Ai Cũng Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay
Chương 1
Tiếng chơi nhạc, tiếng rít gào, tiếng rên rỉ hòa quyện vào nhau vang lên bên tai anh, trời đất đảo lộn, thế giới trước mắt mờ mịt không rõ, người trong lòng nặng nề khác thường, giống như đang liên tục kéo anh rơi xuống vực sâu.
"Cù Quân..." Âm thanh tràn ra rất khẽ, khơi gợi ánh mắt ngạc nhiên từ người ngồi đối diện.
Chắc là nghĩ rằng người nọ vẫn bất mãn nên Bạch Chính Khanh hơi cau mày, y nghiêng người về phía trước, mang theo cảm giác áp bức bao phủ lấy người trước mặt: "Ngài Lâm, ngài vừa nói gì ạ?"
Lâm Dật đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt giống như vô cùng khiếp sợ, khiến cho Bạch Chính Khanh không khỏi dừng lại động tác. Nhìn bộ dạng của Lâm Dật lúc này, y bất chợt ngả người về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, vừa vặn quan tâm nói: "Có vẻ như trạng thái của cậu đang không được tốt lắm nhỉ..."
Yết hầu của Lâm Dật khẽ nhúc nhích, thế giới trước mắt trở nên rõ ràng trở lại, anh có thể cảm nhận được trán mình tiết ra một chút mồ hôi, sau đó vô thức đưa tay sờ vào túi áo. Không tìm được khăn tay lụa, lúc này anh mới mờ mịt nhìn Bạch Chính Khanh đang dán mắt vào mình.
Y nở một nụ cười vừa phải, bình tĩnh nhìn anh chăm chú, để lộ ra một vẻ hờ hững xa lạ.
Lâm Dật nhận thấy tình hình có gì đó không ổn.
Anh ổn định tinh thần lại, lẳng lặng đánh giá hoàn cảnh mới tinh này một vòng.
Một căn phòng nhỏ hẹp với cánh cửa phòng ngủ đã được đóng kín, trên tường treo một tấm áp phích của anh —— nói là áp phích chứ thật ra là một tấm ảnh phóng đại trong bộ phim mà anh đóng, kỷ niệm lần đầu vào vai nam phụ của anh.
Tuy đó chỉ là một cái web drama kém chất lượng, chẳng có nhiều lời thoại cho vai phụ chút nào.
Nhưng đối với anh lúc đó, tất nhiên nó là một kỷ niệm đáng để ghi nhớ thật lâu —— nó đã từng cổ vũ anh một mình tiến lên trên con đường này, song đến cuối cùng lại bị anh tự tay ném vào thùng rác.
Tấm áp phích mới tinh, không có dấu vết bị năm tháng ăn mòn, dừng lại ở khoảnh khắc được anh dán lên trong sự bồi hồi thấp thỏm. Trên tấm áp phích, đôi mắt trong suốt của anh ôm lấy những giấc mộng, tỏa sáng rực rỡ trước ống kính.
Lâm Dật cảm thấy hơi hoảng hốt trong sự hỗn loạn giữa không gian và thời gian, nhất thời không thể xác định được rốt cuộc mình đang ở đâu cũng như đang ở thời điểm nào.
Tầm mắt mờ mịt của anh lướt qua Bạch Chính Khanh đang có phần cảnh giác, sau đó lại rơi vào một thứ đặt trước mặt mình. Đó là một xấp giấy đã được lật đến trang cuối cùng, phía trên là từng nét bút vô cùng mạnh mẽ viết tên của anh.
Cảm giác hoảng hốt dần dần tiêu tán, đôi chân lơ lửng trên không cũng rơi xuống đất, nhịp tim trở nên bình ổn lại, cung cấp cho anh vừa đủ sức lực để vươn tay lật xấp giấy về trang đầu tiên.
[Hợp đồng trợ lý].
Lâm Dật nở nụ cười, anh khẽ vuốt ve bốn chữ này, vừa có chút hoài niệm lại vừa có chút căm phẫn, thế nhưng những cảm xúc đó cuối cùng lại bị sự vui mừng thay thế.
Giữa hai đầu lông mày của Bạch Chính Khanh xuất hiện vài nếp gấp nhàn nhạt, y rất không hài lòng đối với sự mất tập trung kia của đối phương, lần thứ hai lên tiếng nhắc nhở: "Ngài Lâm, ngài đã nắm được những gì tôi vừa nói với ngài chưa ạ?"
Lâm Dật giương mắt nhìn y, con ngươi đen kịt không nhìn thấy ánh sáng.
