Ngày thứ năm của Thế vận hội, Dược Dương nhận được một khoảnh khắc vô cùng phấn khích: một vận động viên môn thể thao mạo hiểm do thương hiệu tài trợ đã thi đấu xuất sắc, giành được tấm huy chương vàng trong trận chung kết.
Trực tiếp có mặt tại khán đài chứng kiến giây phút vinh quang ấy là Trần Tễ, Lương Văn Kiêu cùng ba vị lãnh đạo cấp cao khác của công ty.
Dù đây là một bộ môn vốn ít được quan tâm trong nước, dù nhà vô địch khi bước lên bục nhận giải không thể mặc trang phục của Dược Dương, nhưng Trần Tễ vẫn vô cùng phấn khích. Ngay trong tối hôm đó, cậu liền tổ chức một bữa tiệc mừng công cho "ngôi sao Tử Vi của Dược Dương".
Cậu đích thân mời nhà vô địch, gia đình và huấn luyện viên của đối phương tham dự. Những việc còn lại, mọi người phân công nhau lo liệu từ đặt địa điểm đến liên hệ truyền thông, cậu còn đặc biệt mời thêm Phong Trọng Lễ – người cũng đang ở Paris theo dõi Thế vận hội.
Trong lòng Trần Tễ, người giúp Dược Dương lột xác tái sinh là Lương Văn Kiêu chứ không phải Phong Trọng Lễ. Nhưng dù sao ông ta vẫn là sếp của Lương Văn Kiêu, cũng là nhà đầu tư của Dược Dương. Hơn nữa lại đang có mặt ngay tại Paris, một sự kiện lớn như việc vận động viên ký hợp đồng với công ty đoạt huy chương vàng, nếu không mời thì quả là thiếu sót.
Bữa tiệc tối hôm đó diễn ra rất thành công, rượu nâng qua lại, tiếng cười rộn rã khắp nơi.
Theo điều khoản hợp đồng, vận động viên do Dược Dương tài trợ nếu giành huy chương vàng ở giải quốc tế sẽ tự động được nâng cấp thành gương mặt đại diện, hưởng đãi ngộ thương mại cao hơn. Đây chính là nhà vô địch Olympic đầu tiên mà Trần Tễ "đặt cược" thành công kể từ khi nhậm chức. Cậu còn tận tay trao bản hợp đồng đại diện để thể hiện thành ý.
Tuy theo quy định của Olympic, Dược Dương không thể lấy danh nghĩa nhà vô địch để quảng bá, nhưng Lương Văn Kiêu vẫn bảo Amber mời vài phóng viên thể thao thân quen đến góp vui, chưa cần vội vàng tạo sóng truyền thông, chỉ cần khiến báo giới chú ý hơn tới Dược Dương là đủ.
Trong lúc trò chuyện, một tổng biên tập tạp chí thể thao không biết nghe từ đâu câu chuyện Trần Tễ từng đánh cược nhảy cầu mười mét với người khác tại Tổng cục Thể thao, bèn kéo riêng cậu ra dò hỏi. Trần Tễ chỉ cười xòa, nửa đùa nửa thật, không xác nhận cũng chẳng phủ nhận. Rồi nhân cơ hội khéo léo lái câu chuyện sang định hướng phát triển của Dược Dương cùng giải đua việt dã mà công ty mới mua lại.
Nghe vậy, vị tổng biên tập tỏ ra hứng thú với chàng lãnh đạo trẻ tuổi, tràn đầy nhiệt huyết này, liền hẹn ngay khi về nước sẽ đến tận nơi phỏng vấn.
Cũng chính Trần Tễ khiến Phong Trọng Lễ phải nhìn bằng con mắt khác.
Hai người tuy từng gặp vài lần, nhưng tiếp xúc chưa nhiều, sự hiểu biết của Phong Trọng Lễ về Trần Tễ phần lớn đều đến từ Lương Văn Kiêu. Mà Lương Văn Kiêu cũng chỉ nói vài câu về ấn tượng ban đầu của mình với Trần Tễ lúc mới vào Dược Dương, sau này hầu như không nhắc lại, trừ khi bị hỏi đến những vấn đề liên quan đến công việc.
Tối nay, nhìn thấy "linh hồn của Dược Dương" trong lời Lương Văn Kiêu, cậu như một con bướm sặc sỡ bay lượn khắp nơi, trò chuyện, chào hỏi, lan tỏa sức hút với mọi khách mời, Phong Trọng Lễ có thêm một cái nhìn mới về cậu.
Ông cười trêu Lương Văn Kiêu: "Vị Tiểu Trần tổng này, nhớ lần đầu gặp tôi còn thấy cậu ta giống một công tử ăn chơi, chẳng mấy đứng đắn. Giờ lại bị cậu 'cải tạo' thành thế này, cũng ra dáng lắm rồi đấy."
Lương Văn Kiêu chỉ cười: "Cậu ấy rất có tiềm năng, chỉ là khi mới tiếp quản Dược Dương vẫn chưa quen với vai trò của mình, giờ thì đã hoàn toàn có thể gánh vác được rồi."
Phong Trọng Lễ gật gù: "Hồi đó dự án này vốn là văn phòng Bắc Kinh tiếp xúc trước, đáng lẽ phải để họ làm. Ai ngờ cậu lại quyết liệt đến thế, đưa ra con số táo bạo như vậy. Nói thật, lúc đó có vài thành viên trong ủy ban đầu tư không ủng hộ đâu, may mà cậu không phụ lòng tin của tôi, kiên trì làm được tới cùng."
Lương Văn Kiêu nâng ly: "Cảm ơn lãnh đạo đã tin tưởng, may mà tôi không làm hỏng việc."
Hai người cụng ly, Phong Trọng Lễ hỏi tiếp: "Đúng rồi, kế hoạch thoái vốn đã nghĩ xong chưa?"
Lương Văn Kiêu: "Khung sơ bộ đã có. Đợi về nước tôi sẽ hẹn ngài để báo cáo, sau Olympic, giá cổ phiếu ngành thể thao thường lên cao, thị trường cũng nhìn nhận Dược Dương rất tích cực, thời điểm này rất thích hợp, chắc có thể rút sớm hơn dự kiến."
Phong Trọng Lễ gật đầu: "Ừm, tôi vừa xem báo cáo tài chính quý hai hôm qua, tốc độ tăng trưởng rất ấn tượng, nếu không có gì bất ngờ, tỷ suất lợi nhuận của cậu chắc chắn rồi."
Chuyến đi Paris lần này của Phong Trọng Lễ không chỉ để xem Olympic, ông còn tranh thủ gặp một số đối tác và bạn bè cũ. Một người bạn lâu năm của ông vừa mua một hầm rượu vang ở vùng Nuit, phía đông nước Pháp, kèm theo một mảnh vườn nho hạng nhất. Người bạn ấy cũng quen biết Lương Văn Kiêu, nghe nói anh đang ở Paris liền nhờ Phong Trọng Lễ gọi anh cùng đến chơi.
Đang trò chuyện thì con bướm sặc sỡ bay đến bàn này, nâng ly với Phong Trọng Lễ: "Phong tổng, cảm ơn đã đến ủng hộ, tiệc mừng vội vàng quá, chắc không chu đáo, mong ngài thông cảm, tôi kính ngài một ly."
Phong Trọng Lễ mỉm cười nâng ly đáp: "Chúc mừng Trần tổng, đúng là đặt cược chuẩn xác, trúng được 'chú ngựa ô' rồi."
Trần Tễ uống cạn, lại cầm chai rót thêm cho mình và Lương Văn Kiêu, nói lời khách sáo: "Lương tổng, ly này kính anh. Cảm ơn anh trong suốt thời gian qua đã hết lòng vì Dược Dương, không có anh thì không có Dược Dương của ngày hôm nay."
Lương Văn Kiêu khẽ cụng ly với cậu: "Chúc Dược Dương sẽ có thêm nhiều vận động viên giành huy chương vàng."
Tiệc đã vào nửa sau, Trần Tễ hoàn thành xong hết việc xã giao, liền dứt khoát ngồi luôn xuống bàn này, trò chuyện cùng chính sếp lớn của Lương Văn Kiêu – Phong Trọng Lễ. Cậu khéo léo dùng danh nghĩa đối tác, bày tỏ sự cảm kích và ngưỡng mộ với Lương Văn Kiêu đủ kiểu, cố ý giúp anh ghi điểm trong mắt ông chủ.
Tuy Trần Tễ diễn cũng không tệ, nhưng Lương Văn Kiêu vẫn mong cậu nói ít đi một chút, kẻo lỡ lời.
Phong Trọng Lễ vốn đã đánh giá cao triển vọng phát triển của Dược Dương, cũng muốn giữ quan hệ tốt với Trần Tễ nên thuận miệng mời cậu cùng tham gia chuyến đi thăm hầm rượu vang.
Nghe nói Lương Văn Kiêu sẽ đi, Trần Tễ lập tức gật đầu đồng ý.
Đến ngày hẹn, ông chủ hầm rượu – Đỗ tổng – cho xe bảy chỗ đến Paris đón khách.
Phong Trọng Lễ mang theo thư ký cùng một lãnh đạo cấp cao khác của Thượng Phong, sau đó cùng Lương Văn Kiêu và Trần Tễ, năm người lên xe khởi hành.
Ở nơi làm việc, việc đóng vai đối tác bình thường của Lương Văn Kiêu đã quá quen thuộc với Trần Tễ. Trước nay hầu như mọi trường hợp công việc đều là sân khấu của cậu: cậu là ông chủ, còn Lương Văn Kiêu là khách quý. Dù giữa họ có một bầu không khí riêng tư mà người ngoài khó chen vào, chỉ cần nói chuyện công việc thì đều hợp lý, chẳng lo ai nghi ngờ.
Nhưng hôm nay, vừa bước lên xe Trần Tễ liền nhận ra đây không phải là sân nhà của mình. Thư ký của Phong Trọng Lễ ngồi ghế phụ, Lương Văn Kiêu và một lãnh đạo khác của Thượng Phong ngồi hàng ghế sau. Hàng ghế giữa được để cho cậu và Phong Trọng Lễ.
Thế là cậu trở thành khách của Thượng Phong, đành thuận theo hoàn cảnh, suốt cả chặng đường phần lớn thời gian đều trò chuyện với Phong Trọng Lễ.
Trong câu chuyện, Phong Trọng Lễ giới thiệu cho Trần Tễ về hầm rượu mà họ sắp đến.
Ông chủ tên là Đỗ Trường Nhạc, những năm đầu làm giàu nhờ khai thác mỏ. Vài năm gần đây ngành cũ khó khăn, ông ta bắt đầu chuyển sang các mảng đầu tư khác. Hầm rượu này là thương vụ mua lại hồi năm ngoái, tập trung vào thị trường rượu vang phân khúc tầm trung trong nước, chất lượng cũng khá tốt nhưng chưa có tiếng tăm. Nhân dịp Olympic, ông ta mời bạn bè từ Trung Quốc sang Pháp đến chơi, cũng coi như một lần quảng bá.
Trần Tễ nghe cái tên này thấy quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã nghe ở đâu.
Từ Paris đến vùng Nuit khoảng ba mươi cây số, họ xuất phát vào buổi chiều, trên đường vừa trò chuyện vừa ngắm cảnh, thời gian trôi qua cũng nhanh.
Khi đến nơi, ánh nắng chiều vừa đẹp, xe chạy qua con đường rải sỏi, tiến vào khu trang viên rộng lớn, dừng lại trước con đường vòng tròn phủ đá vụn trước biệt thự.
Cửa xe mở ra, làn gió khô nóng mang theo hơi thở mùa hạ ập đến, xen lẫn mùi đất và cây cỏ.
Trần Tễ theo sau Phong Trọng Lễ bước xuống xe, đứng yên hít một hơi không khí trong lành, trong lòng khẽ thở dài: Đúng là một nơi hẹn hò tuyệt vời, tiếc là hôm nay lại có quá nhiều... "bóng đèn".
Phong Trọng Lễ vỗ vai cậu, đưa tay chỉ về phía vị chủ nhân biệt thự đang ra cửa đón khách: "Đó chính là Đỗ tổng cùng gia đình ông ấy, nào, để tôi giới thiệu mọi người với nhau."
Trần Tễ nhìn theo hướng ông chỉ, vừa liếc mắt đã thấy một chàng trai trẻ mặc bộ đồ vải lanh màu nhạt, đầu đội mũ rơm vành phẳng màu be, dáng người này... sao lại quen quen.
Người kia dường như cũng nhận ra Trần Tễ, lập tức nhanh chân bước lại, còn cởi mũ ra vẫy tay chào.
Trần Tễ nhìn kỹ, lập tức ngẩn người.
Rốt cuộc cậu cũng nhớ ra vì sao tên của Đỗ tổng nghe quen quen, thì ra con trai ông ta là Đỗ Hâm Lâm, chính là một người quen trong vòng bạn bè thời du học của cậu... nói chính xác hơn, là bạn giường cũ.
Bạn giường cũ vẻ mặt mừng rỡ chạy ngay tới trước mặt: "Terry! Trùng hợp quá đi! Không ngờ lại gặp cậu ở đây!"
Những người Trần Tễ từng lên giường cùng đủ mọi kiểu dáng, điểm chung duy nhất là đều rất đẹp trai. Cậu thiếu gia họ Đỗ này cũng không ngoại lệ, mấy năm không gặp, nhan sắc vẫn không hề giảm sút, toàn thân được chăm chút kỹ lưỡng, chỉnh chu đến từng sợi tóc.
Khóe môi Trần Tễ giật giật, nhớ lại năm ngoái cậu chàng còn gửi cho mình ảnh nóng táo bạo, mà cậu đã không thèm trả lời.
Phong Trọng Lễ cũng bất ngờ: "Hai người quen nhau à?"
Trần Tễ nghe thấy tiếng cửa xe phía sau khép lại, biết Lương Văn Kiêu cũng đã xuống xe, lập tức thu lại nét mặt, gạt bỏ cảm giác lúng túng khi chạm mặt bạn giường cũ, vờ như chỉ là bạn bè bình thường: "Ừ, chúng tôi là bạn cùng đại học, Aaron, đúng là trùng hợp, lâu quá không gặp."
Đỗ thiếu gia mỉm cười ẩn ý, chủ động ôm lấy Trần Tễ, còn thì thầm bên tai cậu một tiếng: "Welcome."
Đỗ tổng cũng cười niềm nở tiến lại, lần lượt bắt tay với Phong Trọng Lễ, Lương Văn Kiêu và một lãnh đạo cấp cao khác của Thượng Phong, sau đó Phong Trọng Lễ giới thiệu Trần Tễ cho ông ta.
Ôm Trần Tễ xong, ánh mắt Đỗ Hâm Lâm lập tức chuyển sang Lương Văn Kiêu, hồ hởi bắt chuyện: "Hi, anh là Lương tổng đúng không? Nghe danh đã lâu, nay mới được gặp."
Lương Văn Kiêu lịch sự đưa tay: "Chào cậu Đỗ."
Đỗ Hâm Lâm nắm tay anh, ra vẻ như gặp tri kỷ: "Ôi, đừng khách sáo thế, gọi tôi là Hâm Lâm được rồi. Tôi có thể gọi anh là Văn Kiêu chứ?"
Trần Tễ lập tức dựng thẳng một bên tai, vừa ứng phó sự nhiệt tình của Đỗ tổng, vừa ngầm để ý thái độ của Đỗ Hâm Lâm với Lương Văn Kiêu.
Người khác có thể không nhìn ra, nhưng cậu thì biết quá rõ: bạn giường cũ này trong đời thường lẳng lơ và chủ động đến mức nào, hễ gặp trai đẹp là muốn ăn, chiêu trò nhiều không đếm xuể, năm đó bản thân cậu còn chẳng bì kịp.
Quả nhiên Đỗ Hâm Lâm không làm cậu thất vọng, rất nhanh đã tìm được lý do để tiếp cận: "Văn Kiêu, tôi phụ trách mảng marketing cho hầm rượu này tại thị trường trong nước, sớm đã nghe nói anh là chuyên gia trong lĩnh vực đó. Hôm nay khó khăn lắm mới đợi được anh đến, đúng lúc có thể xin anh chỉ giáo một phen. Tôi vốn lắm lời, nhất là gặp người hợp ý thì càng thích nói chuyện, mong anh đừng thấy phiền nhé."
Ban đầu Trần Tễ chỉ thấy việc để "bạn giường mới" và "bạn giường cũ" cùng chung một chỗ hơi gượng gạo, ai ngờ giờ nhìn thấy bạn giường cũ có ý định với Lương Văn Kiêu, lập tức cảm giác trong lòng như có cả thùng rượu bị lật úp, đủ loại vị trộn lẫn, vừa chua, vừa cay, vừa nóng, lại còn phảng phất một mùi men ghen tuông nồng nặc.
Bản thân còn phải dè chừng tránh né trước mặt bao nhiêu người, cậu ta lại dám công khai thả thính luôn rồi sao?!
