Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn
Chương 33
Thiên tử cũng là người, là người liền có thất tình lục dục.
Trình Khanh không phải dân bản xứ, đối với đế vương phong kiến không có tâm kính sợ.
Không phải mỗi hoàng đế đều hoàn toàn nắm giữ quyền hành trong triều, trong lịch sử không phải không có các đời hoàng đế năng lực không đủ bị quyền thần vượt quyền.
Cái gọi là đại nhân vật ghê gớm cũng không nhất định là người khiến thiên tử kiêng kị, vạn nhất tra được đến trên người thần tử mà thiên tử ngưỡng mộ, hoặc là nội sủng thiên tử âu yếm, hoặc là ngoại thích khiến thiên tử rối rắm…… Tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, cũng không ngoài nguyên nhân này đi?
Biểu tình Trình Ngũ lão gia càng thêm cổ quái, “Đều là chính cháu nghĩ đến?”
Trình Khanh dùng sức gật đầu.
Công danh nhất thời không thể khảo được, nếu nàng còn giả ngu, trong tộc dựa vào cái gì mà xem trọng nàng?
Trình Khanh cũng không cho rằng chính mình thông minh tuyệt đỉnh, nhưng chỉ số thông minh của nàng ít nhất cũng ở giữa trở lên.
Trước khi xuyên qua nhà nàng có nhiều người tranh đoạt quyền kế thừa như vậy, nàng phải trổ hết tài năng mới đánh bại được rất nhiều đối thủ.
Trình Khanh có thể đấu thắng, là dựa vào việc nàng có thể nhẫn, đủ tàn nhẫn, cũng dựa biểu hiện ưu tú!
Khi nào nên bày ra giá trị của chính mình, Trình Khanh cũng rất có kinh nghiệm.
Tiểu lang mười ba tuổi có thiên phú đọc sách, trúng tú tài cũng không tính là cái gì, thậm chí còn có thần đồng trúng cả tiến sĩ.
Nhưng tiểu lang mười ba tuổi phân tích được thế cục trong triều, hiểu rõ thánh ý, tuy rằng ý tưởng tương đối thô ráp, nhưng cũng đánh thẳng vào địa phương mấu chốt nhất…… Việc này tương đối khiến Trình Ngũ lão gia ngoài ý muốn và kinh hỉ.
Biết đọc sách, Trình Ngũ lão gia không phải thực hiếm lạ, Trình thị Nam Nghi đâu có thiếu người đọc sách, ngay cả khi con cháu Trình thị không được, có thư viện Nam Nghi ở đó, Trình thị cũng có thể bồi dưỡng ra nhân tài như Mạnh Hoài Cẩn!
Nhưng có tính mẫn cảm với chính trị, Trình Ngũ lão gia liền tương đối hiếm lạ.
Trình Khanh nếu là hài tử của lục gia, từ nhỏ mưa dầm thấm đất có thể nói ra một phen lời nói như vậy thì hắn cũng không thấy kỳ quái, nhưng Trình Khanh cố tình lại là nhi tử của Trình Tri Viễn. Trình Tri Viễn chính là một kẻ cứng ngắc, sao có thể dạy dỗ cho Trình Khanh những việc này…… Cho nên đây là cân nhắc của chính đứa nhỏ này, là trời sinh, thật là không dễ!
Thái độ của Trình Ngũ lão gia thay đổi, hắn vốn ngồi ở sau bàn sách, Trình Khanh đứng nói chuyện, hiện tại lại mời Trình Khanh cũng ngồi xuống đáp lời, còn sai người rót trà cho Trình Khanh.
“Sớm trưởng thành, sớm thông tuệ cũng không nhất định là chuyện tốt, đứa nhỏ cháu suy nghĩ nặng, vì án tử của phụ thân cháu không thiếu nhọc lòng. Ban đầu thấy cháu tuổi còn nhỏ, có một số việc không thích hợp nói cho cháu, nếu chính cháu đã có thể nghĩ đến, hiện tại ta liền thử hỏi cháu một phen. Nếu án này thật sự giống như lời cháu nói, đề cập đến người thiên tử coi trọng mới gác lại, lục thúc gia muốn thế phụ thân cháu biện giải sẽ khiến thiên tử tức giận, cháu cảm thấy như thế nào?”
Cái gì kêu là nếu án tử giống như lời nàng nói, lời này của Ngũ lão gia rõ ràng là thừa nhận suy đoán của nàng.
Có thể làm Ngũ lão gia coi trọng nàng, tán thành nàng hay không, liền xem đáp án kế tiếp của nàng!
Nếu đáp không tốt, về sau án tử của Trình Tri Viễn, trong tộc sẽ không nghe ý kiến của nàng.
Đáp tốt, nàng liền có tư cách tham dự vào trong đó, hiểu biết động thái mới nhất của án tử, thậm chí thân thủ vì Trình Tri Viễn lật lại bản án.
Trình Khanh ngồi nghiêm chỉnh:
“Thúc gia, người mà thiên tử coi trọng cũng phân vài loại, tình huống không giống nhau, phương thức ứng đối cũng không giống nhau.”
—— cho nên đến tột cùng là ngưỡng mộ, là kính trọng, hay là kiêng kị?
Trình Ngũ lão gia tồn tâm tư thử, cố ý không nói rõ tình huống.
Trình Khanh chỉ có thể phân tích cả ba loại tình huống một lần.
Thứ nhất là ngưỡng mộ, sủng ái của thiên tử là con d.a.o hai lưỡi, mặc kệ là sủng phi hay là con cái, ngày thường được bao nhiêu sủng ái liền sẽ gặp bấy nhiêu ghen ghét, ngay cả án tham ô bạc cứu tế lớn như vậy mà thiên tử cũng phải đỉnh áp lực che chở, người khác chỉ sợ thật là ghen ghét muốn nổi điên!
“Nếu thiên tử vì sủng ái mà bao che, hậu cung và triều đình đều khó an ổn, lục thúc gia cũng không cần xông ra trước nhất, cứ chờ đợi thời cơ thích hợp để thuận thế mà làm.”
Trình Khanh nói uyển chuyển, ý tứ biểu đạt thực rõ ràng minh bạch, để những người khác xông lên trước, Lục lão gia kinh thành đi đằng sau nhặt của hời. Mặc kệ thiên tử tưởng thiên vị ai, đại lão trong triều phân cao thấp với thiên tử như thế nào, Trình Lục lão gia ai cũng không cần đắc tội, tìm cơ hội rửa sạch ô danh trên người Trình Tri Viễn là được.
Hàng râu dê của Trình Ngũ lão gia nhẹ nhàng rung động.
Đây thật là nhi tử của Trình Tri Viễn?
“Nếu là kính trọng, cháu lại làm như thế nào!”
“Nếu là kính trọng —— thúc gia, cháu kiến nghị cùng ngưỡng mộ, người Trình thị chúng ta làm quan trong triều không ít, nhưng cũng không có người nhập các, dù cho không thể giúp được lục thúc gia tiến thêm một bước, cũng không thể kéo chân sau của lục thúc gia, không thể để lục thúc gia buộc chặt với án tham ô bạc cứu tế của phụ thân cháu, Trình thị chúng ta không đến mức bởi vậy mà đối lập cùng bất luận kẻ nào.”
Trình Lục lão gia có nghĩ vào nội các không?
Khẳng định là muốn.
Đại Ngụy không có chức tể tướng, quyền lợi của tể tướng đã bị Nội Các chia cắt, Nội Các là cơ cấu trợ giúp thiên tử xử lý chính vụ, cũng phân mỏng quyền của thiên tử. Thiên tử nể trọng đại thần Nội Các, lại phòng bị Nội Các chuyên quyền, Đại Ngụy đã thành lập hơn một trăm năm, trong lịch sử, thiên tử và Nội Các thường xuyên tranh chấp —— có thể nói như vậy, toàn bộ quan viên triều Đại Ngụy đều lấy vào nội các là mục tiêu phấn đấu, quyền lực lớn, vinh dự cao, Trình Lục lão gia ở kinh thành làm quan nhị phẩm, không nghĩ nhập các mới là lạ!
Trình Khanh tin tưởng trong tộc sẽ giúp cho Trình Tri Viễn thoát tội, Trình Tri Viễn là cháu họ của Lục lão gia, cháu trai chịu tội danh này, mặt mũi của Lục lão gia không có ánh sáng không nói, mà còn khó tránh khỏi việc ngày nào đó bị đối thủ cạnh tranh đào chuyện này ra làm cái cớ để ghê tởm Lục lão gia, kéo chân sau của Lục lão gia.
Nhưng nếu vì rửa sạch tội danh của Trình Tri Viễn mà để Lục lão gia đi đối lập cùng các đại lão khác, Trình Khanh cảm thấy Lục lão gia sẽ không nguyện ý.
Dù sao cũng chỉ là cháu trai chứ không phải con trai, Lục lão gia cũng phải cân nhắc cái giá phải trả, nếu cái giá phải trả quá cao, cần gì phải đua như vậy nha?
Dù có là con trai ruột, cũng không quan trọng bằng tiền đồ của chính Lục lão gia.
Con trai không có, có thể sinh đứa khác, nhưng nếu tiền đồ của Lục lão gia bị nhục, sự phát triển của toàn bộ Trình thị Nam Nghi đều sẽ bị thương nặng!
Làm người quan trọng nhất chính là thấy rõ được phân lượng của chính mình, Trình Tri Viễn đối với một nhà Trình Khanh tới nói rất quan trọng, nhưng đối với toàn bộ Trình thị Nam Nghi tới nói liền không tính là cái gì.
Trình Khanh không phải dân bản xứ, đối với đế vương phong kiến không có tâm kính sợ.
Không phải mỗi hoàng đế đều hoàn toàn nắm giữ quyền hành trong triều, trong lịch sử không phải không có các đời hoàng đế năng lực không đủ bị quyền thần vượt quyền.
Cái gọi là đại nhân vật ghê gớm cũng không nhất định là người khiến thiên tử kiêng kị, vạn nhất tra được đến trên người thần tử mà thiên tử ngưỡng mộ, hoặc là nội sủng thiên tử âu yếm, hoặc là ngoại thích khiến thiên tử rối rắm…… Tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, cũng không ngoài nguyên nhân này đi?
Biểu tình Trình Ngũ lão gia càng thêm cổ quái, “Đều là chính cháu nghĩ đến?”
Trình Khanh dùng sức gật đầu.
Công danh nhất thời không thể khảo được, nếu nàng còn giả ngu, trong tộc dựa vào cái gì mà xem trọng nàng?
Trình Khanh cũng không cho rằng chính mình thông minh tuyệt đỉnh, nhưng chỉ số thông minh của nàng ít nhất cũng ở giữa trở lên.
Trước khi xuyên qua nhà nàng có nhiều người tranh đoạt quyền kế thừa như vậy, nàng phải trổ hết tài năng mới đánh bại được rất nhiều đối thủ.
Trình Khanh có thể đấu thắng, là dựa vào việc nàng có thể nhẫn, đủ tàn nhẫn, cũng dựa biểu hiện ưu tú!
Khi nào nên bày ra giá trị của chính mình, Trình Khanh cũng rất có kinh nghiệm.
Tiểu lang mười ba tuổi có thiên phú đọc sách, trúng tú tài cũng không tính là cái gì, thậm chí còn có thần đồng trúng cả tiến sĩ.
Nhưng tiểu lang mười ba tuổi phân tích được thế cục trong triều, hiểu rõ thánh ý, tuy rằng ý tưởng tương đối thô ráp, nhưng cũng đánh thẳng vào địa phương mấu chốt nhất…… Việc này tương đối khiến Trình Ngũ lão gia ngoài ý muốn và kinh hỉ.
Biết đọc sách, Trình Ngũ lão gia không phải thực hiếm lạ, Trình thị Nam Nghi đâu có thiếu người đọc sách, ngay cả khi con cháu Trình thị không được, có thư viện Nam Nghi ở đó, Trình thị cũng có thể bồi dưỡng ra nhân tài như Mạnh Hoài Cẩn!
Nhưng có tính mẫn cảm với chính trị, Trình Ngũ lão gia liền tương đối hiếm lạ.
Trình Khanh nếu là hài tử của lục gia, từ nhỏ mưa dầm thấm đất có thể nói ra một phen lời nói như vậy thì hắn cũng không thấy kỳ quái, nhưng Trình Khanh cố tình lại là nhi tử của Trình Tri Viễn. Trình Tri Viễn chính là một kẻ cứng ngắc, sao có thể dạy dỗ cho Trình Khanh những việc này…… Cho nên đây là cân nhắc của chính đứa nhỏ này, là trời sinh, thật là không dễ!
Thái độ của Trình Ngũ lão gia thay đổi, hắn vốn ngồi ở sau bàn sách, Trình Khanh đứng nói chuyện, hiện tại lại mời Trình Khanh cũng ngồi xuống đáp lời, còn sai người rót trà cho Trình Khanh.
“Sớm trưởng thành, sớm thông tuệ cũng không nhất định là chuyện tốt, đứa nhỏ cháu suy nghĩ nặng, vì án tử của phụ thân cháu không thiếu nhọc lòng. Ban đầu thấy cháu tuổi còn nhỏ, có một số việc không thích hợp nói cho cháu, nếu chính cháu đã có thể nghĩ đến, hiện tại ta liền thử hỏi cháu một phen. Nếu án này thật sự giống như lời cháu nói, đề cập đến người thiên tử coi trọng mới gác lại, lục thúc gia muốn thế phụ thân cháu biện giải sẽ khiến thiên tử tức giận, cháu cảm thấy như thế nào?”
Cái gì kêu là nếu án tử giống như lời nàng nói, lời này của Ngũ lão gia rõ ràng là thừa nhận suy đoán của nàng.
Có thể làm Ngũ lão gia coi trọng nàng, tán thành nàng hay không, liền xem đáp án kế tiếp của nàng!
Nếu đáp không tốt, về sau án tử của Trình Tri Viễn, trong tộc sẽ không nghe ý kiến của nàng.
Đáp tốt, nàng liền có tư cách tham dự vào trong đó, hiểu biết động thái mới nhất của án tử, thậm chí thân thủ vì Trình Tri Viễn lật lại bản án.
Trình Khanh ngồi nghiêm chỉnh:
“Thúc gia, người mà thiên tử coi trọng cũng phân vài loại, tình huống không giống nhau, phương thức ứng đối cũng không giống nhau.”
—— cho nên đến tột cùng là ngưỡng mộ, là kính trọng, hay là kiêng kị?
Trình Ngũ lão gia tồn tâm tư thử, cố ý không nói rõ tình huống.
Trình Khanh chỉ có thể phân tích cả ba loại tình huống một lần.
Thứ nhất là ngưỡng mộ, sủng ái của thiên tử là con d.a.o hai lưỡi, mặc kệ là sủng phi hay là con cái, ngày thường được bao nhiêu sủng ái liền sẽ gặp bấy nhiêu ghen ghét, ngay cả án tham ô bạc cứu tế lớn như vậy mà thiên tử cũng phải đỉnh áp lực che chở, người khác chỉ sợ thật là ghen ghét muốn nổi điên!
“Nếu thiên tử vì sủng ái mà bao che, hậu cung và triều đình đều khó an ổn, lục thúc gia cũng không cần xông ra trước nhất, cứ chờ đợi thời cơ thích hợp để thuận thế mà làm.”
Trình Khanh nói uyển chuyển, ý tứ biểu đạt thực rõ ràng minh bạch, để những người khác xông lên trước, Lục lão gia kinh thành đi đằng sau nhặt của hời. Mặc kệ thiên tử tưởng thiên vị ai, đại lão trong triều phân cao thấp với thiên tử như thế nào, Trình Lục lão gia ai cũng không cần đắc tội, tìm cơ hội rửa sạch ô danh trên người Trình Tri Viễn là được.
Hàng râu dê của Trình Ngũ lão gia nhẹ nhàng rung động.
Đây thật là nhi tử của Trình Tri Viễn?
“Nếu là kính trọng, cháu lại làm như thế nào!”
“Nếu là kính trọng —— thúc gia, cháu kiến nghị cùng ngưỡng mộ, người Trình thị chúng ta làm quan trong triều không ít, nhưng cũng không có người nhập các, dù cho không thể giúp được lục thúc gia tiến thêm một bước, cũng không thể kéo chân sau của lục thúc gia, không thể để lục thúc gia buộc chặt với án tham ô bạc cứu tế của phụ thân cháu, Trình thị chúng ta không đến mức bởi vậy mà đối lập cùng bất luận kẻ nào.”
Trình Lục lão gia có nghĩ vào nội các không?
Khẳng định là muốn.
Đại Ngụy không có chức tể tướng, quyền lợi của tể tướng đã bị Nội Các chia cắt, Nội Các là cơ cấu trợ giúp thiên tử xử lý chính vụ, cũng phân mỏng quyền của thiên tử. Thiên tử nể trọng đại thần Nội Các, lại phòng bị Nội Các chuyên quyền, Đại Ngụy đã thành lập hơn một trăm năm, trong lịch sử, thiên tử và Nội Các thường xuyên tranh chấp —— có thể nói như vậy, toàn bộ quan viên triều Đại Ngụy đều lấy vào nội các là mục tiêu phấn đấu, quyền lực lớn, vinh dự cao, Trình Lục lão gia ở kinh thành làm quan nhị phẩm, không nghĩ nhập các mới là lạ!
Trình Khanh tin tưởng trong tộc sẽ giúp cho Trình Tri Viễn thoát tội, Trình Tri Viễn là cháu họ của Lục lão gia, cháu trai chịu tội danh này, mặt mũi của Lục lão gia không có ánh sáng không nói, mà còn khó tránh khỏi việc ngày nào đó bị đối thủ cạnh tranh đào chuyện này ra làm cái cớ để ghê tởm Lục lão gia, kéo chân sau của Lục lão gia.
Nhưng nếu vì rửa sạch tội danh của Trình Tri Viễn mà để Lục lão gia đi đối lập cùng các đại lão khác, Trình Khanh cảm thấy Lục lão gia sẽ không nguyện ý.
Dù sao cũng chỉ là cháu trai chứ không phải con trai, Lục lão gia cũng phải cân nhắc cái giá phải trả, nếu cái giá phải trả quá cao, cần gì phải đua như vậy nha?
Dù có là con trai ruột, cũng không quan trọng bằng tiền đồ của chính Lục lão gia.
Con trai không có, có thể sinh đứa khác, nhưng nếu tiền đồ của Lục lão gia bị nhục, sự phát triển của toàn bộ Trình thị Nam Nghi đều sẽ bị thương nặng!
Làm người quan trọng nhất chính là thấy rõ được phân lượng của chính mình, Trình Tri Viễn đối với một nhà Trình Khanh tới nói rất quan trọng, nhưng đối với toàn bộ Trình thị Nam Nghi tới nói liền không tính là cái gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương