Ác Quỷ Của Em
Chương 23
Chap 23 Mưa rơi không ngớt Thiên Kỳ lảo đảo đứng dậy bước ra khỏi nhà hàng . Nước mưa thấm ướt quần áo anh , loạng choạng mở cửa xe vụng về tìm chìa khóa khởi động rồi lao vụt đi trong cơn mưa xối xả . Anh đã say nhưng hình ảnh của cô thì không thể biến mất anh biết bây giờ , ngay lúc này anh phải nhìn thấy cô , anh không cần biết cô hận anh bao nhiêu nhưng anh yêu cô đó là sự thật . Trong cơn mưa sấm chớp vang rền từng tia sáng xẹt qua như xé tan màn đêm tăm tối chiếc xe lao vút trong mưa gió xuyên qua đêm mưa lạnh lẽo ... Ánh Minh bước đi trong mưa từng bước nặng nề đầu cô đau , rất đau nhưng cô vẫn kiên cường bước tiếp đã lâu lắm rồi cô mới cảm thấy mệt mỏi vô lực như lúc này . Từ khi gặp lại Thiên Kỳ cô không còn là Amy mạnh mẽ quyết đoán nữa mà cô như chở về là Ánh Minh yếu đuối của ngày xưa . Trước mặt anh , cô cho anh thấy một Amy mạnh mẽ nhưng sau khi rời khỏi anh cô sẽ chở về làm Kim Ánh Minh yếu đuối bước chân ngày một nặng , cô sắp không gượng nổi nữa rồi ... Ánh Nguyệt khó khăn đi vào giấc ngủ bỗng giật mình vì tiếng chuông cửa Ánh Nguyệt bật dậy khó chịu bước xuống giường - Ai còn tới giờ này thế ? Chạy xuống lầu mở cửa , cửa vừa mở một bóng người đổ ập xuống làm Ánh Nguyệt hoảng sợ . Nhìn kỹ lại Ánh Nguyệt càng hoảng hơn cô hét lên - Chị Minh ... Thiên kỳ vừa đi đến thì thấy Ánh Minh đổ ập xuống người một cô gái , anh chạy nhanh đến đỡ cô dậy sau đó quay sang nói với Ánh Nguyệt - Gọi xe cấp cứu nhanh Ánh Nguyệt xững người một chút rồi lập tức chạy đi gọi xe cấp cứu . Khi vừa quay đi cô có nghe thấy chàng trai hét lên - Kim Ánh Minh em tỉnh lại cho anh ... Ánh Nguyệt mỉm cười - Thì ra là anh ............ Bệnh viện ............. Ánh Linh , Ánh Nguyệt và Ánh Dương đứng nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt đang lo lắng không ngồi yên tuy bác sĩ nói không sao chuyền nước xong là có thể về nhà nhưng anh chàng ấy lại bắt bác sĩ phải kiểm tra tổng thể ... Ánh Dương phá vỡ không khí yên lặng đầu tiên - A anh Ken Thiên Kỳ quay đầu mỉm cười - Em là Ánh Dương ? - Em là Ánh Dương ? Ánh Dương mắt sáng ngời gạt phăng hai bà chị bên cạnh chạy tới trò chuyện cùng trai đẹp - Vâng em là Ánh Dương còn kia là chị gái sinh đôi của em Ánh Nguyệt và chị Ánh Linh Thiên Kỳ gật đầu mỉm cười với hai cô gái bên cạnh . Đương nhiên anh biết họ là chị em chỉ là đây là lần đầu tiên anh gặp họ thôi . Ánh Dương thấy mắt anh chỉ nhìn vào phòng bệnh thì thở dài - Anh biết không tảng băng à quên chị Minh nhà em dạo nà lạ lắm có khi em còn thấy chị ý khóc nữa Thiên Kỳ cứng người - Khóc ? - Vâng còn .... Ánh Dương còn muốn nói gì đó thì Ánh Nguyệt chặn lời - Dương .. em nói ít đi thì cũng không ai nói em câm đâu Ánh Dương đáp trả rất nhanh - kệ em liên quan gì tới chị ? Ánh Nguyệt quay qua chị gái Ánh Linh , Ánh Linh cũng hiểu ý em gái nên đi tới chỗ Ánh Dương lôi cái con người dư thừa năng lượng kia đi ra ngoài . Đang nói thì bị lôi đi Ánh Dương bất mãn hét ầm lên - Bà này làm gì thế ? - Im miệng ngoan ngoãn đi theo chị - Im miệng ngoan ngoãn đi theo chị Ánh Dương hếch cằm - không đi thì sao ? Ánh Linh cười nham hiểm - không thì kết quả học tập của cưng sẽ tới tay bố mẹ Ánh Dương hét lên - Aaaa em đi chị Linh đợi em với ... Nhìn bóng Ánh Linh và Ánh Dương xa dần Ánh Nguyệt lại gần Thiên Kỳ - Tuy không biết giữa anh và chị tôi đã sảy ra chuyện gì nhưng nếu anh còn làm chị tôi rơi nước mắt chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu .. Nói xong Ánh Nguyệt cũng bỏ đi , chỉ còn Thiên Kỳ ở lại anh nhìn vào cửa phòng bệnh thì thầm - Nếu có thêm một cơ hội anh nhất định sẽ không bao giờ khiến em rơi nước mắt nữa Hành lang bệnh viện vắng tanh , Thiên Kỳ lặng lẽ bước vào phòng bệnh nhìn người con gái anh yêu đang mê man trên giường anh bước đến nắm lấy bàn tay của cô hôn nhẹ . Sau đó ngồi xuống ngắm nhìn cô được một lát anh thấy cô mỉm cười là nụ cười anh mong được nhìn thấy kể từ khi gặp lại cô nhưng rồi nụ cười vụt tắt một dòng nước ẩm chảy ra từ khóe mắt đang nhắm chặt của cô . Nhìn cô rơi nước mắt tim anh cũng đau nhói rốt cuộc anh đã làm gì với người con gái anh yêu ? Buông tay cô ra anh từ từ đứng dậy bước ra ngoài . Anh vừa quay đi thì Ánh Minh mở mắt cô thấy bóng anh đang xa dần , cô muốn gọi anh lại ,muốn được anh ôm vào lòng . Nhưng cô không thể nói nên lời rồi mọi thứ mờ đi cô lại chìm vào giẩc ngủ ... Hành lang vẫn vắng lặng bóng người cô đơn gục đầu vào bàn tay gương mặt đau khổ mang chút hối hận Thiên Kỳ thấy mắt mình ươn ướt anh đưa tay xoa lên mắt , thì ra anh đang khóc . Màn đêm vẫn âm u mưa đêm vẫn xối xả chỉ có bóng dáng cô đơn ấy vẫn bất động trên hành lang dài vô tận ... End chap 23
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương