Âm Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 29



Vài ngày sau, Liễu Tương Nghi lại một lần nữa đến Vụ Sơn.

Trời đã sẩm tối, xe dừng lại dưới chân núi, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Vụ Sơn—lập tức sững người.

Ngọn núi vốn xanh mướt tươi tốt ấy, lúc này lại như biến thành một ngọn hoang sơn khô cằn, tựa như chỉ sau một đêm đã bị mười mặt trời thiêu đốt qua.

Những cây đại thụ cao vút khắp núi đều khô cằn như lão già chín mươi, thân cây nhăn nheo; thảm cỏ vốn xanh mượt cũng hóa thành những bụi rơm vàng úa; những khóm hoa dại rực rỡ cũng héo rũ, cánh hoa sậm màu như xác khô.

Nhìn khắp núi không còn thấy một chiếc lá xanh nào, thậm chí bóng dáng chim muông, côn trùng cũng chẳng thấy lấy một con—như thể đã sang cuối thu, tiêu điều và tàn úa.

Lão trưởng thôn ngồi dưới gốc cây hút thuốc, nói:

“Hôm qua vẫn còn tươi tốt lắm, chỉ qua một đêm mà cả Vụ Sơn hóa thành thế này, đúng là lạ thật. Mấy năm tuyết lớn nhất vào mùa đông cũng chưa từng thấy cây cối khô héo đến vậy…”

Đôi mắt Liễu Tương Nghi bỗng sáng rực lên, chưa đợi trưởng thôn nói xong đã vội vàng lên núi. Thế nhưng khi bước vào biệt thự, cảnh tượng bên trong vẫn trống vắng như trước.

Cậu đi một vòng trong phòng ngủ chính, cuối cùng mệt mỏi nằm xuống chiếc quan tài, khẽ khàng khép mắt lại.

Gió đêm lùa qua khung cửa sổ, lạnh lẽo luồn vào tim cậu.

Thật khó để nói rõ cảm giác hiện giờ của bản thân là gì, chỉ thấy giống hệt ngọn Vụ Sơn này—chỉ sau một đêm bỗng nhiên hoang tàn, chết lặng.

Cho đến khi điện thoại vang lên, Liễu Tương Nghi mới chậm rãi mở mắt ra. Là anh cả gọi tới, bảo lần này bà nội đích thân ra mặt, giới thiệu cho cậu một đối tượng xem mắt, còn gửi cả WeChat qua cho cậu.

Liễu Tương Nghi: “…”

Do dự vài giây, cậu vẫn chấp nhận lời mời kết bạn. Đối phương cũng rất thoải mái, hẹn gặp trực tiếp, nói chỉ cần gặp mặt xem cho hai bên gia đình một cái giao phó là được.

Liễu Tương Nghi cũng nghĩ như vậy nên đồng ý, chỉ là không ngờ đối phương lại hẹn ở… quán bar bên bờ sông.

Không biết nghĩ đến điều gì, trong mắt cậu hiện lên một tia ghê tởm, nhưng vì đối phương đã đặt sẵn ghế lô, cậu đành phải đi.

Lần này là bên trong quán bar.

Ngay khu ghế lô phía dưới cầu thang dẫn lên tầng hai.

Đối tượng xem mắt tuổi tác xấp xỉ Liễu Tương Nghi, vừa gặp đã không tiếc lời khen cậu vài câu, rồi mang theo vài phần tiếc nuối mà nói:

“Đáng tiếc thật, tôi còn muốn chơi thêm ít lâu nữa, kết hôn sớm thì hết vui rồi.”

Nói rồi, hắn lại ghé sát lại, giọng điệu đầy ám muội:

“Cậu biết vì sao tôi lại hẹn gặp ở quán bar này không? Vì tối nay cậu ấm lớn nhà họ Chung ở Tùng Thành sẽ đến. Theo lệ cũ, anh ta sẽ chọn một người lên tầng hai, nghe nói người nào được chọn xong, lúc xuống thì mặt mày cũng đều ngẩn ngơ mê mẩn…”

Lời còn chưa dứt, từ tầng hai đã có một vệ sĩ bước xuống, đứng trên cầu thang nhìn lướt qua một vòng, chỉ tay chọn một người—tức thì, cả quán bar như bùng nổ.

Liễu Tương Nghi liếc nhìn—người vừa được gọi tên là một gã trai cao lớn, thân hình vạm vỡ, mặc áo ba lỗ đen, làn da rám nắng như đồng hun. Khi bước chân lên cầu thang, cả bậc thang như rung lên theo từng bước của hắn.

Đối tượng xem mắt tặc lưỡi hai tiếng:

“Vị thiếu gia nhà họ Chung ở Tùng Thành đúng là khẩu vị muôn màu, tôi nhớ lần trước chọn một tiểu mỹ thụ trắng trẻo xinh xắn, hôm nay thì lại là thằng này—tôi biết hắn, chuyên chạy marathon, làm huấn luyện viên thể hình…”

Trong lúc nói chuyện, gã trai lực lưỡng đã lên đến tầng hai. Trên hành lang chỉ có một cánh cửa, cửa khép hờ, bên trong le lói ánh sáng mờ nhạt.

Hắn đầy hứng khởi đi tới, đẩy cửa vào—trong phòng không bật đèn, chỉ có một hàng nến lập lòe cháy.

Ánh sáng mờ ảo, chính giữa là một tấm bình phong, phía sau bình phong lờ mờ có một bóng đen.

“Cạch”—cửa khép lại.

Gã trai khựng lại một chút, quay đầu nhìn—căn phòng này rõ ràng chỉ có mình hắn và người sau tấm bình phong, sao cánh cửa lại tự đóng?

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, hắn hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trong phòng tràn ngập một mùi hương dễ chịu kỳ lạ, chẳng rõ là thứ gì, khiến đầu óc hắn nhanh chóng mê muội, cả người rơi vào trạng thái lâng lâng mê mẩn, bắt đầu cười ngây ngô.

“Đã… vào mộng rồi…”

Một giọng trẻ con non nớt vang lên từ sau bình phong, nhưng gã trai không hề nghe thấy, vẫn cười khờ khạo, ôm lấy một khối tường nhô ra bên cạnh, cứ như đang ôm lấy mỹ nhân, vừa hôn vừa v**t v* không ngừng.

Từng luồng hắc khí mỏng như khói từ đỉnh đầu hắn chậm rãi bốc lên, trôi về phía sau tấm bình phong.

Sau bình phong, ánh sáng mờ mịt, thấp thoáng có người ngồi bên cửa sổ, mặc sơ mi đen, gần như hòa vào bóng tối ngoài kia.

Chỉ có gương mặt trắng bệch như ngọc trong màn đêm hiện ra như hồn ma, trắng đến mức mang theo vài phần quỷ dị.

Hắn dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Luồng hắc khí từng chút chui vào cơ thể hắn.

Nhưng chưa đầy một phút, bên ngoài bình phong đã vang lên những tiếng r*n r* đau đớn.

Quạ đen vốn đang đậu trên bệ cửa sổ, nghe thấy liền vù một tiếng bay lên đậu lên bình phong, ghé mắt nhìn—gã trai lực lưỡng kia không còn ôm tường nữa, mồ hôi vã đầy trán, hai chân run rẩy, từ trên tường trượt xuống, ngồi bệt ở góc, ôm đầu, nét mặt đau đớn đến méo mó.

Quạ đen vội vàng vỗ cánh:

“A… A Hoài… dừng… dừng lại đi! Hút… hút nữa là người này chết… chết mất!”

Chung Tần Hoài chậm rãi mở mắt, lạnh nhạt nói:

“Chết thì chết, chỉ là một tên rác rưởi.”

Hắn chống khuỷu tay lên thái dương, dáng vẻ lười biếng mơ màng như vừa tỉnh ngủ.

Nhưng đôi mắt dài hẹp kia lại lãnh đạm như băng tuyết đỉnh núi, tiếng r*n r* bên ngoài không khiến hắn mảy may lay động.

Đầu ngón tay vẫn tiếp tục hút lấy từng tia hắc khí.

Từ người gã trai từng luồng từng luồng hắc khí bị rút ra, hắn như chịu phải cực hình khủng khiếp, bắt đầu dùng đầu đập mạnh vào tường, như thể chỉ có vậy mới giảm bớt được cơn đau.

Bịch, bịch, bịch.

Vừa đập đầu vừa r*n r*, âm thanh yếu ớt mơ hồ truyền xuống dưới tầng, khiến cả quán bar xôn xao.

Đối tượng xem mắt lại tặc lưỡi:

“Không biết vị thiếu gia kia dùng chiêu gì, nghe nói mỗi lần trên đó đều r*n r* to như vậy, bởi thế mới nhiều người muốn thử…”

Liễu Tương Nghi: “…”

Một lát sau, cánh cửa trên lầu mở ra.

Gã trai kia đi xuống.

Bước chân lảo đảo, tinh thần uể oải, như thể bị rút cạn tinh khí, hai chân vẫn run lẩy bẩy.

Ngay cả đi xuống cầu thang cũng như sắp té ngã.

Đối tượng xem mắt khẽ kêu một tiếng:

“Chơi… chơi dữ vậy?”

Gã trai mắt mơ màng, như vẫn chìm trong cơn mộng mị, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ quái.

Mọi người xung quanh nhìn thấy, càng thêm suy nghĩ lung tung.

Có người chọc ghẹo hỏi hắn cảm giác thế nào, hắn đầu óc choáng váng, không nhớ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác như vừa mộng một giấc tuyệt diệu, hắn lẩm bẩm như đang say:

“Hình như… hình như chơi với ba người, vừa đau vừa sướng, cứ như nằm mơ vậy…”

Mọi người nghe xong, lập tức ồ lên rần rần.

Đối tượng xem mắt cũng trợn tròn mắt:

“Mẹ kiếp, không ngờ lại chơi… bạo như vậy…”

Trên lầu, quạ đen vỗ cánh, thổi tắt dãy nến một cách gọn lẹ, mùi hương kỳ dị trong phòng cũng tan biến.

Thứ hương đó là quỷ khí của A Hoài, hòa trong nến cháy, có thể khiến người thường rơi vào trạng thái mộng ảo, kẻ vừa rồi ôm tường hôn loạn, lẩm bẩm suốt.

Quạ đen nghe rõ rành rành, rùng mình vỗ cánh:

“Ghê… ghê quá, tên này dám mơ mình chơi với ba huấn luyện viên trong phòng gym…”

Nói xong, nó bay đến đậu lên vai Chung Tần Hoài, giơ móng vuốt khẽ khàng chạm vào cổ hắn.

Dưới cổ lộ ra một nhánh cành cây đen tuyền, tách ra nhiều nhánh con, cắm sâu vào cổ áo sơ mi—thoáng nhìn như hình xăm.

Quạ đen rút móng vuốt về:

“Tôi… tôi đã bảo không nên si tình mà! A… A Hoài thiếu chút nữa bị tên kia hại hồn phi phách tán rồi!”

Thanh Minh năm đó, nó bị A Hoài gõ ngất.

May mắn là có một con quạ khác đánh thức nó, nó mới vội bay đến biệt thự.

Lúc ấy như trời sắp sập!

Quỷ khí của A Hoài đã khô cạn, không thể duy trì hình người, sắp tiêu tán, quạ đen lao vút đi với tốc độ nhanh chưa từng có!

Một vuốt quét qua.

Tóm được tia quỷ khí cuối cùng của Chung Tần Hoài.

May thay thể chất hắn đặc biệt, vốn dĩ là quỷ thai, hút sạch quỷ khí cả ngọn Vụ Sơn, mới gắng gượng ngưng tụ lại hình người.

Mãi đến khi đá núi nứt toác, cây cối hoa cỏ khô héo, côn trùng, rắn rết và chim chóc đều chết sạch, Vụ Sơn không còn gì để cung cấp cho Chung Tần Hoài—muốn tiếp tục tồn tại…

Chỉ còn cách hút dương khí của con người.

Ba ngày một lần. Nhưng ai ngờ người phàm này nhìn thì mạnh mẽ, hóa ra đều yếu như sợi bún.

Chưa đến một phút đã gào khóc thảm thiết.

Đúng lúc này, quạ đen bỗng ngửi thấy một luồng dương khí cực kỳ thuần khiết từ dưới tầng bay lên—nó chưa từng ngửi thấy thứ dương khí nào vừa mạnh vừa tinh như thế!

Nó phấn khích đạp đạp vai Chung Tần Hoài:

“A… A Hoài, gọi… gọi người thứ hai lên đi!”

Nó đã ngửi ra mùi dương khí đó từ bên ngoài bay vào, không đợi Chung Tần Hoài trả lời, nó đã vỗ cánh bay ra bệ cửa sổ nhìn xuống—đôi mắt vàng rực lập tức trợn tròn!

Một bóng người vừa rời khỏi quán bar, thân hình cao ráo, dáng đi thẳng tắp, bước chân vững vàng.

Chỉ là bóng lưng, nhưng dù có hóa thành tro, quạ đen cũng nhận ra! Chính… chính là tên nhân loại khiến A… A Hoài suýt nữa hồn phi phách tán!

Nó định sập cửa sổ lại, nhưng vừa ngoảnh đầu—Chung Tần Hoài đã đứng bên cửa sổ.

Quạ đen lo lắng dõi theo hắn, thấy hắn chỉ thản nhiên cúi đầu liếc xuống, vẻ mặt chẳng rõ vui buồn, nó thở phào nhẹ nhõm.

A… A Hoài trước kia là vừa chết không lâu, còn chút nhân tính, nên mới lưu luyến chuyện cũ, si tình cũng là… chuyện thường.

Còn bây giờ, A Hoài đã được quỷ khí Vụ Sơn tái tạo lại, là một con quỷ hoàn chỉnh, triệt để.

Quạ đen vừa nghĩ xong, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ, nó nghiêng đầu, ngẩng lên nhìn—thấy khóe môi Chung Tần Hoài nhếch lên:

“Hồi trước hắn lợi dụng tôi để hấp thu âm khí, giờ tôi dùng hắn để hấp thu dương khí, cũng không quá đáng chứ?”

Con quạ ‘í’ một tiếng, đảo tròn mắt, nhanh chóng hiểu ra, nó siết chặt móng vuốt:

“Không… không quá đáng! Tên đó dám lừa A Hoài, giờ… giờ A Hoài lừa lại, hút cạn dương khí hắn, đây… đây gọi là gậy ông đập lưng ông…”

Gió sông hiu hiu, Liễu Tương Nghi vừa tạm biệt đối tượng xem mắt, vừa rời khỏi quán bar thì bỗng nhiên cảm giác—có một ánh nhìn đang gắt gao dõi theo cậu.

Cái nhìn đó lạnh như băng, âm u như rắn độc từ đầm lầy chui ra, cái lưỡi nhớp nháp như dính lấy sau gáy cậu.

Sau cổ lạnh đến mức nổi da gà.

Nhận ra ánh mắt ấy đến từ phía sau, Liễu Tương Nghi dừng bước, quay đầu nhìn—lập tức chết lặng.

Trên tầng hai, bên cửa sổ, có một người đang nghiêng người đứng đó.

Gương mặt đó… quá đỗi quen thuộc!

Khiến Liễu Tương Nghi sinh ra một ảo giác, cậu cúi đầu, chớp mắt một cái, ngẩng lên nhìn lần nữa.

Không phải ảo giác.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...