Ai Mới Là Ông Chủ?

Chương 24



Việc hợp tác phát triển khu công nghiệp giữa Dược Dương và hai đối tác Thượng Phong, Bảo Doanh cuối cùng cũng đã ngã ngũ. Trần Tễ dẫn theo đội ngũ nòng cốt của dự án trở về quê nhà Chiết Giang để tham dự lễ ký kết.

Lương Văn Kiêu cũng đi cùng, nhưng lần này anh không đại diện cho Thượng Phong, chỉ xuất hiện với tư cách người trung gian đứng sau.

Theo lời anh nói với Trần Tễ: “Sau khi công ty liên doanh được thành lập, tôi sẽ không tham gia vào việc vận hành, nhưng nếu người của Dược Dương hay Thượng Phong gặp vấn đề, tìm đến tôi thì tôi sẽ cố gắng giúp giải quyết.”

Trần Tễ bình luận: “Nếu anh mà yêu đương cùng lúc với nhiều người, chắc chắn sẽ dỗ được tất cả vui vẻ, bán họ rồi họ vẫn sẵn lòng giúp anh đếm tiền.”

Lương Văn Kiêu bật cười: “Tôi cần nhiều ‘thuyền’ thế làm gì? Một chiếc là đủ rồi.”

Trần Tễ trêu lại: “Hóa ra anh cũng cần ‘thuyền’ cơ đấy, tôi cứ tưởng anh muốn neo cả đời trên bờ, cô đơn đến già cơ.”

Lương Văn Kiêu: “Cần chứ, chỉ là con thuyền tôi muốn lên lại không chịu phối hợp thôi.”

Trần Tễ ngạc nhiên: “Anh có con thuyền muốn bước lên thật à?”

Lương Văn Kiêu gật đầu: “Có chứ, chẳng lẽ cậu không có?”

Trần Tễ lúng túng: “… Không có.”

Cậu chỉ một lòng lo cho sự nghiệp, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện yêu đương.

Khoan đã, sao càng nói càng mơ hồ thế này? Ý Lương Văn Kiêu là đang nói đến chuyện tình cảm đúng không?

Trần Tễ tự thấy mình đúng là rảnh rỗi, ăn no rửng mỡ lại đi hỏi anh ta mấy chuyện này, ai ngờ vừa hỏi mới biết, hóa ra anh ta cũng có “con thuyền” muốn bước lên, nghe giọng điệu thì giống như đơn phương.

Trần Tễ ơi Trần Tễ, người đàn ông mày muốn lên giường lại không muốn để mày làm thế, trong lòng anh ta đã có người khác rồi. Thế này mày đã vui chưa?

Lễ ký kết ba bên được tổ chức tại một khách sạn gần khu đất dự định xây dựng khu công nghiệp, vốn dĩ cũng chính là địa điểm nhà máy đầu tiên của Dược Dương. Nghe nói đoàn Bảo Doanh ở ngay khách sạn này, còn Thượng Phong và Dược Dương thì chọn khách sạn hợp tác riêng của mỗi công ty.

Trước lễ ký kết, Trần Tễ dẫn đội ngũ quay về địa bàn cũ một chuyến, Lương Văn Kiêu không ở cùng khách sạn với họ nhưng cũng cố tình ghé qua xem.

Đã nhiều năm Trần Tễ chưa trở lại nhà máy này, ký ức của cậu về nơi này dừng lại từ khi còn rất bé. Tối qua trò chuyện với gia đình trong nhóm chat, mẹ còn nhắn: “Lần cuối cùng về quê hương, kiểu gì cũng có chút bùi ngùi, nhớ chụp thêm ảnh làm kỷ niệm.”

Nhưng sự thật chứng minh thế hệ trẻ giờ đây không còn nặng lòng với cố hương như vậy, ít nhất thì Trần Tễ chẳng có cảm xúc ấy.

Họ đến đúng lúc thành phố vừa tạm biệt chuỗi ngày mưa dầm dề, đón một ngày nắng hiếm hoi giữa mùa mưa, ánh nắng chiếu xuống khiến những dây leo trên tường trở nên xanh mướt, che đi vẻ cũ kỹ xuống cấp của tòa nhà.

Trần Tễ đi dạo quanh khuôn viên, cố gắng khơi dậy một chút cảm xúc nhớ nhung nhưng chẳng tìm được bao nhiêu, chỉ thoáng nhớ về người cha đã khuất, trong lòng thầm khen ngợi tầm nhìn xa trông rộng của ông ngày trước.

Mảnh đất vốn là nhà máy vùng ven, giờ đã trở thành khu vực trung tâm phát triển, phía nam là khu dân cư cao cấp mọc lên san sát, phía bắc lại có trung tâm thương mại lớn và phố ẩm thực sầm uất, một khi được khai thác, tiềm năng kinh doanh chắc chắn không nhỏ. Cậu chỉ hy vọng hai đối tác kia biết phát triển đúng cách, chăm lo thu hút đầu tư, không phụ công cha mình để lại mảnh đất phong thủy này.

Thấy Trần Tễ vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, trông chẳng giống ông chủ đi thị sát mà giống du khách đi tham quan hơn, Lương Văn Kiêu hỏi: “Sao trông cậu không quen thuộc gì nơi này vậy?”

Trần Tễ nay đã chín chắn hơn, không muốn bộc lộ tính vô tư trước mặt nhân viên, nhưng với Lương Văn Kiêu thì khác, cậu có thể nói thật.

Trần Tễ ghé sát, hạ giọng nói nhỏ: “Nhà tôi chuyển lên Bắc Kinh từ khi tôi ba tuổi, sau đó chỉ có hồi tiểu học tôi theo cha về đây hai lần, đúng là không quen thuộc lắm.”

Lương Văn Kiêu ngạc nhiên: “Nhiều năm vậy mà mới về có hai lần thôi à?”

Trần Tễ gật đầu: “Lúc mới khởi nghiệp thì cha chưa có tôi, đây chỉ là nhà máy đầu tiên, đã đóng cửa cả chục năm nay rồi. Còn mấy cơ sở sản xuất hiện tại thì tôi rành lắm, chẳng phải đã đưa anh đi tham quan rồi sao?”

Lương Văn Kiêu mỉm cười: “Thế nên trên bàn đàm phán cậu mới làm bộ xúc động, chỉ để nâng giá đúng không?”

Trần Tễ bật lại: “Anh có ở đó đâu, sao biết tôi nói gì?”

Lương Văn Kiêu: “Daniel bảo cậu nói mình có tình cảm sâu nặng với nhà máy này, đến đoạn cao trào còn rưng rưng nước mắt, khiến cậu ta cũng xúc động lây.”

Trần Tễ phì cười: “Anh tin thật à?”

Lương Văn Kiêu: “Nửa tin nửa ngờ thôi.”

Trần Tễ bật cười: “Cái tên ngốc Daniel ấy chẳng giống người do anh dẫn dắt chút nào, sao anh lại dùng người như thế?”

Lương Văn Kiêu: “Thực ra đầu óc cậu ta cũng khá lanh lợi, mà tính tình lại thật thà, đó là điểm cộng, chẳng phải có câu ‘chân thành luôn là đòn chí mạng’ sao?”

Trần Tễ: “Thế có hạ gục được anh không?”

Lương Văn Kiêu: “Còn tùy tình huống.”

Trần Tễ: “Vừa rồi tôi cũng rất chân thành đấy.”

Lương Văn Kiêu: “Ừ, chân thành nói cho tôi biết đội của tôi đã bị cậu qua mặt trên bàn đàm phán. Giỏi lắm, Trần tổng.”

Trần Tễ: “Ít nhất tôi đâu có lừa anh, với lại làm người ta xúc động cũng chẳng có ích gì, cuối cùng vẫn là anh giúp tôi giành được kết quả như bây giờ.”

Lương Văn Kiêu: “À, cậu cũng biết là tôi giúp cậu sao? Thế mà thứ hai tuần trước khi tôi trở về chẳng những không cảm ơn, còn đòi tôi xin lỗi cậu.”

Trần Tễ: “Anh nhớ dai thật, tôi chỉ buột miệng đùa một câu thôi mà cũng ghi hận đến giờ.”

Lương Văn Kiêu: “Cậu là sếp, vô duyên vô cớ bắt tôi xin lỗi, chẳng phải đang PUA tôi sao? Tất nhiên tôi phải nhớ rồi.”

Trần Tễ biết anh chỉ nói đùa nên chỉ hừ cười, không đáp lại nữa, trong lòng lại thầm nghĩ: Tôi còn muốn PUA anh thật kìa, tiếc là anh không hề mắc câu, còn muốn lên thuyền người khác.

Nghĩ đến chuyện trong lòng Lương Văn Kiêu đã có “con thuyền” riêng, Trần Tễ bỗng thấy không muốn nói chuyện nữa, lập tức đổi sang bộ dạng ông chủ nghiêm túc, quay đầu dặn dò nhân viên: “Amber, bảo người chụp nhiều ảnh vào, cổng chính, trục đường chính, tòa nhà chính, rồi cả mấy cái cây bên kia nữa, nhớ chụp cho đẹp, sau đó sắp xếp lại rồi gửi cho tôi.”

Amber gật đầu: “Vâng, Trần tổng.”

Hoàn thành nhiệm vụ về thăm chốn cũ, cả đoàn lên xe đến địa điểm tổ chức lễ ký kết.

Giờ đây Trần Tễ đã rất có ý thức về hình tượng người đứng đầu Dược Dương, trong các sự kiện công khai, hầu như lúc nào cậu cũng diện trang phục thương hiệu nhà mình. Cách đây không lâu khi tham dự một diễn đàn kinh doanh, khi bước lên sân khấu nhận giải với tư cách doanh nhân trẻ, cậu mặc một bộ đồ thể thao trắng đơn giản, trước ngực in logo của Dược Dương. Giữa một rừng doanh nhân áo vest cà vạt, dáng vẻ ấy trông vừa tinh khôi vừa nổi bật, ảnh chụp sau đó có hiệu ứng rất tốt.

Hôm nay cậu vẫn chọn đồ của công ty, nguyên bộ golf màu trắng kem, phong cách hơi nhẹ nhàng so với một dịp thương mại nghiêm túc, nhưng lại không đến mức quá xuề xòa.

Bước vào hội trường, nhân sự của Thượng Phong và Bảo Doanh đã có mặt đầy đủ. Ngoài những gương mặt từng xuất hiện trên bàn đàm phán, lần này còn có các thành viên chủ chốt sẽ trực tiếp phụ trách dự án. Bên phía chi nhánh Hoa Đông của Dược Dương cũng đến góp mặt, dẫn đầu là dượng của Trần Tễ – Tào Chí Hoành, giám đốc khu vực Hoa Đông.

Trong công ty liên doanh ba bên này, người phụ trách phía Dược Dương là nhân sự do Trần Tễ cử từ tổng bộ. Ông dượng Tào Chí Hoành cũng muốn chen chân tham gia, gọi điện cho cậu mấy lần nhưng đều bị cậu khéo léo từ chối. Hôm nay vị Tào tổng này lấy danh nghĩa hỗ trợ tiếp đón để xuất hiện. Dù sao cũng là người nhà, Trần Tễ khó lòng làm ngơ, lúc gặp liền lễ phép gọi một tiếng “Tào tổng”, cảm ơn ông đã giúp đặt xe, đặt khách sạn.

Tào tổng lúc nào cũng niềm nở với đứa cháu trai nay đã ngồi lên ghế Chủ tịch, gương mặt tươi cười hớn hở, vừa gặp đã nóng lòng khoe quan hệ.

“Trần tổng, lại đây, dượng giới thiệu với cháu. Đây là chủ nhiệm Tôn, nhân vật có tiếng ở Trung tâm tin tức đài truyền hình thành phố. Chủ nhiệm Tôn là bạn cũ của dượng, nghe tin dự án cải tạo khu đất nhà máy cũ của Dược Dương thành khu công nghiệp liền rất quan tâm, đặc biệt đưa đội ngũ đến phỏng vấn, giúp chúng ta lên sóng bản tin!”

Trần Tễ biết rõ ông dượng này vẫn luôn muốn chen chân vào dự án, nhưng không ngờ lại chơi một trận lớn như vậy, chẳng hề báo cho phòng truyền thông của tập đoàn mà tự ý mời cả truyền hình địa phương đến. Không rõ là để được lên sóng cho có mặt mũi hay chỉ muốn ghi điểm trước mặt cậu.

Hôm nay vốn chỉ là lễ ký kết, còn ít nhất một năm nữa khu công nghiệp mới thành hình. Phòng truyền thông chủ ý không mời báo chí, vậy mà ông ta lại tùy tiện làm thế, quả thật có phần mạo muội. Nhưng đã lỡ đưa cả giám đốc trung tâm tin tức tới, Trần Tễ đành phải giữ lễ.

Cậu lịch sự bắt tay chủ nhiệm Tôn, nói đôi câu cảm ơn quan tâm ủng hộ rồi gọi Amber đến, giao cho cô đại diện Dược Dương làm việc với bên đài truyền hình.

Trong lúc đó, Lương Văn Kiêu vừa vào hội trường đã bị nhóm lãnh đạo của Bảo Doanh kéo đi trò chuyện, không chú ý đến phía Trần Tễ. Mãi đến khi khóe mắt thấy một quay phim vác máy đứng gần đó, anh mới thấy lạ. Biết rõ hôm nay không mời truyền thông, anh định tìm Amber hỏi cho rõ.

Đảo mắt nhìn quanh, anh thấy Amber và Trần Tễ đang đứng với mấy người lạ, trong đó có một cô gái trẻ cầm micro, rõ ràng là phóng viên.

Lương Văn Kiêu lặng lẽ bước lại gần, nhận ra một gương mặt quen thuộc – Tào Chí Hoành, tổng giám đốc khu vực Hoa Đông, từng gặp trong đại hội cổ đông Dược Dương. Vừa đến nơi, anh nghe thấy một người đàn ông trung niên lạ mặt đang nói với Trần Tễ.

“Trần tổng, tốt nhất nên đổi một bộ khác, trang phục này đúng là trẻ trung, bảnh bao, nhưng dù sao đây cũng là thương vụ quan trọng, chúng tôi lại làm chương trình tin tức, mặc thế này lên hình trông thiếu trang trọng, hình ảnh cũng không đẹp.”

Khóe môi Trần Tễ khẽ nhếch lên như đang cười, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ lạnh nhạt mơ hồ.

Người ngoài có lẽ không nhận ra, nhưng Lương Văn Kiêu đã làm việc cùng cậu đủ lâu, nhìn thoáng qua là biết cậu không vui, đang cố nhịn lại cơn khó chịu để khỏi bộc phát.

“Trần tổng, Tào tổng.” Lương Văn Kiêu bước đến cạnh Trần Tễ, trước tiên chào một tiếng rồi nhìn hai người lạ, hỏi Amber: “Đây là ai vậy?”

Amber lập tức giới thiệu: “Lương tổng, đây là chủ nhiệm Tôn của Trung tâm tin tức và cô Vương, phóng viên bản tin sáng, cả hai đều từ đài truyền hình thành phố do Tào tổng mời tới để đưa tin lễ ký kết hôm nay. Chủ nhiệm Tôn, đây là Lương tổng của Thượng Phong.”

Lương Văn Kiêu chủ động bắt tay với chủ nhiệm Tôn, còn với cô phóng viên thì gật đầu chào xã giao.

Amber tiếp tục báo cáo tình hình: “Hai vị phóng viên cho rằng bộ trang phục hôm nay của Trần tổng không thích hợp để lên hình trong bối cảnh này, mong anh ấy đổi sang vest, nhưng bên chúng ta không chuẩn bị sẵn vest cho Trần tổng.”

Cô phóng viên bèn gợi ý: “Nếu thật sự không có, chắc quanh đây có trung tâm thương mại, có thể mua tạm một bộ.”

Tào tổng liền chen vào: “Đúng rồi, mau mau đi mua cho Trần tổng một bộ vest thay vào, đừng để lỡ giờ ký kết. Amber, cô nhanh chóng sắp xếp người đi, tôi cho tài xế chở đến trung tâm thương mại gần nhất!”

Trần Tễ vẫn im lặng, ánh mắt nhìn ông ta đã lộ rõ sự khó chịu.

Tùy tiện tự ý đã đành, giờ lại sinh chuyện, còn muốn tự mình quyết thay cậu. Chỉ để phối hợp một cuộc phỏng vấn ngoài kế hoạch, lại đòi cậu mặc một bộ vest may sẵn vội vã từ trung tâm thương mại nào đó lên sóng?

Nếu không phải lo sợ đắc tội với giới truyền thông có thể rước thêm phiền phức thì giờ phút này điều duy nhất mà Trần Tễ muốn làm là bảo ông ta kiếm chỗ nào mát mà ngồi.

Amber cũng nhận ra Trần tổng không mấy hài lòng với chuyện này, nhưng vì không thể làm phật lòng giới truyền thông, cô đành cắn răng nghĩ cách giải quyết vấn đề trang phục cho sếp.

Khi cô còn đang lưỡng lự, không biết nên khuyên thế nào để vừa ý sếp mà không chọc giận cậu, Lương Văn Kiêu bất ngờ lên tiếng.

“Bây giờ đi mua chưa chắc đã kịp tìm được bộ vừa người, mà thời gian cũng không cho phép, Trần tổng, nếu cậu không ngại có thể mặc đồ của tôi.”

Lương Văn Kiêu cao hơn Trần Tễ năm phân, vai cũng rộng hơn một chút, nhưng cả hai đều là dáng người gọn gàng nhờ thường xuyên tập luyện, nhìn qua cũng không chênh lệch quá nhiều.

Bộ vest của anh là đồ may đo riêng, mặc lên người Trần Tễ đương nhiên không thể vừa khít, song ít nhất cũng là hàng cao cấp, chắc chắn vẫn ổn hơn hẳn một bộ vest mua vội trong trung tâm thương mại.

Trong hội trường có nhiều người mặc vest, Lương Văn Kiêu không chắc Trần Tễ có chịu mặc đồ của người khác hay không, nhưng anh chắc chắn một điều: nếu buộc phải mượn ai đó một bộ đồ, thì người đầu tiên Trần Tễ sẽ chọn chắc chắn là anh.

Lễ ký kết sắp bắt đầu, việc quan trọng nhất lúc này là dỗ dành vị sếp hay nổi nóng kia, để cậu không bước lên sân khấu với bộ mặt khó chịu.

Quả nhiên, Trần Tễ không từ chối lời gợi ý ấy.

Cậu quay sang nhìn Lương Văn Kiêu, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, thấy bộ vest này quả thực khá vừa mắt mới lên tiếng.

“Tôi mặc đồ của anh, vậy anh mặc gì?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...