Ác Long Và Hoàng Tử
Chương 8
Edit: Cháo
Hai ngày sau thị trấn dưới núi cuối cùng cũng đã nghe ngóng được tin tức.
Vương thành phái người cho dán cáo thị ở khắp các thành trấn, nói rằng vào ngày Hoàng tử thành hôn với Công chúa nước láng giềng thì bị Ác long bắt đi, nếu có dũng sĩ nào cứu được Hoàng tử về sẽ được thưởng vạn lượng hoàng kim.
Ác long nhón chân chen trong đám người, đọc một lần, Hoàng tử rất ngạc nhiên, “Hả? Cậu biết chữ cơ à.”
“Ta rất có văn hóa đấy!” Ác long nói rất chi là nghiêm túc, hai tay giang ra vung vẩy, “Dung lượng não của rồng to — từng này này.”
“Phải phải phải, cậu đúng là thông minh thật.”
Ác long hoàn toàn coi đó là lời khen ngợi thật lòng, chẳng khiêm tốn chút nào, “Đó là đương nhiên!”
Trên đường trở về, bằng với dung lượng não cực lớn của mình, cậu bắt đầu nghĩ xiên nghĩ vẹo.
“Này anh nói xem, nếu ta biến thành hình người đưa anh về, rồi nói ta cứu anh ra thì chắc bọn họ không phát hiện đâu nhỉ? Như vậy có phải ta sẽ lĩnh được tiền thưởng không?”
Hoàng tử căng thẳng, “Cậu…”
“Dù sao nếu dũng sĩ đến mang anh đi, kiểu gì cũng phải về, nhiều tiền vàng như vậy, sao lại để người ngoài chiếm hời được.”
Hoàng tử: “… Cậu đã định đẩy ta vào hố lửa thế rồi, vậy mà còn tự nhiên như người thân quen ấy nhỉ.”
Ác long tỏ vẻ như là lẽ đương nhiên, “Đúng thế mà! Chúng ta cũng đã ngủ chung rồi còn gì!”
“Cậu có thể đừng có nói cứ như thể…”
“Còn ngủ chung mấy ngày lận rồi!”
“Cái con rồng nhà cậu đúng là khó bảo.”
Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ thế thôi, cậu không có ý định thực hành, bởi vì —
“Không được, như vậy quá nguy hiểm, vẫn là thôi đi.” Sau một phen suy nghĩ kỹ càng, Ác long quyết định từ bỏ, “Chẳng may sau khi đưa anh về rồi, bọn họ lại không cho ta vàng, vậy ta lỗ lớn á!”
Đúng vậy, bản tính của rồng.
Thích thu gom tiền bạc châu báu, hơn nữa còn không muốn châu báu trong tay mình gặp chút xíu nguy hiểm nào — cái tên này ngay cả nồi lẩu và giá nướng mua về kia cũng cưng như báu vật mà cất kĩ ở trong hang động, sợ bị ai đó trộm mất. Nếu mà cậu ta không cẩn thận chi li như thế, chịu bỏ một phần tiền vàng mang xuống núi cho vay lấy lãi, thì không biết chừng số tiền vàng mà hiện giờ cậu ta có được đã chất đầy mấy cái hang động rồi.
Thế mới nói, lúc trước Hoàng tử mượn được tiền vàng của cậu, mặc dù đã cam kết trả lại gấp ba lần, nhưng dù sao vẫn có nguy cơ, thế mà cậu vẫn cho mượn tiền, đó quả thật có thể gọi là kỳ tích.
Sau khi tha cho mấy cái suy nghĩ xiên vẹo kia, Ác long nghĩ đến nội dung trên bảng cáo thị, cảm thấy có chỗ không hiểu cho lắm, “Sao lần này bọn họ không định dùng tiền để chuộc anh ra vậy? Bọn họ không muốn anh về cho lắm thì phải?”
Hoàng tử dở khóc dở cười, “Sao cậu cứ như đang mong đợi bọn họ không muốn ta trở về thế?”
“Bởi vì ta không muốn anh về mà.” Ác long không nghĩ gì, há mồm nói, “Ta thích anh lắm đấy.”
Hoàng tử ho khan một tiếng, nghiêng đầu nhìn cái cây bên cạnh.
“Anh nói xem tại sao lại thế?”
“Chắc chắn là do cậu bắt Hoàng tử chứ không phải Công chúa. Bọn họ cũng không biết đồ ngốc nhà cậu lại bắt lộn người, cho rằng cậu cố ý khiêu khích. Nên mới không muốn cho cậu tiền vàng.”
Ác long kêu rên, “A… Sao lại thế chứ…”
Rên xong vẫn cảm thấy không đúng cho lắm, “Vậy sao bọn họ chỉ nói muốn cứu anh về, không nói muốn giết chết ác long à nha?”
Hoàng tử nhún vai, “Bọn họ đâu biết cậu là đồ ngốc, nào dám tùy tiện khai chiến với một con rồng chứ.”
“Là vậy sao…” Ác long tin phục gật đầu một cái.
Lại qua một lúc lâu sau mới cảm thấy không đúng, “Ta đâu phải đồ ngốc! Dung lượng não của rồng…”
“Ừ ừ ừ.” Hoàng tử phối hợp khoa tay múa chân với cậu, “To — từng này này.”
Hai ngày sau thị trấn dưới núi cuối cùng cũng đã nghe ngóng được tin tức.
Vương thành phái người cho dán cáo thị ở khắp các thành trấn, nói rằng vào ngày Hoàng tử thành hôn với Công chúa nước láng giềng thì bị Ác long bắt đi, nếu có dũng sĩ nào cứu được Hoàng tử về sẽ được thưởng vạn lượng hoàng kim.
Ác long nhón chân chen trong đám người, đọc một lần, Hoàng tử rất ngạc nhiên, “Hả? Cậu biết chữ cơ à.”
“Ta rất có văn hóa đấy!” Ác long nói rất chi là nghiêm túc, hai tay giang ra vung vẩy, “Dung lượng não của rồng to — từng này này.”
“Phải phải phải, cậu đúng là thông minh thật.”
Ác long hoàn toàn coi đó là lời khen ngợi thật lòng, chẳng khiêm tốn chút nào, “Đó là đương nhiên!”
Trên đường trở về, bằng với dung lượng não cực lớn của mình, cậu bắt đầu nghĩ xiên nghĩ vẹo.
“Này anh nói xem, nếu ta biến thành hình người đưa anh về, rồi nói ta cứu anh ra thì chắc bọn họ không phát hiện đâu nhỉ? Như vậy có phải ta sẽ lĩnh được tiền thưởng không?”
Hoàng tử căng thẳng, “Cậu…”
“Dù sao nếu dũng sĩ đến mang anh đi, kiểu gì cũng phải về, nhiều tiền vàng như vậy, sao lại để người ngoài chiếm hời được.”
Hoàng tử: “… Cậu đã định đẩy ta vào hố lửa thế rồi, vậy mà còn tự nhiên như người thân quen ấy nhỉ.”
Ác long tỏ vẻ như là lẽ đương nhiên, “Đúng thế mà! Chúng ta cũng đã ngủ chung rồi còn gì!”
“Cậu có thể đừng có nói cứ như thể…”
“Còn ngủ chung mấy ngày lận rồi!”
“Cái con rồng nhà cậu đúng là khó bảo.”
Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ thế thôi, cậu không có ý định thực hành, bởi vì —
“Không được, như vậy quá nguy hiểm, vẫn là thôi đi.” Sau một phen suy nghĩ kỹ càng, Ác long quyết định từ bỏ, “Chẳng may sau khi đưa anh về rồi, bọn họ lại không cho ta vàng, vậy ta lỗ lớn á!”
Đúng vậy, bản tính của rồng.
Thích thu gom tiền bạc châu báu, hơn nữa còn không muốn châu báu trong tay mình gặp chút xíu nguy hiểm nào — cái tên này ngay cả nồi lẩu và giá nướng mua về kia cũng cưng như báu vật mà cất kĩ ở trong hang động, sợ bị ai đó trộm mất. Nếu mà cậu ta không cẩn thận chi li như thế, chịu bỏ một phần tiền vàng mang xuống núi cho vay lấy lãi, thì không biết chừng số tiền vàng mà hiện giờ cậu ta có được đã chất đầy mấy cái hang động rồi.
Thế mới nói, lúc trước Hoàng tử mượn được tiền vàng của cậu, mặc dù đã cam kết trả lại gấp ba lần, nhưng dù sao vẫn có nguy cơ, thế mà cậu vẫn cho mượn tiền, đó quả thật có thể gọi là kỳ tích.
Sau khi tha cho mấy cái suy nghĩ xiên vẹo kia, Ác long nghĩ đến nội dung trên bảng cáo thị, cảm thấy có chỗ không hiểu cho lắm, “Sao lần này bọn họ không định dùng tiền để chuộc anh ra vậy? Bọn họ không muốn anh về cho lắm thì phải?”
Hoàng tử dở khóc dở cười, “Sao cậu cứ như đang mong đợi bọn họ không muốn ta trở về thế?”
“Bởi vì ta không muốn anh về mà.” Ác long không nghĩ gì, há mồm nói, “Ta thích anh lắm đấy.”
Hoàng tử ho khan một tiếng, nghiêng đầu nhìn cái cây bên cạnh.
“Anh nói xem tại sao lại thế?”
“Chắc chắn là do cậu bắt Hoàng tử chứ không phải Công chúa. Bọn họ cũng không biết đồ ngốc nhà cậu lại bắt lộn người, cho rằng cậu cố ý khiêu khích. Nên mới không muốn cho cậu tiền vàng.”
Ác long kêu rên, “A… Sao lại thế chứ…”
Rên xong vẫn cảm thấy không đúng cho lắm, “Vậy sao bọn họ chỉ nói muốn cứu anh về, không nói muốn giết chết ác long à nha?”
Hoàng tử nhún vai, “Bọn họ đâu biết cậu là đồ ngốc, nào dám tùy tiện khai chiến với một con rồng chứ.”
“Là vậy sao…” Ác long tin phục gật đầu một cái.
Lại qua một lúc lâu sau mới cảm thấy không đúng, “Ta đâu phải đồ ngốc! Dung lượng não của rồng…”
“Ừ ừ ừ.” Hoàng tử phối hợp khoa tay múa chân với cậu, “To — từng này này.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương