Ác Ma Pháp Tắc
Chương 887: Mê muội khó hiểu (Phần 1)
Bỗng nhân trời đất tối sầm khiến đế đô lập tức hoảng loạn. Thực ra thị dân còn đắm chìm trong không khí tang lễ, vẫn còn lưu luyến thật lâu trên phố lớn mà vẫn chưa giải tán. Bỗng nhiên gặp phải bóng đêm, loại hiện tượng quỷ dị này khiến cho đám đông ngay lập tức bị chấn động, rất nhanh lâm vào khủng hoảng.Ngay cả quân thủ vệ đế đô cũng đã có chút loạn. Tuy vương thành cận vệ quân là sư đoàn tinh nhuệ nhất nhưng dù được các sĩ quan kiệt lực khống chế mà vẫn có ngày càng nhiều binh sĩ quên mất chức trách của mình, đang trợn mặt há mồm mà nhìn thái dương đang biến thành một bóng đen trên bầu trời.Mặt trời…Không thấy mặt trời!!!Trong thành bắt đầu đại loạn. Tuy thống lĩnh sở trị an đã có thể tự mình mang theo đội ngũ để duy trì trật tự trên đường phố. Nhưng tại sao trong ngày đưa tang trọng yếu như vậy mà… những vị quan to to nhỏ nhỏ đều không thấy trong thành.Điều khiến tướng lĩnh quân tự vệ cùng thống lĩnh sở trị an buồn lòng là họ muốn xin chỉ thị cấp trên mà… mãi không tìm được người!Những viên quan cao cấp đều đã đi hoàng lăng, đang bị một phen hoảng loạn trong đó. Điều khiến thống lĩnh sở trị an cười khổ là hiện nay trong đế đô, kẻ có quan chức cao cấp nhất lại chính là mình và tướng lĩnh của quân tự vệ vương thành.Điều khiến người ta chấn động còn ở phía sau!Khoảng một khắc sau khi nhật thực toàn phần, cảnh nhật thực vẫn y nguyên mà không có chút xu thế khôi phục nào, rất giống như thái dương đã hoàn toàn bị nuốt mất, vĩnh viễn sẽ không trở lại…Mà trong lúc này, bỗng nhiên giữa đế đô, cho dù là những thị dân đang hoảng loạn hay binh sĩ đang cố gồng mình duy trì trị an đều đồng thời nghe thấy những thanh âm kinh thiên động địa.- Oanh, long long…Tiếng nổ vang đó là từ hướng hoàng cung truyền đến!Tại nơi cao nhất của đế đô, là tiêu chí của đế quốc Roland, là nơi có ma pháp trận mạnh mẽ nhất đại lục, tòa bạch tháp đã từng khiến người Roland kiêu ngạo hơn một ngàn năm…Phải hơn chục vạn người đang chứng kiến một cảnh tương tráng lệ này.Phía trên toà bạch tháp cao ngất, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy khổng lồ. Cơn lốc xoáy này dường như được tạo thành, mà quỷ dị nhất là… đến một tiếng gió cũng không có!Trong trung tâm cơn lốc, không khí xoáy tròn dày đặc mơ hỗ xen lẫn những luồng điện lưu màu đen, màu trắng, màu vàng, màu tím…Những dòng điện lưu đó càng ngày càng tụ nhiều, dường như đang súc tích năng lượng.Sau đó là một tiếng nổ vang khiến cho lỗ tai mọi người tại đế đô gần như điếc đặc. Vô số người đã nhìn thấy rõ ràng, trong trung tâm cơn lốc xoáy kia, một dòng điện thô to từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào khối ma pháp bảo thạch trên đỉnh bạch tháp.Dường như chỉ trong nháy mắt, dòng điện lưu kia dọc theo thân tháp tràn xuống. Trong khoảnh khắc, bạch tháp như bị lửa thiêu. Ngay tại lúc nhật thực, xung quanh toàn là một màu đen tối, bạch tháp lại như một cột lửa khổng lồ cắm trên mặt đất!Trên thân bạch tháp là một vùng sáng vừa giống như ngọn lửa, vừa giống như dòng điện hừng hực thiêu đốt, xung quanh mấy chục dặm cũng có thể nhìn rõ. Bỗng từng vòng ánh sáng nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía… Một đạo, hai đạo, ba đạo…Càng lúc càng nhiều vòng sáng, lấy trung tâm là bạch tháp, rất nhanh đã lan tràn đến cả đế đô!Mọi người không biết chuyện gì xảy ra, đều trợn mắt, há mồm nhìn vào kỳ cảnh trên bạch tháp. Trong khoảng thời gian đó, toàn bộ đế đô bỗng yên tĩnh một cách kỳ lạ. Không còn ai nói, tất cả đều đang há to miệng mà nhìn vào ngọn lửa khổng lồ…***Bạch tháp… ma pháp trận… chẳng lẽ… Chính mình đã phát động?Cái cảnh tĩnh lặng diễn ra khoảng mấy phút, sau đó mặt đất bắt đầu chấn động. Cơn chấn động dường như lấy bách tháp làm trung tâm mà khuếch tán ra. Cơn chấn động này không mạnh, đối với kiến trúc cũng không có ảnh hưởng gì nhưng đám đông đứng trên mặt đất có thể cảm thấy rõ ràng từng đợt, từng đợt chấn động xảy ra rất có tiết tấu.Đám đông tức thời… loạn rồi.Đẩy nhau, dồn ép, dẫm đạp… Vài chục vạn thị dân trong đội ngũ đưa tang đang loạn lên, chỉ với vài nghìn binh lính trị an như con thuyền nhỏ trong biển lớn, không cách nào ngăn cản. : Tính cả thành vệ quân ở đế đô hiện cũng chỉ có hai vạn người mà thôi… mà những kẻ này cũng đang vô cùng bấn loạn.Đỗ Duy lúc này đang ở trên bầu trời đế đô, bên cạnh hắn là lão Chris đã hóa thân thành hoàng kim cự long. Một người một rồng đang sóng vai dập dìu trên trời. Đỗ Duy cũng đang ngạc nhiên nhìn bạch tháp, sau giây phút chấn động mới lén nhìn lão Chris bên cạnh.Nhìn hóa thân cự long, Đỗ Duy có thể thấy một tia kích động trong ánh mắt.- Là nó sao?Đỗ Duy hạ thấp giọng nói:- Ngươi chờ ngày này rất lâu, đây là ngày này?Lão Chris tỉnh ngộ lại, cố hạ thấp giọng, cười quỷ dị:- Là bây giờ! Là bây giờ!Sau đó nâng long trảo lên, chỉ vào bạch tháp đang bị thiêu đốt phía xa:- Nơi đó! Chính là chỗ đó! Đó là…Tuy trong lòng Đỗ Duy chấn kinh, nhanh như chớp nhớ lại ngày đó mình do thám hoàng cung, trong lòng đất phía dưới bạch tháp dường như có chút quan hệ với ma thần điện của vạn năm trước. Lúc này, dường như trong lòng hắn phát hiện ra một điểm.- Ha ha ha ha ha ha ha ha!Lão Chris ngửa lên trời mà cười dài:- Còn chờ cái gì? Chúng ta mau đi đi! Chủ nhân lưu lại bảo tàng, cuối cùng ta cũng tìm được.Nói xong, hắn hóa thành một đạo kim quang khổng lồ, hướng về phía hoàng cung.Đỗ Duy thở dài nhìn xuống dưới. Đế đô đã hỗn loạn. Trên bầu trời, hắn có thể nghe thấy những thanh âm xao động phía dưới, trong lòng hắn có phần không chịu được và thương xót. Hắn dùng sức lắc đầu, lúc này đã không còn thời gian do dự, chỉ có thể vội bay nhanh để đuổi theo Chris.Lao nhanh từ không trung hướng về hoàng cung, Đỗ Duy không còn tâm tư nào nên đã không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh. Lão Chris đáp xuống dưới chân bạch tháp ở trung tâm hoàng cung, theo sau đó là Đỗ Duy cũng hạ xuống bên cạnh hắn.- Còn chờ cái gì?Đỗ Duy nhíu mày.Cuối cùng lão Chris hóa thân thành hình người, sắc mặt tràn đầy tự nhiên:- Trong này...Theo ngón tay hắn, Đỗ Duy nhìn toàn bạch tháp cao lớn trước mắt đang hừng hực thiêu đốt. Ánh sáng chói mắt như khiến người ta không thể nhìn gần. Theo hướng lão Chris chỉ, trên bạch tháp có một cánh cửa lớn.Lúc này cánh cửa đang mở rộng, để lại ánh sáng bên ngoài, sau cánh cửa lại tràn đầy bóng tối như một cái miệng khổng lồ.- Có người đã vào trước?Đỗ Duy cũng nhíu mày vì xung quanh chân bạch tháp là mấy kẻ đang nằm, thân mặc trường bào màu hồng của cung đình ma pháp sư. Không nghĩ được hôm nay là đám tang của Nhiếp Chính vương mà trong hoàng cung lại cử mấy ma pháp sư cung đình để bảo vệ cấm địa này.Mấy cung đình ma pháp sư này dường như đang bị ngất. Đỗ Duy đi qua chỉ dùng mắt tùy tiện nhìn cũng biết… những ma pháp sư này đã bị một cao thủ dùng ma pháp trực tiếp làm ngất đi."Hẳn là thánh giai trở lên."Đỗ Duy phán đoán:- Có thể trong một thời gian ngắn mà hạ được những ma pháp sư này… thực lực khẳng định là không phải phàm nhân.Lão Chris lộ ra một tia sát khí trong mắt:- Hừ! Ai dám ở trước mặt chúng ta mà mạo phạm bảo tàng của ma thần đại nhân.Đỗ Duy nhíu mày:- Ta đoán là cao thủ trong thành… nên mới có thể đến trước chúng ta một bước. Quá nửa là tên thiên sứ giáng lâm bên trong thần điện! Nói không chừng thì có thể là người của giáo tông…Sắc mặt lão Chris hơi biến, lập tức lạnh lùng nói:- Hừ! Tính ra thì kẻ đó vào trước cũng không quan hệ gì. Bảo tàng do đích thân ma thần đại nhân nêu lại sao có thể dễ dàng tiến vào.Nói xong, hắn khẽ phất áo bào, bước vào sau cánh cửa… Đỗ Duy chỉ biết theo sau.Vivian cùng Joanna có thực lực kém hơn Đỗ Duy nên càng nàng bị chậm khá lâu. Lúc các nàng đến cấm địa trong hoàng cung thì đã bị chậm một khắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương