Lời vừa dứt, Chung Tần Hoài liền khựng lại.
Lần này, anh không tiếp tục cọ chóp mũi cậu nữa.
Chung Tần Hoài bỗng đứng dậy, ngay sau đó, giọng trêu chọc mang theo ý cười cũng chậm rãi vang lên:
“Cho dù Liễu Tổng có yêu thầm tôi đến thế nào, tôi cũng sẽ không yêu đương đâu, nên… Liễu Tổng thất vọng rồi à?”
Liễu Tương Nghi: “……”
Quả nhiên!
Cậu bật người ngồi dậy, nhướng mày nói:
“Đã không định yêu đương thì đừng làm mấy chuyện dễ khiến người ta hiểu lầm, Chung Tổng làm được không?”
Chỉ cần ngoan ngoãn để cậu hấp âm khí là được rồi.
Những thứ dư thừa khác tốt nhất đừng làm.
“Tôi đâu giống Liễu Tổng, dùng xong là vứt…”
Chung Tần Hoài vung tay lên, cố ý lắc lắc, ánh mắt chứa đầy ẩn ý, giọng mát lạnh:
“Qua cầu rút ván như vậy, sau đó chẳng cho chút dịu dàng nào, Liễu Tổng đúng là cặn bã ha?”
Trong căn phòng ngủ tối om, cũng có thể thấy rõ bàn tay kia — trắng đến mức gần như quỷ dị.
Thon dài có lực, đốt ngón tay rõ ràng.
Liễu Tương Nghi vừa mới trải nghiệm qua cái tay ấy — lạnh lạnh, lại thêm sức lực khi x** n*n.
Điều quan trọng hơn là, bàn tay đó bây giờ hình như còn dính dính, ướt át.
Sau đó, Chung Tần Hoài giơ tay lên, đầu ngón tay còn khẽ miết một cái lên môi Liễu Tương Nghi.
Chỉ cần nghĩ đến thứ dính trên tay anh là gì, Liễu Tương Nghi lập tức nhảy khỏi giường.
Quá b**n th** rồi!
Cậu vọt vào phòng tắm như chạy trốn.
Cửa vừa đóng lại, bên ngoài đã vọng vào tiếng cười đầy ác ý.
Cái tên này!
Liễu Tương Nghi vặn nước, điên cuồng rửa tay.
Cậu vốn là người không có h*m m**n quá mạnh, bình thường có khi cũng chỉ thỉnh thoảng tự giải quyết, thời cấp hai cấp ba thì biết mấy đứa bạn sẽ tụ tập xem phim đen, có đứa còn giúp nhau “tự xử”.
Nhưng cậu chưa từng tham gia.
Cậu đã vậy rồi, thì Chung Tần Hoài chắc chắn còn hơn, tên đó từ nhỏ đã cô độc, chẳng có lấy một người bạn, ngoài cậu — cái đứa đối đầu truyền kiếp với anh.
Cậu còn nhớ hồi cấp ba, có lần cậu bị bệnh xin nghỉ vài hôm, không đến trường. Ngày hôm sau quay lại, đứa bạn bàn trên lén lút nói với cậu, mấy hôm cậu nghỉ, Chung Tần Hoài không nói một lời, y như bị câm.
Không nói chuyện với ai, nhưng lại cực kỳ nhiều lời khi đứng trước cậu — kiểu gì cũng phải châm chọc đôi câu, rác rưởi đầy mồm.
Thế nên, Liễu Tương Nghi cực kỳ nghi ngờ tên này cái miệng thì nói muốn “động phòng đêm tân hôn”, nhưng thật ra đến cái cách đàn ông với đàn ông làm gì với nhau chắc cũng chả biết.
Bởi vì vừa rồi, cả hai “lên cơn” đến mức dùng tay giúp nhau, cậu thì vụng về, nhưng rõ ràng, Chung Tần Hoài cũng chẳng khá hơn là bao.
Trò chơi “kẻ nhát gan” giữa hai người, đã bắt đầu phát triển theo hướng nguy hiểm và kỳ quặc như thế này rồi.
Tâm trạng Liễu Tương Nghi rất phức tạp, cả đêm không ngủ ngon.
Sáng hôm sau, sau khi dậy rửa mặt xong, bước ra phòng khách trong trạng thái như hồn lìa khỏi xác, suýt thì tưởng mình đang ảo giác.
Chung Tần Hoài lại đang ngồi trong phòng khách nhà cậu, tựa cằm lên tay, mỉm cười chào cậu:
“Liễu Tổng, dù sao cũng đã âm hôn rồi, ăn bữa sáng cùng nhau chắc không quá đáng chứ?”
Liễu Tương Nghi bước đến, nhìn lướt qua bàn ăn — trên bàn bày hai phần hamburger bò, hai chai sữa, hai phần bánh bao nhân cua.
Chắc chắn không phải đồ do Chung Tần Hoài làm, mà tên này chẳng phải chỉ một mình cậu mới nhìn thấy sao?
Những thứ này từ đâu ra?
Như đoán được nghi hoặc trong mắt Liễu Tương Nghi, Chung Tần Hoài rút ống hút từ một chai sữa, c*m v** rồi đẩy đến trước mặt cậu, sau đó thong thả nói:
“Sáng sớm tôi lượn xuống núi mua đấy.”
Nói là mua, chẳng bằng nói là cướp.
Chủ quầy đồ ăn sáng quay lưng đi một cái, đồ trên bàn mất sạch, tưởng bị trộm, quay lại thì thấy vài tờ tiền đặt đó, hoang mang vô cùng, lập tức xem camera — lại càng kỳ quái hơn.
Camera chẳng quay được gì cả.
Đồ ăn biến mất một cách bí ẩn.
Tiền lại xuất hiện từ hư không.
Quá quỷ dị!
Ông chủ quầy ăn sáng cả buổi sáng không nghĩ ra nổi, nhưng chỉ cần nghe một câu của Chung Tần Hoài là Liễu Tương Nghi đã đại khái hiểu ra. Dù sao tên này còn biết để lại tiền, coi như vẫn còn chút nhân tính.
Dù sao ăn gì cũng không thể thiệt.
Đã chuẩn bị sẵn bữa sáng rồi, Liễu Tương Nghi cũng không làm bộ làm tịch, ngồi xuống bắt đầu ăn.
Vừa mới cầm chai sữa lên hút được một ngụm, đã nghe Chung Tần Hoài đột ngột hỏi:
“Tay còn mỏi không?”
Liễu Tương Nghi suýt thì sặc, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
“Thực lực của Chung Tổng, chắc cũng chưa đủ để khiến tôi mỏi tay đâu nhỉ?”
Chung Tần Hoài không như mọi khi lập tức phản đòn, chỉ khẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý nhìn cậu.
Liễu Tương Nghi: “……”
Quá rợn người rồi.
Ăn xong, Liễu Tương Nghi lập tức đến công ty. Vừa vào sảnh, trong lúc cùng nhân viên chờ thang máy, cậu nghe thấy mấy người đang bàn tán về tiệm ăn sáng.
“Tôi thấy tận mắt luôn đó, ông chủ vừa gói xong một xửng bánh bao nhỏ, quay người đi chưa được mấy giây là cái xửng đó biến mất luôn!”
“Không phải là gặp ma rồi chứ?”
“Cười chết, ma thì chết rồi, còn ăn bánh bao như người chắc?”
Liễu Tương Nghi chớp mắt một cái, bỗng nhớ đến bữa sáng ban nãy — rõ ràng Chung Tần Hoài nói muốn ăn cùng, nhưng thực tế anh đâu có động đũa, trông chẳng khác nào nhóm “tạo không khí”, chỉ đơn giản ngồi đối diện cậu mà thôi.
Vậy… ma thật sự có ăn mấy món này không?
Còn chưa kịp suy nghĩ cho ra nhẽ, thang máy đã “ding” một tiếng đến nơi, cậu bước ra khỏi thang, đi vào phòng họp.
