Ám Tình
Chương 107: Thích Lo Chuyện Bao Đồng
"Là một mỹ nam, có ánh mắt hút hồn." Tô Mỹ Nhã thưởng thức cái đẹp, không ngại khen một câu. Đôi mắt của cô rất sâu, Chân Đông Kình nhất thời không biết người con gái này có ý gì với mình không. Anh ta cầm ly rượu lên tay, lắc nhẹ vài cái: "Nhan sắc của cô Tô cũng không thua kém ai." "Thật vinh hạnh khi được Chân lão đại khen ngợi. Tôi quan sát thấy hôm nay tâm trạng của Chân lão đại không được tốt lắm, không biết đã có chuyện gì khiến anh phiền lòng?" Nghe Tô Mỹ Nhã hỏi, Chân Đông Kình cười trừ:"Không có gì, cô Tô cũng tinh ý thật đấy." Tô Mỹ Nhã biết anh ta không có ý định trả lời câu hỏi của mình, cô cũng dừng lại không đi sâu vào vấn đề nữa. Ăn một lúc, Tô Mỹ Nhã liền vào nhà vệ sinh, một vệ sĩ nữ cũng đi theo cô. Tô Mỹ Nhã rửa tay, cô lấy ra một thỏi son và thoa lên môi, nhìn bản thân xinh đẹp trong gương, cô rất hài lòng. "Chân lão đại, anh ấy đúng kiểu người đàn ông mà tôi thích." Vệ sĩ nữ đứng phía sau cô ngỡ ngàng:"Tô tiểu thư, cô thích Chân lão đại sao? Nhưng người như anh ta sao có thể va vào, đã thế anh ta còn có một đứa con...""Sao lại không va vào được, tôi và anh ấy chẳng phải là loại người cùng đẳng cấp hay sao? Chân Đông Kình vốn đào hoa, nhưng như thế cũng không hề hấn gì, có con hay không cũng chẳng quan trọng." "Tô tiểu thư..." "Cô biết không, dường như tôi đã yêu Chân Đông Kình từ cái nhìn đầu tiên rồi." Tô Mỹ Nhã bỗng thổ lộ tâm tình của bản thân, "Tâm tư của người đàn ông đó kín đáo thật, nhưng tôi lại muốn tìm hiểu thật kỹ về nó." "Tô tiểu thư, cô không nên thích Chân lão đại." Vệ sĩ bất đắc dĩ, cô ấy chưa từng nghĩ chuyện hoang đường thế này lại xảy ra. Chân Đông Kình tuy rất điển trai nhưng anh ta cũng thuộc dạng phong lưu, liệu có thể yêu được sao? "Trái tim đã lầm lạc mất rồi." Tô Mỹ Nhã vừa dứt lời đã đi khỏi nhà vệ sinh, nụ cười trên môi càng trở nên tươi sáng. Nghe đồn Chân Đông Kình đã từng để ý đến một cô gái, Tô Mỹ Nhã biết cô ấy là Nam Tịch Viên. Nhưng Nam Tịch Viên lại là người phụ nữ của Lục Dĩ Thiên, vậy nên Chân Đông Kình mới từ bỏ. Chân Đông Kình từng quan tâm đến người khác, Tô Mỹ Nhã chắc chắn trái tim anh ta cũng ấm nóng như mọi người, vậy nên cô muốn bước vào lòng anh ta, trở thành hồng nhan bên cạnh anh ta. Nhưng điều đó liệu có thành hiện thực? Cô chưa từng nghĩ đến chuyện thất bại, nhưng nếu thất bại cũng sẽ không sao, cô sẽ nỗ lực đến cùng. Cơm chiều đã ăn xong, hai người kết thúc cuộc trò chuyện và cùng đi ra ngoài. Đứng đợi thuộc hạ lấy xe nên cả hai có cơ hội nói chuyện thêm vài giây nữa. Tô Mỹ Nhã là người lên tiếng trước:"Chân Đông Kình, tôi thật sự rất thích anh. Nếu có thể, tôi muốn trở thành bạn gái của anh." Nghe được câu này, đầu mày Chân Đông Kình chau lại. Vừa rồi một người lịch sự và phép tắc như Tô Mỹ Nhã lại gọi thẳng tên anh ta ra, đã thế còn thổ lộ tình cảm với anh ta đó ư? Chân Đông Kình bỗng nhớ đến Nam Tịch Viên, cũng chỉ có cô mới dám gọi họ tên anh ta, giờ đây lại thêm một cô gái khác nữa. "Tô tiểu thư, cô đang đùa?" Chân Đông Kình không giận, trên mặt vẫn là sự bình thản vốn có. Anh ta muốn xác nhận sự thật, cũng muốn hiểu rõ hơn về người con gái trước mặt mình, liệu cô có ý đồ gì không?Tô Mỹ Nhã lắc đầu, cô thốt ra lời chắc nịch:"Tôi là người không thích đùa." Chân Đông Kình không hề ngạc nhiên khi biết đáp án, anh ta nhếch nhẹ cánh môi:"Cô cũng biết tôi vốn không xem trọng tình yêu, bạn gái là gì tôi không quan tâm, cái tôi để ý đó chính là bạn tình mà thôi."Nét mặt Tô Mỹ Nhã có chút đông lại vì những lời nói vừa rồi của Chân Đông Kình:"Anh đúng là rất thẳng thắn."Chân Đông Kình nở nụ cười ma mãnh, có chút trêu chọc:"Vậy, liệu Tô tiểu thư có muốn trở thành tình nhân của tôi?" Nếu cô nói muốn, Chân Đông Kình sẽ rời đi mà không thèm đếm xỉa đến cô nữa, bởi vì hành động đó cũng sẽ chứng tỏ Tô Mỹ Nhã là một cô gái không ra gì. Trước kia, gặp trường hợp như hôm nay có lẽ Chân Đông Kình sẽ cực kì hứng thú, nhưng hiện tại anh ta đã thay đổi, mà sự thay đổi ấy là do Nam Tịch Viên mang lại. Tô Mỹ Nhã không căng thẳng, ánh mắt chẳng chút gợn sóng. Cô bình tĩnh đáp lời:"Không. Yêu cầu của Chân lão đại tôi khó mà đáp ứng được."Bấy giờ Thương Đô đã lái xe đến, Chân Đông Kình đưa mắt nhìn Tô Mỹ Nhã lần cuối trước khi rời đi:"Vậy thì không có gì để nói nữa rồi, tôi về trước đây." Tô Mỹ Nhã im lặng, vệ sĩ của cô cũng đã lái xe đến. Lúc cô vừa định tiến về xe của mình thì ánh mắt vô tình nhìn về phía đối diện bên kia đường, một ống ngắm đen ngòm chĩa về phía này, giây sau, cô chứng kiến cảnh người đàn ông kia bóp cò. "Cẩn thận!" Không do dự điều gì, Tô Mỹ Nhã liền xô mạnh người đàn ông trước mặt sang một bên. Ngay sau đó một âm thanh chói tai vang lên. "Đoằng."Tô Mỹ Nhã bị trúng đạn vào ngực phải, cô ngã xuống đất, máu bắt đầu chảy ra thấm đẫm chiếc váy màu trắng. Chân Đông Kình định hình được chuyện vừa xảy ra, anh ta vội ngồi dậy tiến đến bên Tô Mỹ Nhã, ánh mắt chim ưng nheo chặt. "Tô tiểu thư, cô bị thương rồi." Thương Đô và vệ sĩ của Tô Mỹ Nhã cũng lao ra khỏi xe, họ đều hốt hoảng vì chuyện vừa xảy ra trước mắt. Chân Đông Kình lập tức bế Tô Mỹ Nhã lên tay và lên xe, anh ta lạnh lùng ra lệnh:"Mau đến bệnh viện!" "Dạ!" Thương Đô vội lái xe đi, vệ sĩ của Tô Mỹ Nhã cũng chạy theo sau. Chân Đông Kình bế Tô Mỹ Nhã, một tay anh ta đặt lên ngực cô để khiến máu có thể bớt chảy ra. "Cô Tô, vì sao lại đỡ đạn cho tôi?" Sắc mặt Tô Mỹ Nhã lúc này đã trắng bệch, cô yếu ớt nói:"Đơn giản vì chỉ tôi thích anh."Đáy mắt Chân Đông Kình trở nên thâm trầm, anh ta không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn lên kính chiếu hậu rồi lớn tiếng:"Lái nhanh chút nữa." "Vâng ạ." Thương Đô nhấn ga hết cỡ, chiếc xe chạy như bay trên đường lớn. ... "Dĩ Thiên, nhanh một chút, phải bắt sống được anh ta!" "Em cũng sốt sắng quá nhỉ?" Lục Dĩ Thiên liếc nhìn Nam Tịch Viên bên cạnh mình, anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao nhanh về phía trước. "Dù sao Chân Đông Kình cũng là bạn em, em chỉ muốn giúp anh ta bắt tên đó mà thôi. Anh đừng hiểu nhầm nhé!" "Hừm." Lục Dĩ Thiên không vui, tuy nhiên vẫn nghe lời cô. Khi nãy hai người đang trên đường đến địa điểm khác để vui chơi thì vô tình chứng kiến cảnh tượng đẫm máu. Cảnh Chân Đông Kình bị người ta hãm hại đã lọt vào mắt của Lục Dĩ Thiên và Nam Tịch Viên, tuy nhiên Tô Mỹ Nhã đã đỡ cho anh ta một phát súng. Nhìn cũng biết kẻ phía sau muốn dồn Chân Đông Kình vào đường chết, Nam Tịch Viên thấy chuyện bất bình như thế này sao có thể cho qua được? Nhưng Lục Dĩ Thiên lại muốn làm ngơ, thế là cô liền hối thúc anh, bảo anh hãy đuổi theo tên vừa nổ phát súng kia. Nam Tịch Viên rất hăng hái, quyết bắt được gã đó. Lục Dĩ Thiên có tài lái xe rất đỉnh, chẳng mấy chốc anh đã chắn ngang gã đàn ông đang chạy trối chết. Nhanh như tia chớp Nam Tịch Viên liền bước xuống xe, biết rằng gã ta sẽ phản kháng và bỏ chạy nên cô liền rút phi tiêu ra và phóng đi hai cái. Một cây phi tiêu ghim vào tay gã, gã đau đớn buông lõng cây súng, cây còn lại ghim thẳng vào bắp chân của gã đàn ông, gã ngã khụy xuống đất đau đớn. "Nói đi, rốt cuộc mày là ai, vì sao lại có ý định sát hại Chân Đông Kình?" Nam Tịch Viên tiến lên phía trước và đá văng cây súng ra xa, cô chất vấn gã đàn ông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương