Lý do Ninh Hảo đưa ra là: Cô thích xem bộ phim mang tính nghệ thuật, yêu đương trong sáng này.
Văn Tư Hoàn chắc chắn sẽ không tin, bởi vì chính cô còn không thể thuyết phục được bản thân nữa kìa.
Một bộ phim có ba bốn cảnh gượng gạo khiến người ta giậm chân còn trong phạm vi chịu đựng được, nhưng cảnh gượng gạo của bộ phim này kéo dài tận ba bốn mươi phút, đã thế cô còn phải duy trì nụ cười trước mặt Văn Tư Hoàn.
Cốt truyện trôi qua một nửa, nam chính đỡ được thùng đồ đạc sắp đập trúng người nữ phụ, anh ta không thu tay về, mà thuận thế kéo nữ phụ tới trước người, hình thành một tư thế tầm thường gọi là “ép vào tường”.
Tầm thường đến mức không thể nhịn nổi.
Ninh Hảo không kìm được mà kêu một tiếng “ơ…” nhỏ xíu, khó phát hiện.
Văn Tư Hoàn cười thầm, tay cuộn thành nắm đấm đặt bên môi, ghé sát tai cô nói nhỏ: “Tôi chưa từng làm chuyện này.”
“Vậy những chuyện khác đã làm rồi sao?” Ninh Hảo nghiêng đầu đùa bỡn: “Không thấy cậu thanh minh những chuyện khác.”
“Nếu cấp ba tôi biết yêu đương như vậy…” Anh chưa nói xong đã bị Ninh Hảo cắt ngang.
“Cái này không gọi là “biết yêu đương”. Nếu cấp ba cậu nhàm chán như vậy thì đã bị đám học sinh nữ bóc phốt rồi.”
“Ồ.” Anh gật đầu: “Hóa ra những thứ này là ví dụ tiêu cực.”
Uổng công vừa rồi anh còn ôm tâm thế học tập, tập trung tinh thần xem phim. Mặc dù có một số chỗ anh cũng cảm thấy rất quái đản, nhưng anh cho rằng con gái sẽ thích.
“Vậy cậu thích người như thế nào?” Sự ham học hỏi của anh sục sôi.
Ninh Hảo liếc anh vài cái, cô khó mà xác định câu hỏi này của anh có chứa sự chế nhạo hay không. Để trả thù anh suốt ngày khiến người ta không nắm rõ thực hư, cô cũng ăn nói lung tung với anh: “Người giống như cậu.”
Anh nhếch môi: “Tôi là người thế nào?”
“Cậu thấy sao?”
“Chàng trai ấm áp?” Anh dò hỏi: “Hành động của nam phụ trong bộ phim này coi như khá bình thường, nói chuyện, mời người ấy ăn đồ ngọt, điều này tôi làm được.”
Ninh Hảo bật cười, mặc dù có thể làm những chuyện giống nhau, nhưng bầu không khí sẽ hoàn toàn khác.
Dù anh làm theo những cử chỉ tinh tế này thì vẫn sẽ khiến người ta nghi ngờ anh có phải sát thủ liên hoàn đang tiếp xúc với con mồi mục tiêu không. Anh có một khí thế khiến người ta cảm thấy lo lắng, mà thứ gọi là khí thế này cũng rất mơ hồ khó hiểu.
Anh thấy cô chỉ cười không nói, trong lòng đã hiểu rõ, anh bất lực cười chua xót: “Vẫn cảm thấy tôi lạnh nhạt à?”
Không thể nói là lạnh nhạt được, nhưng bộ phim vẫn chưa kết thúc, nói chuyện thì thầm trong bóng tối hơi mất sức, cô không muốn dây dưa quá nhiều nên bèn gật đầu.
Anh bật cười, ôm ngực ngả người về sau một cách phô trương.
Ý là vạn tiễn xuyên tâm, tổn thương sâu sắc.
Cô cười một lúc, rồi nhìn về phía trước, tiếp tục xem phim.
Bộ phim này còn một chỗ rất kỳ lạ nữa, đó là con gái đều quá dễ tim đập rộn ràng, có đôi khi nhìn một cái, đôi khi thì chạm một lần đã liên tục đỏ mặt.
Đỏ mặt nhiều tới mức trở thành nhảm nhí, khiến nửa sau bộ phim, khi nữ chính tiếp tục đỏ mặt, trong rạp chiếu phim sẽ phát ra vài tiếng cười trộm.
Có điều, Ninh Hảo không cười theo họ. Mặc dù cô không thể hòa nhập vào cốt truyện, nhưng hình như đang xem rất nghiêm túc.
Suy nghĩ của cô đã thoát ly khỏi bộ phim từ lâu, khi cô nghĩ tới lúc này hai người đang xem bộ phim tình cảm trong sáng như vậy, trong lòng chợt có chút rung động thật sự.
Khóe mắt liếc nhìn ánh sáng thay đổi ở góc mặt nghiêng của anh, khuôn mặt bình tĩnh kia hệt như một bức tranh trắng xóa.
Khiến anh trông vô cùng bạc bẽo.
Đủ rồi.
Cô hạ giọng hỏi anh: “Có muốn ra ngoài không?”
Anh quay mặt sang, mỉm cười nhìn cô: “Không ngồi yên được nữa à?”
Cô không muốn thừa nhận bản thân luống cuống muốn rút lui trước, chỉ nói: “Ghen rồi.”
Anh cười vì lúc hờn dỗi cô toàn nói linh tinh.
“Đều là bịa đặt hết, đây không phải phong cách của tôi.” Anh nhấc tay vịn giữa ghế lên, chưa được sự cho phép đã ôm vai cô dựa vào lòng mình.
Lồng ngực của anh cứng rắn ấm áp, quả thực khiến cô nóng lên trong nháy mắt. Luồng nhiệt nóng len lỏi trong mạch máu, chóp mũi đổ mồ hôi.
Cô ngửa mặt lên, chuẩn bị nói thêm mấy câu khịa người.
Anh gạt lọn tóc trước trán sang bên mai cho cô, bóng tối bao trùm, anh cúi đầu ngậm lấy cánh môi vừa mới hé ra.
Trong cảm giác mất trọng lực có tính công kích này, cô đưa ra phán đoán, đây mới là phong cách của anh, công thành chiếm đất.
*
Ninh Hảo đứng trước bồn rửa tay nhìn dòng nước xoay tròn một lúc.
Khi cô ngẩng đầu lên thì đã dùng khăn ướt lau đi vết son dính ra ngoài viền môi. Son cô dùng là loại son lì, nghĩa là phải chà rất mạnh mới lau đi hết được.
Bởi vì dùng sức nên khó mà kiểm soát được phạm vi dùng lực, cuối cùng không những lau cả ra chỗ khác, mà màu sắc trên môi cũng chẳng còn lại bao nhiêu, trông hơi nhợt nhạt, thiếu sức sống.
Có phải anh còn muốn chiếm thêm ít hời ngoài việc xác định rõ mục tiêu không?
Hay do dáng vẻ không có hứng yêu đương của cô đã khơi gợi ham muốn chinh phục của đàn ông?
Cô nghĩ vậy thì bật cười, đứng trước gương tô lại son, để bản thân trông có thêm ý chí chiến đấu.
Ninh Hảo bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi anh muốn nắm tay cô theo bản năng thì mới phát hiện hôm nay cô mặc váy dài xếp ly rất tinh xảo, áo khoác lông cừu chống gió, găng tay da cừu kéo đến tận khuỷu tay, trông cô hệt như thiên kim tiểu thư ngồi xe ngựa đến rạp hát xem kịch thời xưa vậy, vừa cổ điển vừa nho nhã, sang trọng. Có điều, dù cô không lộ da nhưng anh vô cùng nghi ngờ bộ đồ này không hề có tác dụng giữ ấm.
Thay vì lo lắng cô bị cảm lạnh, anh rút tay về cầm túi xách cho cô, bỗng có cảm giác hơi xa cách.
Hai người yên tĩnh đi ra ngoài khu thương mại, cô hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế? Nghiêm túc vậy.”
Anh nói thật: “Nghĩ hôm nay cậu rất xinh đẹp.”
Cô nhếch môi: “Không phải đang nghĩ truy tố tác giả đạo nhái à?”
Anh khẽ cười: “Nó không nằm trong phạm vi suy xét của tôi.”
Anh dừng lại giây lát rồi mới tiếp tục cảm thán: “Tôi thật sự không biết tại sao chuyện này lại liên quan đến mình, lúc tôi đi học vốn rất ngoan ngoãn, tổng cộng chỉ nói chuyện với cậu ta hai ba lần, gặp mặt thì gật đầu chào hỏi mà thôi. Tôi không biết sao lại có thể liên tưởng nhiều thứ như thế…”
“Cậu ấy cũng chỉ viết về hai ba lần nói chuyện kia còn gì, coi như rất đúng nguyên mẫu rồi.”
Văn Tư Hoàn ngạc nhiên quay sang nhìn cô.
Ninh Hảo hỏi: “Chuyện đã liên quan đến cậu rồi mà cậu không tò mò đi đọc thử tiểu thuyết à?”
Văn Tư Hoàn: “... Tìm không thấy, không biết tìm, không tò mò.”
Ninh Hảo mỉm cười: “Thật là máu lạnh.”
Anh không thừa nhận, đánh tráo khái niệm: “Tôi nói rồi, tôi rất ngoan ngoãn.”
“Nghiêm túc mà nói, nguyên văn tiểu thuyết không tính là câu chuyện tình yêu, mà giống câu chuyện tình bạn hơn, là tình bạn giữa các cô gái. Nữ chính và bạn tốt của cô ấy đều có chàng trai mình yêu thầm, tâm sự chia sẻ với nhau, sau này nữ chính phát hiện hai người yêu thầm cùng một người trước. Trong truyện không có quá nhiều chi tiết về chàng trai, cũng như xung đột chính diện giữa nữ chính và bạn của mình, chỉ có một đoạn tâm sự rất bí mật. Mở đầu là cảnh nam nữ chính gặp lại nhau trong buổi họp lớp mười năm sau, khi đó mới biết hai người họ từng thích nhau.”
Mà bộ phim thì cứ như một trò hề vậy, thậm chí giữa chừng còn thêm vào một phân cảnh đám con gái catwalk so tài nhan sắc hài hước vô lý.
“Vậy nữ phụ thì sao?”
Cô ngẩn người, mỉm cười: “Nữ phụ thì… Sau khi trưởng thành cũng trở nên xa cách. Nói chung là biến mất khỏi câu chuyện rồi. Chỗ quan tâm của cậu thật kỳ lạ, ai lại đi để ý nữ phụ chứ?”
“Tôi cảm thấy cậu ấy rất thần bí, ra sức tạo cảm giác tồn tại như vậy, cuối cùng lại phóng khoáng rút lui, giống như làm thí nghiệm tính cách con người vậy.”
Ninh Hảo cười đến vai run lên: “Có phải cậu rất ít khi xem mấy bộ phim thiểu năng không? Những bộ phim này đều thế cả, động cơ rất kỳ lạ. Tôi đoán bộ phim này chắc là đạo diễn và biên kịch đều là nam, biến tình yêu trong sáng thành món ăn thập cẩm.”
“Nhưng không phải cậu nói trong tiểu thuyết người kia cũng đột nhiên biến mất à?”
“Có lẽ vì người này hoàn toàn là hư cấu chăng. Tiểu thuyết tám mươi nghìn chữ, rất ngắn, phần lớn đều là diễn biến tâm lý của nữ chính. Lời cuối sách cậu ấy nói nam chính có nguyên mẫu. Nam chính trong tiểu thuyết có thành tích học tập tốt, dành được giải thưởng trong cuộc thi toán học, thi đỗ đại học Bắc Kinh. Rồi độc giả lục được mấy tấm ảnh của cậu, cảm thấy vẻ ngoài này của cậu phù hợp với nam chính.”
Văn Tư Hoàn dừng lại trước đèn xanh đèn đỏ, quay người dựa vào lan can, đối mặt với cô. Anh dở khóc dở cười nói: “Vậy tôi cũng không cách nào bác bỏ tin đồn được. Người ta không hề nói rõ là tôi, bọn họ làm thế khác gì đang tự mình đa tình chứ.”
“Chỉ đành ngậm đắng nuốt cay thôi.” Ninh Hảo bày ra dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“Cậu biết rõ vậy mà vẫn dẫn tôi đến xem, không phải đang chơi tôi à?”
“Ai bảo chuyện phong lưu của cậu nhiều quá làm gì, khắp nơi đều là sơ hở.” Cô quay đầu đi, nhìn đồng hồ đếm ngược của đèn tín hiệu.
“Tôi nói này, cấp ba mười lần thì có đến chín lần tôi đến thư viện đều là vì cậu đó.”
Ninh Hảo quay đầu lại, bắt bản thân không được sợ hãi, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như đầm lầy của anh, nhưng cô không truy cứu thật giả trong chuyện này, bởi vì nếu xác định là sự thật thì không có lợi cho cô.
Thời cấp ba, hầu hết thời gian cô đến thư viện là để tự học cùng Lục Chiêu Chiêu, Lý Thừa Dật cũng có mặt.
Cô còn nhớ rất rõ nguyên nhân, bởi vì tiết tự học buổi tối ở phòng học không thể ăn vặt, mà Chiêu Chiêu tự do quen rồi, không ngưng miệng được. Đúng ra thì khu vực tự học ở thư viện cũng không được ăn, nhưng được cái không có giáo viên kiểm tra, không bị trừ điểm hạnh kiểm.
Lý Thừa Dật đi chung là để tiện chép bài tập của cô và Lục Chiêu Chiêu.
Suốt ngày nói đi nói lại những chuyện lúc trước của cô và Lý Thừa Dật không phải chuyện vui vẻ gì, cô nhẹ nhàng đáp lời anh: “Vừa rồi cậu còn nói mình rất ngoan ngoãn.”
“Chưa đủ ngoan ngoãn à? Tôi chưa làm phiền cậu lần nào cả.”
“Tại sao?” Cô chiếu tướng anh: “Tôi thấy cậu và tác giả nói chuyện đâu có trở ngại gì.”
Anh cười: “Cậu là người của lớp một, người bình thường như bọn tôi có cách biệt giai cấp với lớp một.”
Điều anh nói là sự thật, lớp một không những hội tụ học sinh giỏi, mà tiền học phí cũng gấp tám lần những lớp bình thường, trước giờ luôn là sự tồn tại nổi bật trong trường.”
Ninh Hảo rất phản cảm với lời nói chế nhạo quái gở này của anh, ngửa cổ phản bác lại: “Vậy giờ thì sao? Cách biệt giai cấp nói biến mất là biến mất rồi à?”
Đối diện chuyển sang đèn xanh.
Anh bước hai bước ra làn đường dành cho người đi bộ rồi dừng lại.
Anh quay người, nheo mắt quan sát khuôn mặt non nớt cố chấp của cô.
“Có người tự chui đầu vào lưới, nước đổ rồi khó lấy lại.”
Anh mím môi, mạnh mẽ kéo cánh tay cô, cởi găng tay da cừu ra, nắm chặt ngón tay lạnh lẽo của cô trong lòng bàn tay nóng bỏng của mình, rồi sải bước đi qua con đường đang đếm ngược.
*
Đích đến là chung cư ở Cẩm Hồ Uyển của Ninh Hảo.
Ninh Hảo không dọn nhà đi hẳn, một số đồ của cô vẫn còn để ở Cẩm Hồ Uyển, hợp đồng thuê nhà đến tháng hai năm sau, cô lười kết thúc hợp đồng trước năm tháng.
Mặc dù diện tích căn phòng ở Vụ Tùng Viện hơn hai trăm mét vuông, gần bằng một căn nhà bình thường, dọn hết đồ qua đó cũng không sợ thiếu chỗ chứa, nhưng về mặt tâm lý, cô không hề coi Vụ Tùng Viện là nhà. Cô giống Văn Tư Hoàn, mong muốn giữ lại một nơi cho riêng mình.
Cứ cách hai ba hôm, khi vào trong thành phố, cô sẽ nhân tiện tìm một túi nhỏ nhặt mấy đồ dùng đồ dùng hằng ngày không cần thiết mang về, chẳng hạn như đèn tinh dầu và mấy thứ để lại trong lần chuyển đồ đầu tiên.
Văn Tư Hoàn khoanh tay làm lơ, ngồi trên ghế mát-xa đợi cô, không vội vã, không hối thúc cô.
Ánh mắt anh như nam châm, tìm kiếm cô khắp căn phòng, cô đi đến đâu anh nhìn theo tới đó.
Trong phòng không bật hệ thống sưởi ấm, nhưng vẫn ấm áp hơn bên ngoài. Cô đi qua đi lại nhiều nên không cảm thấy lạnh nữa, đã cởi áo khoác ra.
Anh nhìn chiếc áo len lông cừu màu tím, cổ chữ V mỏng manh ôm sát người mà cô mặc bên trong, tay áo phác họa bắp tay thon dài của cô, chỉ khi khuỷu tay cong lại mới xuất hiện vài nếp nhăn, chẳng trách có thể nhét luôn tay áo vào găng tay da cừu. Lúc cô cởi ra gần như không bị cản trở gì cả.
Lúc còn nhỏ, khuôn mặt cô có vẻ non nớt, ăn diện hệt như thiếu nữ.
Anh từng tưởng tượng phong cách sau khi trưởng thành của cô trông ra sao, tuy nói phụ nữ đều sẽ có một mặt quyến rũ, nhưng anh có tưởng tượng thế nào cũng không tưởng tượng ra mặt đó của cô được, như việc thần Cupid mặc tất lưới vậy, nghĩ thôi đã thấy không phù hợp.
Anh không ngờ, cô còn có hương vị phụ nữ lôi cuốn như vậy, sức bộc phá ẩn dưới lớp vỏ dịu dàng.
“Cậu cười cái gì?” Cô bị anh nhìn chằm chằm đến mức nổi da gà, khó chịu khoanh tay đứng giữa phòng.
Văn Tư Hoàn lấy lại tinh thần, phát hiện bản thân đang đứng ở thế có xu nịnh thế nào cũng rất gượng gạo.
Anh quyết định mặc kệ đời.
“Đang tưởng tượng làm tình với cậu, không cười lẽ nào khóc à?” Anh mặt dày nói, tự cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng lại không kìm được cười thầm vì trò đùa gian ác.
Lời nói lộ liễu khiến cô há hốc miệng hai giây, sau đó tiện tay lấy túi giấy bên cạnh ném về phía anh.
Anh bắt được nó, ung dung để túi giấy lên bàn, dáng vẻ tự đắc của anh khiến cô cạn lời: “Nhưng con người tôi nhát gan…”
Sau “ngoan ngoãn”, anh lại dựng thêm hình tượng “nhát gan” cho mình.
Ninh Hảo muốn xem thử anh có thể ăn nói lung tung tới mức nào.
“Dám nghĩ không dám làm.” Anh lịch sử bổ sung thêm điều kiện: “Trừ khi cậu cho phép.”
Đèn neon cam đỏ xanh tím của trung tâm thành phố chiếu vào tấm kính mờ ngăn cách giữa ban công và phòng khách.
Ngọn đèn trong phòng mờ nhạt đã bị thứ ánh sáng đó nuốt chửng từ lâu.
Cả căn phòng trở nên sặc sỡ, không ngừng có ánh sáng như bánh xe lướt trên mặt người.
Hơi thở dồn dập ướt át.
Rất lâu sau, cô quay mặt đi, di chuyển ánh mắt ra khỏi khuôn mặt anh, khẽ cười: “Mơ đi.”