Âm Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 11



Rời khỏi thư phòng, Liễu Tương Nghi rửa mặt để bình tĩnh lại, sau đó theo thói quen đi về phía phòng ngủ của mình. Nhưng đi được nửa đường, cậu đột nhiên khựng lại.

Nếu bây giờ chạy về phòng ngủ, cậu có thể tưởng tượng ra được tên kia sẽ cười nhạo mình như thế nào.

Tuyệt đối không thể để lộ vẻ chột dạ trước mặt tên đó!

Liễu Tương Nghi liền quay ngược lại, chui vào cái “quan tài” rồi… nhắm mắt giả vờ ngủ.

Làm vậy, lát nữa sẽ đỡ xấu hổ hơn nhiều.

Thiên tài!

Liễu Tương Nghi nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó, nệm bên kia khẽ lún xuống.

Liễu Tương Nghi: “……”

Quỷ đi đường không có tiếng sao?

Chung Tần Hoài vừa nằm xuống, một luồng hơi lạnh pha lẫn mùi sữa tắm và hơi nước liền lặng lẽ bao trùm lấy cậu.

Liễu Tương Nghi: “?”

Nếu không nhớ lầm thì lúc hắn đến thư phòng tìm cậu, tóc vẫn còn ướt, chứng tỏ lúc ấy vừa mới tắm xong, vậy sao lại tắm lần nữa?

Ngay sau đó, nệm lại khẽ xẹp xuống một lần nữa.

Chung Tần Hoài trở mình.

Rồi, Liễu Tương Nghi cảm giác được trong bóng tối có một ánh nhìn đang gắt gao dán chặt vào mình.

Liễu Tương Nghi: “?”

Tên này mấy hôm trước ngủ rất ngoan mà, hầu như giữ nguyên một tư thế từ đầu đến cuối. Hôm nay sao lại lạ lạ?

Nhưng ánh nhìn đó quá rõ ràng khiến cậu không thể giả vờ như không cảm nhận được. Liễu Tương Nghi nhắm mắt thêm một lúc, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm, đang định nhắc thì — nệm lại khẽ động.

Cuối cùng thì Chung Tần Hoài cũng quay lưng lại.

Liễu Tương Nghi thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng mấy chốc — nệm lại khẽ rung.

Chung Tần Hoài… lại quay lại nhìn cậu!

Liễu Tương Nghi: “……”

Cứ lăn qua lăn lại như vậy, thì ra cái “so tài” trong thư phòng tối qua không hề khiến tên này “bình thản” như vẻ ngoài nhỉ?

Tốt lắm.

Ai bảo hắn dám hiểu nhầm mình đang thầm yêu hắn chứ?

Ngủ không được rồi đúng không?

Đang ngứa ngáy, khó chịu, trong lòng như có gai rồi đúng không?

Liễu Tương Nghi vẫn nhắm mắt, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.

_

Sáng hôm sau, Liễu Tương Nghi xuống lầu, thấy Chung Tần Hoài đã dậy từ sớm, đang ngồi ở ghế lười trong góc phòng khách, cầm một quyển sách đọc.

Liễu Tương Nghi còn cố ý liếc nhìn — tên này đã khôi phục trạng thái bình thường, không còn bộ dạng kỳ lạ như tối qua, gương mặt vẫn thản nhiên lười nhác như mọi khi.

Liễu Tương Nghi mỉm cười, như thể vô tình mở miệng:

“Chung Tổng, tôi thấy hôm nay anh có vẻ uể oải, đêm qua không ngủ ngon à?”

Ai ngờ tên này chẳng những thừa nhận thẳng thừng:

“Đúng là không ngủ ngon.”

Mà còn điềm nhiên nói thêm:

“Vẫn đang nghĩ xem lần tới nên thắng lại như thế nào.”

Liễu Tương Nghi: “?”

Thấy cậu im lặng, Chung Tần Hoài đặt sách xuống, nhướng mày, cười như không cười:

“Cậu Liễu nói là nghỉ giữa hiệp, chẳng lẽ quên rồi?”

Chung Tần Hoài còn lên tiếng giục giã: “Vậy cậu Liễu nghỉ ngơi đủ chưa? Khi nào thì đấu tiếp?”

Liễu Tương Nghi: “……”

Ban ngày ban mặt, sao tên này có thể mặt không đỏ tim không loạn mà nói ra mấy câu xấu hổ như vậy chứ?

Mặc dù… đúng là nên tiếp tục thật, dù sao cậu vẫn còn phải hấp thu âm khí, nhưng có cần phải đấu ban ngày không?

Liễu Tương Nghi khẽ ho một tiếng, lại nhớ tới tối qua nếu không phải mình giả vờ ngủ, còn chẳng biết tên này ngoài mặt tỏ ra thản nhiên, thực ra trong lòng đã rối như tơ vò rồi.

Diễn còn giỏi hơn cả bịch rác!

Chỉ là đấu võ mồm thôi mà, ai chẳng biết!

Liễu Tương Nghi nở nụ cười ngọt ngào, đáp trả không hề yếu thế: “Tôi thầm mến Chung Tổng như vậy, lần sau nhất định.”

Dù câu này cậu đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần, nhưng hiệu quả vẫn luôn cực mạnh! Mỗi lần Chung Tần Hoài nghe được, biểu cảm đều sẽ vặn vẹo một cách kỳ lạ.

Tự thấy đã vớt lại một ván, Liễu Tương Nghi vô cùng hài lòng, rồi như thường lệ bắt đầu thay thuốc cho hắn.

Cởi băng gạc cũ ra xem, vết thương trên lòng bàn tay hắn sâu hoắm, vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục.

Thịt da còn đang lật ra, máu vẫn rỉ ra từng chút.

Liễu Tương Nghi khẽ nhíu mày.

Chung Tần Hoài ngồi trên ghế lười, dùng tay không bị thương chống cằm, cúi mắt nhìn cậu đang cẩn thận bôi thuốc lại cho mình.

Ngón tay của Liễu Tương Nghi thỉnh thoảng chạm vào tay hắn, mang theo chút mát lành của làn gió sớm mai, như chiếc lông vũ nhẹ lướt qua lòng bàn tay hắn.

Mỗi lần lướt qua, khóe môi Chung Tần Hoài lại khẽ cong lên một chút, dáng vẻ nhàn nhã, như đang rất tận hưởng.

Đợi băng bó xong, khi Liễu Tương Nghi rút tay lại, ngón tay của Chung Tần Hoài như vô thức hơi động đậy, dường như đang cố giữ lại thứ gì trong không trung.

Ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau trong thoáng chốc, rồi tay Liễu Tương Nghi rút về, còn tay Chung Tần Hoài hạ xuống.

Cái chạm ấy quá đỗi ngắn ngủi và nhẹ nhàng, đến mức Liễu Tương Nghi chẳng hề nhận ra, cậu đứng dậy, nói sẽ dẫn hắn ra ngoài ăn.

Cậu đã tra mạng rồi, lòng bàn tay bị thương mà cứ ăn củ cải với khoai thì không ổn, phải bổ sung chút đạm cao thì mới nhanh lành — người là vậy, chắc… ma cũng thế thôi?

“Vậy không biết Chung Tổng có nể mặt không?”

Chung Tần Hoài vẫn cúi mắt, nhìn chăm chú vào ngón tay mình, chậm rãi vuốt nhẹ, tựa như đang chìm đắm trong một mộng tưởng mông lung nào đó.

Cho đến khi Liễu Tương Nghi hỏi lại lần nữa, hắn mới hoàn hồn, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nắng xuyên qua tán cây rậm rạp, rọi xuống đất loang lổ. Đám quạ đang trốn trong cây đa cũng bị ánh nắng hun cho bức bối, hết vỗ cánh lại quạt mát tự cứu mình.

Chung Tần Hoài thu ánh nhìn về, quay đầu lại, lười biếng nói: “Ban ngày thời tiết không tốt, không thích hợp ra ngoài.”

Liễu Tương Nghi: “?”

Trời nắng đẹp thế này mà kêu thời tiết không tốt là sao?

Cậu bỗng nhớ đến những truyền thuyết dân gian — nói ma sợ ánh nắng, không thể ra ngoài khi trời có nắng — liền khoanh tay mỉm cười: “Vậy không biết vị Chung Tổng tôn quý đây, muốn thời tiết thế nào mới chịu ban ơn ra ngoài dùng bữa với tôi?”

Chung Tần Hoài đáp ngay: “Tối nay là được.”

Liễu Tương Nghi: “……”

Xem ra là thật rồi.

Sau đó Liễu Tương Nghi vào thư phòng làm việc, cho đến khi màn đêm buông xuống, lúc bước ra ngoài cậu còn nghĩ:

Nãy giờ làm việc, Chung Tần Hoài không hề đến quấy rầy, yên tĩnh như chưa từng tồn tại. Cuộc sống chung kiểu này… hình như cũng khá hài hòa?

Vừa ra khỏi thư phòng, liếc nhìn liền thấy hắn vẫn cuộn mình trong ghế lười đọc sách. Liễu Tương Nghi bước tới, nhìn kỹ bìa sách: 《108 chiêu khiến đối thủ quỳ gối đầu hàng》.

Liễu Tương Nghi: “……”

Nói sớm quá rồi.

Một tiếng sau, chiếc Bentley màu vàng dừng lại trước cửa một hội quán tư nhân. Liễu Tương Nghi ném chìa khóa cho nhân viên giữ xe rồi bước vào.

Vừa mới vào cửa, từ phía sau đã có một cậu trai tóc vàng nhào ra định thơm lên má cậu.

Liễu Tương Nghi không kịp đề phòng, mắt thấy sắp bị hôn, thì đột nhiên — một cơn gió lạnh cuồn cuộn từ ngoài cửa tràn vào, cả sảnh hội quán bị thổi nghiêng ngả, tên tóc vàng kia bị thổi bay lên, đập vào tường rồi rơi bịch xuống đất.

Liễu Tương Nghi: “……”

Phía sau còn có bảy tám người, cậu liếc mắt một cái là nhận ra, toàn là công tử con nhà giàu ở Liễu Thành.

Gió lặng rồi, bọn họ cuối cùng cũng đứng vững, nhìn thấy người tới, lập tức nhao nhao xin lỗi:

“Xin lỗi xin lỗi, bọn em mừng sinh nhật nên chơi trò thật lòng hay thử thách. Vừa nãy cậu ấy thua, bị bắt ra canh cửa, hôn người thứ mười bước vào, không cố ý mạo phạm đâu ạ!”

Tên tóc vàng được thổi bay cũng lảo đảo đứng dậy, vừa ngẩng đầu nhìn ra cửa, lập tức đơ người.

Ngoài cửa có một thiếu niên đứng sừng sững, thân hình cao ráo, mang kính râm to bản che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ phần cằm trắng trẻo tinh tế.

“Cậu Liễu!”

Tên tóc vàng mắt sáng rỡ, lập tức lao đến phía cậu. Nhưng còn chưa kịp tới gần, cửa lớn lại tràn vào một trận gió âm u, thiếu niên kia lại bị thổi bay.

“Bịch” một tiếng, lần này còn bay thẳng ra cửa sau của sảnh, cửa sau cũng “rầm” một tiếng đóng sập, nhốt tên kia luôn bên ngoài.

Liễu Tương Nghi: “……”

Mọi người trong sảnh: “……”

Lập tức xôn xao bàn tán, ai nấy đều kinh ngạc với cảnh tượng kỳ dị ấy. Liễu Tương Nghi thì biết rõ cơn gió từ đâu đến, sợ lại gây chuyện, cậu liền nhấc chân đi về phía phòng riêng.

Chủ hội quán nghe tin có chuyện lạ, cũng vội vàng chạy tới, đuổi kịp cậu ở hành lang, mặt mày cười hớn hở:

“Không biết Cậu Liễu đi mấy người ạ?”

Liễu Tương Nghi bước chân khựng lại, mỉm cười đáp:

“Đi hai người.”

Ông chủ đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy mình cậu đi vào, dù hơi nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, vội vàng bảo phục vụ đem món đã đặt lên.

Trong phòng riêng, Liễu Tương Nghi ngồi xuống, liếc nhìn người đối diện — Chung Tần Hoài đang ngồi đó rõ rành rành, vậy mà ông chủ lẫn phục vụ đều làm như không thấy, bàn chỉ dọn mỗi một bộ bát đũa.

Chẳng lẽ… chỉ có mình cậu thấy được hắn?

Để xác nhận, Liễu Tương Nghi gọi phục vụ mang thêm một bộ bát đũa nữa bày ở đối diện.

Cô phục vụ liếc nhìn chỗ đối diện vẫn trống không, tuy do dự nhưng vẫn bày thêm một bộ, chỉ là… cô đặt lệch hẳn sang bên cạnh Chung Tần Hoài.

Liễu Tương Nghi lúc này mới xác định — ngoài cậu ra, thật sự không ai thấy được con quỷ này.

Đợi dọn đồ ăn xong, ông chủ và phục vụ rút lui, trong phòng chỉ còn lại một người một quỷ.

Liễu Tương Nghi nhìn một bàn toàn hải sản, lại liếc qua bàn tay vẫn còn quấn băng của Chung Tần Hoài, do dự giây lát rồi đeo găng tay vào, bắt đầu lột tôm. Vừa lột vừa mỉm cười nói:

“Chung Tổng, lúc nãy có phải hơi… bất lịch sự không?”

Chung Tần Hoài chống cằm, khẽ “ồ” một tiếng: “Quả thật là tôi không lịch sự rồi, ai biết được cậu Liễu lại thích được hôn như thế cơ chứ?”

Liễu Tương Nghi: “?”

Chung Tần Hoài lại lạnh nhạt nói tiếp: “Tôi đúng là không hiểu chuyện, phá hỏng chuyện tốt của cậu Liễu. Cậu Liễu đã lễ phép, có văn hóa, lại bao dung độ lượng như thế, chắc sẽ không chấp nhặt với tôi đâu nhỉ?”

Liễu Tương Nghi: “……”

Thôi, lột tôm tiếp vậy.

Bên ngoài, tên tóc vàng vừa nãy chơi thật lòng thử thách đã lò dò tìm đến cửa phòng riêng.

Cậu ta hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa.

Không có ai đáp.

Cậu ta đã hỏi qua ông chủ rồi, chắc chắn Liễu Tương Nghi đang ở trong phòng này, tuy nói là đi hai người, nhưng ông chủ bảo chỉ thấy một mình cậu.

Cơ hội hiếm có!

Tên tóc vàng thấy gõ mãi không ai trả lời, liền định đẩy cửa vào, ai ngờ cửa không hề nhúc nhích.

“?”

Cậu ta lại đẩy.

Cảm giác như bị lạc vào mê cung.

Đẩy kiểu gì cũng không mở được.

Cậu ta bực mình đập cửa một cái.

“Rầm” một tiếng vang dội khắp hành lang, nhưng cánh cửa vẫn vững như bàn thạch.

Mà trong phòng lại chẳng nghe thấy gì cả, yên tĩnh như đang ở chốn bồng lai.

Chung Tần Hoài như cảm nhận được gì đó, quay đầu liếc nhìn cánh cửa, khẽ nhíu mày, ánh mắt như đang nhìn thấy thứ gì đó dơ bẩn.

Liễu Tương Nghi cũng nhìn theo, thấy không có gì bất thường.

“Gì vậy?” Cậu hỏi.

Chung Tần Hoài thu mắt lại, chống cằm, nhướng mày nói:

“Không có gì, chỉ là… có con muỗi thôi.”

Liễu Tương Nghi: “?”

Không đáp, tiếp tục lột tôm.

Chung Tần Hoài chống cằm, ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt Liễu Tương Nghi, như đang nhìn một sinh vật hiếm có.

Liễu Tương Nghi cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng đó, cậu không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục cúi đầu lột tôm.

Đồng thời, giọng mang theo chút trêu chọc:

“Chung Tổng chưa từng thấy ai lột tôm à?”

Chung Tần Hoài cúi mắt nhìn đôi tay trắng nõn, thon dài của cậu, nhìn là biết chưa từng đụng đến việc nhà.

Ấy vậy mà giờ lại tháo găng lột tôm thành thạo, từng con từng con, sạch sẽ, nguyên vẹn.

“Cậu Liễu không thấy việc này rất tốn thời gian sao?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Với người chỉ cần năm phút là xong bữa trưa như cậu, lột tôm quả là lãng phí thời gian, thà khỏi ăn còn hơn.

Liễu Tương Nghi lột xong một bát đầy, đẩy đến trước mặt hắn, mỉm cười:

“Nhưng mà… ai bảo tôi thầm mến Chung Tổng cơ chứ?”

Chung Tần Hoài: “……”

Nhận ra bát tôm đầy kia là dành cho mình, hắn lặng lẽ nhìn Liễu Tương Nghi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...