Vẻ mặt quen thuộc khiến cho Bạch Chính Khanh vô thức rũ mắt để né tránh tầm mắt ấy, sau khi phản ứng lại người trước mắt là ai thì y lại nhanh chóng giương mắt lên nhìn. Ánh mắt vừa rồi của Lâm Dật dường như chỉ là ảo giác của y, thời điểm nhìn lại lần nữa, Lâm Dật vẫn mang một bộ dạng không dám gọi dạ bảo vâng như trước.
Suýt nữa thì mình đã tưởng bản thân nhìn thấy bóng dáng của Tam gia trên người cậu ta...
Bạch Chính Khanh đưa tay đẩy kính lên, nghiêm túc đánh giá Lâm Dật một lần nữa.
Lâm Dật nhớ lại những gì đối phương đã nói trước khi đưa mình đến gặp Cù Quân, anh không nhớ cuộc đối thoại lúc ấy khuất nhục và đầy phẫn nộ đến thế nào, thế nhưng anh nhớ rõ tâm trạng của mình lúc đó —— nỗi căm tức không có nơi nào để trút giận, thất vọng với bản thân, cũng căm thù một Cù Quân chưa từng gặp mặt.
Anh nở nụ cười, lúm đồng tiền bên má lõm xuống, khiến cho khí chất của anh dường như trở nên thuần khiết hơn.
Ngoại hình của Lâm Dật không tính là xuất sắc —— ít nhất là không hề xuất sắc trong ngành mà anh dấn thân, nhưng hơn người ở chỗ vẻ ngoài sạch sẽ, không sắc sảo cũng không hề lo lắng. Nụ cười của anh vô cùng thanh thuần, tựa như một thiếu niên trong ký ức, thân thể cao gầy đứng đó thật lâu, không biết nhân gian ưu sầu, cũng không nhìn thấy thế gian khổ sở.
Giống như một thiếu niên sạch sẽ đơn thuần của mối tình đầu, gợi cho người ta nhớ đến một mối tình ngây thơ khờ dại.
Khi làn sóng "Mối tình đầu của anh ấy" nổi lên Weibo, công ty của Lâm Dật cũng muốn đưa anh ra mắt. Vốn dĩ bọn họ cho rằng chỉ cần dựa vào ngoại hình này của anh, kể cả khi anh đứng bất động đi nữa thì vẫn có thể hot.
Nhưng có ai nghĩ bọn họ sẽ xui như vậy đâu, Lâm Dật chưa kịp hot đã bị bôi đen đầy người, không có nhiều fan hâm mộ, drama tràn ngập khiến cho Lâm Dật phải trì hoãn mãi, trở thành một ngôi sao nhỏ tuyến 38 như bây giờ.
Bạch Chính Khanh bị nụ cười của anh làm cho ngây ngẩn, y đẩy kính lên, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều: "Tính tình của Tam gia rất tốt..."
Xạo đi, Cù Quân vui buồn thất thường, tính tình của hắn tệ hại kinh khủng.
"Chỉ cần ngài ngoan ngoãn nghe lời một chút thì ngài ấy sẽ không gây khó dễ với ngài đâu ạ."
Lâm Dật cẩn thận suy nghĩ, câu này không tính là nói dối, bởi vì hắn... thật sự không thể xem như gây khó dễ với anh được.
"Hơn nữa, lý tưởng của ngài không phải là trở thành ngôi sao ư?" Bạch Chính Khanh không biểu lộ ý tứ gì thừa thãi, gần như y chỉ nở một nụ cười lễ phép, không nhanh không chậm nói: "Tam gia có thể giúp ngài thực hiện lý tưởng của mình."
Lâm Dật ngẩn ra, Bạch Chính Khanh nhận ra sự khác thường của anh, y có chút phiền muộn lặp đi lặp lại những lời này thêm vài lần, song bộ dạng của đối phương vẫn không quyết đoán được.
Ánh mắt của y nhìn chằm chằm vào Lâm Dật, thu hồi giọng điệu khách sáo giả dối kia, lộ ra một chút mất kiên nhẫn: "Hợp đồng cũng đã ký rồi, nếu ngài cứ tiếp tục thế này thì có hơi..." Sự kiềm chế duy nhất còn sót lại khiến y không tiếp tục nói nốt.
Lâm Dật xoa xoa ấn đường, lúc này anh cảm thấy Bạch Chính Khanh có phần xa lạ.
Những chuyện anh vốn đã quên đột nhiên lại bị đánh úp, bị đoàn phim từ chối, không tìm được công việc tiếp theo, từ túng quẫn đến nợ nần, vấp phải trắc trở, bị chế giễu là "thanh cao", rồi lại có người "hảo tâm" nhắc đến bản hợp đồng bị từ chối lúc trước...
Mọi thứ đã xảy ra quá lâu, anh từng cho rằng mình đã quên mất, thế nhưng khi trở lại thời điểm này thì chúng vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.
Suýt nữa thì anh đã quên rằng mình cũng từng ngông nghênh từ trong xương tủy, không chịu khuất phục, và sau đó...
Lần này Lâm Dật nghiêm túc quan sát đối phương. Có lẽ cho đến bây giờ anh vẫn chưa từng hiểu được vị trợ lý đặc biệt mang họ Bạch này.
Bạch Chính Khanh có chút phát cáu trước ánh mắt đánh giá kỹ lưỡng của anh, y đẩy kính lên che giấu ngọn lửa vô cớ trong lòng, sau đó thúc giục: "Cậu suy nghĩ xong chưa?"
Lâm Dật gật đầu một cách vô trách nhiệm.
Anh đáp ứng rất thoải mái, hoàn toàn mâu thuẫn với bộ dạng không quả quyết vừa rồi của mình. Bạch Chính Khanh nhìn chòng chọc vào anh vài giây, từ bỏ ý định cảnh cáo anh một lần nữa —— dù sao thì cậu ta cũng sẽ sớm học được cách lấy lòng Tam gia thôi.
Y đứng dậy bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa nhân tiện nói: "Tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ Tam gia bên kia, quần áo của cậu đã chuẩn bị xong hết rồi, lúc đó cậu chỉ cần thay là được."
Lâm Dật đứng dậy, anh nhìn thoáng qua bản hợp đồng trên bàn, do dự hai giây rồi cầm lấy.
Bạch Chính Khanh liếc nhìn thứ trong tay anh, y không mở miệng, bước thẳng đến chỗ chiếc ô tô màu đen đặc biệt gây chú ý đang đậu trong tiểu khu.
...
"Tối nay Tam gia bận nên có thể ngài ấy sẽ về muộn một chút, cậu ở đây chờ ngài ấy đi." Bạch Chính Khanh đưa Lâm Dật đã tắm gội sạch sẽ vào phòng, sau đó y vội vàng rời khỏi.
Lâm Dật đối với nơi này không quen thuộc lắm, anh có chút mới lạ nhìn những vật dụng gần như mới tinh, dễ dàng đưa ra kết luận: Cù Quân không thường xuyên đến nơi này.
Anh đặt bản hợp đồng sang một bên, đưa mắt nhìn chiếc giường lớn vô cùng bắt mắt, nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt của bọn họ, ký ức hơi mơ hồ, thế nhưng anh nhớ mang máng là ở trong phòng làm việc.
Xem ra trợ lý đặc biệt Bạch không hiểu rõ suy nghĩ của Cù Quân rồi.
Lâm Dật ngồi trên sô pha không có việc gì làm, anh đơn giản lấy điện thoại ra, hơi lọng cọng sử dụng điện thoại đời cũ, sau đó phát hiện vào thời điểm này anh cũng chẳng có nhiều bạn bè.
Lâm Dật lần lượt nhấp vào các ứng dụng xã hội, hầu hết chúng đều trống rỗng khác thường, vốn dĩ anh còn có một người đại diện nhưng công ty kinh tế mà anh ký hợp đồng cách đây không lâu đã đóng cửa.
Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng anh mới là người làm liên lụy đến đối phương.
Cho nên bây giờ anh thậm chí còn không có nổi thông tin liên lạc của người đại diện, điều này khiến cho những cuộc trò chuyện bị bỏ lỡ trong danh bạ gần đây dễ thấy hơn phần nào.
Lâm Dật suy nghĩ một lúc, nhất thời không thể nhớ được số điện thoại này của ai, may mà anh đã lưu đối phương vào trong danh bạ, xem ghi chú chắc là sẽ biết...
"Vương tuyến 3 không quen biết"
Lâm Dật nhìn chằm chằm vào ghi chú mình ghi cho đối phương, anh rơi vào trầm tư, tuy đã nắm được thông tin rõ ràng nhưng nó vẫn chẳng giúp anh khơi gợi ký ức về người nọ.
Có vẻ như chúng ta không quen nhau lắm nhỉ.
Vương-không quen lắm-tuyến 3 gọi cho anh.
Lâm Dật trượt tay cúp máy.
Đối phương lại gọi đến lần nữa, lần này Lâm Dật không trượt tay nên anh nhấn trả lời cuộc gọi.
"Lâm Dật? Lâm Dật? Anh có nghe thấy không?" Nghe thì nghe đó... Nhưng cậu là ai vậy?
Lâm Dật không hề có chút hoảng loạn nào đối với việc mình được tái sinh, bây giờ chẳng hiểu sao lại có chút luống cuống, anh ho khan một tiếng bảo: "Tôi nghe thấy rồi."
Đối phương không phát hiện sự khác thường của Lâm Dật, hoặc có lẽ là do Lâm Dật vẫn luôn mang bộ dạng lạnh lùng xa cách như thế, cho nên cậu nói rất nhiệt tình: "Bộ phim em đang đóng gần đây đang thiếu người cho một vai nhỏ, em đề cử anh với đạo diễn rồi, anh đến thử xem sao. Đây là chế tác lớn chứ không phải những đoàn phim hạng ba đâu, anh cứ diễn tốt một chút, nói không chừng có thể đổi vận đó..."
Đầu dây bên kia lải nha lải nhải, Lâm Dật mờ mịt lấy điện thoại ra, anh nhìn ghi chú trên màn hình một lần nữa để chắc chắn mình không nhìn lầm, Vương tuyến 3 không quen biết, sau đó mới lại dán điện thoại lên bên tai, trong lòng vô cùng khó hiểu —— nếu đã không quen Vương tuyến 3 thì tại sao đối phương lại cho anh cơ hội thử vai này?
"Anh có đang nghe em nói không?" Giọng nói của đầu dây bên kia tràn đầy sức sống... lẫn xa lạ, Lâm Dật thật sự không thể tìm ra dù chỉ một chút thông tin nhỏ nhất về đối phương trong trí nhớ.
"Tôi nghe thấy rồi." Giọng của Lâm Dật có chút khô khốc nhưng vẫn rất bình tĩnh: "Cậu..."
"Cảnh Trừng, đạo diễn gọi cậu kìa, cậu đang gọi cho ai vậy?" Một giọng nữ đột nhiên chen vào, người đàn ông tên Cảnh Trừng hiển nhiên rất căng thẳng, cậu vội vàng nói: "Không nói nữa, chút nữa em gửi tin nhắn cho anh, anh nhớ là phải đến đó."
Giọng nữ có chút nghi hoặc: "Cậu bảo ai đến..."
Điện thoại bị ngắt kết nối, Lâm Dật cũng từ tên của đối phương mà nhớ ra người này là ai.
Vương Cảnh Trừng, hiện tại là ngôi sao tuyến 3, tương lai là minh tinh lưu lượng, nổi tiếng khắp cả nước, thật sự là một hiện tượng idol, từng gây ra cơn sốt săn đuổi ngôi sao, nam minh tinh hạng nhất, hình mẫu đàn ông khiến biết bao cô gái mê mẩn.
Nhưng vấn đề là bọn họ có quen nhau sao...?
Lâm Dật lục tung trí nhớ, cố gắng tìm ra một ký ức nào đó giống như vậy.
Tuy nhiên đối phương thật sự xa lạ đối với anh, ký ức trong đầu lại xa quá, anh hồi tưởng một lúc lâu nhưng vẫn không nhớ mình và đối phương đã quen nhau như thế nào, cũng như chẳng biết mối quan hệ giữa cả hai là gì mà bên kia lại nhiệt tình giới thiệu cơ hội thử vai cho anh.
...
Hình như mình nhớ mang máng là người này sẽ đảm nhận tuyến nhân vật lạnh lùng ít nói EQ cao và bùng nổ trong lòng khán giả thì phải?
Thiết lập của thần tượng quả nhiên chỉ được dùng để phá nát hi vọng.
Điện thoại rung lên, Lâm Dật liếc nhìn thời gian địa điểm và nhân vật thử vai trên tin nhắn, ba chữ "Cảnh Cung Trầm" đột nhiên đập vào mắt anh.
Lâm Dật ngây người, nếu anh nhớ không lầm thì bộ phim này chính là bước ngoặt khiến cho đối phương trở nên nổi tiếng.
"Cảnh Cung Trầm" không chỉ khiến Lâm Dật bùng nổ, ngay cả những vai phụ lúc ấy cũng lập tức hot lên, tất nhiên cuối cùng chỉ có Vương Cảnh Trừng là được mọi người nhớ mãi.
Lâm Dật sửng sốt nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn, tim anh đập rất nhanh, giống như nhìn thấy một cơ hội đã từng bị bỏ lỡ lại đột nhiên trở về tay của mình.
Nếu tôi...
"Tam gia gọi cậu kìa." Bạch Chính Khanh vội vã đẩy cửa ra nói.
Lâm Dật giật mình bừng tỉnh, từ trong mộng trở về hiện thực, anh lộ vẻ mặt do dự rõ ràng.
Bạch Chính Khanh nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Dật một lần nữa thể hiện vẻ chần chừ mà y đã rất quen thuộc gần đây, khóe mắt không khỏi giật giật mấy cái, đơn giản túm anh ra khỏi cửa rồi thẳng thừng đi một mạch đến phòng làm việc.
Y đưa tay gõ cửa.
"Tam gia, ngài Lâm đến rồi ạ."
Trong phòng làm việc yên tĩnh một lúc, sau đó một giọng nam trầm thấp vang lên: "Mời vào."
"Cù Quân..." Âm thanh tràn ra rất khẽ, khơi gợi ánh mắt ngạc nhiên từ người ngồi đối diện.
Chắc là nghĩ rằng người nọ vẫn bất mãn nên Bạch Chính Khanh hơi cau mày, y nghiêng người về phía trước, mang theo cảm giác áp bức bao phủ lấy người trước mặt: "Ngài Lâm, ngài vừa nói gì ạ?"
Lâm Dật đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt giống như vô cùng khiếp sợ, khiến cho Bạch Chính Khanh không khỏi dừng lại động tác. Nhìn bộ dạng của Lâm Dật lúc này, y bất chợt ngả người về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, vừa vặn quan tâm nói: "Có vẻ như trạng thái của cậu đang không được tốt lắm nhỉ..."
Yết hầu của Lâm Dật khẽ nhúc nhích, thế giới trước mắt trở nên rõ ràng trở lại, anh có thể cảm nhận được trán mình tiết ra một chút mồ hôi, sau đó vô thức đưa tay sờ vào túi áo. Không tìm được khăn tay lụa, lúc này anh mới mờ mịt nhìn Bạch Chính Khanh đang dán mắt vào mình.
Y nở một nụ cười vừa phải, bình tĩnh nhìn anh chăm chú, để lộ ra một vẻ hờ hững xa lạ.
Lâm Dật nhận thấy tình hình có gì đó không ổn.
Anh ổn định tinh thần lại, lẳng lặng đánh giá hoàn cảnh mới tinh này một vòng.
Một căn phòng nhỏ hẹp với cánh cửa phòng ngủ đã được đóng kín, trên tường treo một tấm áp phích của anh —— nói là áp phích chứ thật ra là một tấm ảnh phóng đại trong bộ phim mà anh đóng, kỷ niệm lần đầu vào vai nam phụ của anh.
Tuy đó chỉ là một cái web drama kém chất lượng, chẳng có nhiều lời thoại cho vai phụ chút nào.
Nhưng đối với anh lúc đó, tất nhiên nó là một kỷ niệm đáng để ghi nhớ thật lâu —— nó đã từng cổ vũ anh một mình tiến lên trên con đường này, song đến cuối cùng lại bị anh tự tay ném vào thùng rác.
Tấm áp phích mới tinh, không có dấu vết bị năm tháng ăn mòn, dừng lại ở khoảnh khắc được anh dán lên trong sự bồi hồi thấp thỏm. Trên tấm áp phích, đôi mắt trong suốt của anh ôm lấy những giấc mộng, tỏa sáng rực rỡ trước ống kính.
Lâm Dật cảm thấy hơi hoảng hốt trong sự hỗn loạn giữa không gian và thời gian, nhất thời không thể xác định được rốt cuộc mình đang ở đâu cũng như đang ở thời điểm nào.
Tầm mắt mờ mịt của anh lướt qua Bạch Chính Khanh đang có phần cảnh giác, sau đó lại rơi vào một thứ đặt trước mặt mình. Đó là một xấp giấy đã được lật đến trang cuối cùng, phía trên là từng nét bút vô cùng mạnh mẽ viết tên của anh.
Cảm giác hoảng hốt dần dần tiêu tán, đôi chân lơ lửng trên không cũng rơi xuống đất, nhịp tim trở nên bình ổn lại, cung cấp cho anh vừa đủ sức lực để vươn tay lật xấp giấy về trang đầu tiên.
[Hợp đồng trợ lý].
Lâm Dật nở nụ cười, anh khẽ vuốt ve bốn chữ này, vừa có chút hoài niệm lại vừa có chút căm phẫn, thế nhưng những cảm xúc đó cuối cùng lại bị sự vui mừng thay thế.
Giữa hai đầu lông mày của Bạch Chính Khanh xuất hiện vài nếp gấp nhàn nhạt, y rất không hài lòng đối với sự mất tập trung kia của đối phương, lần thứ hai lên tiếng nhắc nhở: "Ngài Lâm, ngài đã nắm được những gì tôi vừa nói với ngài chưa ạ?"
Lâm Dật giương mắt nhìn y, con ngươi đen kịt không nhìn thấy ánh sáng.
Vẻ mặt quen thuộc khiến cho Bạch Chính Khanh vô thức rũ mắt để né tránh tầm mắt ấy, sau khi phản ứng lại người trước mắt là ai thì y lại nhanh chóng giương mắt lên nhìn. Ánh mắt vừa rồi của Lâm Dật dường như chỉ là ảo giác của y, thời điểm nhìn lại lần nữa, Lâm Dật vẫn mang một bộ dạng không dám gọi dạ bảo vâng như trước.
Suýt nữa thì mình đã tưởng bản thân nhìn thấy bóng dáng của Tam gia trên người cậu ta...
Bạch Chính Khanh đưa tay đẩy kính lên, nghiêm túc đánh giá Lâm Dật một lần nữa.
Lâm Dật nhớ lại những gì đối phương đã nói trước khi đưa mình đến gặp Cù Quân, anh không nhớ cuộc đối thoại lúc ấy khuất nhục và đầy phẫn nộ đến thế nào, thế nhưng anh nhớ rõ tâm trạng của mình lúc đó —— nỗi căm tức không có nơi nào để trút giận, thất vọng với bản thân, cũng căm thù một Cù Quân chưa từng gặp mặt.
Anh nở nụ cười, lúm đồng tiền bên má lõm xuống, khiến cho khí chất của anh dường như trở nên thuần khiết hơn.
Ngoại hình của Lâm Dật không tính là xuất sắc —— ít nhất là không hề xuất sắc trong ngành mà anh dấn thân, nhưng hơn người ở chỗ vẻ ngoài sạch sẽ, không sắc sảo cũng không hề lo lắng. Nụ cười của anh vô cùng thanh thuần, tựa như một thiếu niên trong ký ức, thân thể cao gầy đứng đó thật lâu, không biết nhân gian ưu sầu, cũng không nhìn thấy thế gian khổ sở.
Giống như một thiếu niên sạch sẽ đơn thuần của mối tình đầu, gợi cho người ta nhớ đến một mối tình ngây thơ khờ dại.
Khi làn sóng "Mối tình đầu của anh ấy" nổi lên Weibo, công ty của Lâm Dật cũng muốn đưa anh ra mắt. Vốn dĩ bọn họ cho rằng chỉ cần dựa vào ngoại hình này của anh, kể cả khi anh đứng bất động đi nữa thì vẫn có thể hot.
Nhưng có ai nghĩ bọn họ sẽ xui như vậy đâu, Lâm Dật chưa kịp hot đã bị bôi đen đầy người, không có nhiều fan hâm mộ, drama tràn ngập khiến cho Lâm Dật phải trì hoãn mãi, trở thành một ngôi sao nhỏ tuyến 38 như bây giờ.
Bạch Chính Khanh bị nụ cười của anh làm cho ngây ngẩn, y đẩy kính lên, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều: "Tính tình của Tam gia rất tốt..."
Xạo đi, Cù Quân vui buồn thất thường, tính tình của hắn tệ hại kinh khủng.
"Chỉ cần ngài ngoan ngoãn nghe lời một chút thì ngài ấy sẽ không gây khó dễ với ngài đâu ạ."
Lâm Dật cẩn thận suy nghĩ, câu này không tính là nói dối, bởi vì hắn... thật sự không thể xem như gây khó dễ với anh được.
"Hơn nữa, lý tưởng của ngài không phải là trở thành ngôi sao ư?" Bạch Chính Khanh không biểu lộ ý tứ gì thừa thãi, gần như y chỉ nở một nụ cười lễ phép, không nhanh không chậm nói: "Tam gia có thể giúp ngài thực hiện lý tưởng của mình."
Lâm Dật ngẩn ra, Bạch Chính Khanh nhận ra sự khác thường của anh, y có chút phiền muộn lặp đi lặp lại những lời này thêm vài lần, song bộ dạng của đối phương vẫn không quyết đoán được.
Ánh mắt của y nhìn chằm chằm vào Lâm Dật, thu hồi giọng điệu khách sáo giả dối kia, lộ ra một chút mất kiên nhẫn: "Hợp đồng cũng đã ký rồi, nếu ngài cứ tiếp tục thế này thì có hơi..." Sự kiềm chế duy nhất còn sót lại khiến y không tiếp tục nói nốt.
Lâm Dật xoa xoa ấn đường, lúc này anh cảm thấy Bạch Chính Khanh có phần xa lạ.
Những chuyện anh vốn đã quên đột nhiên lại bị đánh úp, bị đoàn phim từ chối, không tìm được công việc tiếp theo, từ túng quẫn đến nợ nần, vấp phải trắc trở, bị chế giễu là "thanh cao", rồi lại có người "hảo tâm" nhắc đến bản hợp đồng bị từ chối lúc trước...
Mọi thứ đã xảy ra quá lâu, anh từng cho rằng mình đã quên mất, thế nhưng khi trở lại thời điểm này thì chúng vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.
Suýt nữa thì anh đã quên rằng mình cũng từng ngông nghênh từ trong xương tủy, không chịu khuất phục, và sau đó...
Lần này Lâm Dật nghiêm túc quan sát đối phương. Có lẽ cho đến bây giờ anh vẫn chưa từng hiểu được vị trợ lý đặc biệt mang họ Bạch này.
Bạch Chính Khanh có chút phát cáu trước ánh mắt đánh giá kỹ lưỡng của anh, y đẩy kính lên che giấu ngọn lửa vô cớ trong lòng, sau đó thúc giục: "Cậu suy nghĩ xong chưa?"
Lâm Dật gật đầu một cách vô trách nhiệm.
Anh đáp ứng rất thoải mái, hoàn toàn mâu thuẫn với bộ dạng không quả quyết vừa rồi của mình. Bạch Chính Khanh nhìn chòng chọc vào anh vài giây, từ bỏ ý định cảnh cáo anh một lần nữa —— dù sao thì cậu ta cũng sẽ sớm học được cách lấy lòng Tam gia thôi.
Y đứng dậy bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa nhân tiện nói: "Tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ Tam gia bên kia, quần áo của cậu đã chuẩn bị xong hết rồi, lúc đó cậu chỉ cần thay là được."
Lâm Dật đứng dậy, anh nhìn thoáng qua bản hợp đồng trên bàn, do dự hai giây rồi cầm lấy.
Bạch Chính Khanh liếc nhìn thứ trong tay anh, y không mở miệng, bước thẳng đến chỗ chiếc ô tô màu đen đặc biệt gây chú ý đang đậu trong tiểu khu.
...
"Tối nay Tam gia bận nên có thể ngài ấy sẽ về muộn một chút, cậu ở đây chờ ngài ấy đi." Bạch Chính Khanh đưa Lâm Dật đã tắm gội sạch sẽ vào phòng, sau đó y vội vàng rời khỏi.
Lâm Dật đối với nơi này không quen thuộc lắm, anh có chút mới lạ nhìn những vật dụng gần như mới tinh, dễ dàng đưa ra kết luận: Cù Quân không thường xuyên đến nơi này.
Anh đặt bản hợp đồng sang một bên, đưa mắt nhìn chiếc giường lớn vô cùng bắt mắt, nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt của bọn họ, ký ức hơi mơ hồ, thế nhưng anh nhớ mang máng là ở trong phòng làm việc.
Xem ra trợ lý đặc biệt Bạch không hiểu rõ suy nghĩ của Cù Quân rồi.
Lâm Dật ngồi trên sô pha không có việc gì làm, anh đơn giản lấy điện thoại ra, hơi lọng cọng sử dụng điện thoại đời cũ, sau đó phát hiện vào thời điểm này anh cũng chẳng có nhiều bạn bè.
Lâm Dật lần lượt nhấp vào các ứng dụng xã hội, hầu hết chúng đều trống rỗng khác thường, vốn dĩ anh còn có một người đại diện nhưng công ty kinh tế mà anh ký hợp đồng cách đây không lâu đã đóng cửa.
Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng anh mới là người làm liên lụy đến đối phương.
Cho nên bây giờ anh thậm chí còn không có nổi thông tin liên lạc của người đại diện, điều này khiến cho những cuộc trò chuyện bị bỏ lỡ trong danh bạ gần đây dễ thấy hơn phần nào.
Lâm Dật suy nghĩ một lúc, nhất thời không thể nhớ được số điện thoại này của ai, may mà anh đã lưu đối phương vào trong danh bạ, xem ghi chú chắc là sẽ biết...
"Vương tuyến 3 không quen biết"
Lâm Dật nhìn chằm chằm vào ghi chú mình ghi cho đối phương, anh rơi vào trầm tư, tuy đã nắm được thông tin rõ ràng nhưng nó vẫn chẳng giúp anh khơi gợi ký ức về người nọ.
Có vẻ như chúng ta không quen nhau lắm nhỉ.
Vương-không quen lắm-tuyến 3 gọi cho anh.
Lâm Dật trượt tay cúp máy.
Đối phương lại gọi đến lần nữa, lần này Lâm Dật không trượt tay nên anh nhấn trả lời cuộc gọi.
"Lâm Dật? Lâm Dật? Anh có nghe thấy không?" Nghe thì nghe đó... Nhưng cậu là ai vậy?
Lâm Dật không hề có chút hoảng loạn nào đối với việc mình được tái sinh, bây giờ chẳng hiểu sao lại có chút luống cuống, anh ho khan một tiếng bảo: "Tôi nghe thấy rồi."
Đối phương không phát hiện sự khác thường của Lâm Dật, hoặc có lẽ là do Lâm Dật vẫn luôn mang bộ dạng lạnh lùng xa cách như thế, cho nên cậu nói rất nhiệt tình: "Bộ phim em đang đóng gần đây đang thiếu người cho một vai nhỏ, em đề cử anh với đạo diễn rồi, anh đến thử xem sao. Đây là chế tác lớn chứ không phải những đoàn phim hạng ba đâu, anh cứ diễn tốt một chút, nói không chừng có thể đổi vận đó..."
Đầu dây bên kia lải nha lải nhải, Lâm Dật mờ mịt lấy điện thoại ra, anh nhìn ghi chú trên màn hình một lần nữa để chắc chắn mình không nhìn lầm, Vương tuyến 3 không quen biết, sau đó mới lại dán điện thoại lên bên tai, trong lòng vô cùng khó hiểu —— nếu đã không quen Vương tuyến 3 thì tại sao đối phương lại cho anh cơ hội thử vai này?
"Anh có đang nghe em nói không?" Giọng nói của đầu dây bên kia tràn đầy sức sống... lẫn xa lạ, Lâm Dật thật sự không thể tìm ra dù chỉ một chút thông tin nhỏ nhất về đối phương trong trí nhớ.
"Tôi nghe thấy rồi." Giọng của Lâm Dật có chút khô khốc nhưng vẫn rất bình tĩnh: "Cậu..."
"Cảnh Trừng, đạo diễn gọi cậu kìa, cậu đang gọi cho ai vậy?" Một giọng nữ đột nhiên chen vào, người đàn ông tên Cảnh Trừng hiển nhiên rất căng thẳng, cậu vội vàng nói: "Không nói nữa, chút nữa em gửi tin nhắn cho anh, anh nhớ là phải đến đó."
Giọng nữ có chút nghi hoặc: "Cậu bảo ai đến..."
Điện thoại bị ngắt kết nối, Lâm Dật cũng từ tên của đối phương mà nhớ ra người này là ai.
Vương Cảnh Trừng, hiện tại là ngôi sao tuyến 3, tương lai là minh tinh lưu lượng, nổi tiếng khắp cả nước, thật sự là một hiện tượng idol, từng gây ra cơn sốt săn đuổi ngôi sao, nam minh tinh hạng nhất, hình mẫu đàn ông khiến biết bao cô gái mê mẩn.
Nhưng vấn đề là bọn họ có quen nhau sao...?
Lâm Dật lục tung trí nhớ, cố gắng tìm ra một ký ức nào đó giống như vậy.
Tuy nhiên đối phương thật sự xa lạ đối với anh, ký ức trong đầu lại xa quá, anh hồi tưởng một lúc lâu nhưng vẫn không nhớ mình và đối phương đã quen nhau như thế nào, cũng như chẳng biết mối quan hệ giữa cả hai là gì mà bên kia lại nhiệt tình giới thiệu cơ hội thử vai cho anh.
...
Hình như mình nhớ mang máng là người này sẽ đảm nhận tuyến nhân vật lạnh lùng ít nói EQ cao và bùng nổ trong lòng khán giả thì phải?
Thiết lập của thần tượng quả nhiên chỉ được dùng để phá nát hi vọng.
Điện thoại rung lên, Lâm Dật liếc nhìn thời gian địa điểm và nhân vật thử vai trên tin nhắn, ba chữ "Cảnh Cung Trầm" đột nhiên đập vào mắt anh.
Lâm Dật ngây người, nếu anh nhớ không lầm thì bộ phim này chính là bước ngoặt khiến cho đối phương trở nên nổi tiếng.
"Cảnh Cung Trầm" không chỉ khiến Lâm Dật bùng nổ, ngay cả những vai phụ lúc ấy cũng lập tức hot lên, tất nhiên cuối cùng chỉ có Vương Cảnh Trừng là được mọi người nhớ mãi.
Lâm Dật sửng sốt nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn, tim anh đập rất nhanh, giống như nhìn thấy một cơ hội đã từng bị bỏ lỡ lại đột nhiên trở về tay của mình.
Nếu tôi...
"Tam gia gọi cậu kìa." Bạch Chính Khanh vội vã đẩy cửa ra nói.
Lâm Dật giật mình bừng tỉnh, từ trong mộng trở về hiện thực, anh lộ vẻ mặt do dự rõ ràng.
Bạch Chính Khanh nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Dật một lần nữa thể hiện vẻ chần chừ mà y đã rất quen thuộc gần đây, khóe mắt không khỏi giật giật mấy cái, đơn giản túm anh ra khỏi cửa rồi thẳng thừng đi một mạch đến phòng làm việc.
Y đưa tay gõ cửa.
"Tam gia, ngài Lâm đến rồi ạ."
Trong phòng làm việc yên tĩnh một lúc, sau đó một giọng nam trầm thấp vang lên: "Mời vào."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương