiếp tục dày lên làm Draco không thể nhìn thấy dấu chân và suy đoán Starlight đã đến hay chưa. Thở dài, anh bước đến băng ghế lần trước anh và Starlight đã ngồi trong lần gặp mặt nọ.

‘Shadow?’một giọng nói đột nhiên từ bên phải vang lên khi anh ngồi xuống chuẩn bị chờ đợi.

Draco ngạc nhiên. ‘Starlight?’ anh ngập ngừng nói, kịp hạ thấp giọng xuống để nghe giống Shadow hơn. ‘Bạn… bạn đến sớm.’

‘Đúng vậy.’

Mắt Draco đảo tới lui, cố quyết định xem nên nhìn vào đâu khi Starlight nói. Như hiểu anh định làm gì, Starlight đặt bàn tay lên vai anh và nhẹ nhàng nói, ‘Thẳng trước mặt.’

‘Bạn thế nào rồi?’ Draco hỏi, gắng hết sức có thể để thích ứng với cảm giác bối rối khi trò chuyện với không khí.

‘Tôi…’ Starlight dừng lại, chần chừ. ‘Tôi khá hơn rồi.’

Draco quay đi, lúng túng trước giọng nói khổ sở của Starlight. ‘Có… ừm.. có chuyện gì sao?’ anh vụng về hỏi.

‘Rất nhiều chuyện,’ cô buồn bã đáp.

‘Bạn trai bạn à?’ Draco ướm hỏi. Anh nhìn xuống bàn tay đeo găng, cảm thấy mình là người cuối cùng Starlight nên đến tìm sự an ủi.

Starlight thở dài thành tiếng. ‘Phải, tôi cho là vậy,’ cô chầm chậm nói. ‘Nhưng không chỉ có vậy. Còn một thứ khác làm phiền tôi nữa. Đó là… ừm, mọi con phố tôi rẽ qua đều có các gia đình đang đón mừng kì nghỉ lễ. Tất cả trông thật vui vẻ và vô tư. Họ để con mình thơ thẩn đắp người tuyết trong khi dồn tâm trí vào các cửa hiệu xa hoa. Tôi băn khoăn liệu họ có biết rằng một vụ người sói tấn công vừa xảy ra tại ngôi làng cách đó vài dặm hay một phù thủy vừa bị sát hại sau tiệm quần áo họ thường mua áo chùng không.’

Draco nhìn đi chỗ khác, không biết nên nói gì.

‘Xin lỗi nếu những gì tôi vừa nói nghe lạnh lùng quá,’ Starlight nhanh chóng thêm vào, ‘Tất nhiên là thật tuyệt vời khi thấy mọi người tận hưởng cuộc sống lần nữa. Sao tôi có thể nói họ không xứng đáng với những gì họ đã phải trải qua chứ? Nhưng họ cũng không nên cho rằng họ đã hoàn toàn thoát khỏi những rắc rối trong quá khứ vì… ừm, vì điều đó không đúng. Tôi chỉ mong cha mẹ của những đứa trẻ rong chơi kia nhớ lấy điều đó.’

Draco im lặng lắng nghe Starlight nói. Trái với ý chí mình, anh cảm động bởi lòng trắc ẩn mãnh liệt trong giọng nói của cô. Anh tưởng tượng cô mạnh mẽ vung tay khi nói, đôi mắt tràn ngập cảm xúc và không thể không khẽ mỉm cười.

‘Tất cả những gì tôi muốn là mọi chuyện sẽ ổn,’ Starlight cười chua chát, ‘nhưng thế giới hoàn hảo đó không may ngoài tầm với của tôi.’

Draco tiếp tục im lặng, suy nghĩ về lời nói của Starlight. Một lúc sau anh đáp, ‘Và bạn trai bạn thì sao? Lần này anh ta đã làm gì?’

Có tiếng sột soạt khe khẽ và Starlight giận dữ nói. ‘Rõ ràng ý tưởng cách xa nhau không là gì với anh ấy. Anh ấy quá yêu thích kiểm soát mọi chuyện trong cuộc sống của tôi, và việc đó làm tôi phát điên! Tôi không thể làm bất cứ điều gì mà không có sự cho phép của anh ấy – vì Chúa, anh ấy thậm chí còn cấm tôi gặp bạn hôm nay đấy!’

Câu nói cuối cùng của Starlight như lơ lửng trong không khí lạnh lẽo vài giây, từng từ châm vào Draco như một dòng điện nhỏ. Anh chuyển ánh mắt xuống nền đất lạnh băng, gắng lờ đi sự vang vọng của những từ đó. Vậy giờ đây bạn thân của Starlight đã biết tình bạn của họ và tệ hơn nữa, phản đối nó.

‘Tôi cho là…’ anh nuốt nhanh, cảm thấy cổ họng siết lại và trong lòng cơn giận đang nhen nhóm. ‘Tôi cho nó đồng nghĩa với việc chúng ta nên dừng liên lạc với nhau?

Tôi không muốn gặp rắc rối với anh ta.’

Khi Draco chờ câu trả lời của Starlight, anh thầm nghi ngờ sự trung thực sau lời nói kia. Anh ghét bản thân vì tỏ ra ích kỉ, nhưng anh không quan tâm Starlight đã đánh liều mối quan hệ của mình để gặp anh, bởi anh cần và muốn buổi gặp mặt của họ, và anh không quan tâm cái gì phải đem ra đảm bảo để những cuộc gặp gỡ được tiếp tục.

‘Không’, Starlight nói dứt khoát trong sự ngạc nhiên của Draco, ‘Tôi sẽ làm bất cứ việc gì tôi thích. Bạn phải biết là tôi không dễ bị khuất phục đâu. Chúng ta sẽ tiếp tục viết thư cho nhau – chừng nào bạn còn muốn làm điều đó.’

‘Đương nhiên rồi,’ Draco đáp nhanh, trái tim bớt căng thẳng hơn bởi sự nhẹ nhõm và hi vọng. ‘Tôi không bao giờ ghét việc viết thư cho bạn cả.’

*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*

~Hermione mỉm cười trước câu trả lời nhanh chóng của Shadow. Trong một thoáng, cô đã sợ rằng anh không hề muốn làm bạn qua thư của cô, và vấn đề cô có với Ron là một lí do tuyệt hảo để kết thúc tình bạn giữa họ.

~Hermione mỉm cười trước câu trả lời nhanh chóng của Shadow. Trong một thoáng, cô đã sợ rằng anh không hề muốn làm bạn qua thư của cô, và vấn đề cô có với Ron là một lí do tuyệt hảo để kết thúc tình bạn giữa họ.

Cô cẩn thận dò tìm bất cứ tia cảm xúc nào trong đôi mắt xám của Shadow, và cô tự hỏi điều gì khiến cô níu lấy anh đến vậy. Tại sao vậy? Cô nghĩ không chắc chắn.Mình đã có mọi điều mình muốn. Mình được gì khi cứ lang thang như vậy?

‘Mong là mọi chuyện với bạn vẫn ổn?’ Hermione nói, đẩy những suy nghĩ hoang mang ra khỏi đầu. Cô không muốn nghĩ về những gì mình đang làm, cũng không thể tin tưởng bản thân vào lúc này.

‘Vẫn ổn như mọi khi,’ Shadow nói, trong giọng đan thêm sự mỉa mai.

Hermione mỉm cười yếu ớt. ‘Vậy là “không” rồi.’

‘Một sự suy đoán khá chính xác,’ Shadow trả lời cùng một nụ cười thoáng qua.

‘Nhưng tôi nghĩ mình không nên phàn nàn. Gần đây không có chuyện tệ hại gì xảy ra, đó là điều vượt cả sự mong đợi rồi… nhưng, cũng chẳng có điều tốt đẹp gì…’

‘Tôi rất tiếc,’ Hermione thông cảm nói.

‘Chẳng có gì đáng bận tâm đâu,’ Shadow đáp. ‘Chuyện của bạn nghe có vẻ tệ hơn đấy.’

‘Tôi đang dần quen với nó rồi,’ Hermione thở dài. ‘Sống với anh ấy… ừm, cứ nói là giờ tôi đã nhận ra anh ấy sẽ không thay đổi.’

‘Không tin rằng con người có thể thay đổi sao?’

Hermione nhìn chằm chằm Shadow, ngạc nhiên. Anh chống tay vào đầu gối và lại nhìn xuống nền đất lần nữa.

‘Tôi không biết,’ cô thành thực trả lời. ‘Tôi cho rằng còn tùy hoàn cảnh nữa. Có vài thói quen không thể phá bỏ, nhưng tôi không nghĩ là hoàn toàn bất khả thi để trở thành một con người khác nếu bạn thực sự mong muốn điều đó.’

‘Nhưng cứ nói là có người thực sự muốn thay đổi. Từ – giả sử – từ xấu thành tốt.

Giả sử anh ta là một Tử thần Thực tử, nhưng đã hối hận mọi chuyện và muốn bỏ nó lại đằng sau. Bạn có nghĩ đó là mục tiêu có thể đạt được không?’

Hermione hơi nhíu mày. Ví dụ của Shadow gợi đến hai cái tên quen thuộc: Snape và Malfoy. Snape đã trở thành người tốt. Điều đó là chắc chắn. Nhưng Malfoy?

‘Thôi đừng bận tâm,’ Shadow đột ngột nói, cắt đứt suy nghĩ của Hermione.

‘Tôi nghĩ là có thể,’ Hermione đáp. ‘Tôi có một… người quen. Ông ấy cũng ở trong tình huống tương tự. Nhưng ông đã thay đổi. Việc ấy cuối cùng đã khiến ông chết, nhưng ông đã thực hiện nó. Và cậu bé kia – cậu bé tôi kể với bạn trong lá thư đầu tiên. Tôi nghĩ anh ta cũng đã thay đổi.’

Hermione thấy một nụ cười thấp thoáng trên môi Shadow rồi biến mất. Anh ngước lên nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nói, ‘Tôi mừng là bạn có niềm tin như vậy.’

‘Bạn quen ai đã đổi phe sao?’ Hermione hỏi, tò mò tại sao Shadow lại nhẹ nhõm đến vậy khi nghe câu trả lời của cô.

‘Đúng,’ Shadow lặng lẽ đáp, ánh nhìn xa xăm. ‘Cậu bé mà bạn nhắc đến – nếu bạn nhớ, tôi đã trả lời trong lá thư đầu tiên rằng chúng ta có thể đang nghĩ đến cùng một người.’

‘Có phải người bạn nghĩ đến là –‘

Trước khi Hermione kịp nói hết câu, Shadow giơ một ngón tay đeo găng lên môi.

Lắc đầu, anh nghiêm khắc nói, ‘Đừng nhắc đến bất cứ cái tên nào cả.’

Hermione thấy buồn cười và nó đang chực thoát ra ngoài. Tuy trò chơi này quả thật khó chịu, nhưng đôi lúc cô thích cả hai người họ nỗ lực để hé lộ mình càng ít càng tốt. Như thể họ đang chơi trò đóng kịch của trẻ con lần nữa.

‘Chúng ta đã nói về chuyện không được nhắc đến bất cứ cái tên nào à?’ Hermione trang nghiêm hỏi. Cô lại phải cố nín cười.

‘Tôi không thấy cần thiết phải nói ra.’

Hermione nhướn một bên lông mày. ‘Và ý bạn là sao khi –‘

‘Sao chúng ta không lượn một vòng chổi bay quanh công viên nhỉ?’

‘Cái gì?!’ Hermione há hốc miệng. ‘Đừng nực cười thế! Không thể đâu.’

Nhưng Shadow đã đứng dậy và chìa một bàn tay ra mời.

‘Thôi nào,’ anh động viên. ‘Nhà chứa đồ đằng kia có vài cây chổi cũ. Chúng ta có thể dùng một trong số chúng.’

‘Không đời nào,’ Hermione ương ngạnh nói, ngồi xuống. Cô khoanh tay, cử chỉ thách thức không mấy hiệu quả như cô tưởng và Shadow có thấy điều đó.

‘Sao lại không?’

‘Bởi vì,’ Hermione nói, nhấn mạnh âm cuối, ‘một, chúng ta sẽ đóng đá ở trên đó; hai, lấy chổi trong nhà để đồ là ăn trộm; và… và…’

‘Và?’ Shadow nhắc. Anh nhìn cô chăm chăm, đôi mắt dò hỏi.

‘Và ba, tôi không thích cưỡi chổi,’ Hermione the thé nói nốt. Cô nhăn mặt. ‘Ý nghĩ bay lên không trung và chỉ được chống đỡ bằng một cái que không hấp dẫn tôi lắm.’

Shadow cười to. ‘Thế thôi hả?’ anh nói khó nghe. ‘Đừng cứng đầu; chẳng có gì phải lo cả. Thôi nào.’

Hermione giật mình, kinh ngạc bởi sự khinh khỉnh trong giọng nói Shadow. Cô chưa bao giờ nghe thấy anh nói với cô theo cách không mấy dễ chịu chịu như vậy, và mặt tính cách mới này của anh làm cô đề phòng. Thật ra, có gì đó quen thuộc khủng khiếp trong tông giọng mà anh vừa nói với cô. Tuy nhiên trước khi Hermione kịp nhớ ra, Shadow lên tiếng lần nữa.

‘Tôi xin lỗi,’ anh vội vàng nói, vẻ thành thật. Hermione để ý anh trông khá thất vọng.

‘Tôi xin lỗi,’ anh vội vàng nói, vẻ thành thật. Hermione để ý anh trông khá thất vọng.

‘Tôi không định thô lỗ với bạn. Nếu bạn không muốn thì thôi. Quên đi.’

Anh chuẩn bị ngồi xuống, nhưng trước khi anh kịp làm vậy, Hermione lắc đầu.

‘Tôi đồng ý,’ cô nói, giọng run run. Cô đứng dậy. ‘Cũng không hại gì khi thử những điều mới, đúng chứ?’ cô bổ sung cùng một nụ cười run rẩy và chúng không thoát khỏi sự chú ý của Shadow.

‘Không, đừng bận tâm – Đáng ra tôi không nên ép bạn –‘

‘Ổn mà,’ Hermione dứt khoát ngắt lời, cố lờ đi sự run sợ trong lòng chỉ với suy nghĩ của việc bay lượn. ‘Tôi sẽ sống sót thôi.’

‘Bạn chắc chứ?’ Shadow lo lắng nói. Anh đặt bàn tay lên lưng ghế như không chắc mình có nên đứng dậy lần nữa hay không.

‘Đúng,’ Hermione nói, với xuống cầm tay Shadow. Anh ngước lên, kinh ngạc;

Hermione đoán rằng anh chắc hẳn không nhận ra cô đã đứng lên.

‘Chúng ta không –‘

‘Tôi muốn mà,’ Hermione đáp, cắt ngang lời phản kháng của Shadow. ‘Bạn có chắc là không sao nếu chúng ta sử dụng những cái chổi kia chứ? Ý tôi là, chúng không phải của chúng ta… sẽ không đúng nếu ăn cắp chúng…’

‘Ta mượn, không phải ăn cắp,’ Shadow chỉnh lại. Trông anh vui vẻ hơn khi dẫn Hermione qua đống tuyết đóng băng, khiến chúng lạo xạo dưới chân họ. ‘Bạn đã từng bay trước đây chưa?’

Hermione nhanh chóng lướt trong đầu. ‘Rồi,’ cô nói, nhớ lại lúc Harry và Ron đã ép cô cưỡi chổi ở Hang Sóc, ‘Tôi từng bay trước đây rồi – vào mấy mùa hè trước với các bạn, họ bắt tôi chơi Quidditch – tôi sẽ ổn thôi.’

‘Bạn có thể… bạn có thể dùng chung chổi với tôi nếu bạn muốn. Nếu bạn thấy thế thoải mái hơn.’

Hermione đỏ mặt. ‘Tôi –‘ cô bắt đầu nói, nhưng dừng lại. ‘Không, không sao,’ cô lầm bầm, biết ơn vì chiếc áo choàng đã ngăn Shadow nhìn thấy tâm trạng rối bời của mình.

Shadow dường như cũng đã nhận ra hàm ý trong lời đề nghị của mình bởi anh thọc tay vào túi, nhìn xuống chân và giữ im lặng suốt phần đường còn lại.

Sau vài phút, hai người đến một cái lán nhỏ xập xệ, nấp một phần trong bóng râm của hàng cây xung quanh. Shadow rút đũa phép, chĩa vào ổ khóa rỉ sét gắn trên cửa và lẩm bẩm, ‘Alohomora!’ Tức thì cái khóa rơi xuống đất đánh ‘thịch’.

‘Tại sao –?‘

‘Thử thắng tôi xem,’ Shadow nhếch mép, nhún vai. ‘Tôi có hai suy đoán,’ anh tiếp tục, bước vào cái lán bụi bặm và gạt mấy cái mạng nhện qua một bên. ‘Hoặc là họ chỉ coi chỗ này như một cái mông chuột’ – anh chỉ về hướng mấy cây chổi dựng thành đống ở bức tường phía xa – ‘hoặc họ muốn dân Muggle đi qua đoán rằng đó chỉ là một cái lán để đồ cũ bình thường. Nhưng khả năng cao là cả hai.’

Hermione cười, nhìn Shadow cúi xuống xem xét đuôi một cây chổi đầy bụi. ‘Cái này được,’ anh nói khi lần tay qua dòng chữ ‘Twigger 90’ khắc trên cán chổi cong queo.

‘Đây, cầm lấy.’

Ngập ngừng, Hermione rón rén vào cái lán và cầm lấy cây chổi, Shadow bắt đầu kiểm tra cây chổi nữa nằm dưới nó.

‘Bạn có chắc là cái này an toàn không?’ Cô lo lắng hỏi, nhìn cây chổi cũ trông tạm bợ đến nỗi Hermione nghi là cơn gió nhẹ nhất cũng có thể làm nó gãy đôi. ‘Chúng không cần khởi động hay gì đó tương tự à?’

‘Chúng có thể hơi lỗi thời một chút’ (‘Có lẽ đây vẫn không phải là một ý hay,’ Hermione the thé), ‘nhưng chúng vẫn hoạt động và ta không còn gì khác.’

‘Chúng ta không thể triệu hồi cây chổi nào tốt hơn à?’ Hermione bứt rứt hỏi.

‘Tôi có thể làm vậy, nhưng… ừm, cũng một thời gian rồi tôi không cưỡi chổi nên không còn có chổi riêng nữa…’

Shadow đảo mắt, nhưng đó là trước khi Hermione nhìn thấy niềm khao khát trong mắt anh.

Việc bay lượn chắc phải có ý nghĩa rất nhiều với anh ấy, Hermione nhận ra với sự nhức nhối tội lỗi. Cô nhớ Shadow đã nói mình là người quen của Harry thời còn đi học, và thoáng tự hỏi liệu anh có ở trong đội Quidditch hay không.

‘Vậy, bạn sẵn sàng chưa?’ Shadow nói, kéo Hermione khỏi sự trầm ngâm.

‘Rồi,’ Hermione nói không chút thuyết phục, liếc nhìn xuống cây chổi của mình.

Cũng đã lâu rồi kể từ khi cô cưỡi một cây chổi. ‘Ờ –’

‘Cứ quăng một chân qua,’ Shadow cười nhăn nhở.

‘Phải,’ Hermione lầm bầm, làm theo hướng dẫn. Hít một hơi thật sâu, cô siết cán chổi chặt đến độ khớp xương trắng bệch. ‘Mình làm được, mình làm được…’ cô lẩm bẩm liên tục.

‘Buộc chắc áo choàng vào,’ Shadow chỉ dẫn. Anh cũng đã trèo một chân qua cái chổi và nhìn Hermione qua vai mình. ‘Trừ khi bạn muốn cởi hẳn nó ra.’

Hermione đột nhiên nhận ra Áo khoác Tàng hình không hề có khuy cài hay dây buộc gì hết. ‘Tôi nên làm gì đây?’ cô lo lắng hỏi sau khi giải thích vấn đề với Shadow.

Anh nhíu máy nghĩ ngợi. ‘Ban đầu chúng ta bay chầm chậm thì sao?’ anh gợi ý sau một hồi. ‘Sau đó chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết.’

‘Tôi không nghĩ đó là ý hay –‘ Hermione bắt đầu nói, nhưng Shadow đã lơ lửng cách mặt đất vài mét và nhìn cô.

‘Thôi nào,’ anh nói. ‘Cảm giác tuyệt lắm.’

Hermione nghiến răng. Đi nào… cô buồn rầu nghĩ. Nhắm chặt mắt, cô chần chừ đạp xuống mặt đất.

Cây chổi lười biếng lơ lửng trong không khí. Hermione vô thức thở gấp và thậm chí còn ghì cán chổi chặt hơn.

