Abo Quản Sự Cụp Tai
Chương 2: Tiểu Minh Tinh Bị Đá Văng Xa Tám Mét
Edit: @nynuvola Ngôn Dật ngồi trước cửa, dựa lưng vào cánh cửa, muốn rời khỏi căn phòng ngủ này, tin tức tố động viên của Alpha tràn ra qua khe hở giống như một chất keo dính siêu chắc, dính chặt cậu vào cửa, cậu biết rõ những tin tức tố này vốn là Lục Thượng Cẩm mưa móc ban ơn cho Omega nhỏ bé bên trong, nhưng Ngôn Dật vẫn không cách nào chống cự được sự cám dỗ mê hoặc tàn ác này, lắng nghe tiếng thở dốc hổn hển chồng chéo lên nhau để lây dính một chút động viên từ Alpha, mãi đến khi kỳ phát tình của cậu suy giảm đi phần nào, mới có thể chống đỡ thân thể đứng lên. Cậu cắn vào chiếc bao tay da màu đen hở ngón, cởi phăng chiếc găng tay dính nhớp mồ hôi lạnh, lộ ra bàn tay phải thon dài sạch sẽ. Trêи ngón áp út đeo một chiếc nhẫn bạch kim chất lượng được khéo léo tinh luyện, cậu móc bao thuốc lá trong túi rút lấy một điếu đặt bên môi, yên tĩnh đánh lửa rít một hơi, dựa vào cửa sổ ban công rộng mở, nhìn người làm vườn phía bên ngoài, chậm rãi phun ra một làn sương trắng. Hai ngày trước cậu mới vừa đi kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ cầm tờ giấy khám sức khỏe chẳng có nổi mấy chỉ tiêu bình thường dò hỏi Ngôn Dật mãi, thỏ tai cụp không thể so sánh với những chủng tộc khác, thời kỳ phát tình diễn ra cực kì thường xuyên. Giống như hầu hết Omega, họ sử dụng thuốc ức chế để kìm hãm kì phát tình, dẫn đến việc dùng thuốc quá liều và gây ra nhiều tác dụng phụ không kể xiết, quan trọng nhất là tạo thành một khoang sinh sản hỗn loạn, gây khả năng vô sinh rất cao. Không thể sinh sôi ra đời sau, Omega sẽ bị toàn bộ xã hội vứt bỏ và bài xích, Ngôn Dật không còn cách nào khác là một mình chịu đựng từng đợt từng đợt sóng đến trong kỳ phát tình. Cậu cúi đầu nhìn xuống chiếc nhẫn trêи ngón tay áp út của mình, giống như nhìn một món đồ chơi cũ bị vứt bỏ không dùng đến, vuốt ve nó đầy mệt mỏi và luyến tiếc. Đã từng là một tiểu Omega được Lục Thượng Cẩm yêu thích, vóc người xinh đẹp tính cách hiền lành, ở trêи giường lại cực kì phóng đãng nóng bỏng, thể lực hoàn hảo, có thể hầu hạ mãnh thú như Lục Thượng Cẩm triền miên cả một đêm. Mười năm trước Lục Thượng Cẩm ở lại tam giác vàng đọ sức với một đám buôn ma túy, bên người chỉ mang theo Ngôn Dật, ở ngoài hắn tuyên bố Omega nhỏ bé này chính là bạn đời hợp pháp của mình, cùng hắn trở thành tình lữ. Năm đó Lục Thượng Cẩm ôn nhu cực điểm, để lại tuyến thể sau gáy cậu dấu răng tuyên bố sự chiếm hữu, tin tức tố đậm đặc nồng nhiệt dấu hiệu thông qua tuyến thể lan tràn đến khắp toàn thân Ngôn Dật từ trêи xuống dưới, trong nháy mắt đó, mặc dù biết chính mình chỉ là một vệ sĩ của hắn, Ngôn Dật vẫn không kiềm chế được mà yêu hắn. "Ngôn Ngôn, có đau không?" Lục Thượng Cẩm từ phía sau lưng ôm lấy Ngôn Dật, động tác nhẹ nhàng, từ từ hôn lên xương quai xanh của Ngôn Dật, Omega dưới người mềm mại thuận theo, mặc kệ có bao nhiêu đau đớn đều sẽ nghênh đón Lục Thượng Cẩm, khiến hắn tận hứng cả đêm. "Cẩm, Cẩm ca... Có thể đừng ở nơi này..." Ngôn Dật bị giữ chặt trêи bệ cửa sổ, nhìn thấy người đi đường phía dưới tình cờ đi ngang, xấu hổ dùng rèm cửa sổ che chắn chính mình. "Ở đây phong cảnh rất đẹp, anh yêu thích nó." Lục Thượng Cẩm hai mươi tuổi yêu nghiệt lại vừa ôn nhu. Sau khi kết thúc, Ngôn Dật mệt mỏi vùi trong lồng ngực Lục Thượng Cẩm mê man, đôi tay nhiễm tin tức tố an ủi chậm rãi xoa lưng và lỗ tai thỏ mềm mại của cậu, cẩn thận động viên chăm sóc thỏ nhỏ, cho dù ngày mai có là khói lửa súng dược hay mưa bom bão đạn, thì hôm nay chính là một đêm tình nồng ý mật. Buổi tối hôm đó là khoảnh khắc khó quên nhất trong cuộc đời Ngôn Dật, Alpha của cậu ký hiệu cậu, tự tay đeo nhẫn lên ngón tay cậu, trầm giọng hứa hẹn bên tai: "Yêu em, mãi đến tận cùng sinh mệnh, Ngôn Ngôn." Kỳ thực, con người ta khi lớn lên không còn tin vào những câu chuyện cổ tích nữa, cam kết tình yêu sâu sắc đến đâu thì cũng không bằng một tờ chi phiếu, một tấm thẻ đen. Tình yêu mãnh liệt đến đâu cuối cùng cũng chỉ còn sót lại sự cặn bã, điểm kết chính là không chốn dung thân. Cậu còn chẳng bằng nhóm Omega mà Lục Thượng Cẩm thoải mái nếm qua. Gần vua như gần cọp, mười năm, Lục Thượng Cẩm rửa tay chậu vàng, rời khỏi sóng gió binh loạn thế gian, con thỏ cụp tai bị chơi chán liền thất sủng. Hắn quá mạnh mẽ, mạnh đến độ có thể khơi dậy lòng đố kị và đề phòng của Alpha, Alpha không sống chung với đao kiếm và bóng đêm sẽ không cần đến Omega quá mạnh mẽ. Thay vào đó, một Omega nhỏ bé nhu thuận ngọt ngào mới là lựa chọn phối ngẫu hoàn hảo nhất của một Alpha thành công Ngôn Dật lúc này mới lĩnh hội được sự tuyệt tình của Lục Thượng Cẩm. Hắn ấn cậu lên bàn mổ để tu sửa tuyến thể, xóa đi vết tích đã từng ký hiệu, nếu Lục Thượng Cẩm đã quyết tâm chia tay ai, nửa điểm dấu vết của bản thân cũng sẽ không lưu lại cho đối phương. Thế nhưng. Ngôn Dật dập tàn thuốc, rũ mắt hôn lên chiếc nhẫn kia. "Cẩm ca, em chờ anh chơi đủ, bất cứ khi nào quay đầu lại, em đều sẽ ở đây." Điếu thuốc cháy hết, nóng nảy trong phòng ngủ vẫn chưa kết thúc, âm thanh Omega trở nên khàn đặc, tận hứng lúc đầu cũng dần dần có xu hướng thống khổ van xin. Ngôn Dật không ở lại lâu thêm nữa, cậu đi vào phòng chọn một bộ lễ phục được ủi phẳng phiu, dựng thằng cổ áo sơ mi trắng lên, thuần thục khéo léo thắt một cái nơ, cuối cùng sắp xếp áo khoác, thắt eo vừa vặn, một thân âu phục không nhiễm hạt bụi, mang theo găng tay trắng, đi xuống lầu chuẩn bị trà bánh. Đồng hồ thạch anh trong phòng khách chỉ về 4 giờ chiều, Lục Thượng Cẩm bước xuống cầu thang gỗ với chiếc áo sơ mi mà Ngôn Dật đã chuẩn bị tại phòng ngủ, ngồi ở trêи ghế sô pha, cầm lịch trình mà Ngôn Dật sớm chuẩn bị nhìn lướt qua. Đôi lông mày rậm lạnh nhạt, hơi cau có song có thể nhìn thấu bất cứ người nào, lông mày và đường sống mũi so với người Châu Á càng thẳng hơn, hắn mang bất kì đồ trang sức nào, trong xương cốt lại toát ra sự thong dong khiến hắn bất giác trở thành tiêu điểm trong mọi tình huống. Ngôn Dật đứng trước bàn ăn lau chùi chén dĩa sứ, bình hoa trêи bàn cắm một nhánh hồng đỏ. "Tiên sinh, mới vừa rồi có người gọi điện tới, ngữ khí đối phương cứng rắn, không chịu để em chuyển lời." Giọng nói Ngôn Dật nhẹ nhàng chậm rãi khéo léo, trong phòng khách chỉ có Lục Thượng Cẩm, trêи người nhàn nhạt mùi vị tín tức tố, Ngôn Dật thư giản hưởng thụ. Lục Thượng Cẩm ừ một tiếng: "Là ai?" Ngôn Dật lấy trong túi trước ngực ra một cuốn sổ ghi chép bỏ túi, giấy đã dùng hết rồi một nửa, cậu thoải mái lật mở một tờ: "Là số mới, em có kiểm tra một chút, đại khái là ở cao ốc văn phòng Hồng Diệp thành phố Cửu An." Lục Thượng Cẩm khẽ nhướn mày, sau khi nhận được điện thoại mới trả lời, với thái độ này, đối phương có lẽ không phải nhân vật tầm thường. Đối phương rất nhanh nối máy, ngữ điệu ngạo mạn, cũng không đặt Lục Thượng Cẩm trong mắt, cố ý bật máy biến âm, âm thanh điện tử vặn vẹo chói tai. Lục Thượng Cẩm lười biếng dựa vào ghế sô pha: "Hạ tổng, nếu có việc gì ủy thác, có thể liên hệ trực tiếp với trợ lí của tôi." Đối phương sửng sốt một chút, tắt máy biến âm, ho khan một tiếng, khôi phục giọng điệu của Alpha. Lục Thượng Cẩm nghe ủy thác đơn giản trong điện thoại, chậm rãi liếc mắt nhìn Ngôn Dật đang pha trà trước bàn ăn, ý tứ sâu xa trả lời: "Là sao, muốn hỏi thăm về một Omega thỏ tai cụp, cần tôi kiếm giúp à." Đối phương hài lòng nói: "Mười triệu, tôi muốn còn sống nguyên vẹn." Ngôn Dật đột nhiên dừng bàn tay đang pha trà, ngơ ngác nhìn Lục Thượng Cẩm, tầm mắt chạm nhau, bị hung quang trong mắt Lục Thượng Cẩm dọa kinh sợ, đầu ngón tay run rẩy, thỏ nhỏ dễ bị hoảng sợ, bên ngoài thì vẫn bình tĩnh kì thật trái tim đã run lẩy bẩy, nhịp tim tăng vọt. Lục Thượng Cẩm biểu cảm lạnh lùng, cúp điện thoại ném di động tới trước mặt Ngôn Dật. Ngôn Dật mờ mịt đứng thẳng người, lỗ tai thỏ theo bản năng giấu vào bên trong tóc, vô thức ẩn chứa nỗi sợ thương tổn. Trong phòng khách bỗng nhiên xuất hiện thêm một loại mùi vị ngọt nhuyễn. Tuy rằng Omega nhỏ kia không được phép ở tại phòng ngủ của Lục Thượng Cẩm, nhưng vẫn đặc biệt được cưng chiều, lưu lại thưởng thức trà chiều. Omega nhỏ mặc áo sơ mi của Lục Thượng Cẩm, đi chân trần vịn cầu thang gỗ đi xuống, hai đùi trắng nõn đầy vết đỏ do ngón tay thô lỗ cấu véo để lại, lần nữa khẳng định việc có thể ở lại dùng trà với Lục Thượng Cẩm. Đây là một Omega rất đẹp, dáng người thon dài cân xứng, trêи cằm có một nốt ruồi nhỏ đẹp đẽ, mái tóc ngắn màu nâu vàng mềm mại. lông mi được tẩy trắng và có một chuỗi kí tự bằng tiếng anh "freedom", dễ nhận biết hơn là khuôn mặt dễ thương kia. Ngôn Dật vừa xem người nọ trong quảng cáo mở trêи weibo ngày hôm nay, Nguyên Mịch, cầm lọ kem dưỡng da tay mà Ngôn Dật quyết định qua một bên, mỉm cười trêи nền màn hình đỏ tươi, Ngôn Dật lướt trúng liền liều mạng ấn gạt qua ở góc trêи bên phải, nhưng không cẩn thận ấn trật, click vào, liền thấy rất nhiều tấm ảnh từ mọi góc độ khiến người ta nghẹt thở. Lục Thượng Cẩm đã yêu thích Nguyên Mịch từ lâu, thời điểm hắn còn thích xem phim điện ảnh cùng Ngôn Dật, ba năm trước bởi vì Nguyên Mịch trêu chọc trúng người không nên đụng, Lục Thượng Cẩm liền tiện tay bao dưỡng hắn, động chân động tay đưa Nguyên Mịch lên vị trí ảnh đế. Nguyên Mịch là chim hoàng yến được Lục Thượng Cẩm nuôi dưỡng, cơm ngon áo đẹp sủng trong lòng bàn tay, khơi dậy tâm tình khoan kɧօáϊ. Còn Ngôn Dật là một con chó giữ cửa, nanh vuốt sắc bén, trung thành yên tĩnh. Nguyên Mịch ngồi trước bàn ăn, Ngôn Dật đặt khăn ăn gọn gàng vào tay trái người nọ, lễ phép khom người rót cho Nguyên Mịch một ly trà đen, đặt dao nĩa bên cạnh chiếc bánh xốp việt quất. Nguyên Mịch nâng cằm nhìn Ngôn Dật, dùng giọng điệu của chủ nhân hạ mệnh lệnh cho cậu: "Đem tin tức tố của mày thu lại, tao không dung nạp được Lactose, mùi kẹo sữa ngửi lên làm tao buồn nôn." Tiểu minh tinh này có tin tức tố là mùi nước hoa diên vĩ, trong đầu Ngôn Dật đã hiện ra rất nhiều từ ngữ ác liệt đã kϊƈɦ hắn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể lễ phép nở nụ cười. Sẽ luôn có rất nhiều xích mích giữa các Omega trước mặt Alpha, Nguyên Mịch vốn là tiểu minh tinh được cưng nựng trước màn ảnh nên cảm thấy nắm chắc phần thắng trong tay, tựa như viên kim cương long lanh có thể lu mờ hết tất thả Omega ở đây. Ngôn Dật đối với khiêu khích này chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, điềm đạm từ tốn giới thiệu món trà đen hôm nay cho Nguyên Mịch. Nguyên Mịch như có như không nghe về nguồn gốc của trà, cầm lấy con dao bằng bạc sắc bén, mũi dao cắm thẳng lên mu bàn tay của Ngôn Dật lúc cậu dời dĩa thức ăn, rất nhanh vết máu đỏ tươi liền thấm ướt găng tay, nơi vết dao để lại lan tràn ra một đóa hoa hồng. "Mày quả nhiên không né." Nguyên Mịch nâng cằm hướng cậu nở nụ cười, "Giống hệt với kịch bản quản sự hào môn mà tao đọc được." Sắc mặt Ngôn Dật như thường, thay đổi một đôi cái găng tay mới, rót cho Lục Thượng Cẩm rót một ly trà đen. Lục Thượng Cẩm nhận điện thoại lần nữa rồi rời khỏi phòng khách. Nguyên Mịch làm càn bắt lấy bàn tay của Ngôn Dật tay, kéo găng tay của cậu ra, nhìn thấy chiếc nhẫn bạch kim trêи ngón tay, giương mắt trào phúng nở nụ cười: "Tao nghe nói mày và Cẩm ca từng xảy ra chút chuyện." Nụ cười ác ý như khơi gợi ký ức yếu ớt nhất của Ngôn Dật, điều cậu sợ nhất chính là người khác lật lên một đoạn tình cảm lãng mạn giữa cậu và Lục Thượng Cẩm, sợ sự coi thường kinh bỉ tình yêu mà cậu cực kì quý trọng, điều mà người ta thấy bình thường, cậu lại cực kì để ý. Đến khi cậu phục hồi tinh thần, Nguyên Mịch đã ôm chặt cái chân gãy của mình ngã ngay cửa, Lục Thượng Cẩm nghe thấy một tiếng vang thật lớn vội vã trở lại phòng khách liếc nhìn, trong phòng khách ghế sô pha ngả nghiêng, người nằm sõng xoài. Ngôn Dật lùi lại hai bước, ánh mắt khϊế͙p͙ sợ nhìn về phía Lục Thượng Cẩm, tai thỏ co rúm lại, nhịp tim liền vô thức vọt đến đỉnh điểm, chóp mũi đỏ ửng, run rẩy với biên độ cực nhỏ, đây là biểu hiện của việc thỏ bị sợ hãi. Tiểu minh tinh kia đã bị đá ra xa tám mét. ===========Giải thích một chút từ chấp sự: theo như mình hiểu là quản lý công việc. Kiểu kết hợp giữa quản gia và trợ lý riêng, là chức vụ chính của Ngôn Dật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương