Âm Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 15



Tin đồn vừa tung ra đã bị chính chủ bắt gặp.

Liễu Tương Nghi chột dạ một giây, nhưng rất nhanh đã cứng cổ đáp trả:

“Dù sao anh cũng chết rồi, thành quỷ rồi, có bất lực hay không cũng đâu quan trọng nữa?”

Chung Tần Hoài nhìn cậu, trong mắt ánh lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Liễu Tổng đột nhiên tung tin tôi bất lực, chẳng phải đang ám chỉ gì đó sao?”

Liễu Tương Nghi: “?”

Chung Tần Hoài lắc nhẹ ly rượu, trầm ngâm vài giây, như bỗng thông suốt điều gì đó, khóe môi cong lên thành một đường cong đầy hàm ý:

“Nói mới nhớ, tuy chúng ta đã âm hôn, nhưng còn vài thủ tục chưa làm xong, ví dụ như… động phòng đêm tân hôn chẳng hạn…”

Liễu Tương Nghi: “??”

“Dù sao Liễu Tổng cũng thầm mến tôi đến vậy, cưới rồi mà mãi vẫn là hữu danh vô thực, trong lòng sinh ra oán giận, tung tin đồn thất thiệt cũng là điều dễ hiểu…”

Trong chưa đầy một phút, Chung Tần Hoài như đã tự dựng nên cả một chuỗi logic hoàn chỉnh, phân tích nguyên nhân Liễu Tương Nghi tung tin anh bất lực. Sau đó, còn rất lịch sự hỏi cậu:

“Vậy Liễu Tổng muốn khi nào thì hoàn tất thủ tục đó đây?”

Liễu Tương Nghi: “……”

Tự mình đào hố, thì phải tự mình chôn lấp thôi.

Cậu ho nhẹ một tiếng: “Cái đó thì… không cần thiết đâu.”

Muốn nhanh chóng chuyển đề tài, nhưng không ngờ Chung Tần Hoài lập tức đón lời:

“Sao lại không cần? Nếu không, Liễu Tổng mãi hiểu lầm tôi bất lực chẳng phải rất đáng tiếc sao?”

Dứt lời, anh ngửa đầu uống cạn ly rượu, đặt ly xuống bàn trà bên cạnh.

Sau đó đứng dậy, tiến về phía Liễu Tương Nghi.

Hôm nay đi dự tiệc, Liễu Tương Nghi mặc một chiếc áo sơ mi lụa đen, hai cúc cổ áo mở ra, làm nổi bật đường nét cổ mảnh mai và xương quai xanh gợi cảm.

Nhất là đôi mắt phượng lúc nào cũng cong cong mang theo nụ cười nhẹ, nhìn ai cũng dịu dàng phong lưu vài phần.

Vì vậy, ngay khi vừa bước vào hội trường, cậu đã thu hút không ít ánh nhìn, thân phận người thừa kế nhà họ Liễu là một chuyện, nhưng vẻ ngoài rực rỡ ấy mới là thứ khiến ai cũng muốn lại gần.

Chung Tần Hoài bước tới trước mặt cậu, tay vừa chạm vào phần cổ áo thì đã bị Liễu Tương Nghi giữ lại.

Mắt cậu hơi nheo lại.

Tên này đừng nói định động phòng luôn ở đây đấy nhé? Dù nghe có vẻ điên rồ, nhưng với phong cách làm việc của Chung Tần Hoài thì…

Có lẽ là ánh mắt hoảng hốt và ngạc nhiên của Liễu Tương Nghi quá rõ ràng, Chung Tần Hoài chỉ liếc một cái đã đoán ra suy nghĩ trong đầu cậu, khẽ cười nói:

“Liễu Tổng không cần lo lắng quá, nghi thức quan trọng như đêm tân hôn sao có thể tùy tiện thực hiện ở một nơi xa lạ thế này được?”

Liễu Tương Nghi: “……”

Không biết nên thở phào hay tiếp tục lo lắng nữa, nhưng ít nhất cũng tạm thời không có nguy hiểm, cậu mới chịu buông tay.

Rồi cậu thấy Chung Tần Hoài đưa tay, từng nút từng nút một, cài lại hàng cúc áo của cậu.

Sau khi che lại làn da trắng như sứ và xương quai xanh mờ mờ kia, tay anh mới rời khỏi, lùi về sau một bước, cười như không cười nói:

“Liễu Tổng, mặc đồ không đàng hoàng, rất dễ bị người khác cởi mất đấy.”

Liễu Tương Nghi: “……”

Tên này cũng quản rộng thật.

Nhưng cậu vốn chẳng thích bị Chung Tần Hoài lấn át, liền đưa tay định cởi nút áo ra lại, ai ngờ vặn mãi, nút áo như được dán bằng keo siêu dính, cạy hoài không bung!

Liễu Tương Nghi: “……”

Tê rần cả người.

Tên này làm ma rồi càng lúc càng quá đáng!

Thôi, đã không tháo được thì kệ, chuyện nhỏ đó cậu cũng chẳng bận tâm, cậu quan tâm hơn là cái “đêm tân hôn” mà Chung Tần Hoài nói.

Sau khi ra khỏi phòng nghỉ, Liễu Tương Nghi cứ mãi nghĩ về chuyện đó. Dù gì thì hai người cũng là kẻ thù, chắc tên kia cũng không định thật sự “động phòng” chứ? Có khi nào chỉ nói suông như mọi lần?

Nhưng lại nhớ tới màn cưỡng hôn trong xe tối qua, Liễu Tương Nghi lại cảm thấy… chưa chắc đâu.

Đúng lúc cậu đang suy nghĩ mông lung, Trương Nhược Lam lại đi tới.

Mắt hắn sắc lắm, liếc một cái đã thấy sự khác lạ của Liễu Tương Nghi, ánh mắt rơi đúng lên hai chiếc nút áo được cài kín cổ, rồi cười đầy ẩn ý:

“Ngay cả chút xíu cũng không chịu để tụi tôi nhìn, Liễu Tổng  à, xem ra người kia của ngài không chỉ nóng nảy mà còn nhỏ mọn ghê.”

Liễu Tương Nghi biết hắn lại hiểu lầm nữa rồi, nhưng vừa ăn quả đắng vì tung tin đồn, giờ chỉ đành mỉm cười giải thích:

“Trương tổng hiểu lầm rồi, người đó của tôi lòng dạ rộng rãi, biết cảm thông, lại rất biết điều. Biết tôi đến tiệc để xã giao, nên tuyệt đối sẽ không cố ý gây rối đâu…”

Nói chưa dứt lời, cậu đã nghe bên tai vang lên tiếng cười khẽ, mang theo một tia lạnh lẽo, như sương ẩm len lỏi, lập tức bám lên vành tai cậu.

Vành tai lập tức ướt lạnh.

Liễu Tương Nghi không nhịn được đưa tay sờ một cái.

Không phải ảo giác.

Lạnh thật.

Cậu đảo mắt một vòng, không thấy bóng dáng Chung Tần Hoài đâu, nhưng cậu biết tên này chắc chắn đang ở gần.

Đúng lúc này, Trương Nhược Lam cười thần bí: “Liễu Tổng, sảnh tiệc cũng chẳng có gì thú vị lắm, tôi đưa ngài tới một chỗ khác xem thử nhé?”

Liễu Tương Nghi vốn đã bị cái vụ “động phòng đêm tân hôn” làm mất hết hứng xã giao, nhưng thân là người thừa kế nhà họ Liễu, cả hội trường đều muốn bắt tay với cậu, mà bắt tay thì lại… không được.

Cậu đang định tìm chỗ nào đó trốn cho yên thân, nên cũng đi theo hắn rời khỏi đó.

Hai người đi qua một hành lang dài, đẩy cửa ở cuối hành lang ra thì thấy bên trong là một quán bar.

Ánh đèn mờ ảo, nhưng vẫn nhìn rõ được bên trong toàn là trai xinh gái đẹp qua lại giữa đám đông.

Trương Nhược Lam dẫn Liễu Tương Nghi đến một góc ngồi xuống, rồi vẫy tay gọi vài chàng trai cô gái đẹp mã tiến lại.

Hắn chỉ vào nhóm người đó, giới thiệu với Liễu Tương Nghi:

“Liễu Tổng, đây đều là những ngôi sao đang nổi trên mạng gần đây, nhan sắc đỉnh cao, nói chuyện lại ngọt ngào, bảo đảm nói chuyện với họ xong là tâm trạng lên vù vù!”

Rồi hắn chỉ vào Liễu Tương Nghi, nói với năm ngôi sao kia:

“Vị này là Liễu Tổng, Liễu trong Liễu thành đó, tòa cao ốc biểu tượng của thành phố—Tập đoàn Liễu thị—chính là nhà cậu ấy, bình thường không lui tới mấy chỗ như quán bar đâu, hôm nay hiếm lắm mới có dịp, mấy đứa nhớ tiếp đãi cho đàng hoàng…”

Không ngờ Trương Nhược Lam lại dắt cậu đến nơi ồn ào thế này, nhưng cũng còn hơn ở lại sảnh tiệc nhìn từng người run tay như diễn kịch Parkinson.

Dù không thích chốn hỗn loạn này, nhưng trước mặt người ngoài, Liễu Tương Nghi lúc nào cũng giữ phong thái và sự lịch thiệp. Cậu mỉm cười đáp lại Trương Nhược Lam:

“Anh nói quá rồi đấy.”

Ánh đèn mờ mờ trong quán bar hắt xuống người Liễu Tương Nghi, khiến khuôn mặt cậu hiện rõ vẻ cao quý được nuôi dạy từ nhỏ trong nhung lụa. Nụ cười nhàn nhạt, chẳng hề kênh kiệu, ngược lại còn khiến người đối diện cảm thấy như gió xuân mơn man.

Năm ngôi sao kia mắt sáng rực lên, lập tức ào tới, gần như tranh nhau ngồi xung quanh Liễu Tương Nghi.

Bên trái hai cô gái.

Bên phải hai chàng trai.

Còn lại một cô chậm chân hơn một bước, không cam lòng, bước thẳng đến trước mặt Liễu Tương Nghi, cười khúc khích:

“Liễu Tổng, tôi ngồi đây anh không phiền chứ?”

Liễu Tương Nghi: “?”

Còn chưa kịp trả lời, cô nàng đã tự tiện định ngồi luôn xuống đùi cậu.

Liễu Tương Nghi: “!”

Ngay lúc cô sắp ngồi xuống, con mèo trắng muốt cô đang ôm trong lòng bỗng nổi điên, vung móng cào một đường ngay lên mặt cô.

Cô hét toáng lên, vội đứng dậy.

Cô vừa nhấc người, con mèo trắng đã nhanh như chớp phóng thẳng vào lòng Liễu Tương Nghi.

“Viên Bảo, mày sao thế?”

Cô gái định đưa tay ôm lại nó, ai ngờ con mèo nhanh nhẹn vô cùng, vừa tránh tay cô vừa phóng lên người hai cô gái ngồi bên trái Liễu Tương Nghi, giơ móng cào loạn. Hai cô hét ầm lên, hoảng hốt ôm nhau nhảy dựng dậy.

Thấy đám người rút hết khỏi sô pha, con mèo lại quay đầu, nhào đến phía hai chàng trai bên phải, khiến họ giật mình cũng phải tránh sang chỗ khác.

Suốt quá trình, cô gái chủ mèo cố sức bắt lại, nhưng con mèo cứ nhảy lên nhảy xuống, dữ dằn không chịu nổi, ai tới gần là cào là cắn.

Nó cứ chạy vòng quanh bên người Liễu Tương Nghi.

Cô gái kia gần như sắp khóc: “Sao Viên Bảo lại nổi điên thế? Nó ngoan lắm mà…”

Nghe vậy, trong đầu Liễu Tương Nghi đột nhiên vụt qua một suy đoán chẳng lành: chẳng lẽ tên quỷ đó nhập vào con mèo này rồi?

Để xác nhận, cậu giơ tay ôm lấy con mèo đang chạy quanh người mình.

Cô gái sợ tái mặt: “Liễu Tổng, cẩn thận…”

Con mèo này mới nổi điên, nếu chẳng may cào trúng vị Liễu Tổng nổi danh này, cô biết lấy gì mà đền?

Thế nhưng, khi cô còn đang tim đập thình thịch, thì lại thấy con mèo đang phát cuồng ban nãy giờ đang ưỡn cổ nằm ngoan trong lòng Liễu Tương Nghi.

Còn đưa móng lên đặt trên ngực cậu.

Đôi đồng tử vàng óng dựng đứng xoay vòng, cảnh giác nhìn quanh, còn phát ra tiếng “meo—” đầy dọa nạt, như đang cảnh cáo ai dám lại gần là nó sẽ xử hết.

Đám ngôi sao nhìn nhau: Thật sự là thấy quỷ rồi!

Giờ thì Liễu Tương Nghi có thể xác định: tên quỷ kia quả nhiên đã nhập vào con mèo này!

Hắn nhập vào con mèo, không chỉ làm đổ nguyên một hàng tủ rượu, còn cào bị thương năm ngôi sao, phá banh quán bar!

Mà thủ phạm thì đang nằm gọn trong lòng cậu, ưỡn cổ, vẫy đuôi đầy mãn nguyện.

Liễu Tương Nghi: “……”

Không cho người khác bắt tay với cậu.

Vô cớ cào năm ngôi sao một trận.

Ngay cả cúc áo cũng quản.

Cậu thật sự không hiểu Chung Tần Hoài tối nay nổi cơn điên gì, chỉ vì một câu tung tin đồn thôi sao?

Dù sao thì cũng không thể ở lại buổi tiệc nữa, Liễu Tương Nghi bèn từ biệt Trương Nhược Lam rồi rời đi.

Nửa đêm, một chiếc Bentley màu vàng lao vun vút trên con đường nhựa. Ghế phụ cạnh tài xế cuộn lên một làn sương đen, rồi từ đó vươn ra một đôi tay, “tách” một cái, tự thắt dây an toàn.

Nghe thấy tiếng động, Liễu Tương Nghi chẳng cần nhìn cũng biết là ai, nhướng mày:

“Nói thật nha, Chung Tổng, tôi tung tin anh bất lực đúng là sai, tôi xin lỗi. Nhưng anh cũng điên đủ rồi đấy, coi như huề nhau, ngày mai mình trở lại bình thường được không?”

Giây sau, sương đen tan đi, Chung Tần Hoài ngồi ngay ngắn ở ghế phụ, lười nhác nói:

“Liễu Tổng tung tin tôi bất lực khiến tôi chịu tổn thương tâm lý nghiêm trọng. Chỉ xin lỗi thôi thì đủ chắc?”

Liễu Tương Nghi: “…Vậy anh muốn sao?”

“Tất nhiên là phải chứng minh cho Liễu Tổng thấy rồi. Đúng lúc nghi thức âm hôn còn chưa hoàn tất, hay là làm nốt đêm nay?”

Nói đến đây, khóe môi Chung Tần Hoài khẽ cong lên, lộ ra nụ cười quen thuộc mang đầy khiêu khích:

“Hay là… Liễu Tổng không dám?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...