Cây chổi lười biếng lơ lửng trong không khí. Hermione vô thức thở gấp và thậm chí còn ghì cán chổi chặt hơn.

‘Bạn không sao chứ?’ Shadow lo lắng hỏi. Anh đang ngồi trên chổi dễ dàng với hai tay đặt trên đùi.

‘Tôi không chắc lắm,’ Hermione đáp. Biết với anh thì dễ rồi, cô cay đắng nghĩ, lảo đảo lắc lư trong không trung.

‘Chắc sẽ tiện hơn nếu bạn bỏ –’

‘Tôi ổn,’ Hermione nói lớn, chổi của cô bắt đầu trôi xa khỏi Shadow. ‘Nhưng làm thế nào để điều khiển cái này?’

‘Bạn chỉ việc điều chỉnh bằng tay thôi. Đừng giật mạnh; đẩy nhẹ và nó sẽ đi theo hướng bạn muốn.’

‘Dừng lại thì sao?’

‘Từ từ ngả về phía sau và nó sẽ dần chậm lại.’ Shadow chỉnh cán chổi hướng lên trên, nói thêm trước khi bay đi, ‘Đừng lo lắng nữa; cứ tận hưởng cảm giác đi!’

Hermione nhìn hình dáng Shadow ngày một nhỏ đi đến khi anh chỉ còn là một chấm đen trên bầu trời đang dần tối lại. Thở dài, cô thận trọng tăng tốc một chút và bắt đầu tập lượn vòng giữa những cái cây trước mặt.

Một lúc sau, Hermione ngạc nhiên thấy mình đã tự tin hơn khi ở trên không trung – thật ra là tự tin hơn rất nhiều, cô thả lỏng cái ghì siết trên cán chổi và thậm chí còn đánh liều bỏ một tay ra để kéo áo choàng lên, nó đang trượt xuống và mắc quanh vai cô.

‘Shadow?’ cô ngập ngừng gọi.

Trước khi Hermione kịp lên tiếng lần nữa, cô thấy một bàn tay từ đằng sau nắm lấy đuôi chổi mình. Cô xoay phắt lại và thấy Shadow lơ lửng ở đó, nhếch mép cười mỉa mai. Trái tim cô chững lại; có gì đó ở nét mặt anh lúc ấy gợi cô nhớ đến một người cô từng quen biết.

‘Cùng lượn một vòng nào,’ anh nói. Đó là một lời khẳng định hơn là một câu đề nghị, Hermione đẩy suy nghĩ mình sang một bên (Có lẽ bởi vì mình đã nhìn thấy anh ấy ở Hogwarts, cô lí giải), quay chổi lại và theo sau Shadow khi anh đang bay ngày

một cao lên.

‘Trên này l-l-lạnh quá,’ Hermione nói qua hàm răng lập cập lúc họ bay gần đến những đám mây. ‘Sh-Shadow, t-tay tôi đang t-tê đi rồi… c-có lẽ chúng ta nên bay thấp xuống một chút…’

‘Vậy sao?’ Shadow nói, dừng giữa không trung và quay lại nhìn Hermione. ‘Tôi

không để ý. Xin lỗi. Đây, chúng ta sẽ bay thấp xuống.’

Hermione chỉ có thể lắc đầu, ngưỡng mộ khả năng chịu lạnh của Shadow khi chỉ mặc chiếc áo choàng mỏng cùng áo chùng đi đường thông thường lúc họ hạ xuống. Cô thấy tay mình như đóng đá luôn cùng cán chổi và khuôn mặt thì mất sạch cảm giác. Lúc lắc đầu, cô thấy đuôi tóc mình có băng.

‘Cái áo choàng này k-không có tác dụng mấy,’ Hermione nhăn mặt nói, vẫn run rẩy vì lạnh. ‘Nhưng tôi cho rằng nó cũng không tác dụng chống l-lạnh.’

‘Bạn có muốn cưỡi chổi cùng tôi không?’ Shadow gợi ý. Trông anh thoáng chút lo âu, dù Hermione biết anh không thể nhìn thấy cô. ‘Bạn có thể tận hưởng chuyến bay mà không phải lo về mấy vấn đề kĩ thuật như thế.’

