Văn Gia Xương là người sĩ diện, mà Ninh Hảo thì rất giỏi khiến ông ta nở mày nở mặt.
Cô thay đổi cách ăn mặc đơn giản nào giờ ở thành phố Giang, mấy bộ váy áo công sở bằng len được cô thay phiên mặc trong cuộc họp và đi gặp khách hàng với Văn Gia Xương, ra ngoài thì thường mặc áo khoác màu vàng hoặc áo lông cừu màu đen dài.
Mấy người Văn Gia Xương giao thiệp gần như đều chú ý đến cô đầu tiên, tư thế thẳng tắp như lễ tân, nhưng khí chất đặc biệt, hoàn toàn không giống nhân viên bình thường, trông cô còn có khí chất cao quý hơn cả người đẹp địa phương.
Đối diện với những đôi mắt tò mò, suy đoán kia, khi Văn Gia Xương giới thiệu Ninh Hảo luôn hàm chứa sự khoe khoang. Sau vài lần, ông ta còn học được cách làm mấy chuyện ngoài sức tưởng tượng. Đầu tiên là nhận vơ Ninh Hảo là con gái mình, đợi đến khi đối phương khen ngợi một tràng thì ông ta mới cảm thán ngược lại “sao tôi có thể sinh được đứa con gái xinh đẹp như thế chứ”. Sau nhiều lần, vị thế của Ninh Hảo được nâng lên cao hơn.
Văn Gia Xương chưa từng tránh né xuất thân thấp hèn của mình, gây dựng được giang sơn, tạo phúc cho đời sau, để con trai cưới được cô gái có vẻ ngoài và gia cảnh như vậy, đều là điểm đắc ý của ông ta.
Khi tới công ty con để xử lý nguy cơ, ông ta cảm thấy trong lòng rất khó chịu, chỉ có dẫn theo “tấm huân chương sáng lấp lánh” Ninh Hảo đi khắp nơi khoe khoang mới là một trong số ít chuyện khiến ông ta vui vẻ.
Minh Châu không giống thành phố hạng một như thành phố Giang, cho nên Văn Gia Xương rất dễ xây dựng mối quan hệ với lãnh đạo thành phố.
Lần này bởi vì chủ nhà gây chuyện, chính phủ đã can thiệp vào. Trước mắt, mục đích của ông ta là phải lợi dụng sức ảnh hưởng của chính phủ để truy cứu trách nhiệm.
Hai cổ đông nhỏ làm thâm hụt khoản tiền công trình đều rất khó xử lý.
Một người tên là Triệu Tiểu Ba, đã có nhiều năm làm thi công ở Minh Châu, coi như người dắt mối cho Vân Thượng vào Minh Châu. Khi sự việc xảy ra, ông ta vừa mới ly hôn với vợ, hiện giờ không biết đang đi chơi với người tình ở nơi nào rồi.
Phòng pháp vụ của Vân Thượng điều tra bối cảnh xong, phát hiện người này từng xảy ra vài vụ tố tụng, đều là bị cáo, có một số quy trình tố tụng đã đi tới bước sơ thẩm thứ hai, một khi ông ta bị phán quyết, ngôi nhà riêng duy nhất của ông ta sẽ bị tịch thu theo luật. Giá nhà ở Minh Châu không cao, giá thị trưởng của ngôi biệt thự này chỉ khoảng mười một triệu tệ, còn phải bồi thường cho ba chủ nợ trước. Vân Thượng muốn khởi tố, theo thứ tự ít nhất phải xếp thứ tư.
Có thể thấy người này đã lặng lẽ chuyển tài sản đi từ lâu, quyết tâm làm con nợ, xong vụ này thì nghỉ hưu.
Một người khác là Tiết Uy, con trai của cục trưởng cục cảnh sát, cũng trong tình trạng mất liên lạc. Tiền được chuyển vào công ty kinh doanh, nhưng công ty này là vỏ bọc bên ngoài, hai tháng trước đã tuyên bố phá sản rồi.
Có điều, tránh được nhất thời nhưng không tránh được cả đời, cục trưởng Tiết vẫn còn tại chức, vốn dĩ cũng là nể mặt ông ta nên mới cho anh ta tham gia vào việc đầu tư, còn người cộng tác thực sự không cần nói đã biết là ai.
Văn Gia Xương nắm được điểm này, bèn bảo lãnh đạo tăng thêm áp lực cho cục trưởng Tiết, để ông ta nhanh chóng nhả số tiền con trai mình đã nuốt ra.
Mỗi ngày Ninh Hảo đều làm thư ký nhỏ bên cạnh Văn Gia Xương, chỉ mang theo lỗ tai chứ không mang theo miệng. Văn Gia Xương không hỏi ý kiến của cô, cô sẽ không lên tiếng, tập trung đi theo phòng pháp lý, tài vụ, khi mở cuộc họp quyết định phương án thì mới phát huy tác dụng. Trình độ văn hóa của Văn Gia Xương không cao, đặc biệt là một số phương án mà phòng pháp lý đưa ra, ông ta nghe xong đều cảm thấy khó hiểu, có Ninh Hảo đứng ra giải quyết công việc cụ thể khiến ông ta rất nhẹ lòng.
Về lâu về dài, Văn Gia Xương thầm đánh giá Ninh Hảo không tồi, ông ta cho rằng cô là một nhân viên làm việc vừa nghe lời mà dùng cũng rất vừa tay, chỉ đâu đánh đó, nhưng không vượt quy tắc, biết thân biết phận.
Ban đầu Văn Thiên Lãng cho rằng Ninh Hảo lúc đến hừng hực khí thế như vậy, còn tưởng là người tới xét xử mình. Sau vài ngày, anh ta phát hiện cô không hề có sức công kích nào, nên càng đối xử nhiệt tình với cô hơn. Có điều, mấy ngày nay Văn Thiên Lãng trôi qua rất thê thảm. Văn Gia Xương cũng dẫn anh ta theo sát bên mình mọi lúc, một là vì anh ta quen thuộc địa phương hơn, hai là tiện để tra hỏi truy cứu trách nhiệm bất cứ lúc nào, hở tí là mắng chửi anh ta một trận ngập đầu.
Có một buổi tối, Ninh Hảo từ phòng dự án trở về khách sạn, Văn Thiên Lãng đuổi theo xuống xe, nhét rất nhiều thuốc lá cho cô: “Em đi theo chú ba gặp khách hàng sẽ cần dùng đến.”
Ninh Hảo áng chừng chiếc túi, trọng lượng không chỉ mỗi cây thuốc không đâu. Cô nhướn mày nhìn anh ta, thể hiện sự khó hiểu.
Văn Thiên Lãng nở nụ cười nịnh hót: “Anh không biết tiểu thư ở thành phố lớn như tụi em thích gì, nên đã mua một số đặc sản địa phương. Chú ba nghe lời em, em nói tốt giúp anh vài câu đi. Lần này là anh thiếu suy nghĩ, gây ra lỗi lầm, nhưng anh đâu có cố ý, lần sau anh sẽ không tái phạm nữa.”
“Người một nhà với nhau cả, khách sáo gì chứ? Anh cầm đồ về đi.” Ninh Hảo mỉm cười dịu dàng, tay cầm túi không cử động chút nào, không giống như từ chối thật.
Văn Thiên Lãng đẩy túi và tay cô ra: “Người một nhà không phân bên này bên kia, em cứ cầm đi. Em và Tư Hoàn kết hôn, anh cũng chẳng đi được bao nhiêu, cứ coi như bù đắp lại.”
“Em sẽ nói tốt giúp anh, nhưng đồ thì thật sự không cần đâu, anh mà không lấy về là em đưa cho chú ba anh đó nha.”
Giọng điệu khi nói câu này của cô giống như đùa giỡn vậy.
Văn Thiên Lãng không coi là thật, vừa nhanh chóng bỏ trốn vừa vẫy tay chào tạm biệt, cười ha ha: “Vậy em đưa cho chú ba đi, gặp lại sau!”
Văn Gia Xương ở biệt thự một tầng của Lý Thừa Dật ở thành phố Giang, Ninh Hảo không tiện ở chung, nên đã đặt phòng khách sạn thuê một tháng dài hạn.
Ninh Hảo trở về phòng khách sạn, lấy năm cây vàng được gói kỹ, để bên dưới thuốc lá ra, lần lượt bày lên giường.
Một cây hai trăm gram, gần năm trăm nghìn tệ, trên cây vàng có khắc tên ngân hàng.
Rất nhiều người khi tặng vàng đều thích tặng vàng của ngân hàng, thể hiện hàng chính quy, giả cả thật. Nhưng bọn họ không biết rằng, bởi vì ngân hàng mua vàng phải xác nhận họ tên rõ ràng, nên loại vàng này dễ truy tìm nguồn gốc nhất.
Ninh Hảo lập tức gọi điện cho người bạn làm việc ở viện kiểm sát: “Giúp tớ một việc, tớ muốn điều tra nguồn gốc của mấy cây vàng.”
“Chị hai à, bây giờ đã một giờ kém mười lăm rồi, nhà giàu không ngủ à?” Đối phương mỉa mai.
Lúc này Ninh Hảo mới bừng tỉnh, hiện giờ đã nửa đêm, cô vội vàng xin lỗi: “Ngày mai tớ gọi lại cho cậu.”
Nhưng Cố Nghiên Châu không để cô tắt máy: “Đã bị cậu đánh thức rồi. Có chuyện gì? Nói ra tớ nghe trước nào.”
Bố của Cố Nghiên Châu là Cố Duật Tường đã thân thiết với Ninh Vĩnh Vinh từ khi còn ở đồn cảnh sát, hiện giờ đã là phó sở trưởng sở cảnh sát rồi.
Hai đứa trẻ quen biết đã lâu, hằng năm gia đình của họ đều có buổi tụ họp, cấp ba Ninh Hảo ở trường nên ngay cả buổi tụ họp gia đình cũng rất ít khi tham gia, nhưng họ vẫn tính là bạn thuở nhỏ.
Sau khi Ninh Hảo đi làm, có ý định nhặt lại một số quan hệ ở thành phố Giang nên từng nhờ vả Cố Nghiên Châu vài lần. Mà cậu ấy cũng rất sảng khoái giúp đỡ những việc trong năng lực của mình.
Ninh Hảo lớn hơn hai tuổi, theo lý mà nói Tiểu Cố phải gọi cô là chị, nhưng có lẽ do trong nhà có em gái nên cậu ấy đối xử với tất cả cô gái khác đều như em gái, giọng điệu vừa vô lý vừa dung túng.
Ninh Hảo kể đơn giản đầu đuôi mọi chuyện.
Cố Nghiên Châu thở dài: “Cậu kỳ vọng về tớ cao quá rồi. Chuyện ở Minh Châu mà vẫn trông mong vào tớ à?”
“Các cậu phá án không phải đều thường xuyên ra ngoài tỉnh à?”
Không thể cãi nổi, những chi tiết lúc họ phá án là do chính cậu ấy kể cho Ninh Hảo biết trong một lần đi ăn xiên que lúc khuya.
Cố Nghiên Châu hơi mệt mỏi: “Ở Minh Châu không có người nào cậu có thể dùng được à?”
Ninh Hảo nói sự thật: “Một trong những đối tượng mà tớ nghi ngờ chính là con trai của cục trưởng cục cảnh sát ở Minh Châu. Chắc cậu phải biết ở mấy địa phương nhỏ này mà tớ tìm người địa phương điều tra thì có thể kẻ tình nghi còn nhận được thông tin nhanh hơn tớ nữa.”
Cố Nghiên Châu lại thở dài, cậu ấy biết rõ độ nông sâu của Minh Châu, cũng sợ cô sẽ gặp nguy hiểm. Sau khi suy xét đến chuyện này không dính vào nguyên tắc trong chính trị, là doanh nghiệp tư nhân của bọn họ tự muốn điều tra, mình tiện tay giúp đỡ thì có vấn đề gì đâu chứ. Cậu ấy bèn nói: “Thứ sáu tớ xin nghỉ nửa ngày đi xử lý trước khi ngân hàng tan làm, có thể đợi được không?”
Ninh Hảo tính toán ngày: “Thứ sáu được, tớ cũng có thời gian chuẩn bị.”
Sau khi hành động bí mật được quyết định như vậy, Ninh Hảo lại suy ngẫm giây lát, lúc này đối với An Tịnh Vũ mà nói không tính là muộn. Vốn dĩ tập đoàn Kim Việt chủ yếu kinh doanh câu lạc bộ giải trí về đêm.
Có điều, trước khi gọi điện thoại, cô vẫn lịch sự gửi tin nhắn trước.
Ninh Hảo: [Tổng giám đốc An, nghỉ ngơi chưa? Tôi muốn mượn anh vài người.]
An Tịnh Vũ lười phải gõ chữ trả lời, chủ động gọi điện thoại cho cô: “Mấy người? Khi nào dùng?”
“Bốn năm người gì đó, thứ sáu đến Minh Châu, chắc cần phải đi đòi nợ ở ngoài tỉnh.”
An Tịnh Vũ rất sảng khoái: “Tôi phái cho cô năm người có năng lực và kinh nghiệm, thứ sáu đến Minh Châu tìm ai? Cô gửi người kết nối cho tôi.”
Ninh Hảo nói: “Tôi đang ở Minh Châu, tôi sẽ tự kết nối.”
“Ồ, vậy được. Cô gặp anh Mao chưa, tôi bảo anh ấy dẫn người đi, công việc cụ thể thì cô thương lượng với anh ấy.”
Ninh Hảo: “Về thành phố Giang sẽ cảm ơn anh.”
An Tịnh Vũ sợ cô cảm thấy gánh nặng ơn nghĩa, chủ động lên tiếng đòi quà: “Mang ít lòng và vịt muối của Hương Cư Phường ở Minh Châu về đây, nếu rảnh thì tôi với cô thêm cả đàn anh của cô hẹn ăn bữa cơm đi, anh ta thích ăn đồ quê mình.”
“Cảm ơn tổng giám đốc An, tôi nhớ rồi.”
Sau khi tắt điện thoại của An Tịnh Vũ, Ninh Hảo mới nhìn thấy tin nhắn trong khung trò chuyện của Wechat. Văn Tư Hoàn nhắn tin cho cô lúc mười giờ hơn, hỏi cô đã ngủ chưa.
Cô sắp xếp vàng và thuốc lá trên giường xong thì đi tẩy trang, đánh răng rửa mặt.
Mặc dù cô biết theo thói quen hàng ngày thì hiện giờ anh đã ngủ rồi, nhưng cô vẫn trả lời lại tin nhắn của anh trước khi đi ngủ, như vậy thì sáng mai anh thức dậy sẽ nhìn thấy.
Đi xa nhà, trong điện thoại ngoại trừ bố mẹ vẫn còn người nhớ nhung là một chuyện khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.
Cô buộc phải thừa nhận khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn của anh, cô cảm nhận được sự hòa nhịp của cô đơn.
Cô hít sâu, tắt đèn, đôi vai căng cứng buông lỏng xuống.
*
Sáng sớm, chuông báo thức vẫn reo lúc sáu giờ năm mươi phút như mọi ngày, Văn Tư Hoàn tắt báo thức, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn của cô ngay lập tức.
Ninh Hảo: [Em họp đến mười giờ mới tan, về khách sạn lại bị vướng một số chuyện. Tối mai bố có buổi xã giao, chắc em phải đi chung. Mấy hôm nay đều bận rộn, có lẽ phải bận đến tận chủ nhật.]
Ninh Hảo: [Em nhớ anh rồi.]
Văn Tư Hoàn vừa nhìn thấy, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên.
Thẳng thắn như vậy sao?
Năm nay đi từ mùa xuân sang mùa đông, chớp mắt đã sắp hết một năm, phần lớn thời gian và tinh thần đều tập trung trên người cô, sau đám cưới lại càng sớm chiều bên nhau. Mặc dù cô không tin vào đàn ông, tiến triển chậm chạp, quanh co, nhưng sống chung với nhau lâu, cho dù là hai cái cây thuộc hai chủng loại khác nhau thì gốc cũng có thể đan vào nhau ở dưới đất.
Nhưng đây là lần đầu tiên hai người ở hai nơi, còn bận rộn đến mức không có thời gian nói chuyện, bỗng nhiên anh cảm thấy lòng trống trải.
Anh dựa vào đầu giường, trả lời tin nhắn của cô: [Không sao, em rảnh thì có thể gọi điện cho anh, bất cứ lúc nào cũng được.]
Điện thoại lập tức rung lên, anh ngẩn người trong chốc lát, rồi nhấn nút nghe.
Giọng nói tỉnh táo thanh thoát của cô vang lên ở đầu dây bên kia: “Đúng lúc giờ em đang rảnh.”
Anh nhớ rồi, cô luôn dậy rất sớm, nhưng giờ đang ở bên ngoài nên bớt đi nhiệm vụ dắt chó đi dạo thường ngày.
Anh vừa ngồi dậy khỏi giường vừa chọc cô: “Nhớ anh à? Trong lòng nhớ hay chỉ nhớ ngoài miệng?”
“Ngoài miệng, muốn được hôn chúc ngủ ngon, hôn chào buổi sáng.”
Anh dừng động tác, nghi ngờ có phải tối qua cô uống nhiều đến nỗi giờ vẫn chưa tỉnh rượu hay không. Anh cười hỏi: “Minh Châu là thánh địa tình yêu gì vậy? Sao em mới đi có vài ngày mà miệng ngọt thế?”
“Không bằng sự ngọt ngào trước giờ của anh. Em còn muốn hỏi anh đây, trước khi rời đi anh nói “dựa vào năng lực của mình có thể cho em cuộc sống tốt” là ý gì?”
Anh nghe thấy tiếng quần áo ma sát sột soạt ở đầu dây bên kia, chắc là cô đang mở loa ngoài rồi mặc đồ.
Anh nói chậm rãi bằng giọng điệu lả lơi thường ngày: “Anh muốn rời khỏi Viện vật liệu, ra ngoài lập nghiệp. Nếu em cảm thấy thời cơ vẫn chưa được thì tính sau.”
Anh nghe thấy tiếng sột soạt ở đối diện bỗng im bặt.
Rồi từ từ không còn âm thanh gì khác nữa.