Trong phòng đã có một thanh niên trẻ ngồi sẵn, tuổi chừng hai mươi, giao thoa giữa thiếu niên và thanh niên. Liễu Tương Nghi đã xem hồ sơ thư ký đưa cho cậu — người này tên Hạ Thanh.
Tuy còn trẻ nhưng nghe nói là thiên tài trong lĩnh vực máy bay không người lái của Đại học Liễu Thành. Mới học năm tư, cậu ta đã thành lập một công ty công nghệ. Lần này tới đây là để tìm Liễu Tương Nghi xin tài trợ.
Nghe tiếng bước chân, Hạ Thanh ngẩng đầu lên theo phản xạ. Ánh mắt đầu tiên của Liễu Tương Nghi lập tức chú ý đến đôi mắt kia của cậu ta.
Còn sắc lạnh hơn cả lưỡi dao bén nhất.
Nhưng khi nhìn rõ người đến là ai, sự lạnh lẽo trong mắt Hạ Thanh bỗng mềm mại đi một chút.
“Liễu Tổng .”
Hạ Thanh lên tiếng.
Giọng nói như gợn sóng trong hồ sâu, bình tĩnh mà trầm ổn, không hề giống phong thái của một người trẻ tuổi.
Cậu ta đứng dậy, chủ động đưa tay ra với Liễu Tương Nghi.
Liễu Tương Nghi cúi mắt nhìn bàn tay ấy, nhớ lại những cái bắt tay run lẩy bẩy như mắc Parkinson trong buổi tiệc tối qua, cậu do dự một chút.
Rồi cũng đưa tay ra bắt.
Lần này lại bắt tay được bình thường.
Liễu Tương Nghi vừa thở phào nhẹ nhõm thì lập tức nhận ra có điều không ổn — tay Hạ Thanh đang khẽ run.
Như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, nhưng không thể giấu khỏi cảm giác nhạy bén của cậu.
Liễu Tương Nghi ngẩng lên nhìn, thấy tay còn lại của Hạ Thanh đã siết chặt thành nắm đấm, như đang cố chịu đựng một cơn đau cực lớn.
Đến mức móng tay đã c*m v** lòng bàn tay, máu rịn ra từng giọt!
Liễu Tương Nghi thấy thế, lập tức giả vờ như không có gì, rút tay về, mỉm cười chào hỏi lại.
Tiện thể liếc nhìn lại bàn tay kia một cái.
Quả nhiên, vừa rút tay ra, bàn tay siết chặt kia của Hạ Thanh cũng như được giải thoát khỏi một loại đau đớn nào đó, nhanh chóng thả lỏng, trở lại bình thường.
Ánh mắt Liễu Tương Nghi tối đi vài phần.
Chung Tần Hoài giở trò gì đây?
Không cho ai lại gần cậu, đến cả chạm vào quần áo cậu cũng không được — mấy trò quái đản này là vì vẫn còn nhớ chuyện cậu vu cho anh bị liệt à?
Chuyện đó chẳng phải đã qua rồi sao?
May mà việc ký hợp đồng diễn ra cực kỳ suôn sẻ, suôn sẻ đến mức Liễu Tương Nghi cũng cảm thấy khó tin.
Theo tài liệu thư ký cung cấp, công ty công nghệ mà Hạ Thanh sáng lập chưa đầy một năm đã được đánh giá là doanh nghiệp kỳ lân tiềm năng nhất ở Liễu Thành, được các quỹ đầu tư tranh giành.
Nếu thật sự cần tiền, cậu ta đâu cần chủ động tìm tới, chỉ cần ngồi ở nhà, người ta cũng tự dâng tiền lên tận cửa.
Liễu Tương Nghi mỉm cười hỏi:
“Nghe nói Hạ tổng không thiếu vốn đầu tư, tôi có thể hỏi vì sao lại chọn Tập đoàn Liễu thị không?”
“Vì tôi tin tưởng Liễu Tổng.”
Liễu Tương Nghi sững người.
Không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.
Nhưng Hạ Thanh rõ ràng không định giải thích thêm, chỉ nhàn nhạt nói xong, liền đổi chủ đề:
“Nói ra thì tôi cũng là đàn em cùng trường với Liễu Tổng, nếu anh không ngại, có thể gọi tôi là A Thanh.”
Nói câu đó, khóe môi Hạ Thanh cong lên một chút, trên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia lại thoáng hiện hai lúm đồng tiền nhỏ xíu, trái ngược hoàn toàn với khí chất điềm tĩnh ban nãy.
Lúc này mới có chút dáng vẻ tươi trẻ của sinh viên đại học.
Liễu Tương Nghi bật cười.
Cậu từng xem hồ sơ của Hạ Thanh — thật trùng hợp, cậu ta học chung cấp hai, cấp ba, lẫn đại học với cậu, chỉ là nhỏ hơn cậu bốn tuổi, nên chưa từng học cùng trường cùng thời điểm, đương nhiên cũng chưa từng quen biết.
Bởi vậy ban đầu Liễu Tương Nghi cũng không định lấy chuyện này ra làm cớ thân thiết, nhưng Hạ Thanh đã chủ động đề cập, vậy cậu cũng vui vẻ chấp nhận.
Dù sao về sau cũng sẽ hợp tác, xây dựng quan hệ thân thiết luôn là điều tốt.
Trước khi rời đi, Hạ Thanh lại đứng dậy, đưa tay ra. Liễu Tương Nghi liếc thấy lòng bàn tay bên phải vẫn còn vết máu rịn ra, liền không đưa tay ra nữa, chỉ cười khẽ từ chối:
“Đã là đàn em rồi, mấy phép tắc xã giao này không cần khách sáo nữa.”
Không biết có phải ảo giác không, vừa dứt lời, cậu lại thấy trong mắt Hạ Thanh thoáng hiện một tia thất vọng.
Liễu Tương Nghi: “?”
Nhưng cảm xúc ấy chỉ thoáng qua trong chớp mắt, Hạ Thanh lại nhanh chóng trở lại dáng vẻ điềm tĩnh như thường.
Sau đó, cậu ta bình tĩnh mời Liễu Tương Nghi dùng bữa trưa.
Lần này, Liễu Tương Nghi không từ chối.
Bình thường mỗi khi ký hợp đồng thành công, cậu đều sẽ mời đối tác ăn cơm để tăng thêm hiểu biết. Không ngờ lần này chưa kịp chủ động, Hạ Thanh đã nhanh hơn một bước.
Trước khi rời công ty, Liễu Tương Nghi bảo thư ký mang cho cậu một miếng băng cá nhân, rồi đưa cho Hạ Thanh, ra hiệu cậu ta xử lý vết thương trong lòng bàn tay.
Hạ Thanh ngẩn ra một chút, như không ngờ Liễu Tương Nghi lại để ý đến chi tiết nhỏ này. Sau đó hơi ngượng ngùng nhận lấy:
“Cảm ơn Liễu Tổng.”
Lại cúi đầu nhìn bàn tay phải của mình, sợ Liễu Tương Nghi hiểu lầm, cậu ta còn giải thích:
“Thật thất lễ, lúc nãy bị chuột rút.”
Trên mặt Liễu Tương Nghi vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, nhưng trong lòng đã chửi Chung Tần Hoài một trận.
Mắng xong lại nhớ lời nhị ca Liễu Yến Trì từng nói — chỉ cần thầm niệm tên Chung Tần Hoài trong lòng là có thể gọi được anh ta ra.
Liễu Tương Nghi hơi chột dạ.
Cậu đảo mắt nhìn quanh phòng họp — rất bình thường.
Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trời hôm nay nắng to, đúng chính ngọ, ánh mặt trời gắt gao như muốn nung vỡ lớp kính.
Trời nắng to thế này… tên kia chắc không dám ra phá bĩnh ban ngày chứ?