‘Tôi không biết…’ Hermione ngờ vực nói. ‘Cái chổi đó trông không được chắc cho lắm.’

‘Có đấy, tin tôi đi,’ Shadow nói, vẫy vẫy tay vẻ phấn khởi. ‘Như tôi đã nói, cứ để đó cho tôi. Đừng nghĩ về nó. Cứ thư giãn và tận hưởng khung cảnh.’

Hermione lưỡng lự, thầm đấu tranh hai mặt vấn đề trong đầu. Sẽ vui đó, nhưng cũng rất lúng túng và không đúng tí nào nếu cô cứ đánh liều ngồi chung chổi với một người cô hầu như không hề biết.

Nhưng cô có quen anh ấy, một giọng nói nhỏ cãi lại. Tất cả những lá thư đó… những buổi gặp mặt này… cô đã nghe đủ để có một đánh giá khách quan về tính cách anh ấy rồi.

Nhưng Hermione không thể không nhớ đến sự gây hấn trong giọng nói Shadow mà cô vừa nghe lúc trước. Như thể anh biến thành một con người hoàn toàn khác – nhưng, Hermione tự nhắc nhở bản thân, bởi tất cả những gì cô biết, anh có thể là người như vậy trong mọi chuyện trừ những việc liên quan đến cô.

Và Ron sẽ nghĩ gì? Một giọng nói khác vang lên, thêm sự náo động vào những suy nghĩ rối tung trong đầu Hermione lúc này. Kể cả khi đôi lúc anh ấy có làm cô giận phát điên thì cô cũng không thể phản bội anh ấy như vậy được, nhất là sau cuộc cãi vã đó. Có lẽ anh ấy đang ngồi thờ thẫn ở nhà, tự hỏi cô đang ở đâu. Cô không thể –

Hermione cắn môi. ‘Từ bao giờ những quyết định đơn giản lại trở nên khó khăn như vậy?’ cô bực bội kêu to.

‘Gì vậy?’ Shadow nói.

Hermione đỏ mặt. ‘Không, tôi không nghĩ là hôm nay,’ cô nói nhanh trước khi tâm trí lại xáo trộn lần nữa. Cô thầm thở dài nhẹ nhõm. ‘Có lẽ để lần sau. Tôi – tôi phải về nhà.’

Trong một phần giây, Hermione có thể thề rằng cô thấy Shadow giận dữ mím môi lại, nhưng rồi anh chỉ gật đầu và nói, ‘Trở xuống thôi.’

*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*

~‘

Vậy,’ Hermione nói, nhìn Shadow qua chất lụa của chiếc Áo khoác Tàng hình, ‘Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải đi rồi.’

Ngay khi xuống mặt đất, hai người họ lặng lẽ trở về cái lán xiêu vẹo để trả lại chổi.

Sau đó họ nói chuyện về kì nghỉ lễ (trong sự buồn bã của Hermione bởi Shadow đã xác nhận anh sẽ trải qua Giáng Sinh một mình) đi qua cánh rừng tới băng ghế mà họ đã ngồi trước đó. Dù không khí cuộc trò chuyện vẫn nhẹ nhàng nhưng Hermione cảm thấy có gì đó đã thay đổi trong cách Shadow trò chuyện với cô – dường như anh trở nên kín đáo và khép chặt mình hơn. Chỉ sự thay đổi nhỏ này thôi đã khiến

Hermione thấy gần như biết ơn vì được rời đi, cô đứng đó, đối mặt Shadow và nói lời tạm biệt.

‘Tôi sẽ viết cho bạn sớm thôi,’ Shadow hứa. Anh chần chứ, rồi nói thêm, ‘Giáng Sinh vui vẻ.’

‘Bạn cũng vậy,’ Hermione nói. Không nghĩ ngợi, cô nhoài người về phía trước và ôm chầm lấy anh. ‘Tiện thể – hồi đi học tôi có thể cũng quen Harry Potter,’ cô thì thầm vào tai anh trước khi buông ra, lùi lại vài bước và Độn Thổ.

Hermione quá chăm chỉ tập trung vào hình ảnh phòng ngủ của mình trong Hang Sóc mà bỏ lỡ thứ Shadow nhìn thấy khi cô biến mất: một thoáng của chiếc khăn đỏ sọc vàng khi cô rời khỏi anh.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...