Âm Thanh Của Cô Ấy!
Chương 28: Cậu sẽ hối hận
Đêm nay Hạ Mộc không ngủ được, cô lăn qua lộn lại trên chiếc giường của mình. Ngắm nhìn sấm chóp nổ đùng đùng ngoài cửa sổ, những tia chóp ấy nhá lên một cái thật huy hoàng rồi vụt tắt trong màn đêm tĩnh mịch.
Giây phút huy hoàng tuy ngắn ngủi những đủ để người ta nhìn thấy sự uy phong của nó.
Bị từ chối thì đã sao, ít nhất cũng được từ chối. Chứ cứ im lặng rồi rời xa ngay cả một vị trí cũng không có thì mới chính là thất bại.
"Có gì đâu mà xấu hổ? Sống hai kiếp người rồi, chuyện gì mà mày chưa từng trả qua hả Hạ Mộc. Không được bỏ lỡ, không được bỏ lỡ nữa."
Tạ Thần đang bận viết phần mềm chưa xong, lúc làm việc hắn thường rất tập trung, đến nổi chân mày nhíu lại trông rất suy tư. Hạ Mộc vươn tay kéo dãn hai đầu lông mày của hắn, biến chúng thành một đường thẳng dễ nhìn.
Sự xuất hiện của Hạ Mộc làm cho Tạ Thần giật mình, sau này khi ở cùng nhau hắn cho phép cô vào phòng mà không cần gõ cửa. Hắn luôn không khoá cửa, hắn sợ cô gọi không nghe lại lo lắng như lần trước.
Cô xuất hiện vào đêm tối là chuyện hắn không lường trước được, cho nên có hơi giật mình.
Hắn kéo ngăn tủ, lấy máy trợ thính đeo lên, đợi khởi động xong hắn mới hỏi:"Sao vậy? Giờ này cậu không đi ngủ đi?"
"Tớ nhìn sấm chớp, thấy sợ." Cô nhìn hắn bằng cặp mắt vô tội.
"Đóng cửa sổ lại, qua đây tôi đóng cho cậu."
Tạ Thần rời bàn làm việc, cô thấy hắn tính đi về phòng mình thì lập tức nhảy lên giường của hắn. Cô ôm gối nằm của mình, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nhỏ giọng hỏi:"Tớ ngủ lại đây được không?"
"Ừ, vậy cậu ngủ đi."
Tạ Thần không quan trọng chuyện đó, hắn kéo chăn đắp cho cô rồi quay trở lại bàn làm việc. Hạ Mộc nhíu mày, hắn thích cái máy tính hơn là cô, thật chán!!!
Nằm lăn qua lăn lại một lúc, cô lại hỏi:"Thần à, cậu không ngủ hả?"
"Cậu ngủ trước đi, chốc nữa tôi ra sofa nằm." Hắn đáp lời.
"Thần, cậu ôm tớ chút đi. Tớ hơi sợ."
Trong đêm tối chỉ có ánh đèn ngủ và thiết bị điện tử kia, gương mặt Hạ Mộc đã đỏ lự lên rồi chỉ có điều hắn không nhìn thấy.
Tạ Thần rời khỏi ghế, hắn ngồi trên đầu nằm vuốt tóc cô. Khung cảnh này có chút giống mẹ ru con ngủ...
"Ngủ đi, đừng có sợ, không sao đâu."
Hạ Mộc:"..."
Một lúc lâu trôi qua, không khí yên lặng như tờ, cuối cùng cô không nhịn nổi nữa...
"Tớ... Không giả vờ nữa nhé?"
Cô nói xong câu này cũng đã ngồi hẳn dậy, Tạ Thần không hiểu cho lắm, cô đang giả vờ sao?
Mà giả vờ cái gì?
"Tớ muốn... Tương lai của cậu có tớ."
Thanh âm nhẹ như mây bay của Hạ Mộc thổi qua tai hắn, Tạ Thần hoá đá mất rồi. Hắn không dám tin vào những gì mình nghe thấy, hay là hắn hiểu nhầm ý cô rồi?
Chắc chắn là hiểu nhầm rồi, Hạ Mộc sẽ không phải có cái ý kia với hắn đâu.
"Chỉ cần cậu không thấy tôi phiền chúng ta có thể xem nhau như người nhà. Sau này cậu lập gia đình, tôi sẽ thường xuyên thăm hỏi, được không?" Hắn nói như trấn an cô, cũng giống như đang trấn an hắn.
Sẽ được chứ?
"Tớ không muốn cậu đến thăm hỏi, cậu không hiểu hay là cố ý không hiểu vậy hả Thần Thần?"
"Tôi..."
Hạ Mộc nhoài người tới chủ động hôn nhẹ lên bờ môi đang mấp mấy của hắn, hành động này giống như cái nút bấm ngưng đọng thời gian vậy. Đêm tối tĩnh mịch chỉ nghe có tiếng trái tim của hai con người đập mạnh.
...Bịch Bịch... Bịch Bịch...
"Cậu hiểu ý của tớ chưa?" Hạ Mộc cầm tay hắn, mặt dày hỏi.
Có trời mới biết bây giờ cô đang căng thẳng tới mức nào...
Bỗng bàn tay người đàn ông trong tay cô rụt lại, hắn đánh ánh mắt đi chỗ khác, vội vàng nói:"Hạ Mộc tôi bị điếc, có thể là tôi giả vờ giỏi nên cậu quên phải không? Tôi và cậu... Không thể đâu."
Bị hắn từ chối trái tim của cô bang lên một tiếng rồi hẫng đi, giống như bị rơi xuống vực thẳm.
"Cậu không thích tớ? Có phải tớ không xinh đẹp bằng chị gái hôm đó, tớ... Tớ xin lỗi." Cô cố vớt vát, sau đó hốc mắt đỏ lên sắp khóc.
Không đợi hắn trả lời Hạ Mộc xuống giường thậm chí dép cũng không xỏ mà chạy về hướng cửa phòng. Bất chợt ngay lúc đó một cánh tay vòng qua ôm lấy cô, Hạ Mộc rơi vào vòng tay của hắn.
Tạ Thần ôm cô từ phía sau, giọng hắn nặng nề:"Không phải lỗi của cậu. Hạ Mộc cậu đừng ngốc nữa. Cậu ưu tú như vậy, nếu không có Tạ Bảo vẫn còn có thể tìm được người tốt hơn. Để trả ơn cho tôi, cậu làm cách này chắc chắn tương lai sẽ hối hận. Tôi... Tôi càng không buông được cậu tới lúc đó phải làm sao?"
"Tớ không phải trả ơn. Cậu mới ngốc, ai muốn trả ơn cậu đâu chứ."
Hạ Mộc quay lại nhìn hắn, sâu trong đôi mắt của Tạ Thần là sự phức tạp, đấu tranh cùng dằng dặc.
Tại vì sao chứ?
Hạ Mộc không cam tâm mình bị từ chối như vậy, cô nhón chân, bưng mặt hắn lại hôn lên môi một lần nữa. Cuối cùng hắn vẫn gạc tay cô ra, hắn nói:"Cậu về phòng đi, cậu không tỉnh táo. Đợi cậu tỉnh táo lại sẽ hối hận."
"Tớ có uống bia rượu gì đâu? Thần à... Tạ Thần?"
Hắn kéo cô ra ngoài xong đóng sập cửa phòng lại, Tạ Thần giật phăng thiết bị trên tai ra ném xuống đất. Hắn khổ sở ngồi xuống sàn nhà, hai tay ôm đầu.
Hắn là một kẻ thất bại, một kẻ tàn phế thất bại. Tại sao cô lại ngốc vậy chứ, tại sao lại ngốc đến như vậy chứ?
Giây phút huy hoàng tuy ngắn ngủi những đủ để người ta nhìn thấy sự uy phong của nó.
Bị từ chối thì đã sao, ít nhất cũng được từ chối. Chứ cứ im lặng rồi rời xa ngay cả một vị trí cũng không có thì mới chính là thất bại.
"Có gì đâu mà xấu hổ? Sống hai kiếp người rồi, chuyện gì mà mày chưa từng trả qua hả Hạ Mộc. Không được bỏ lỡ, không được bỏ lỡ nữa."
Tạ Thần đang bận viết phần mềm chưa xong, lúc làm việc hắn thường rất tập trung, đến nổi chân mày nhíu lại trông rất suy tư. Hạ Mộc vươn tay kéo dãn hai đầu lông mày của hắn, biến chúng thành một đường thẳng dễ nhìn.
Sự xuất hiện của Hạ Mộc làm cho Tạ Thần giật mình, sau này khi ở cùng nhau hắn cho phép cô vào phòng mà không cần gõ cửa. Hắn luôn không khoá cửa, hắn sợ cô gọi không nghe lại lo lắng như lần trước.
Cô xuất hiện vào đêm tối là chuyện hắn không lường trước được, cho nên có hơi giật mình.
Hắn kéo ngăn tủ, lấy máy trợ thính đeo lên, đợi khởi động xong hắn mới hỏi:"Sao vậy? Giờ này cậu không đi ngủ đi?"
"Tớ nhìn sấm chớp, thấy sợ." Cô nhìn hắn bằng cặp mắt vô tội.
"Đóng cửa sổ lại, qua đây tôi đóng cho cậu."
Tạ Thần rời bàn làm việc, cô thấy hắn tính đi về phòng mình thì lập tức nhảy lên giường của hắn. Cô ôm gối nằm của mình, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nhỏ giọng hỏi:"Tớ ngủ lại đây được không?"
"Ừ, vậy cậu ngủ đi."
Tạ Thần không quan trọng chuyện đó, hắn kéo chăn đắp cho cô rồi quay trở lại bàn làm việc. Hạ Mộc nhíu mày, hắn thích cái máy tính hơn là cô, thật chán!!!
Nằm lăn qua lăn lại một lúc, cô lại hỏi:"Thần à, cậu không ngủ hả?"
"Cậu ngủ trước đi, chốc nữa tôi ra sofa nằm." Hắn đáp lời.
"Thần, cậu ôm tớ chút đi. Tớ hơi sợ."
Trong đêm tối chỉ có ánh đèn ngủ và thiết bị điện tử kia, gương mặt Hạ Mộc đã đỏ lự lên rồi chỉ có điều hắn không nhìn thấy.
Tạ Thần rời khỏi ghế, hắn ngồi trên đầu nằm vuốt tóc cô. Khung cảnh này có chút giống mẹ ru con ngủ...
"Ngủ đi, đừng có sợ, không sao đâu."
Hạ Mộc:"..."
Một lúc lâu trôi qua, không khí yên lặng như tờ, cuối cùng cô không nhịn nổi nữa...
"Tớ... Không giả vờ nữa nhé?"
Cô nói xong câu này cũng đã ngồi hẳn dậy, Tạ Thần không hiểu cho lắm, cô đang giả vờ sao?
Mà giả vờ cái gì?
"Tớ muốn... Tương lai của cậu có tớ."
Thanh âm nhẹ như mây bay của Hạ Mộc thổi qua tai hắn, Tạ Thần hoá đá mất rồi. Hắn không dám tin vào những gì mình nghe thấy, hay là hắn hiểu nhầm ý cô rồi?
Chắc chắn là hiểu nhầm rồi, Hạ Mộc sẽ không phải có cái ý kia với hắn đâu.
"Chỉ cần cậu không thấy tôi phiền chúng ta có thể xem nhau như người nhà. Sau này cậu lập gia đình, tôi sẽ thường xuyên thăm hỏi, được không?" Hắn nói như trấn an cô, cũng giống như đang trấn an hắn.
Sẽ được chứ?
"Tớ không muốn cậu đến thăm hỏi, cậu không hiểu hay là cố ý không hiểu vậy hả Thần Thần?"
"Tôi..."
Hạ Mộc nhoài người tới chủ động hôn nhẹ lên bờ môi đang mấp mấy của hắn, hành động này giống như cái nút bấm ngưng đọng thời gian vậy. Đêm tối tĩnh mịch chỉ nghe có tiếng trái tim của hai con người đập mạnh.
...Bịch Bịch... Bịch Bịch...
"Cậu hiểu ý của tớ chưa?" Hạ Mộc cầm tay hắn, mặt dày hỏi.
Có trời mới biết bây giờ cô đang căng thẳng tới mức nào...
Bỗng bàn tay người đàn ông trong tay cô rụt lại, hắn đánh ánh mắt đi chỗ khác, vội vàng nói:"Hạ Mộc tôi bị điếc, có thể là tôi giả vờ giỏi nên cậu quên phải không? Tôi và cậu... Không thể đâu."
Bị hắn từ chối trái tim của cô bang lên một tiếng rồi hẫng đi, giống như bị rơi xuống vực thẳm.
"Cậu không thích tớ? Có phải tớ không xinh đẹp bằng chị gái hôm đó, tớ... Tớ xin lỗi." Cô cố vớt vát, sau đó hốc mắt đỏ lên sắp khóc.
Không đợi hắn trả lời Hạ Mộc xuống giường thậm chí dép cũng không xỏ mà chạy về hướng cửa phòng. Bất chợt ngay lúc đó một cánh tay vòng qua ôm lấy cô, Hạ Mộc rơi vào vòng tay của hắn.
Tạ Thần ôm cô từ phía sau, giọng hắn nặng nề:"Không phải lỗi của cậu. Hạ Mộc cậu đừng ngốc nữa. Cậu ưu tú như vậy, nếu không có Tạ Bảo vẫn còn có thể tìm được người tốt hơn. Để trả ơn cho tôi, cậu làm cách này chắc chắn tương lai sẽ hối hận. Tôi... Tôi càng không buông được cậu tới lúc đó phải làm sao?"
"Tớ không phải trả ơn. Cậu mới ngốc, ai muốn trả ơn cậu đâu chứ."
Hạ Mộc quay lại nhìn hắn, sâu trong đôi mắt của Tạ Thần là sự phức tạp, đấu tranh cùng dằng dặc.
Tại vì sao chứ?
Hạ Mộc không cam tâm mình bị từ chối như vậy, cô nhón chân, bưng mặt hắn lại hôn lên môi một lần nữa. Cuối cùng hắn vẫn gạc tay cô ra, hắn nói:"Cậu về phòng đi, cậu không tỉnh táo. Đợi cậu tỉnh táo lại sẽ hối hận."
"Tớ có uống bia rượu gì đâu? Thần à... Tạ Thần?"
Hắn kéo cô ra ngoài xong đóng sập cửa phòng lại, Tạ Thần giật phăng thiết bị trên tai ra ném xuống đất. Hắn khổ sở ngồi xuống sàn nhà, hai tay ôm đầu.
Hắn là một kẻ thất bại, một kẻ tàn phế thất bại. Tại sao cô lại ngốc vậy chứ, tại sao lại ngốc đến như vậy chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương