Ác Ma Phúc Hắc: Vợ Yêu! Ngoan Anh Thương
Chương 42: Gặp Mặt Ba Mẹ
Trời trong xanh, những áng mây trắng cũng lẳng lặng trôi dạt trên bầu trời trong xanh đó. Trời đẹp, tâm trạng con người ta sẽ tốt? Không nha...còn tùy vào hoàn cảnh nữa.Tại biệt thự Huyền gia. Một bầu không khí căng thẳng đang bao phủ lấy nơi đây.Trương Bích ngồi trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, hai tay không ngừng xoắn xuýt vào nhau. Trang Tâm Nghiên ngồi bên thấy vậy thì không khỏi thở dài: "Tiểu Bích. Cậu thả lỏng chút đi. Cũng chỉ là gặp mặt ba mẹ Huyền Thiên Ân thôi sao? Cần gì mà khẩn trương vậy?""Nhưng... Tiểu Nghiên à... Cậu không phải đi gặp ba mẹ Diệp Mặc Hạo nên cậu không lo, nên mới nói thế. Nhỡ đâu ba mẹ của Thiên Ân không thích mình thì sao? Họ có cấm cản tụi mình không?" Trương Bích lộ rõ ra vẻ mặt khó xử. Trong đầu không ngừng đặt ra trường hợp giả xử. Mọi trường hợp xấu nhất đã được Trương Bích nghĩ đến.Gặp ba mẹ chồng đáng sợ vậy sao? Họ cũng không thể làm thịt mình mà. Trang Tâm Nghiên khẽ thở dài. Lại gần ôm lấy Trương Bích trấn an cô: "Ngốc ạ! Huyền Thiên Ân yêu cậu như thế. Hắn ta nhất định sẽ bảo vệ cậu, sẽ khuyên được ba mẹ hắn ta. Nếu mà hắn ta không bảo vệ cậu thì còn có mình mà!"Thấy tâm trạng Trương Bích đã giã ra đôi chút. Trang Tâm Nghiên lại tiếp tục trấn an: "Lại chưa nói cậu là tiểu thư của một gia đình danh giá, thiếu gì người yêu thích. Huyền Thiên Ân không được thì tìm người khác. Còn không có ai thì có mình đây. Mình sẽ nuôi cậu."Bị câu nói Trang Tâm Nghiên chọc cười, tâm trạng Trương Bích cũng thả lỏng ra mấy phần. Trang Tâm Nghiên cứ làm như hôn nhân là một cuộc mua bán không bằng vậy. Nhưng Trương Bích biết người bạn này cũng chỉ là đang muốn giúp mình trấn tĩnh hơn thôi.Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra. Một chàng trai bước anh tuấn, tiêu xái vào. Chàng trai đó chính là Huyền Thiên Ân. Hắn ta bước qua Trang Tâm Nghiên, tiến lại ôm lấy vai Trương Bích nhìn Trang Tâm Nghiên nói: "Diệp phu nhân à. Anh là nhờ cô đến đây làm tâm trạng của Tiểu Bích thả lỏng ra. Chứ đâu phải bảo cô đến tư vấn tình yêu, chia cắt tình cảm của vợ chồng anh!"Trang Tâm Nghiên nghe vậy thì bĩu môi, nhún vai. Cô chưa lấy phí tư vấn là may lắm rồi. Còn càu nhàu cái gì chứ. Trừng mắt nhìn Huyền Thiên Ân: "Trả vợ lại cho anh. Cô ấy chả phải đã thả lỏng rồi còn gì?" Sau đó Trang Tâm Nghiên cầm lấy túi xách trên giường, nhìn Trương Bích nói: "Cậu làm được mà. Cố lên nhé. Mình sẽ luôn bên cậu. Còn giờ trả hai người lại bên nhau ấy"Trang Tâm Nghiên nháy mắt, mỉm cười rồi rời đi. Cuối cùng Trương Bích cũng tìm được người yêu thương cậu ấy thật sự rồi. Mong là cậu ấy sẽ thật hạnh phúc. Còn cô và Diệp Mặc Hạo thì sao nhỉ? Thấy Trương Bích lo lắng khi gặp bố mẹ chồng tương lai như vậy, không biết bố mẹ Diệp Mặc Hạo có thích cô không nhỉ?Đang suy nghĩ vẩn vơ thì điện thoại Trang Tâm Nghiên vang lên. Nghĩ đến ai là người đấy gọi tới liền. Người gọi tới chính là Diệp Mặc Hạo. Trang Tâm Nghiên vui mừng bắt máy: "Alo. Hạo Hạo. Em nè!""Bảo bối, bên Trương Bích và Huyền Thiên Ân xong chưa? Muốn đưa em đưa gặp một người" Diệp Mặc Hạo nghe được giọng nói êm tai ở đầu dây bên kia. Thì tâm tình cũng trở nên vô cùng vui vẻ.Đi gặp một người sao? Là ai vậy? Trang Tâm Nghiên nghe vậy thì có chút tò mò hỏi lại Diệp Mặc Hạo: "Gặp ai vậy anh?""Về đi. Rồi em sẽ biết"...Biệt thự Diệp gia.Trang Tâm Nghiên vừa đẩy cửa bước vào, mắt thấy Diệp Mặc Hạo đang ngồi trên ghế uống trà, đọc báo, thì bóng nhỏ rối rít chạy lại. Tự nhiên mà ngồi vào lòng anh hỏi: "Hạo. Chúng ta đi gặp ai?"Bỏ tách trà và tờ báo xuống bàn. Diệp Mặc Hạo yêu chiều, vuốt ve mái tóc đen mượt của Trang Tâm Nghiên nói: "Gặp ba mẹ anh"Ba mẹ anh?What?Không phải trùng hợp vậy chứ? Đây là vấn đề cô đang suy nghĩ nãy giờ mà. Thiên ơi! Sao thiêng vậy?Trang Tâm Nghiên đứng bật dậy. Chân tây dần trở nên luống cuống. Giọng nói gấp gắp vang lên: "Gặp ba mẹ anh? Nhưng em chưa chuẩn bị gì cả?"Diệp Mặc Hạo đứng dậy, ôm Trang Tâm Nghiên hướng ra cửa bước đi. Giọng nói đều đều vang lên: "Không cần phải chuẩn bị. Ông bà dễ tính lắm. Họ vừa đi du lịch bên Canađa về. Muốn gặp qua em."Dù là Diệp Mặc Hạo đã nói thế nhưng Trang Tâm Nghiên vẫn lo. Dẫu sao cũng là ba mẹ anh mà. Cái này làm Trang Tâm Nghiên lo hơn cả việc cô làm sát thủ đấy chứ. Giờ thì cô hiểu tại sao vừa giờ Trương Bích lại khẩn trương vậy rồi....Tại khuôn viên Diệp trạch.Cổng lớn từ từ mở ra, chiếc xe màu bạc chở Trang Tâm Nghiên và Diệp Mặc Hạo dần tiến vào. Cơ ngơi khang trang, lộng lẫy dần hiện trước mắt hai người.Nếu biệt thự của Diệp Mặc Hạo mang tông màu chủ đạo là màu trắng đen theo hướng hiện đại, thì nơi đây lại lấy màu của gỗ làm chủ đạo, phong cách theo hướng cổ kính. Khiến cho người ta cảm giác như về thời ngày xưa vậy.Xung quanh lối đi là những hàng cây bóng mát, đan xen là những loài hoa đủ màu sắc. Tạo lên một khung cảnh vô cùng thơ mộng. Như lạc vào thế giới cổ tích không có thật vậy. Trang Tâm Nghiên bước xuống xe, ghé tai Diệp Mặc Hạo thì thầm: "Mẹ anh rất thích hoa à?""Ừm. Tất cả khung cảnh mày đều là do ba mẹ tự tạo đấy" Diệp Mặc Hạo nhìn Trang Tâm Nghiên gật đầu.Trang Tâm Nghiên ngạc nhiên. Không ngờ họ lại lãng mạn như vậy. Cả hai cùng nhau bước vào trong sân lớn. Vệ sĩ ở ngoài cửa cúi đầu cung kính chào hai người. Lão quản gia bước đến chỗ Diệp Mặc Hạo vui mừng nói: "Thiếu gia. Cậu đã về""Ừm. Ba mẹ con có trong đó chứ?" Diệp Mặc Hạo cúi người nhìn quản gia sau đó cúi đầu chào lại."Có. Cô cậu vào đi" Quản gia vui mừng dẫn hai người đi vào trong phòng khách.Thấy thái độ của Diệp Mặc Hạo đối với lão quả gia rất tốt, điều này khiến cho Trang Tâm Nghiên khá bất ngờ. Thường ngày ở nhà ngoài cô ra thì đối với người khác anh rất lạnh lùng a."Ông ấy chăm sóc anh từ nhỏ" Diệp Mặc Hạo như nhận ra được thắc mắc trong lòng Trang Tâm Nghiên. Nhẹ xoa đầu cô gái nhỏ tươi cười giải thích."À..."Lão quản gia lui đi. Cả hai cùng bước vào đại sảnh. Nhưng chưa kịp quan sát hay nói gì thì đã có một bóng nhỏ chạy đến ôm chầm lấy Diệp Mặc Hạo. Thơm lên má anh, giọng nói phụ nữ vang đầy mừng rỡ: "Hạo nhi. Ngươi về rồi""Ai da. Ba....Người ra dẫn lão bà của người đi đi nài. Mẹ hôn con đây này" Diệp Mặc Hạo bị người phụ nữ kia hôn thì liền đứng giữa nhà không thèm chú ý hình tượng mà kêu gào lên. Tay còn khoa trương lau đi nụ hôn vừa nãy nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương