Hai người cùng nói đến ý nghĩ không đứng đắn, nhưng rõ ràng không phải cùng một chuyện, vậy mà lại trùng hợp đến mức đi vòng vòng rồi cùng chạm một điểm.
Trong đầu Trần Tễ nghĩ ý nghĩ vượt giới hạn chính là chuyện yêu đương, cậu không có ý định yêu đương với Lương Văn Kiêu, chỉ muốn trêu chọc một chút, hôn một cái, mà nếu có thể lôi kéo được lên giường tất nhiên càng tuyệt.
Điều khiến cậu bất ngờ là nụ hôn vừa rồi lại thần kỳ khơi dậy hứng thú x*c th*t của Lương Văn Kiêu, mà cái ý nghĩ vượt giới hạn trong lời Lương Văn Kiêu lại là thẳng thắn đi tìm khách sạn trong thị trấn nghỉ dưỡng, mở phòng rồi lên giường.
Trên đời lại có chuyện may mắn như thế sao? Một ngày mà cậu vừa đoạt được huy chương giải chạy vượt chướng ngại, được hôn môi của Lương Văn Kiêu, bây giờ thậm chí sắp được ngủ cùng anh ta?
Trong lòng Trần Tễ rộn ràng như mở hội, cảm giác như bội thu, theo Lương Văn Kiêu ghé vào cửa hàng tiện lợi mua đồ người lớn. Trong lòng còn nghĩ Lương Văn Kiêu chủ động quá đi, chủ động đến mức khiến người ta thấy nóng ran! Quả nhiên con người khi trở về với thiên nhiên hoang dã sẽ dễ bộc lộ bản năng thú tính!
Lần sau nhất định phải đến nữa!
Nhưng không lâu sau, Trần Tễ liền nhận ra có chỗ nào đó không đúng.
Lương Văn Kiêu lấy từ kệ xuống một chai gel bôi trơn, quay sang hỏi: “Cái này được không?” Sau khi nhận được cái gật đầu của Trần Tễ, anh không hề chần chừ tự mình chọn thêm một hộp bao cao su, không có ý định hỏi ý kiến cậu đã thẳng tiến đến quầy thanh toán.
Trong đầu Trần Tễ đầy dấu chấm hỏi: Ơ không phải, ý Lương Văn Kiêu là sao? Hai thứ này rốt cuộc ai dùng? Sao cái nên hỏi thì anh ta không hỏi, cái chẳng cần lại còn thừa lời?
Ngay trước mặt nhân viên cửa hàng, cậu không tiện mở miệng, chỉ nhìn Lương Văn Kiêu quét mã trả tiền, cầm cả hai món đồ trên tay đi thẳng ra ngoài, thậm chí còn không lấy túi đựng.
“Này, chờ đã!” Trần Tễ vội chạy theo, thấy Lương Văn Kiêu đang đứng chờ bên đường, lập tức hấp tấp đuổi tới hỏi: “Cái đó… chúng ta có cần làm rõ vị trí trước không?”
Lương Văn Kiêu thản nhiên: “Chuyện này còn cần bàn bạc sao?”
Trần Tễ: “…”
Lương Văn Kiêu giơ tay, đo khoảng cách giữa hai người ngay trên đỉnh đầu.
Trần Tễ khựng lại, lòng tự tôn cứng rắn như kim cương bị xước nhẹ một đường.
Tuy cậu chưa từng ngủ với người đàn ông nào cao hơn mình, nhưng năm phân chiều cao trong mắt cậu hoàn toàn không đủ để trở thành lý do cho việc Lương Văn Kiêu nhất định phải làm 1.
Ngược lại, cậu tự thấy mình có lý do đầy đủ để làm 1: “Anh biết tôi là bisexual mà, anh từng thấy bisexual nào làm 0 chưa?”
Lương Văn Kiêu nhướn mày: “Không chỉ thấy, còn từng ngủ cùng rồi.”
Trần Tễ: “Ờ… kinh nghiệm của anh cũng phong phú thật đấy.”
Lương Văn Kiêu: “Còn thắc mắc gì nữa không?”
Trần Tễ: “Vậy… anh cũng là bisexual à?”
Lương Văn Kiêu: “Không.”
Trần Tễ: “Thế… chẳng lẽ anh chưa từng thử làm 0 sao?”
Lương Văn Kiêu: “Chưa thử, cũng không có hứng thú, cậu thử rồi chắc?”
Trần Tễ: “… Chưa, ông đây thuần 1.”
Lương Văn Kiêu lại muốn cười, thậm chí còn định lôi chuyện cũ mười năm trước ra trêu, nhưng anh biết lúc này chưa phải thời điểm.
Hai người giằng co một lúc, anh liền giơ hai món đồ vừa mua lên lắc lắc trước mặt Trần Tễ: “Còn làm không? Không làm thì vứt.”
Trần Tễ rơi vào do dự, một mặt không muốn nhượng bộ, mặt khác lại không cam lòng bỏ lỡ cơ hội hiếm có.
Bây giờ họ đang ở ngoại ô, xa rời công việc và đời sống thường ngày, hôm nay lại cùng nhau vật lộn trong núi hơn ba tiếng, tình đồng đội coi như gắn kết. Trần Tễ biết với tính cách của Lương Văn Kiêu, bình thường chắc chắn anh sẽ không dễ dàng bước qua ranh giới này với mình, hôm nay tuyệt đối là một ngoại lệ.
Mà tấm vé ngoại lệ hiếm có này chẳng lẽ phải bỏ lỡ chỉ vì bất đồng vị trí?
“Lão Lương, anh nhường tôi lần này đi mà…” Trần Tễ tuyệt vọng, bày ra dáng vẻ huynh đệ kề vai bá cổ, ngay giữa đường phố mà làm nũng bên tai Lương Văn Kiêu, “Tôi trẻ hơn anh, thể lực cũng tốt hơn, tôi đảm bảo sẽ làm anh thoải mái, thử một lần thôi, được không?”
Lương Văn Kiêu: “Thể lực tốt hơn tôi?”
Trần Tễ: “Anh đang bị thương mà!”
Lương Văn Kiêu: “Yên tâm, không ảnh hưởng đến chuyện đó.”
Trần Tễ khẽ cào nhẹ cằm anh, còn thổi gió bên tai: “Ngoan nào, đừng cố chấp, để tôi lo cho.”
Lương Văn Kiêu gỡ bàn tay nghịch ngợm ấy khỏi người mình: “Mong rằng trong công việc cậu cũng giữ được sự tự tin này.”
Trần Tễ lại vòng tay lên câu cổ anh: “Đương nhiên.”
Lương Văn Kiêu không nói nữa, ánh mắt dừng lại ở chiếc thùng rác bên lề đường, sau đó kéo theo Trần Tễ vẫn đang dính trên người mình đi tới, dứt khoát ném hai món đồ mới mua chưa kịp bóc vào trong thùng.
Trần Tễ buông tay khỏi cổ anh: “Anh…”
Lương Văn Kiêu: “Đã không hợp thì đừng miễn cưỡng.”
Trần Tễ bùng nổ: “Chẳng phải vẫn đang bàn bạc sao?!”
Lương Văn Kiêu: “Bàn mãi cũng không ra kết quả.”
Trần Tễ: “Làm gì có kiểu người nào như anh, treo ngược dạ dày người ta, nói không làm là không làm luôn?!”
Lương Văn Kiêu: “Nếu cậu muốn làm với tôi đến thế thì phải theo yêu cầu của tôi.”
Trần Tễ nghiến răng hạ giọng: “Không phải muốn ‘làm với anh’, mà là muốn ‘làm anh’.”
Lương Văn Kiêu khẽ cười nhạt: “Vừa rồi tôi cũng muốn ‘làm cậu’, nhưng bây giờ thì hết muốn rồi.”
Trần Tễ: “…”
Hết muốn rồi???
Nói hết là hết luôn sao?!!
Thế là xong luôn rồi ư???!!!
Cái tên Lương Văn Kiêu này, nếu ngay từ đầu đã không lung lay được thì thôi, đằng này rõ ràng lúc bị mình hôn cũng chẳng tỏ vẻ chán ghét, thậm chí còn thẳng thắn nói muốn đi khách sạn mở phòng. Ấy thế mà mới nói được dăm ba câu, quay ngoắt một cái liền bỏ cuộc, chẳng hề để lại chút luyến tiếc nào?!!
Thái độ này so với mình còn tùy tiện hơn, cứ như lúc cao hứng thì tiện tay mua que kem ven đường ăn thử, cắn một miếng thấy không hợp khẩu vị thì quăng đi luôn.
Mình – Trần Tễ – là cây kem có thể tùy tiện bị người ta vứt bỏ sao?!
Trước giờ chỉ có mình bỏ kem, làm gì có chuyện bị người ta coi như kem mà vứt đi!
Lương Văn Kiêu, dựa vào cái gì chứ?!
Trần Tễ hung hăng trừng mắt nhìn thẳng anh, trong khoảnh khắc ấy, h*m m**n chinh phục người đàn ông này bỗng leo thẳng l*n đ*nh Everest.
Cậu muốn cắn mạnh vào yết hầu kia, nghe đối phương bật ra tiếng rên khẽ, muốn nhìn trên gương mặt luôn bình tĩnh kiềm chế ấy hiện lên sự đắm chìm và mất kiểm soát.
Thực ra hôm nay Lương Văn Kiêu vốn không có ý định làm thật, chỉ là muốn trêu chọc Trần Tễ một phen. Giờ mục đích đã đạt được, tâm trạng anh rất thoải mái, thản nhiên bỏ qua ánh mắt vừa hung hăng vừa đói khát kia, hơi hất cằm chỉ về hướng họ đến lúc trước: “Về thôi.”
Trần Tễ nghẹn một bụng tức mà không xả ra được, chẳng làm được gì, bỗng thấy mình tự chuốc lấy gượng gạo, cực kỳ mất mặt. Cậu lập tức hất mặt quay lưng bỏ đi.
Lương Văn Kiêu theo sau, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng bởi cảnh vừa rồi.
Hôm nay quả thật thú vị hơn nhiều so với anh tưởng.
Trần Tễ hậm hực quay lại điểm kết thúc cuộc thi, leo lên xe buýt chở vận động viên, tìm chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Xe buýt sẽ đưa các vận động viên trở lại bãi đỗ gần điểm xuất phát. Tại đó, ai đi xe riêng thì tự lái về thành phố, ai không đi xe có thể bắt taxi hoặc đi chung chuyến xe buýt tập thể về khu trung tâm.
Lương Văn Kiêu tiện tay mua một chai nước ở quầy ven đường, theo sau Trần Tễ lên xe, ngồi ngay cạnh, đưa chai nước qua: “Uống không?”
Trần Tễ quay mặt đi, làm bộ không để ý, nhưng nghĩ lại thấy làm thế hình như hơi trẻ con, liền quay đầu định đáp một câu “Không uống”.
Ai ngờ Lương Văn Kiêu đã tự vặn nắp, nâng chai lên uống luôn.
Trần Tễ càng bực hơn.
Xe bắt đầu lăn bánh, chở các vận động viên xuống núi.
Trên đường Lương Văn Kiêu vẫn thản nhiên bắt chuyện như không có gì, nhưng Trần Tễ thì hờ hững chẳng buồn đáp.
Vậy nên Lương Văn Kiêu cũng im lặng, một lúc sau bèn lấy tấm huy chương Trần Tễ tặng mình ra.
Trần Tễ nhìn thấy động tác đó, cứ ngỡ anh định trả lại, tim lập tức căng thẳng.
May thay, Lương Văn Kiêu không có ý định trả, anh chỉ cầm trong tay ngắm nghía thật kỹ, còn giơ điện thoại chụp lại một tấm.
Trần Tễ lén dùng khóe mắt theo dõi từng cử chỉ của anh, thấy anh coi trọng tấm huy chương đến thế, lòng cậu dần nguôi ngoai, bớt bực bội đi đôi chút.
Chỉ là vẫn còn sót lại chút tủi thân khó hiểu.
Chụp xong, Lương Văn Kiêu chợt nhớ gì đó, mở ứng dụng chính thức của WildLegend trên điện thoại, nhập số báo danh của Trần Tễ, tìm ra bộ ảnh do nhiếp ảnh gia chính thức chụp trong suốt chặng đường hôm nay.
Quả nhiên vận động viên có gương mặt đẹp sẽ luôn được ống kính ưu ái. Ảnh của Trần Tễ nhiều đến mức kinh ngạc, hơn hai trăm tấm ở ba mươi trạm dừng, trong đó còn có mấy tấm chụp chung cả hai người ở vũng bùn và điểm check-in về đích.
Lương Văn Kiêu giơ điện thoại trước mặt Trần Tễ: “Ảnh ra rồi, chụp cũng đẹp lắm.”
Trần Tễ: “Ờ.”
Lương Văn Kiêu: “Nhớ chọn vài tấm đăng lên vòng bạn bè, Amper sẽ sắp xếp người chia sẻ lại bài đăng của cậu.”
Trần Tễ: “Ờ.”
Lương Văn Kiêu: “Tấm này đẹp đấy, dáng ngầu lắm, tôi chuyển cho cậu nhé?”
Trần Tễ: “Không cần, lát nữa tôi tự xem.”
Lương Văn Kiêu đặt điện thoại xuống, nhìn cậu: “Trần tổng, chuyện vừa nãy sẽ không ảnh hưởng đến việc trao đổi bình thường của chúng ta chứ?”
Mặt mày Trần Tễ căng cứng: “Ở đây đâu phải công ty, đừng gọi thế.”
Lương Văn Kiêu: “Vậy gọi cậu là gì? Terry?”
Trần Tễ: “Gọi sao cũng được.”
Lương Văn Kiêu: “Thế gọi cậu là lão Trần đi.”
Trần Tễ: “Không được.”
Lương Văn Kiêu khẽ cười: “Vậy thì gọi cậu là Trần Tễ, vẫn là Trần Tễ thôi.”
Trần Tễ: “…Ờ.”
Nghe có vẻ hơi xa cách.
Lương Văn Kiêu hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Trần Tễ miễn cưỡng ừ một tiếng.
Lương Văn Kiêu: “Cậu có thể gọi tôi là Văn Kiêu.”
Trần Tễ: “Không, tôi cứ gọi anh là lão Lương.”
Lương Văn Kiêu: “Cậu đúng là tiêu chuẩn kép.”
Trần Tễ: “Còn anh đúng là không có chút văn hóa nào.”
Lương Văn Kiêu: “Tôi không có văn hóa?”
Trần Tễ: “Mua đồ về không dùng, còn vứt đi luôn, lãng phí.”
Lương Văn Kiêu lại cười: “Cậu không cho tôi cơ hội dùng, tôi biết làm sao.”
Nghe câu này, Trần Tễ coi như tìm lại được chút thể diện, sắc mặt cũng dịu xuống đôi chút, còn ngạo nghễ nói: “Anh có thể đi tìm người khác mà, thế giới rộng lớn, thiếu gì người cho anh cơ hội.”
Lương Văn Kiêu: “Tôi không phải loại người tùy tiện như vậy.”
Trần Tễ: “… Chẳng phải vẫn bị tôi trêu cho động lòng sao.”
“Có lẽ vì cậu trông cũng ưa nhìn, không hôi miệng, không bệnh truyền nhiễm, kỹ thuật hôn cũng không quá tệ.” Lương Văn Kiêu dùng lại chính lời cậu từng nói để đáp trả.
Nghe qua không giống lời khen, nhưng chẳng hiểu sao Trần Tễ lại không giận, chút ấm ức trước đó cũng vơi đi quá nửa, cảm giác giữa mình và Lương Văn Kiêu lại quay về trạng thái thoải mái, vừa đùa vừa trêu chọc lẫn nhau như trước.
Thôi, vậy cũng chấp nhận được.
Khi về đến bãi đỗ xe, Trần Tễ không nhắc lại chuyện rủ Lương Văn Kiêu vào xe mình làm lại lần nữa, mà Lương Văn Kiêu dĩ nhiên cũng không nhắc, chỉ nói một câu “tạm biệt” rồi quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng anh, Trần Tễ bỗng nhớ ra gì đó, gọi giật lại: “Lão Lương.”
Lương Văn Kiêu hơi bất lực với cách gọi này, nhưng vẫn ngoảnh đầu lại.
Trần Tễ bước nhanh đến, bày ra dáng vẻ đầy khí thế đàn ông: “Tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra.”
Lương Văn Kiêu: “Hôm nay thì thôi, tôi về nghỉ trước, mai sẽ đi.”
Trần Tễ: “Anh bị bệnh trì hoãn à! Đi ngay bây giờ.”
Lương Văn Kiêu: “Tôi đã đặt số khám cho ngày mai rồi.”
Trần Tễ cau mày, cảm thấy khí thế vừa rồi của mình chẳng phát huy được tí nào.
Thấy cậu lúng túng, Lương Văn Kiêu liền đưa cho cậu một bậc thang: “Có tính là tai nạn lao động không?”
Trần Tễ: “Tất nhiên là tính.”
Lương Văn Kiêu cười gật đầu: “Được, mai tôi sẽ đi. Đừng lo, chắc không sao đâu.”
Trần Tễ không muốn để anh nghĩ mình quan tâm, cố tình nói giọng khó nghe: “Tôi đâu có lo, anh mà tàn phế thì càng hay, làm 1 không nổi, chỉ có thể làm 0, đến lúc đó phải năn nỉ tôi làm anh.”
Lương Văn Kiêu không hề tức giận, thản nhiên đáp lại: “Về nhà ngủ một giấc ngon lành đi, trong mơ cái gì cũng có.”
