Ai Dắt Em Qua Nỗi Đau

Chương 27



Bé Nguyên Thảo chỉ ao ước Noel này sẽ được đi chơi với cả ba lẫn mẹ

Hoàn thành xong công việc, Tâm Lan mang một số giấy từ chứng nhận thai sản trình lên phòng giám đốc nhân sự và chuẩn bị về sớm hơn mọi ngày. Cô điện thoại về nhà nói với bà Xuân cứ đi tập thể dục buổi chiều cùng những người già trong khu phố cho thoải mái, cô sẽ tự đón bé Nguyên Thảo và đưa nó đi ăn tối ở ngoài. Bà Xuân dặn hai mẹ con cô nên về nhà sớm bởi thời tiết đang giáp ngày Giáng sinh nên rất lạnh… Tâm Lan chợt thấy sống mũi mình cay cay. Cô vội vã chào bà rồi cúp máy.

Mùa Noel năm nay, cô sẽ ấm áp và hạnh phúc bên những đứa con, người mẹ già và cả gia đình em trai nữa…

Tâm Lan vịn tay vào cổng sắt nhìn đám trẻ con đang chơi đùa ngoài sân trường. Cả tuần nay, việc đưa đón bé Nguyên Thảo đi học cô đều trông cậy cả vào bà Xuân hoặc vợ chồng cậu Lộc. Việc đứng ngắm nhìn con mình vui vẻ nô đùa với đám bạn hay ngồi nghiêm chỉnh trước bàn học nghe cô giáo giảng bài là điều hạnh phúc nhất của những người làm mẹ. Vậy mà thời gian qua, những sai lầm của người lớn đã để ảnh hưởng không nhỏ tới cuộc sống và sự phát triển của đứa bé. Tâm Lan tự trách mình là người mẹ không tốt.

Nhưng Tâm Lan không tài nào tìm thấy bóng dáng bé Nguyên Thảo ở đâu trong đám trẻ mỗi lúc một thưa dần kia? Những bậc phụ huynh vẫn tươi cười vui vẻ sau một ngày làm việc cực nhọc khi được nghe đứa trẻ của mình huyên thuyên nói về việc học và những người bạn của nó.

Một linh cảm xấu bắt đầu len lỏi vào suy nghĩ của cô. Tâm Lan lập tức đẩy cửa để tìm gặp giáo viên chủ nhiệm của con gái. Cô giáo trẻ tỏ ra vô cùng lo lắng khi đã để cho người phụ nữ lạ đón Nguyên Thảo. Chỉ còn lại một mảnh giấy với những dòng chữ ghi vội vàng cùng cái tên và số điện thoại lạ hoắc… Nhưng cô biết, không phải ai khác ngoài Trịnh Kiều Thanh.

Nỗi lo lắng, hoang mang xen lẫn cả sự căm giận như hút kiệt không khí xung quanh nơi cô đang đứng. Cô giáo trẻ vội vàng chạy đi lấy nước lọc và rối rít xin lỗi cô, đồng thời định cầm điện thoại để gọi cho công an nhưng Tâm Lan đã kịp ngăn cản:

- Không sao đâu em. Chị biết người phụ nữ đó là ai. Cô ta là bạn của anh Hoàng Minh. Bé Nguyên Thảo sẽ ổn thôi mà.

- Dạ vâng. Em cũng nghe cô ta nói thế. Cô ta còn cho bé Nguyên Thảo xem bức hình chụp chung với anh Hoàng Minh nữa. Em thật sự xin lỗi chị và gia đình.

- Em đừng quá lo lắng. Gia đình chị biết phải làm gì.

Tâm Lan cố đẩy những linh cảm tồi tệ nhất sang một bên để trấn an cảm xúc của mình. Cô rời khỏi lớp học và tìm điện thoại gọi điện cho Hoàng Minh nói rõ sự việc. Anh yêu cầu cô hãy đứng ở đấy cho đến khi anh tới nơi. Tâm Lan đồng ý và dặn anh không được điện thoại cho bất kỳ người thân nào trong nhà để họ phải lo lắng.

Bóng tối bắt đầu chiếm lĩnh hết không gian. Những dàn điện nhấp nháy, những ông già Noel đỏ rực hay những cây thông cao lớn bắt đầu cất lên những giai điệu vui nhộn mừng năm mới sắp sang. Cơn gió chiều tối muộn thổi cuộn tới khiến Tâm Lan lạnh run rẩy. Cô nép mình dưới gốc thân cây ven đường, miệng không ngừng gọi tên con…

Hoàng Minh quỵ hẳn gối xuống trước mặt nơi cô đang ngồi. Tay anh nâng gương mặt của cô lên thì thầm hỏi:

- Em ổn chứ? Anh xin lỗi.

- Trả con gái lại cho em. Hãy trả bé Nguyên Thảo lại cho em.

Tâm Lan ngẩng đầu nhìn anh. Khuôn mặt cô tái nhợt đi vì lạnh, vì sợ, vì đau. Đôi tay cô nắm chặt lại và đấm thùm thụp vào ngực Hoàng Minh.

- Được rồi. Được rồi. Chúng ta sẽ cùng đi tìm con gái. Đứng lên nào.

Hoàng Minh kéo cô đứng dậy và lên xe. Anh hoàn toàn không nghĩ được Kiều Thanh có thể đưa con bé đi đâu. Điện thoại của cô ta thì hoàn toàn nằm ở ngoài vùng phủ sóng. Anh nghiêng mình nhìn sang Tâm Lam, dường như vẻ mệt mỏi như đã thấm sâu vào cơ thể cô. Làn da nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng vẫn đang cố tìm kiếm hai bên đường. Anh đưa tay kéo cô về phía mình.

- Sẽ không sao đâu. Kiều Thanh sẽ không làm hại con bé đâu. Hãy tin anh!

Tâm Lan im lặng và ngả đầu vào vai anh. Phản ứng yếu ớt của cô lúc này chỉ là những tiếng thở dài.

Lời nói “Hãy tin anh!” làm Tâm Lan bật cười. Nhưng cô còn biết làm gì hơn ngoài điều đó? Bởi vì anh đã từng hứa, anh mãi mãi vẫn là ba của đứa bé cơ mà?

- Nếu con không ăn, con sẽ bị đói, bị bệnh thì sao? Ngoan nào! Nghe lời cô và ăn một chút đi.

Kiều Thanh vẫn ngọt ngào dỗ dành bé Nguyên Thảo nhưng con bé chỉ rơm rớm nước mắt nghĩ khi nghĩ mình đang bị bắt cóc như những đứa bé trên ti vi. “Nhưng người bắt cóc mình không xấu xa và dữ dằn như những người mặc quần áo đen và bịt mặt trên ti vi. Cô ấy còn mua đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp cho mình nữa. Cô ấy không bịt miệng mình, không đánh mình, không nhốt mình vào một nhà kho có tiếng chuột kêu và những con gián bẩn thỉu bò lổm ngổm”. Nghĩ vậy, bé Nguyên Thảo thu mình ngồi vào góc phòng, đôi mắt vẫn tròn to và lí nhí ở cổ họng.

- Cô là ai? Sao cô không đưa con về với ngoại? Sao cô lại nói dối con và cả cô giáo nữa?

- Ngoan nào. Từ nay con sẽ ở với cô và ba Minh. Cô sẽ đưa con đi học. Cô sẽ nấu cơm cho con ăn. Bộ con không thích à?

- Thế ai ở với mẹ Lan hả cô?

- Mẹ Lan ở với bà ngoại.

- Không. Con không thích ở với cô. Con ghét cô!

Dứt lời, Nguyên Thảo hất ngược tô bún Kiều Thanh đang đưa tới cho cô bé và đứng dậy bỏ sang chỗ khác ngồi. Nét mặt Kiều Thanh lúc này trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết… Nhưng cũng chính lúc đó, hình ảnh hai mẹ con người phụ nữ chiều nay đã giúp cô hiểu được sự dịu dàng, ân cần của người mẹ là như thế nào. Cô tiến đến bên khung cửa sổ, ngồi xuống cạnh con bé. Nó không thèm nhìn cô dù chỉ là một cái liếc xéo sang bên.

- Muộn thế này mà cô không về nhà cô ạ? Mẹ cô sẽ lo lắng và đi tìm cô đó. Nhất định mẹ cô sẽ đánh đòn cô. – Nguyên Thảo hồn nhiên nói. Con bé vẫn không quay sang phía Kiều Thanh ngồi mà chỉ nhìn chằm chằm xuống khung cảnh giáp ngày Noel của thành phố. – Mẹ Tâm Lan của con nhất định đang rất lo lắng. Cả ngoại của con đang bị bệnh phải nằm ở nhà không có ai đi mua thuốc. Rồi thằng Khánh con nhà cậu Lộc không có người chơi cùng nó sẽ khóc cho mà coi.

Nguyên Thảo tỏ ra là đứa bé không biết sợ hãi. Con bé rất can đảm và bản lĩnh. Nó không khóc lóc, không vòi vĩnh như những đứa trẻ khác… những điều này khiến Kiều Thanh có chút bối rối.

- Con không muốn cô làm mẹ của con ư?

- Không. Con có mẹ Tâm Lan và ba Hoàng Minh là đủ rồi ạ.

- Nhưng ba Minh và mẹ con đã chia tay. Cô và ba Minh sẽ cưới nhau trong thời gian tới. Lúc đó, con sẽ ở với ba Minh và con sẽ là con gái của cô.

- Và nếu cô có em bé. Con giống như cô Tấm phải ở với dì ghẻ ạ?

- Cô…

Kiều Thanh ôm chầm bé Nguyên Thảo vào lòng mặc cho nó đang cố giãy giụa và đẩy người cô ra. Cô đang làm việc gì thế này cơ chứ? Cô cho nó ăn ngon, mua đồ chơi đẹp và không nhốt nó lại… Tất cả những điều đó có nghĩa lý gì khi nó đã biết cô bắt cóc nó? Cô không đánh chửi nó mà trái lại, cô còn dỗ dành nó, cô muốn đưa nó đi tắm rửa… Nhưng việc làm đấy đâu thể đánh đổi được việc: “Hãy gọi cô bằng mẹ một lần đi con!” bởi vì cô đâu phải mẹ của nó? Nó đã sắp bước vào lớp một, nó đã biết lo lắng cho người thân, thậm chí nó còn nhắc nhở cô sao không về với mẹ khi trời đã tối… Cô đang làm gì thế này?

- Con ngủ đi không trễ. Sáng sớm mai cô sẽ đưa con về nhà mẹ Tâm Lan.

- Con không tin lời cô nữa. Con biết cô chỉ toàn nói dối con.

Kiều Thanh im lặng. Cô không sinh ra con bé. Cô không nhìn con bé lớn lên mỗi ngày. Từng đêm về, cô không lắng nghe nó kể lể chuyện trường lớp hay đưa nó đi nhà sách mua nhiều truyện cổ tích để đọc trong đêm khuya. Cô không hiểu tính cách của con bé. Cô cũng chưa bao giờ chuẩn bị tâm lý sẵn sàng làm mẹ ngoại trừ cái ước muốn được sở hữu đứa trẻ này. Cô khóc thét lên và chạy vào toilet. Chẳng lẽ cô đứng nguyên đó và khóc để con bé dỗ dành mình như một đứa trẻ hay sao?

Ngay lập tức, Nguyên Thảo cũng rón rén đeo ba lô vào và chạy lại cạy cửa. Nó cố rướn đôi chân lên để với tới ổ khóa. Phải rất khó khăn, con bé mới có thể mở được khóa cửa và chạy thoát. Nguyên Thảo cứ thế chạy hồng hộc theo lối cầu thang bộ. Vừa chạy vừa khóc: “Mẹ Lan ơi!” .

Cô lễ tân hỏi gì Nguyên Thảo cũng không nói. Con bé sợ cô ta sẽ bắt nó để trả lại cho người phụ nữ đang khóc thét lên ở phòng toilet trên lầu. Nguyên Thảo chạy dọc theo con đường Sài Gòn hoa lệ lấp lánh ánh điện và thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên các tòa nhà cao ốc… Nó không biết đây là đâu. Nó thấy tòa nhà này thật giống với nơi mà nó từng đến. Nó thấy hàng cây xanh kia cũng khá quen thuộc khi từng chiều ngoại dắt nó đi học về qua đây. Nhưng cửa hàng quần áo này và quán ăn đông đúc người kia lại chẳng gợi cho nó một chút kí ức nào trong trí nhớ. Nó khóc vì biết mình đang bị lạc đường.

Nguyên Thảo nhìn thấy những bà mẹ hay các ông bố dắt trẻ con đi mua sắm dịp Noel về. Những ông già Noel vẫn vui cùng điệu nhảy trước các quầy bán thú bông hay những quán thức ăn đồ uống. Bé Nguyên Thảo khóc tức tưởi rồi ngồi thụp xuống chiếc ghế đá ven đường sau nhiều phút chạy không kịp thở.

- Con muốn mua thêm một chiếc mũ nữa. – Đứa bé gái chừng bằng tuổi nó đang cố vòi vĩnh.

- Mẹ con mình mua hai chiếc mũ là đủ rồi. Đi về thôi con. Trời khuya sẽ lạnh lắm. – Bà mẹ vẫn cố ngăn cản. Không phải vì bà không đủ tiền để mua thêm một chiếc mũ nữa mà bà cảm thấy ngực mình đang đau nhói.

- Con mua mũ cho ba. Noel này con ước ba sẽ về và đưa mẹ con mình cùng đi dạo phố.

Bất ngờ, người mẹ đánh vào mông đứa con một cái rất đau rồi bế bổng bé gái lên và đi về con đường phía trước. Bé Thảo tròn mắt dõi theo rồi quay lại nhìn người bán hàng và những vị khách khác đang ở trước mặt. Con bé mở ba lô lôi ra một ít tiền lẻ cùng những đồng xu đã cũ. Nó đưa cho người bán hàng:

- Chú ơi. Số tiền này có đủ để mua ba chiếc mũ không ạ?

Người bán hàng vội chau mày và nhận lấy một một nắm tiền lẻ từ con bé. Số tiền không đủ nhưng đôi mắt đỏ hoe của con bé khiến anh ta suy nghĩ lại. Dù sao thì anh ta cũng đã bán với giá khá cao cho những vị khách khác nên bây giờ vừa bán vừa tặng cô bé này cũng chẳng sao. Vừa nhận lấy ba chiếc mũ màu đỏ, bé Thảo vừa gặng hỏi:

- Chú ơi! Chú cho con hỏi, con mua mũ rồi thì gặp ông già Noel ở đâu để nói điều ước của mình ạ?

- Ở kia. – Người đàn ông chỉ về phía những anh chàng hóa thân vào vai ông già Noel đang múa hát trước cửa hàng. – Mà không cần đi xa thế đâu con. Phía sau con đang đứng cũng có một ông gia Noel đó.

Bé Thảo ngơ ngác quay người lại. Cô bé nghển cổ lên nhìn. Đó là một ông già Noel cao lớn, cái bụng to béo và bộ râu trắng xóa. Ông già Noel đang đứng ngay phía sau và đưa bàn tay đeo găng màu trắng lên cao vẫy vẫy chào.

Bé Nguyên Thảo chun chun mũi:

- Con chào ông già Noel ạ. Ông có thể giúp con biến điều ước thành sự thật được không?

- Tất nhiên là có. Bởi ông tin con là đứa trẻ ngoan. – Ông cười hiền và từ từ cúi người xuống thấp để con bé dễ chạm được vào bộ râu trắng như cước của mình.

- Hàng tuần con đều nhận được phiếu bé ngoan, ông ạ. – Nguyên Thảo vừa giữ khư khư ba chiếc mũ vừa vui vẻ chuyện trò với ông già Noel.

- Nhưng trước tiên con phải về nhà đã. Trời tối rồi. Trẻ con lang thang ở ngoài đường là rất xấu. – Ông già Noel cười hóm hỉnh và dắt tay con bé tránh xa khỏi đám đông đang chen lấn mua đồ.

- Con bị bắt cóc. Và con đã chạy trốn được để ra đây. Giờ con ước mình sẽ được gặp ngoại, ngoại con đang bị ốm. Nhưng con không nhớ đường về nhà.

- Đi nào. Đừng có khóc…

Bé Thảo ngoan ngoãn nghe theo lời ông già Noel. Con bé tin ông già Noel trong những câu chuyện mà mẹ Tâm Lan thường hay kể là có thật. Nó cũng đang phân vân rằng không biết mình có nên tham lam và ngỏ ý xin ông một lời ước nữa hay không?
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...