Ẩn Long
Chương 22: Khách Quý
Ở trong phòng VIP của khách sạn, Trịnh Thiếu Kiệt ngồi ở vị trí trung tâm, ngay đầu bàn tiệc. Mà Trần Viễn cùng với Tiêu Hân Hân thì ngồi đối diện với nhau. Thế nhưng, trên mặt của ba người lúc này đều có biểu hiện hoàn toàn khác nhau. Trong khi Trần Viễn thản nhiên đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh, thỉnh thoảng phát ra mấy câu cảm thán như người nhà quê mới lần đầu lên thành phố. Còn Tiêu Hân Hân thì một mặt nghiêm túc, im lặng không nói lời nào. Chỉ có Trịnh Thiếu Kiệt ngoài miệng niềm nở vui cười, nhưng trong lòng lại đang vô cùng buồn bực, khó chịu. Thực chất, vừa rồi hắn chỉ nói ra mấy câu khách sáo, ý định trêu tức Trần Viễn mà thôi. Nhưng hắn làm sao có thể nghĩ đến, Trần Viễn thật sự không biết xấu hổ, còn muốn đi theo hai người cùng ăn ở trong khách sạn. Lúc này, sau khi ngồi vào chỗ ngồi của mình, Trịnh Thiếu Kiệt mới nhìn về phía Tiêu Hân Hân, mỉm cười nói. “Hân Hân, anh biết là em rất thích ăn món tôm hùm. Thế nên, trước khi đến đây anh đã dặn dò đầu bếp, chuẩn bị cho em một phần tôm hùm Alaska. Anh nghe nói, tôm hùm ở đây được nhập khẩu trực tiếp bằng máy bay về trong hai mươi tư giờ. Vì vậy, mùi vị của nó vẫn còn rất tươi mới. Lát nữa, sau khi nếm thử anh nghĩ là em nhất định sẽ rất ưa thích.” Giống như khoe khoang về sự hào phóng của mình, ánh mắt của Trịnh Thiếu Kiệt lại lần nữa nhìn về phía Trần Viễn, trên mặt biểu lộ hết sức chân thành. “Anh Viễn, thành thật xin lỗi. Vừa rồi tôi cũng không nghĩ anh sẽ theo chúng tôi đến đây để dự tiệc. Thế nên, tôi cũng không có đặt trước phần ăn của anh. Nhưng anh có thể yên tâm, nhà hàng này phục vụ khá nhanh. Anh có thể từ từ gọi thêm vài món. Riêng về phần chi phí, thì anh không cần quá lo lắng. Buổi tiệc này, coi như là tôi đãi anh.” Nghe Trịnh Thiếu Kiệt nói ra lời này, trong lòng Trần Viễn không khỏi thầm mắng một tiếng giả dối. Nhưng anh cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà chỉ mỉm cười, gật đầu đáp lại. “Vậy thì cảm ơn! Đây là lần đầu tiên tôi được ăn ở trong nhà hàng sang trọng như vậy. Không biết, món ăn ở đây có khác gì so với bán ở bên ngoài vỉa hè hay không?” Nghe được lời này, sắc mặt của nhân viên phục vụ không khỏi đen như đít nồi. Mà Trịnh Thiếu Kiệt thì cười lớn một tiếng, sau đó hướng về phía phục vụ, rút ra một tờ đô la trị giá 100$. “Xin lỗi, anh bạn đây của tôi thật sự là lần đầu đến ăn ở nhà hàng. Thế nên, anh ta có hơi vô lễ. Đây là tiền thưởng, hy vọng cô bỏ qua cho!” “Vâng, không có gì, không có gì đâu ạ!” Nhân viên phục vụ thấy Trịnh Thiếu Kiệt hào phóng như vậy, trên mặt tức thì cười tươi như nở hoa. Trong khi đó, ánh mắt của Tiêu Hân Hân thì không khỏi liếc về phía Trần Viễn, ý định cánh cáo, để anh không nên tiếp tục làm cô mất mặt. Chỉ có điều, Trần Viễn giống như là không có nhìn thấy. Mặc dù anh biết rất rõ Trịnh Thiếu Kiệt đang cố ý mượn cơ hội để bôi xấu mình, nhưng tâm trí của anh hiện tại đang tập trung nhìn vào bảng giá của mấy thực đơn ở trong nhà hàng. Quả thật, giá mỗi phần ăn ở đây cực đắt. Một phần thức ăn bình thường, ở bên ngoài chỉ tầm vài chục đến vài trăm ngàn. Thì ở đây, mỗi thứ đều có giá hơn vài chục đô, thậm chí là đến cả trăm đô. Bất quá, trong lòng Trần Viễn cảm thấy vô cùng bất mãn. Với mấy món này, anh làm sao có thể đem Trịnh Thiếu Kiệt làm thịt một bữa. Dù sao, người ta đã dám ở trước mặt hẹn hò với vợ của mình, anh cũng không thể trơ mắt làm ngơ, mà không cho chút hành động đáp trả nào. Đây thật sự không phải phong cách của anh. Nhưng khi lật sang một trang cuối cùng. Mặc dù phía trên chỉ ghi có vài món ăn đơn giản, nhưng bảng giá mà nhà hàng in lên đó, lại làm cho hai mắt của Trần Viễn tức thì tỏa sáng. “Đây, chính là nó!” Trong lòng thầm hô lên một tiếng. Ngay sau đó, Trần Viễn không một chút do dự, đặt tay lên mấy món ăn đắt nhất ở trong nhà hàng, hô lớn. “Tôi muốn gọi món này, món này, thêm cả món này nữa.” Nhìn thấy Trần Viễn liên tiếp gọi ra những món ăn đắt tiền như vậy, ánh mắt của nhân viên phục vụ không khỏi lo lắng, nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt. Đồng thời, trong lòng của cô cũng tràn đầy khinh bỉ, tỏ rõ sự khinh thường đối với Trần Viễn. Xem như cô đã nhìn ra được, Trần Viễn chẳng qua chỉ là một kẻ ăn chực, còn Trịnh Thiếu Kiệt mới là người mời khách. Chỉ có điều, cái tên Trần Viễn này thật sự không biết điều, đã đi ăn chực còn lớn lối như vậy, chỉ gọi ra những món đắt tiền. Hơn nữa, một lần còn gọi ra với số lượng rất nhiều. Chính vì thế, trước khi ghi lại thực đơn, nhân viên phục vụ của nhà hàng không khỏi hướng mắt nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt, tỏ ý muốn hỏi thăm, không biết có nên gọi món hay không. Tất nhiên, trong lòng Trịnh Thiếu Kiệt lúc này cũng đang rỉ máu. Mặc dù, mấy món ăn này hắn cũng không phải là không trả nổi. Chỉ có điều, một lần gọi ra nhiều món như vậy, hơn nữa tất cả đều là mặt hàng xa xỉ. Cho dù nhà hắn có chút điều kiện, nhưng chỉ vì một buổi tiệc tối, tự mình tiêu tốn nhiều đến như vậy, trong lòng của hắn cảm thấy không đáng. Thế nhưng, ngay ở trước mặt của Tiêu Hân Hân, Trịnh Thiếu Kiệt cũng không muốn để cho mình mất mặt. Ngay khi ánh mắt của nhân viên phục vụ nhìn đến, hắn liền nhẹ nhàng gật đầu, xem như là đồng ý. “A, đúng rồi. Vừa rồi chỉ là phần ăn, còn thiếu đồ uống. Anh bạn, bây giờ tôi muốn gọi thêm một phần đồ uống, chắc là anh sẽ không có ý kiến gì chứ?” Thấy Trịnh Thiếu Kiệt đã chấp nhận mấy món mình gọi, Trần Viễn lúc này cũng nhân cơ hội, gọi thêm cho mình một phần thức uống. Lần này, Tiêu Hân Hân đột nhiên đứng dậy, hơi đập nhẹ bàn một cái. “Trần Viễn, tôi thấy đã đủ rồi đấy!” Đột nhiên nhìn thấy Tiêu Hân Hân phản ứng kịch liệt như vậy, trong lòng Trần Viễn không khỏi hoảng hốt. Mà ánh mắt của Trịnh Thiếu Kiệt, lúc này đã lộ ra không ít ý cười. “Hân Hân, không có việc gì đâu. Chỉ là gọi thêm một chút đồ uống mà thôi, nhiêu đó anh vẫn trả được.” Lần nữa nhìn thấy Trịnh Thiếu Kiệt cực kỳ hào sảng đồng ý, sắc mặt của nhân viên phục vụ càng thêm tươi sảng. Chỉ có điều, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Trần Viễn, lại càng tăng thêm mấy phần chán ghét, khinh thường. Thế nhưng, trong lòng Trần Viễn lúc này lại cực kỳ đắc ý. Anh mặc dù biết rõ hành động vừa rồi của mình đã khiến cho Tiêu Hân Hân bất mãn. Nhưng anh cũng không sợ. Dù sao, lời là từ miệng của Trịnh Thiếu Kiệt nói ra. Anh chẳng qua chỉ là thuận theo ý của hắn ta mà thôi. “Trần Viễn, anh làm như vậy là có ý gì? Anh rõ ràng là đang cố ý, muốn làm khó giới Thiếu Kiệt có phải không?” Sau khi Trịnh Thiếu Kiệt đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, cần phải ra ngoài. Lúc này, Tiêu Hân Hân đứng thẳng người dậy, trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn nói ra. Trong lòng Trần Viễn cảm thấy hết sức buồn bực. Rõ ràng, Tiêu Hân Hân đang làm sai trước, làm sao cô ta lại chuyển sang trách cứ anh rồi? “Thế nào, cô sót tiền của hắn ta thật sao? Vậy thì, bữa tiệc tối nay cứ để tôi trả được rồi. Dù sao, trong tài khoản của tôi vẫn còn ít tiền. Hơn nữa, dự án lần này còn có thưởng lớn. Tôi nghĩ, góp lại nhiêu đó, cũng đủ giúp cho bạn trai của cô trả nợ rồi chứ?” “Anh…” Nghe giọng điệu tràn đầy mỉa mai của Trần Viễn, Tiêu Hân Hân không khỏi nghiến chặt răng, lần nữa trừng mắt nhìn về phía anh. “À, mà tôi quên mất! Cô còn chưa giải thích cho tôi biết, vì sao cô lại phối hợp với em gái cô, gãi bẫy tôi ở khách sạn. Cô đừng nói là, chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì đến cô. Nếu không, vì sao cô lại gọi điện thoại cho tôi, đến đó gặp gỡ bạn cô?” Trong lòng đột nhiên nhớ đến chuyện mới diễn ra sáng nay, Trần Viễn tức thì dùng giọng chất vấn, nhìn chằm chằm về phía Tiêu Hân Hân. Thế nhưng, Tiêu Hân Hân lại cực kỳ bình tĩnh, đáp lại. “Việc nay, thật sự không có liên quan gì đến tôi. Thế nhưng, trong này cũng có một phần trách nhiệm của tôi. Chỉ có điều, anh có thể yên tâm. Toàn bộ bằng chứng sáng nay, đều đã được tôi thu giữ lại. Chỉ cần anh không gây chuyện rắc rối, tôi sẽ đem nó trả lại cho anh.” “Hừ, có ma quỷ mới tin cô.” Trong lòng thầm mắng một câu, Trần Viễn cũng không tiếp tục với đề tài vừa rồi. Mà lúc này, cửa phòng cũng từ tử mở ra, Trịnh Thiếu Kiệt hơi có vẻ vội vàng, bước vào vị trí chỗ ngồi của mình. “Thành thật xin lỗi, vừa rồi có một người bạn gọi điện thoại đến. Anh ta nói có một vị khách quý đang dùng cơm ở phòng bên, thế nên anh phải ra ngoài để tiếp đãi một chút.” Mặc dù trong miệng nói lời xin lỗi, nhưng nhìn bộ dáng của Trịnh Thiếu Kiệt lúc này, Trần Viễn làm sao không biết là hắn lại đang chuẩn bị khoe khoang. “À, đúng rồi! Hân Hân, em có biết chủ tịch của tập đoàn Thành Phát hay không? Nghe nói, ông ấy đang có một dự án lớn, muốn đầu tư vào thị trường trong nước. Vùa rồi, anh cùng với bạn của anh đi gặp vị chủ tịch này. Nếu có cơ hội, anh sẽ dẫn em đến đó để ra mắt.” Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Trần Viễn, Trịnh Thiếu Kiệt lại lần nữa hướng về phía Tiêu Hân Hân, cực kỳ đắc ý nói ra. Lúc này, nhân viên phục vụ của nhà hàng cũng vừa vặn vào đến. “Quý khách, đồ ăn của quý khách đã được đưa lên. Xin chúc quý khách dùng bữa thật là ngon miệng!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương