Hà Dã vào phòng tắm đi tắm, lúc ra hắn vắt khăn mặt lau người cho Chu Giai. Chu Giai ngồi xe lửa một ngày, còn lăn lộn cùng hắn khiến ga trải giường dính nhớp nháp. Lúc này cậu đang rúc đầu vào trong chăn, hai mí mắt buồn ngủ đánh nhau, đôi mắt lim dim thành một đường chỉ hở ra một kẽ hở, con ngươi đang nhìn Hà Dã.
Hắn lau ngực, bụng, khe mông cho cậu, cậu cũng lười động đậy, thoải mái hừ nhẹ, đôi mắt hoàn toàn nhắm lại, buồn ngủ quá. Hà Dã sợ cậu ngủ quá lâu quên mất thời gian nên tiến tới hôn lên tai cậu mấy lần, cắn lên vành tai non mềm của cậu, thấp giọng hỏi: "Mấy giờ anh gọi?"
Chu Giai mới trở về, đến khi ba mẹ cậu tan việc về nhà không thấy cậu đâu, nhất định sẽ muốn đi tìm cậu.
Chu Giai nghe thấy câu hỏi của Hà Dã, quay mặt sang mở mắt ra, sau khi dẩu môi yêu cầu Hà Dã hôn một cái mới liếm môi nói: "Gọi em trước năm rưỡi nhé."
Hà Dã nhìn đồng hồ treo trên tường, như vậy cũng chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, hắn vội vàng kéo chăn lên cho cậu: "Được, ngủ đi."
Chu Giai lẩm bẩm câu gì đó nhưng Hà Dã không nghe rõ, hắn đứng cạnh đầu giường nhìn cậu. Đến khi cậu hít thở thong thả chìm vào giấc ngủ, hắn không nhịn được cười ngây ngốc, sau đó tiến lại gần gương mặt cậu, hôn lên trán cậu một cái.
Hà Dã đứng lên cầm khăn mặt xoay người vào phòng tắm, khi nhìn thấy khung ảnh đặt trên băng ghế, bước chân hắn sững lại tại chỗ.
Khung ảnh là khung ảnh của hắn, chính là thứ lúc nào cũng bị hắn đặt chồng sách đè lên. Vào hôm xảy ra lần đầu tiên của hắn và Chu Giai, cậu đã từng chạm vào và nhìn thấy thứ này. Nhưng bây giờ hình bên trong đã được đổi, không phải là ảnh của một mình hắn nữa mà là ảnh của Chu Giai. Nói ảnh Chu Giai cũng không đúng, bởi vì sau lưng cậu cách đó không xa là hắn khi vẫn còn là một cậu học sinh lớp 7 hăm hở, không buồn không lo, không biết có máy ảnh chĩa về phía mình...Một Hà Dã rất xa lạ của quá khứ.
Thời điểm đó hắn mới 14 tuổi, bằng với Chu Giai khi ấy, thế nhưng ngoại hình của Chu Giai bây giờ không giống hồi ấy chút nào, chẳng trách hắn không nhớ ra được. Hóa ra hai người bọn họ đã gặp nhau từ lâu rồi.
Chu Giai năm 14 tuổi thế nào?
Hà Dã nhìn chăm chú bức ảnh cẩn thận hồi tưởng, các đoạn phim lần lượt nhảy ra khiến hắn không nhịn được bật cười.
Trong trí nhớ, có lẽ lần đầu tiên gặp nhau là ở trên sân đấu bóng rổ. Mấy trường cấp hai tổ chức thi đấu vòng tròn, địa điểm thi đấu ở sân vận động mới xây xong trong thành phố.
Hồi Hà Dã lên lớp 5 hắn đã biết chơi bóng rổ, cứ có cuộc thi nào là kiểu gì cũng có tên hắn.
Bây giờ nghĩ lại, học sinh cấp hai thi đấu bóng rổ cũng bình thường thôi. Nhưng nếu thắng được giải quán quân, á quân thì vẫn rất giỏi, rất được người khác hoan nghênh.
Hà Dã ôm bóng rổ giơ cúp cùng các đồng đội chụp ảnh, sau đó có người cố ý đến tìm hắn chụp riêng, nam nữ đều có.
Còn Chu Giai thì sao? Hà Dã nhớ lại, cảm thấy rất thú vị.
Lúc ấy Chu Giai không đến tìm hắn chụp chung mà đi theo mấy cô bạn nữ trong lớp cậu đến, giúp mấy cô gái chụp ảnh chung của bọn họ với Hà Dã. Toàn bộ quá trình Chu Giai đều không nói chuyện với Hà Dã, ánh mắt cũng không nhìn hắn lấy một cái, chụp xong liền cười ha ha đi với các bạn nữ cùng lớp.
Lúc ấy Hà Dã không cảm thấy có gì bất thường, bây giờ nhớ lại tình cảnh lúc ấy, hắn nhìn tấm ảnh trên băng ghế, thật sự quá bất thường, cực kỳ bất thường luôn.
Bề ngoài thì giả bộ lạnh lùng, trên mặt lạnh nhạt tỏ ra "Tôi đây chẳng hề muốn quen biết với cậu tí nào" nhưng lại ngấm ngầm lén chụp hình, rửa ảnh rồi gìn giữ cho riêng mình.
Chậc, cẩn thận quá, giấu kĩ thật đấy!
Bạn nói xem lần đầu tiên lờ nhau đi thì thôi, thế nhưng sau trận đấu ấy, hắn và Chu Giai lại gặp nhau thêm mấy lần nữa.
Một lần là khi học sinh trường Chu Giai không chịu thua, hẹn bọn Hà Dã ra ngoài chơi thêm trận nữa.
Chu Giai không chơi bóng, chỉ đi cùng học sinh trường mình, từ đầu đến cuối lúc nào cũng là người đứng cuối cùng trong hàng. Nếu không phải cậu đứng ở cuối nói ra một câu "Dự báo thời tiết nói thứ bảy chủ nhật đều có mưa to", Hà Dã thật sự không chú ý đến cậu.
Còn một lần khác là trong bữa cơm dã ngoại.
Trong đội Hà Dã có một anh em muốn theo đuổi một bạn gái trong lớp Chu Giai, ngày nào cũng viết thư tình, cuối cùng công sức không phụ lòng người hẹn được người ta đi chơi.
Nhưng cô gái kia xấu hổ, gọi thêm hai người đi cùng, một là bạn thân của cô, hai là Chu Giai.
Cô gái kia gọi thêm người, đương nhiên chàng trai kia cũng hí hửng gọi thêm người, Hà Dã là một trong số đó.
Leo núi, ăn uống ngắm phong cảnh giữa sườn núi, tổng cộng sáu người, ba nam ba nữ. Trừ Chu Giai ra, ai cũng nói chuyện với Hà Dã, chỉ có một mình cậu ngồi đó ăn. Sau đó hắn có hỏi cậu ăn gì, thấy Chu Giai không nói lời nào, hắn chuyển sang ngắm cảnh.
Hà Dã cố gắng nhớ lại, nhớ lại thật kỹ, trong ấn tượng của hắn hình như hắn thật sự đã bắt chuyện với Chu Giai. Lúc đang leo núi, Chu Giai và hắn tụt xuống cuối hàng, hắn hỏi cậu: "Tôi tên Hà Dã, cậu tên gì?"
Chu Giai lùn hơn hắn một cái đầu, làn da trắng nõn đỏ ửng lên vì nóng, cậu nhìn hắn một cái, cái nhìn lướt qua cực kỳ nhanh chóng, sau đó không trả lời hắn mà co chân chạy luôn, dáng vẻ không hề giống như vừa bị tụt lại cuối hàng.
Sau này, người cha vô trách nhiệm của Hà Dã mất vì tai nạn, mẹ hắn đi lấy chồng khác, một Hà Dã vô tư hồn nhiên đầy sức sống cũng không còn tồn tại nữa. Ngày này qua ngày khác, hết lần này đến lần khác, vì cõng trên lưng khoản nợ khổng lồ, dưới sự thúc ép của những thế lực tà ác và sự chỉ trỏ vô tình của người khác, những chiếc gai trên người hắn mọc lên từng chút một.
Từ đó về sau, Chu Giai không còn xuất hiện trong ký ức của hắn nữa. Dù là khi lên cấp ba, trước khi chia lớp, sau khi chia lớp, Chu Giai trở thành bạn cùng lớp với hắn.
Nhưng hắn không nhớ được, cũng không trách hắn được, bởi vì Chu Giai thay đổi quá nhiều.
Bây giờ cậu đã cao hơn nhiều, không còn mập mạp như trước đây. Rất sắc sảo độc miệng, không còn là một cậu bé mười bốn tuổi u mê hắn, vừa được hắn hỏi tên đã có thể đỏ mặt bỏ chạy.
"Ngồi im không nhúc nhích còn cười ngây ngô, đang nghĩ gì đấy?"
Hà Dã giật mình quay sang nhìn Chu Giai đã tỉnh lại, khóe miệng càng nhếch lên cao. Hắn đặt khăn mặt vẫn luôn cầm trong tay xuống, chà bàn tay ướt mồ hôi lên quần, vươn tới nựng mặt Chu Giai, hết nựng trái rồi nựng phải, lông mày nhướng lên, nhất thời cười ra tiếng.
Chu Giai đè tay hắn xuống, trừng đôi mắt mơ màng nhìn hắn, lẩm bẩm: "Làm gì thế?"
Hà Dã than ôi một tiếng, ngón tay vuốt ve bờ môi cậu, nói: "Có chút tiếc nuối, hồi leo núi không được nựng cái gương mặt ú na ú nần của em."
Chu Giai sửng sốt, lập tức tỉnh táo lại liếc nhìn cái ảnh, ngồi dậy đập xuống vai Hà Dã, cười mắng: "Mẹ kiếp, ai ú na ú nần cơ?"
"Em." Hà Dã trả lời rồi nắm lấy tay cậu, kéo chăn quấn lên vai cậu, ôm cậu thấp giọng hỏi: "Chu Giai, em thành thật trả lời anh, có phải em thầm mến anh ngay từ lần gặp đầu tiên đúng không?"
Bị nói ra sự thật, nhất thời Chu Giai đỏ mặt tới tận mang tai nhưng vẫn không chịu thừa nhận, cụng đầu lên bả vai Hà Dã, phủ nhận: "Éo nha, lúc đó râu mọc trên mặt anh còn chưa biết tỉa, em sẽ thích anh chắc?"
Hà Dã giơ tay sờ lên cái cằm hơi gai tay của mình, sau đó lại sờ sang Chu Giai, rõ ràng cằm cậu trơn nhẵn hơn cằm hắn rất nhiều. Sờ cằm xong, Hà Dã với tay lấy khung ảnh xem lại, thế nhưng bức ảnh này Chu Giai đã chụp rất lâu rồi, hơn nữa cùng lắm chỉ có nền phía sau là thấy rõ, kĩ thuật chụp cũng không được tốt lắm, ngay cả lông chân cũng không thấy, đừng nói tới trên cằm có râu hay không.
Đặt lại hình về, Hà Dã nựng cằm Chu Giai để cậu dựa trán lên trán mình, như vậy hắn vừa cúi đầu là có thể hôn cậu ngay rồi. Hắn hôn Chu Giai khiến cậu thở hồng hộc mới chịu buông cậu ra, tay luồn vào trong chăn sờ lên hình xăm trên ngực phải cậu, ghé vào bên tai cậu nói: "Hình cũng chụp rồi, còn không chịu thừa nhận, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo."
Đầu vú bị niết lấy, Chu Giai rụt eo, kìm nén cười: "Biết rõ câu trả lời rồi vẫn còn phải hỏi, có phải anh thèm đòn không?"
Hà Dã vén chăn lên chui vào, đè người xuống vuốt ve, tay lại cởi quần lót hắn tự tay mặc vào cho Chu Giai ra một lần nữa, cắn một cái lên hình xăm của cậu, nói giọng khàn khàn: "Là thèm đòn đấy, đến đây, đừng khách khí."
Chu Giai ôm lấy Hà Dã đang vùi đầu đùa nghịch đầu vú trên ngực mình, không chịu nổi ưỡn lưng, giọng điệu thay đổi, mặt đầy hưởng thụ nhưng miệng thì kêu: "Không đến, đừng có đến, em phải về! A!"
Hà Dã thò đầu ra nhìn đồng hồ treo tường, chỉ còn lại mười phút. Hắn cúi đầu nhìn Chu Giai, vén tóc mái của cậu sang bên cạnh rồi hôn lên trán cậu, hôn xuống mi mắt, sống mũi, gò má, cuối cùng hôn lên khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chu Giai nhìn hắn chăm chú, híp mắt chờ đợi hắn. Hà Dã kề môi, cậu lập tức mở miệng để lưỡi của hắn luồn vào, khuấy loạn trái tim đang không ngừng nhảy nhót của mình.
Thích, yêu, không thừa nhận, khỏi cần thừa nhận. Bọn họ quen nhau, mỗi người đều ôm lấy đối phương cất giấu vào góc riêng trong tâm tư của mình. Khoảnh khắc gạt bỏ những rào cản và dũng cảm nắm lấy tay nhau cũng là lúc họ xuất hiện trước mặt đối phương một cách trần trụi nhất.
Sáu năm cũng được, mười năm cũng được, bọn họ chỉ muốn chân đạp đất, nghiêm túc ở cạnh bên nhau từng giây phút trôi qua, một giây cũng không muốn lãng phí.