Ai Mới Là Ông Chủ?

Chương 1



Mùng hai Tết, ngày nghỉ lễ, 5 giờ rưỡi sáng tại nơi có múi giờ GMT+5.

Lương Văn Kiêu bị đánh thức bởi những tiếng báo tin nhắn vang lên liên hồi, anh cầm điện thoại lướt mở màn hình, trong hàng loạt tin chưa đọc nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của tiếng chuông.

Đó là một đường link video do trợ lý Daniel gửi đến, nội dung video là một đoạn cắt từ buổi livestream tối qua của cậu hotboy mạng @Thiên Chân Tiểu Bạch Long, bạn trai cũ của Trần Tễ.

【“Dạo này phòng livestream vắng quá, các anh chị chắc bận ăn Tết, không ai để ý đến em nữa, em vừa thất tình không lâu, đang cần mọi người an ủi đây.

Thật ra cũng không cố tình giấu đâu, định chờ tình cảm ổn định rồi sẽ công khai, ai ngờ… thôi thì…

Người kia là ai hả? Emmm… cũng muốn cho mọi người xem ảnh lắm, một anh đẹp trai, mặt và dáng đều đỉnh, trên thuyền cũng rất đỉnh… haha em lừa mọi người làm gì chứ, thật đó. Cũng coi như người của công chúng, ai từng gặp cũng bảo đẹp trai.

À không, không phải hotboy mạng cũng không phải minh tinh, là phú nhị đại, thiếu gia của một thương hiệu nào đó, từng lên báo nhờ nhan sắc hút fan… Không được, nói thêm nữa là lộ chứng minh thư mất haha.

Thôi, quay lại chuyện tình cảm của em đi. Các bảo bối à, trước kia em không tin, giờ mới biết bisexual đều là trai tồi, vừa đẹp trai vừa có tiền càng tồi hơn. Nhưng mà biết làm sao được, 1 không tệ thì 0 chẳng yêu…

Không biết anh ấy có đang xem livestream của em không, thôi không nói xấu nữa, em còn mong tái hợp lại mà. Anh yêu, anh có ở đó không?…”】

Xem xong, Lương Văn Kiêu khẽ thở dài, đưa tay xoa thái dương vì thiếu ngủ.

Kỳ nghỉ chính thức kết thúc rồi.

Anh bấm gọi cho trợ lý, Daniel lập tức bắt máy, giọng căng thẳng pha chút gấp gáp:
“Lương tổng, cái tài khoản Thiên Chân Tiểu Bạch Long kia vừa đổi tên rồi, đổi thành ‘Tiểu Bạch Long mong mùa mưa’. Trong phần bình luận đã có người bắt đầu đoán ra…”

“Daniel, vất vả cho cậu rồi, tin tức này rất kịp thời.” Lương Văn Kiêu cắt ngang, giọng bình thản áp xuống sự hoảng hốt của đối phương. “Chuyện này để tôi xử lý, mau đặt vé từ Sri Lanka về Bắc Kinh.”

“Vâng, Lương tổng!”

“Còn nữa, gọi cho Trần Tễ, bảo cậu ta giữ im lặng, chưa có sự cho phép của tôi thì không được liên hệ với bên kia.”

“Được, tôi sẽ liên hệ thư ký của anh ấy đặt lịch rồi gọi sau.”

“Không cần đặt lịch, bây giờ gọi ngay.”

“Ngay bây giờ? Ơ… gọi thẳng cho anh ấy sao?”

“Đúng, không nghe thì gọi tiếp, gọi cho đến khi bắt máy mới thôi.”

“Lỡ tắt máy thì sao ạ?”

“Cậu ta sẽ không tắt máy.”

“… Vâng, tôi hiểu rồi.”

Tết này Trần Tễ cũng không ở trong nước.

Cậu đang ở Anh thăm em gái đi học và bồi mẹ đọc sách, ban ngày đưa mẹ con công chúa đi dạo mua sắm, mệt rã rời, giờ phút này ngủ say như chết.

Bị cuộc gọi của trợ lý Lương Văn Kiêu đánh thức, phản ứng đầu tiên của cậu là muốn dập máy, nhưng nghĩ tới thân phận hiện tại, cậu hít sâu một hơi, nén cơn giận, cố gắng nghe điện thoại như một doanh nhân trưởng thành.

Biết được cậu hotboy mạng vừa chia tay không lâu đang lên mạng tung tin, Trần Tễ lập tức nổi nóng: “Chuyện này tìm tôi làm gì, tìm Lương tổng của các cậu ấy!”

Nghe nói Lương Văn Kiêu đã ra tay ngay lập tức cậu mới yên lòng, thoải mái vươn vai: “Ồ, thế à, vậy làm phiền Lương tổng rồi.”

Chiều hôm sau, chuyến bay của Lương Văn Kiêu hạ cánh xuống sân bay thủ đô.

Công ty vẫn còn nghỉ lễ, không có tài xế đến đón, anh tự bắt taxi về nhà. Trên đường vừa gọi điện trấn an ông chủ bên Thượng Phong, vừa sắp xếp công việc cho bộ phận truyền thông của Tập đoàn Dược Dương. Về đến nhà lại lập tức bật máy tính, mở tài liệu cố vấn pháp lý vừa gửi, còn gửi thêm vài bao lì xì trong nhóm công việc.

Hôm qua Trần Tễ có nhắn hỏi anh cần cậu làm gì, anh cố tình không trả lời, cho đến khi xong việc mới nhắn một câu ngắn gọn: “Phí bịt miệng, dùng tài khoản cá nhân của cậu chi trả.”

Vài phút sau, Trần Tễ đáp lại: “OK.”

Từng bước đi qua bờ vực phá sản, trở về vẫn chẳng thấu nỗi khổ đời, Lương Văn Kiêu nhìn hai chữ cái nhẹ bẫng kia mà cười khẩy, gửi sang một tin nhắn dọa người: “Chuẩn bị năm triệu.”

Trần Tễ: “Lương tổng, anh bán tôi đi cho rồi.”

Lương Văn Kiêu không trả lời nữa, cắm sạc điện thoại rồi đi tắm, sau đó gọi cà phê và sandwich bên ngoài lấp đầy bụng để tiếp tục làm việc.

Một năm trước, cha của Trần Tễ đột ngột qua đời vì nhồi máu cơ tim, để lại cho gia đình một Tập đoàn Dược Dương đang chìm trong khủng hoảng.

Dược Dương là một thương hiệu thể thao ra đời từ thập niên 90, từng có thời kỳ rực rỡ dẫn dắt xu hướng thời trang trong nước, là ánh sáng rực rỡ của hàng nội địa trong ký ức tuổi thơ của một thế hệ người tiêu dùng. Thế nhưng những năm gần đây, thương hiệu liên tiếp gặp khó khăn, thị phần ngày càng thu hẹp, dần trở thành “giọt lệ của thời đại”.

Sự ra đi đột ngột của nhà sáng lập khiến giá cổ phiếu chao đảo, một số tổ chức đầu tư bi quan về triển vọng của Dược Dương, bắt đầu bán tháo, càng làm tăng nỗi hoảng loạn trên thị trường khiến giá trị công ty lao dốc. Các ngân hàng liền rút ô lúc mưa, nhiều nhà cung cấp cũng đồng loạt yêu cầu rút ngắn kỳ hạn thanh toán.

Dưới sức ép chồng chất, chuỗi vốn của Dược Dương đứt gãy, công ty đối diện nguy cơ phá sản.

Khi ấy CEO chỉ là một nhà quản lý chuyên nghiệp được đề bạt từ ban điều hành, không gánh nổi áp lực sống còn của doanh nghiệp, đã nộp đơn từ chức.

Quyền quyết định vận mệnh của Dược Dương quay lại trong tay nhà họ Trần.

Mẹ của Trần Tễ đã rút khỏi việc quản lý công ty từ nhiều năm, anh trai ở trường đại học dẫn dắt nhóm nghiên cứu khoa học, em gái đang du học ballet tại Anh, chỉ có Trần Tễ sau khi học xong một bằng thạc sĩ ‘qua loa’ ở Mỹ bị gọi về làm việc trong công ty gia đình. Giữa lựa chọn bán hay cứu công ty, cuối cùng chỉ còn mình cậu có thể đứng ra gánh vác.

Khi đó Trần Tễ đã về nước được hai năm, nhưng tâm trí hoàn toàn không đặt ở công ty gia đình. Dưới tay cha cậu cũng chẳng làm nên trò trống gì, ngược lại tự mình ra ngoài làm vài việc kinh doanh nhỏ theo sở thích, có tầm nhìn khá tốt, kiếm được chút vốn, dần dần nảy ra ý định lập nghiệp riêng.

Thời điểm ấy bên ngoài đều đoán cậu sẽ bán công ty, ban đầu ngay cả chính cậu cũng nghĩ như thế. Nhưng không hiểu sao sau đó lại bốc đồng, quyết định giữ lại, muốn làm anh hùng thương trường xoay chuyển càn khôn, thành công thì có thể lên trang bìa tạp chí tài chính.

Cậu dẹp gần hết việc riêng, rút vốn quay về mua lại cổ phần công ty mình, thể hiện lập trường với bên ngoài. Sau đó chật vật xoay sở giữa vòng vây của giới đầu tư, nửa năm trời chịu đựng các cuộc thẩm định ngặt nghèo và điều khoản đối cược, cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận với Thượng Phong, miễn cưỡng giúp Dược Dương đang nằm trong ICU thở được thêm một hơi.

Cậu chính thức ngồi ghế Chủ tịch kiêm CEO để đảm bảo quyền quyết định tối cao thuộc về mình, đồng thời thực hiện hàng loạt cam kết hứa hẹn trong lúc gọi vốn. Thượng Phong Capital trở thành cổ đông lớn thứ hai, chiếm hai ghế trong hội đồng quản trị, đội ngũ đầu tư trực tiếp tham gia hỗ trợ tái cấu trúc và tối ưu tài sản.

Người phụ trách dự án này chính là Lương Văn Kiêu, giữ chức Giám đốc điều hành kiêm Cố vấn chiến lược tại Dược Dương. Anh đặt hẳn văn phòng tại công ty, trực tiếp phụ trách truyền thông và marketing, trọng tâm là tái xây dựng hình ảnh thương hiệu. Ba tháng làm việc, anh vừa giúp Trần Tễ vực lại công ty, vừa dồn cậu đến bước không còn đường lùi.

Trong mắt Trần Tễ, Lương Văn Kiêu là một kẻ bề ngoài nho nhã nhưng thực chất là kẻ cuồng kiểm soát.

Ngay tuần đầu tiên nhậm chức, anh đã khởi động cải cách cứng rắn, bắt đầu từ bộ phận quan trọng dễ ra tay nhất, đó là tái tổ chức toàn bộ phòng quan hệ công chúng, gạt bỏ người anh họ của Trần Tễ vốn là Giám đốc PR, khiến cậu mất mặt với cả nhà cậu mợ.

Mẹ cậu phải từ Anh bay về xử lý mối quan hệ họ hàng, còn dặn con trai phải cứng rắn, đừng để người ngoài chi phối. Trước nay Trần Tễ chưa từng cúi đầu trước ai, lần này dù trên phương diện công việc cậu ủng hộ Lương Văn Kiêu, nhưng trong nhà thì quả thật mất hết thể diện, không biết phải giải thích thế nào.

Chẳng lẽ lại nói thẳng rằng “Con cũng thấy anh họ không có năng lực”?

Việc “ra tay” với họ hàng nhà họ Trần chỉ là bước khởi động cho việc chấn chỉnh công ty. Không lâu sau, Lương Văn Kiêu bắt đầu chỉnh đến chính Trần Tễ. Với lý do xây dựng hình ảnh một CEO chăm chỉ, giản dị, anh buộc Trần Tễ đổi từ chiếc siêu xe nhập khẩu 5 triệu xuống chiếc xe điện nội địa 500 nghìn.

Không biết Lương Văn Kiêu đã bàn điều kiện gì với hãng xe, họ còn đặc biệt tổ chức hẳn một buổi lễ bàn giao, đưa tin khắp cõi mạng, ca ngợi Trần Tễ như một doanh nhân trẻ tiêu biểu ủng hộ thương hiệu quốc gia.

Lương Văn Kiêu chỉ thản nhiên nói mình không cổ vũ việc tiêu thụ lòng yêu nước, nhưng ủng hộ tính chính trị đúng đắn.

Thôi thì xe 500 nghìn chạy cũng được, nhưng Lương Văn Kiêu không cho Trần Tễ thở nổi, rất nhanh sau đó anh lại sắp xếp một buổi gặp mặt với truyền thông tài chính.

Đây là dịp chính thức đưa vị lãnh đạo mới của công ty ra trước công chúng, gồm 20 phút phát biểu và 40 phút trả lời phỏng vấn tập thể. Lương Văn Kiêu chuẩn bị cho Trần Tễ một bài phát biểu ba nghìn chữ, bắt buộc phải thuộc làu, còn không chút nương tay đẩy cậu ra sân khấu, để mặc cậu đối diện với hàng loạt câu hỏi hóc búa từ phóng viên.

Sau đó Lương Văn Kiêu còn làm hẳn một buổi tổng kết dự án, “mời” Trần Tễ vào phòng họp xem lại màn ra mắt của chính mình, cả đội PR ngồi trước màn hình HD 120 inch vừa tua từng khung hình vừa chỉ trỏ phân tích.

Trần Tễ vốn tự thấy mình mặt dày, thế nhưng khi Lương Văn Kiêu vỗ tay khen ngợi cậu biểu hiện tốt, dẫn đầu cả phòng tán thưởng, cậu thực sự chỉ muốn hóa thành một con khỉ, lấy vỏ chuối ném thẳng vào mặt anh ta.

Tháng trước Lương Văn Kiêu lại càng can thiệp sâu vào đời tư của Trần Tễ, bắt cậu chia tay với cậu hotboy mạng kia, lý do là người kia có nhiều rủi ro, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng tích cực của Trần Tễ.

Thật ra Trần Tễ với cậu hot boy kia cũng chỉ là vui chơi qua đường, không có tình cảm gì, chia thì chia thôi. Vấn đề là thái độ quản trời quản đất, lại còn thản nhiên lạnh nhạt của Lương Văn Kiêu khiến cậu vô cùng khó chịu.

Loại đàn ông này đúng là đáng để trêu chọc, Trần Tễ quyết định thử khiêu khích anh ta một chút.

Hôm bàn chuyện trong văn phòng của Lương Văn Kiêu, Trần Tễ ngả người ra ghế, vắt chéo chân, còn nhấc thẳng chân đặt lên bàn làm việc, để đế giày chĩa thẳng vào khuôn mặt đang chẳng buồn liếc nhìn mình của Lương Văn Kiêu.

“Lương tổng còn quản nhiều hơn cả mẹ tôi, tôi có thể hỏi anh một câu về chuyện riêng tư không?”

Lương Văn Kiêu vừa ứng phó với cậu, vừa chăm chú đọc tài liệu trên máy tính, ngón giữa và ngón áp út lướt qua bàn cảm ứng. Đối diện với động tác vô lễ của Trần Tễ, anh không nói gì, chỉ nhướng mày liếc qua đế giày đối phương một cái rồi lại tiếp tục làm việc.

Câu hỏi đã đến đầu lưỡi, Trần Tễ bèn vòng vo: “Không phải anh là kiểu kỳ thị đồng tính chứ?”

Ánh mắt Lương Văn Kiêu vẫn đặt trên màn hình: “Trần tổng, cá nhân tôi không có thành kiến gì với cậu. Nhưng với tư cách là cố vấn truyền thông, tôi phải chịu trách nhiệm cho hình ảnh công chúng của cậu. Chẳng lẽ cậu muốn để xu hướng tính dục và đời tư của mình thành đề tài bàn tán sao?”

Trần Tễ: “Vậy lần sau tôi quen một cô gái?”

Lương Văn Kiêu: “Lừa cưới? Còn tệ hơn.”

Trần Tễ: “Lương tổng, đừng vội gắn mác, tôi đâu phải gay, tôi đây yêu rộng lắm, trai đẹp gái xinh đều thích hết.”

Lương Văn Kiêu: “Danh tiếng đã xấu rồi thì càng phải che giấu cho kỹ.”

Trần Tễ hất cằm, cười mập mờ: “Còn anh thì giấu kỹ thật đấy, tôi nhìn mãi cũng không nhìn ra anh thẳng hay cong.”

Lương Văn Kiêu lạnh nhạt liếc cậu: “Trần tổng, cậu rảnh lắm sao?”

Trần Tễ hùng hồn: “Chúng ta còn phải làm việc chung lâu dài, trò chuyện đôi chút cũng giúp hiểu nhau hơn, dễ phối hợp hơn. Hơn nữa anh đã nắm rõ rất nhiều chuyện về tôi, còn tôi thì không biết gì về anh cả, thế có công bằng không?”

Nói rồi, cậu chớp mắt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm, ra vẻ nếu không hỏi ra câu trả lời thì sẽ ngồi lì ở đây mãi.

Cứ thế giằng co một lúc, cuối cùng Lương Văn Kiêu nhượng bộ: “Cậu muốn hỏi gì?”

Trần Tễ vẫn giữ nguyên tư thế ung dung: “Vẫn là câu hỏi trước đó thôi, anh thẳng hay cong?”

Lương Văn Kiêu cúi mắt nhìn quần tây của mình rồi ngước lên, mặt không đổi sắc, thản nhiên thốt ra bốn chữ: “Cong đấy, hướng lên.”

“Cái quái gì, anh…” Trần Tễ suýt trượt khỏi ghế đối diện.

“Thoả mãn chưa?” Lương Văn Kiêu hỏi.

Trần Tễ nghẹn lời.

Cậu bỗng thấy mình đã đánh giá thấp họ Lương này, không ngờ người ta lại có thể nghiêm túc mà nói ra mấy câu như thế.

Cái này… có tính là quấy rối nơi công sở không vậy?!

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...