Chu Giai cứ tưởng rằng đêm nay cậu có thể mơ đẹp đến mức tỉnh cả ngủ luôn, nhưng không, cả đêm cậu không nằm mơ, ngủ rất sâu.
Khi tỉnh lại tầm hơn bảy giờ sáng, Chu Giai chớp mắt nhìn trần nhà hồi lâu, miệng cứ tủm tỉm cười, đột nhiên lấy chăn che mặt mình để chặn lại tiếng cười vui, sau đó lại phấn khởi đạp chăn ra.
Đến khi dần kiệt sức, Chu Giai toát mồ hôi, thở hồng hộc ôm chăn lăn lộn trên giường, lúc lăn đến mép giường lại lăn ngược về giữa giường, trái tim đập thình thịch, nhanh chóng mở WeChat clone ra.
Hà Dã dậy còn sớm hơn Chu Giai. Dường như hắn ngủ rất thoải mái, tỉnh dậy cũng không gấp gáp gì cả, gối tay lên đầu nằm trên giường nhớ lại những ngày tháng học cùng với Chu Giai hai năm qua, tìm kiếm lại những hành động và lời nói thể hiện Chu Giai thích hắn mà bị hắn lờ đi.
Không cẩn thận hồi tưởng thì không biết, mỗi lần nghĩ đến, Hà Dã lại cảm thấy bản thân như kẻ mù điếc. Chu Giai đối xử với hắn nào có giống với những người khác, tuy là âm thầm chọc ghẹo nhưng lại rõ ràng đến thế, thế mà hắn còn nghĩ cậu là một kẻ hai mặt.
Hà Dã trở mình cười khúc khích, thở dài một hơi, cả người hào hứng duỗi ra.
Điện thoại di động vừa kêu vừa rung, Hà Dã lập tức đưa tay bắt máy. Nhìn thấy hình đại diện tấm lưng đen trắng đó, hắn rũ mắt, sau đó nhấn nút nhận cuộc gọi, cười nói: “Ăn Tết vui vẻ.”
Chu Giai vừa nghe vừa cười ha ha, nhìn hình đầu giường, gật đầu: “Ừm ừm, ăn Tết vui vẻ.”
Vừa nói xong, hai người như trở thành hai kẻ ngốc, cứ cười với nhau qua điện thoại một lúc.
Đến khi cười xong, Chu Giai nghe thấy bên kia điện thoại có tiếng pháo, cậu liếm môi, gọi Hà Dã: “Alo…”
Hà Dã ngồi dậy tựa lên đầu giường, gạt tóc mình: “Hửm?”
Chu Giai hỏi: “Anh còn nhớ chứ? Chuyện xảy ra tối hôm qua ấy.”
Hà Dã nghe thấy lời Chu Giai, giơ tay trái mình lên nhìn, híp mắt lại, cong môi nói: “À, tối hôm qua sao? Không nhớ lắm, xảy ra chuyện gì hả? Hay là em nói cho anh nghe đi, xem anh còn nhớ không.”
“Anh…Nói cái…” Chu Giai biết mình lại hỏi một câu ngu ngốc, thật ra Hà Dã nói “Ăn Tết vui vẻ” đã là một đáp án khẳng định rồi. Nhưng cậu vẫn không nhịn được muốn hỏi cho chắc, đó là hậu di chứng của việc lo được lo mất.
Chu Giai liếc mắt nhìn hình, cầm điện thoại dí sát lên tai, nghiến răng ken két, hừ hừ nói: “Hà Dã, em thật muốn cắn anh thêm cái nữa.”
Hà Dã bật cười, chép miệng một cái, cử động chân, giọng cũng khàn khàn, nói vẻ lưu manh: “Cắn gì? Dùng cái gì cắn cơ? Bên trên hay bên dưới?”
“** má…”
Ném chiếc điện thoại như nóng đến bỏng tay lên gối, Chu Giai đỏ mặt quỳ đứng lên, kéo cổ áo ngủ ra để phẩy phẩy cho mát, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang kết nối.
Hà Dã nói xong lời của một kẻ lưu manh cũng không cảm thấy khá hơn. Hắn vén chăn lên nhìn đũng quần, che mặt cười, giọng nói buồn buồn truyền đến tai Chu Giai, khiêu khích cậu.
Hà Dã thở dài, nói: “Anh hơi hối hận.”
Chu Giai nghe xong không quạt nữa, lập tức cầm điện thoại vào tay, căng thẳng hỏi: “Hối hận gì cơ?”
Hà Dã không lên tiếng, cầm máy đi xuống giường. Chu Giai nghe thấy tiếng bước chân, đoán Hà Dã đi vào phòng tắm. Quả nhiên, một giây sau đó, cậu nghe thấy tiếng nước chảy rào rào.
Chu Giai nuốt nước bọt, tim đập rộn lên, mặt lại đỏ bừng, không nhịn được mà kẹp chân vào chăn, giọng run run hỏi Hà Dã: “Này, anh muốn làm gì?”
Chu Giai không lên tiếng, vòng tay bó quanh chân. Hết lần này tới lần khác Hà Dã còn đi khiêu khích câu dẫn cậu, nói: “Anh hối hận, tối hôm qua không nên cho em về sớm thế.” Giọng đã khàn còn trầm, xen lẫn cả tiếng cười: “Con mẹ nó, bây giờ phải kìm nén sắp nổ rồi.”
Chu Giai nằm xuống, dùng chăn bọc kín hết cả người mình, áp máy điện thoại di động đang nóng lên vào bên tai, nức nở kẹp chân lại nhẹ nhàng cọ cọ, vừa tức vừa cười nói: “Nên anh…Anh có gan thì cứ kìm nén đi, em chống mắt lên xem anh nhịn được bao lâu.”
Hà Dã cúi đầu nhìn người anh em chào cờ thẳng tắp đang dán sát lên bụng, giơ tay lau mấy giọt nước trên mặt mình, hít thở sâu mấy cái, không nhịn được mà vui vẻ lên tiếng, cố gắng đè lửa dục xuống, nhắc lại câu mà Chu Giai nói tối hôm qua: “Chu Giai, anh không nghĩ, em cũng đừng có nghĩ đến.”
Tay Chu Giai đang thò vào bên trong áo, lặng lẽ xoa nắn đầu v* cương lên của mình, nghe thấy Hà Dã nói vậy thì khựng lại, cắn môi dối lòng nói: “Mẹ kiếp, em không có nghĩ đến, ai thèm.”
Hà Dã không vạch trần cậu, xối nước ấm cố gắng hồi phục lại cơ thể đang nóng ran, tìm một đề tài khác nói để hai người cũng bình tĩnh lại: “Chu Giai, em nhớ anh đã từng nói với em không, sau này không được phép không nói năng gì đã chạy đến chỗ anh, nhất là khi anh không ở nhà.”
Bỏ tay ra khỏi áo, kéo chăn xuống để hít thở không khí, Chu Giai suy nghĩ lời Hà Dã nói, mãi mới gật đầu đồng ý: “Em nhớ rồi.”
Nhưng Hà Dã sợ cậu không nhớ, nhấn mạnh: “Anh không đùa với em đâu, những kẻ đó lúc điên lên chuyện gì cũng dám làm…Chu Giai, anh muốn em phải khỏe mạnh, phải ngoan ngoãn nghe lời, anh và em mới có thể bên nhau tốt đẹp, biết không?”
Chu Giai biết, cậu cũng muốn Hà Dã phải khỏe mạnh. Nếu Hà Dã sợ bản thân sẽ mang tổn thương đến cho cậu, vậy cậu sẽ nghe lời hắn, cố gắng để bản thân không trở thành sự lo lắng của hắn.
Chu Giai nói: “Em biết rồi. Hà Dã, anh cũng phải đảm bảo thật tốt với em. Nếu những kẻ đó dám độc ác ra tay, chẳng phải vẫn còn cảnh sát sao? Tuyệt đối đừng có cứng đầu đối chọi với bọn họ. Em nói cho anh biết, nếu anh dám không quan tâm đến sự an nguy của bản thân, em chắc chắn sẽ lo lắng cho anh đấy.”
Hà Dã cười, nói: “Bọn họ không dám đâu.” Bởi vì hắn còn hung hãn và kiên quyết hơn bọn họ.
Chu Giai nghe thấy được ẩn ý bên trong lời Hà Dã, cau mày nói: “Em mặc kệ bọn họ có dám không, em chỉ cần anh được an toàn.” Trăm ngàn lần cậu không muốn trên người Hà Dã xuất hiện vết thương, cho dù chỉ là vết thương nhỏ.
Khụ khụ, à thì, trừ cái ngón tay bị cậu cắn ra!
Nghĩ đến vết thương, Chu Giai vội hỏi: “Đầu ngón tay anh đã khá hơn chưa? Có sưng lên không?”
Tối hôm qua Hà Dã còn giặt giũ đủ thứ, vết thương ngón tay cũng không ổn hơn, bây giờ đúng là có hơi sưng. Nhưng hắn nói với Chu Giai: “Không, tốt lắm, lát nữa tắm xong bôi ít thuốc là được.”
Chu Giai tin hắn mới lạ: “Sưng lên nhớ sát trùng, sát trùng xong mới được bôi thuốc.”
Hà Dã tắt vòi sen, nhìn xuống dưới, cầm khăn lông lau khô cơ thể. Chu Giai nghe thấy tiếng nước chảy đã dừng, cảm giác ngứa ngáy trong lòng lại dâng lên, cậu ho khụ khụ, giọng nói mềm nhũn: “Chiều hôm nay em phải về cùng ông bà nội, ba bốn ngày nữa mới quay lại…” Trong lời nói ngập tràn sự miễn cưỡng không thể che giấu được.
Động tác của Hà Dã khựng lại, ngay sau đó hắn bật cười, ra vẻ vô tình nói: “Về đi thôi, ăn Tết.”
Chu Giai hừ hừ, giơ tay giả bộ đấm vào bức hình đầu giường: “Anh thì sao, mấy hôm nay định làm gì?”
Chu Giai nghĩ đang mấy ngày Tết, chắc chắn các cửa hàng đều đóng cửa. Hà Dã cũng không tìm được việc ở đâu. Nào ngờ, Hà Dã nói: “Anh tìm được một việc, lát nữa ăn cơm xong sẽ qua.”
Trong lòng Chu Giai như bị bóp nghẹt, tay nắm chăn: “Việc gì? Ở đâu? Có xa không? Có bao ăn không?”
Hà Dã không nhịn được cười: “Vận chuyển gạch, ở số xxx phố xxx đường XX, không xa lắm, có bao ăn một bữa.” Lại bổ sung nói: “Ba ngày thôi, mỗi ngày trăm rưỡi. Đến lúc đó tiệm gà nướng cũng mở hàng rồi.”
Chu Giai sững sờ, nghĩ đến hình ảnh Hà Dã phải chuyển gạch trong mùa đông lạnh lẽo, mũi đau xót. Cậu muốn nói, anh không thể cho bản thân được nghỉ ngơi vài hôm sao? Nhưng mà dù có nói những lời này với Hà Dã cũng chẳng thay đổi được gì.
Chu Giai im lặng buông tiếng thở dài, nói: “Được rồi, anh phải chú ý vào, đừng để rét quá mà bị ốm. Em… Em về sẽ đến tìm anh.”
Hà Dã về phòng ngủ, kéo rèm cửa sổ nhìn ra thời tiết quang đãng bên ngoài, ánh mặt trời rọi lên mặt ấm áp dễ chịu. Hắn mở cửa sổ ra, hít thở sâu, cười nói: “Được.”
Ông nội Chu Giai tới gõ cửa phòng, gọi cậu: “Tiểu Giai, cháu ngoan, rời giường thôi.”
Chu Giai xoay người đáp lời, cầm điện thoại nhưng không nỡ ngắt máy.
Vẫn phải để Hà Dã, hắn nói: “Đi đi, anh cũng đi ăn đây.”
Chu Giai ừm một câu, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vẫn còn đang nói chuyện. Cậu và Hà Dã, ai cũng không muốn ngắt máy.
Chu Giai để máy lên đầu giường, sau đó thay quần áo. Hà Dã nghe thấy tiếng sột soạt vang lên, nghe thấy thi thoảng Chu Giai còn lẩm bẩm, cất cao giọng nói: “Cúp nhé, anh phải đi thật đấy.”
Chu Giai ớ một tiếng, cũng không để ý quần đã kéo khóa chưa, ngồi lên giường nói thêm mấy câu qua điện thoại.
Hà Dã trả lời từng câu một, cuối cùng nói: “Chu Giai, anh đợi em về tìm anh.” Sau đó thật sự ngắt cuộc gọi.
Chu Giai nhìn màn hình trở về giao diện khung chat, ngây người một lúc, cuối cùng cười khúc khích nhảy lên, kéo khóa quần lại rồi đi mặc áo khoác.
Ba ngày, rất nhanh, chớp mắt một cái là qua thôi.
Chu Giai nhìn Tiểu Hắc Tử suy nghĩ, hớn hở ra khỏi phòng.