Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 50: 1. Thế Giới Yêu Quái 42



Thẩm Tiêu nói: “Thanh Điểu tộc xuất thân từ Linh Sơn, cùng thuộc yêu thú như Lâm Uyên. Nghe đồn người Thanh Điểu tộc mang huyết mạch Phượng Hoàng, cực kỳ cao quý, lại giỏi ca múa, thường xuyên đi khắp nhân gian truyền xướng các loại ca dao.”

An Dao cười cười: “Đúng vậy, nhưng mấy năm nay xung quanh chiến loạn liên tục, ca dao có thể ghi lại càng ngày càng ít.”

Thẩm Tiêu nhớ lại những gì mình đã trải qua mấy năm nay, cũng không khỏi thấp giọng cảm thán: “Đúng vậy, ca dao Thanh Điểu càng ngày càng ít nghe.”

An Dao hỏi hắn: “Thẩm đạo trưởng từng gặp đồng tộc của tôi chưa?”

Thẩm Tiêu trầm mặc một hồi, chậm rãi lắc đầu: “Chưa từng.”

An Dao lại cười: “Vừa rồi nghe giọng anh quen thuộc, cho rằng anh từng nghe đồng tộc của tôi hát.”

Thẩm Tiêu vẫn trầm mặc như cũ.

Hắn bình thường nói cũng không tính là nhiều, nhưng cũng không đến mức giống như bây giờ toàn bộ đều buồn bực.

Thời Tiện Ngư đi theo sau hai người này, mơ hồ ngửi được mùi bát quái.

Ánh mắt của cô liếc đến thanh kiếm sau lưng Thẩm Tiêu, nhớ rõ Kiếm Tuệ là dùng mấy sợi lông vũ làm thành, hiện tại chuôi kiếm lại trụi lủi, không có bất kỳ trang sức nào.

Trong lòng Thời Tiện Ngư miên man bất định, thế nhưng không biết đáp án, lòng hiếu kỳ giống như con mèo nhỏ cào trong lòng, khó chịu đến mức ngay cả tay đau cô cũng đã quên.

…………

Đi được một đoạn trong rừng cây, bọn họ đi tới sơn cốc theo như lời An Dao, nơi này cảnh sắc kỳ mỹ, các loại hoa dại đua nhau nở rộ trên sườn núi, phản chiếu trời xanh mây trắng như một bộ vải vẽ tranh muôn hồng nghìn tía, mấy đội binh lính đang cõng giỏ trúc đào bới thảo dược hữu dụng, mà vị trí địa thế cao hơn một chút, có một đội kỵ binh thiết giáp khí thế lăng nhiên, vây quanh bảo vệ một nam tử đầu đội ngọc quan.

Cách xa, Thời Tiện Ngư không thấy rõ tướng mạo đối phương, chỉ mơ hồ nhìn ra là một nam nhân trẻ tuổi, vả lại thân phận tôn quý.

An Dao vừa thấy nam tử kia liền không nhịn được nhếch khóe môi, quay đầu nhìn bọn họ cười nói: "Xin lỗi, tôi xin phép một chút.”

Nói xong, liền khẩn cấp chạy về phía nam tử kia, làn váy tung bay trong gió, cô vui vẻ như một con chim.

“Người này chính là hoàng thái tử Tề quốc.” Đợi An Dao chạy xa, Thẩm Tiêu nhìn xa xa nói: “Lúc ta biết hắn, hắn chính là hoàng thái tử, sau đó Tề quốc mất, hắn lưu vong bên ngoài không biết tung tích, nhiều năm như vậy, ta vốn cho rằng hắn dữ nhiều lành ít, hiện tại xem ra, là được cô ấy cứu......”

Thời Tiện Ngư rất giật mình: “Vậy bây giờ chẳng phải hắn đã lớn tuổi rồi sao? Nhìn qua rất trẻ.”

Thẩm Tiêu nhìn qua trẻ tuổi là bởi vì bản thân hắn tu luyện, nhưng hoàng thái tử cũng sẽ không tu tiên cầu đạo chứ?

“Có lẽ là dùng Trú Nhan Đan.” Tâm tư Thẩm Tiêu có chút bàng hoàng, giọng nói cũng nhạt nhẽo, giống như một cơn gió có thể nhẹ nhàng thổi đi giọng nói của hắn: “...... Thanh Điểu tộc không chỉ giỏi ca múa, hơn nữa còn rất để ý bề ngoài của mình, bọn họ sẽ dành rất nhiều thời gian chải chuốt chải lông, cũng thích chế tác đan dược dưỡng nhan.”

Thời Tiện Ngư có chút không rõ, nghi hoặc hỏi Thẩm Tiêu: "Thẩm đại ca, nghe giọng anh hẳn là quen biết bọn họ, tại sao phải giấu chứ?"

Thẩm Tiêu cười nhạt: “Tôi biết bọn họ, bọn họ lại không biết tôi, cho nên không nhắc tới cũng được, miễn cho càng thêm phiền não.”

Thời Tiện Ngư nghe đến hồ đồ, thì thào: "Anh biết bọn họ, bọn họ... lại không biết anh?"

Thẩm Tiêu lấy Tiểu Ngư làm bằng hữu, không muốn giấu diếm, nói hết với cô: “Anh vốn là thế tử phủ Quảng Đức Hầu nước Tề, năm mười lăm tuổi may mắn được một vị đạo trưởng điểm hóa, từ đó một lòng muốn làm tu sĩ, nhưng cha mẹ không cho phép, mạnh mẽ đưa anh vào Bạch Lộ - thư viện nổi tiếng nhất nước Tề, hy vọng lão sư trong thư viện có thể dẫn anh đi lên cái gọi là chính đồ, mấy vị hoàng tử đương triều cũng học ở thư viện này, trong đó bao gồm cả hoàng thái tử, nhưng anh và hắn chưa bao giờ nói chuyện.”

Thời Tiện Ngư không nghĩ tới, Thẩm đạo trưởng nhìn qua mộc mạc như vậy, cư nhiên xuất thân còn là một quý tộc.

Nghĩ lại, bách tính nghèo khổ một lòng chỉ muốn lấp đầy bụng, làm sao có thời gian tự hỏi đi tu luyện như thế nào? Đối với đại chúng lao khổ đói bụng mà nói, Ích Cốc lại càng là một loại đầm rồng hang hổ.

"Thẩm đại ca, sao anh quen An cô nương vậy?" Thời Tiện Ngư tò mò hỏi anh: "Cô ấy cũng học ở thư viện sao?"

Thẩm Tiêu cười nhạt lắc đầu: “Bạch Lộ thư viện xây trên núi, để cho các học sinh có thể an tâm học tập, bọn anh một tháng chỉ có thể xuống núi một lần, lúc tôi anh loạn tâm phiền, thỉnh thoảng sẽ đi dạo sau sườn núi, có một lần ngoài ý muốn rơi vào cạm bẫy bẫy thú do thợ săn gần đó thiết lập, là cô ấy đi ngang qua cứu anh.”

“Thì ra là thế, không ngờ giữa hai người lại có quan hệ sâu xa như vậy.” Thời Tiện Ngư giật mình.

Thẩm Tiêu quay đầu lại chuyện cũ, cũng có chút cảm khái: "Đúng vậy, lúc trước tất cả mọi người bên cạnh anh đều phản đối anh đi lên con đường tu chân, chỉ có cô ấy sau khi biết thì cổ vũ anh, cô ấy còn nói cho anh biết, người tu hành đều sẽ đi Linh Sơn, nơi đó là nhà của cô ấy, cũng gần như là giấc mộng của tất cả tu sĩ trong thiên hạ."

Thời Tiện Ngư: “......”

Không phải chứ, không phải chứ? Chẳng lẽ sở dĩ Thẩm Tiêu cầu nguyện muốn đi Linh Sơn, thật ra là vì muốn gặp An Dao?

Thẩm Tiêu nói tiếp: "Lúc đó anh chỉ mới mười lăm tuổi, một thằng nhóc ngốc, để có thể gặp lại cô ấy, hễ rảnh rỗi liền chạy về phía sau sườn núi, lúc may mắn sẽ thấy cô ấy ngồi trên cây hát, tiếng hát của cô ấy vô cùng say lòng người, có thể khiến tâm hồn anh đạt được an bình và bình tĩnh, mỗi lần như thế anh đều không dám quấy rầy, chỉ trốn trong bóng tối yên lặng nghe cô ấy hát..."

Tiếng nói của hắn dừng lại, nhìn về phía Cảnh vương xa xa, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười nhạt: “Nhưng hiện tại xem ra, tiếng hát của cô ấy cũng không thuộc về anh. Cô ấy hát cho Cảnh vương nghe, mà anh lại không biết.

Thời Tiện Ngư cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Thẩm đại ca, sở dĩ anh muốn đi Linh Sơn, có phải là vì... An cô nương?"

Thẩm Tiêu cười cười: "Cô ấy hẳn là một cơ hội, cũng là một mục tiêu, dần dà biến thành thói quen... Lúc còn trẻ anh còn nghĩ, tuổi thọ của yêu thú rất dài, anh phải tu luyện thật tốt mới có thể xứng đôi với cô ấy, sau này trải qua nhiều chuyện, gặp phải muôn hình muôn vẻ người, gặp phải đủ loại chuyện, tình cảm nam nữ liền xem nhẹ, hôm nay đột nhiên gặp cô ấy, khiến anh đột nhiên cảm thấy..."

Hắn có chút không biết nên miêu tả loại tâm tình này như thế nào, cẩn thận suy nghĩ một lát, nói với Thời Tiện Ngư: "Cảm thấy mộng tưởng giống như thực hiện được, lại giống như cái gì cũng không thực hiện được.”

Thời Tiện Ngư nghe xong thay hắn cảm thấy chua xót, mím môi, thấp giọng nói: "Nếu thật vất vả mới gặp lại, không bằng nói cho cô biết đi?"

“Nói cho cô ấy biết?” Thẩm Tiêu cười lắc đầu: “Không, không cần.”

Thời Tiện Ngư không hiểu: “Anh tìm cô ấy nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không nên để cho cô biết sao?”

“Anh tìm cô ấy, là chuyện của anh.” Thẩm Tiêu ngước mắt, nhìn An Dao xa xa: "Huống hồ cô ấy không có ý với anh, nếu nói cho cô ấy biết, có một người đàn ông mấy chục năm qua luôn tìm cô ấy, chỉ sợ sẽ chỉ mang đến cho cô ấy không vui và phiền phức..."

Hắn móc ra kiếm tuệ mình vừa mới kéo đứt, mấy chục năm trôi qua, lông vũ lúc trước hắn nhặt lên dưới tàng cây vẫn tươi sáng như mới.

Nhẹ nhàng lật tay, lông vũ nơi lòng bàn tay phiêu nhiên rơi vào bụi cỏ.

“Nên kết thúc...” Thẩm Tiêu thì thào tự nói: “Cái gọi là kết thúc, có lẽ cũng là một phần tu hành.”

Rõ ràng không liên quan đến cô, nhưng Tiện Ngư nhìn lông vũ rơi xuống đất lúc ấy, trong lòng vẫn không thể tránh khỏi cảm thấy khổ sở.

Thẩm Tiêu: Tôi - 85 tuổi tiêu sái thất tình.
Chương trước
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...