Ẩn Long
Chương 37: Khách Đến Muộn
“Này này, cô muốn làm gì? Hãy đợi tôi theo với!” Thấy Tiêu Hân Hân đột nhiên đi thẳng về phía ông chủ Trần, đang được bao vây giữa một rừng người. Trần Viễn lúc này không khỏi tỏ ra gấp gáp, vội vàng bước nhanh tới, đuổi theo phía sau lưng. “Xin lỗi, xin lỗi tất cả mọi người. Hôm nay ông chủ Trần chỉ tiếp đãi những vị khách có được thiệp mời. Còn những người khác, xin thứ lỗi cho sự bất tiện này. Ông chủ của chúng tôi sẽ có một cuộc sắp xếp ở phía sau buổi tiệc. Chúng ta sẽ nói chuyện trong buổi gặp mặt tiếp theo.” Nhìn thấy đám đông đang không ngừng chen lấn hướng về phía bên này, mấy người vệ sĩ của ông chủ Trần không khỏi vội vàng hô lên, đem toàn bộ khách đến dự tiệc đều đẩy hết ra ngoài. Chỉ có một số ít người có thiệp mời, thì được đứng lại ở bên cạnh, cùng với ông chủ Trần tiến hành trao đổi. Thấy một màn này, hai hàng lông mày của Tiêu Hân Hân không khỏi nhíu lại. Bởi vì, chính cô cũng không có nhận được thiệp mời. Thế nhưng, ngay lúc Tiêu Hân Hân còn đang thất vọng, không biết xử lý việc này như thế nào, thì hai người Hạo Nam và Ngọc Nhi đã đi tới, hướng về phía ông chủ Trần mỉm cười. “Chào ông Trần, xin được giới thiệu một chút, đây là chồng sắp cưới của tôi, con trai của bí thư thành phố. Còn tôi là Trịnh Ngọc Nhi, phó tổng giám đốc của tập đoàn Vĩnh Ngọc.” Nhìn thấy hai người này xuất hiện, rất nhiều người ở trong đám đông đều vội vàng tách ra, chừa cho bọn họ một cái lối đi. Mà ông chủ Trần đối với hai người bọn họ dường như cũng rất nhiệt tình, vội vàng đi tới vừa bắt tay vừa nói. “Hân hạnh, thật sự rất hân hạnh gặp được hai vị. Tôi với ông Trịnh trước đây là bạn làm ăn với nhau. Lúc cô Trịnh còn nhỏ, tôi có gặp quả một cô một lần. Không biết, cô Trịnh có nhớ ông chú già như tôi hay không?” Thái độ của ông chủ Trần đối với Trịnh Ngọc Nhi quả thật là rất thân mật. Điều này càng để cho Tiêu Hân Hân cảm thấy vô cùng nguy cơ. Thế nhưng, lúc này khoảng cách của ông chủ Trần và cô đã bị hai người Trần Hạo Nam và Trịnh Ngọc Nhi chen ngang. Thế nên, cô cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể bất lực nhìn bọn họ nói chuyện với nhau. “Tất nhiên là nhớ rồi, cháu làm sao có thể quên chú được chứ. Chú Trần, hôm nay nhân dịp chú lần đầu sau hơn hai mươi năm quay trở về thăm lại quê hương. Hay là, cháu thay mặt cha cháu, mời chú đến nhà cháu chơi có được hay không?” Lời này của Trịnh Ngọc Nhi vừa nói ra, tức thì để cho đám người ở đây đều tỏ ra hâm mộ không thôi. Ai cũng biết rõ, với thân phận và địa vị hiện tại của ông chủ Trần, viêc muốn mời ông ta đến nhà để dự tiệc, điều này không chỉ mang chút tính chất xã giao, còn có thể đem lại lợi ích rất lớn. Mà ông chủ Trần đối với sự nhiệt tình của Trịnh Ngọc Nhi cũng không có lập tức trả lời đáp lại. Ánh mắt của ông ta lúc này bắt đầu nhìn về phía Trần Hạo Nam, con trai của bí thư thành phố Tân Cảng “Ồ, cậu đây có phải là cậu Hạo Nam, con trai của bí thư thành phố hay không? Tôi nhớ, lúc trước nhà tôi cũng chỉ cách nhà của bí thư có vài con ngõ. Lúc đó, cậu Hạo Nam vẫn chỉ là một đứa trẻ, gầy còm đen nhẻm. Hơn nữa, bí thư với tôi còn là bạn chơi thân với nhau từ nhỏ. Chỉ đáng tiếc, sau khi sang nước ngoài, chúng tôi còn chẳng có thời gian để liên lạc với nhau. Nếu có dịp, tôi hy vọng có thể cùng ngồi hàn huyên với cha cậu vài câu.” Nghe được lời này của ông Trần, sắc mặt của Trịnh Ngọc Nhi liền mừng rỡ như điên. Mặc dù vừa rồi ông ta không có trực tiếp đồng ý lời mời của cô. Nhưng việc ông chủ Trần muốn đến nhà của Trần Hạo Nam làm khách, thì đây chẳng khác là việc gián tiếp nhận lời của cô. Đương nhiên, Trần Hạo Nam cũng biết việc này cực kỳ hệ trọng. Anh ta rất nhanh liền gật đầu đáp lại. “Vâng, tất nhiên là được rồi. Cha cháu nhất định sẽ rất hoan nghênh chú tới nhà.” Đối với thái độ nhiệt tình của Trần Hạo Nam đáp lại, ông Trần cũng không tỏ ra quá nhiều bất ngờ. Chỉ có điều, từ trong đáy mắt của ông ta có mấy phần mang theo kiệt ngạo. Kỳ thật, lúc trước mối quan hệ của ông ta với cha của Trần Hạo Nam cũng không quá tốt. Hai người cùng vì một mối tình đầu mà xảy ra xung đột, suýt chút nữa đánh nhau một trận lớn. Chỉ có điều, đó chẳng qua chỉ là một hồi ký ức xa xưa, ông Trần cũng không có ý định nhắc lại. Với ông ta mà nói, lần trở về nước này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Bởi vì, ông ta cần phải thực thi một nhiệm vụ vô cùng quan trọng của tổ chức, cần phải nhanh chóng đứng vững bước chân của mình ở thành phố Tân Cảng. Mà hai cha con Trần Hạo Nam chính là mục tiêu quan trọng, để ông ta thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của mình. “Các vị, nếu như mọi người đã không có thêm thiệp mời. Vậy thì, ông chủ của tôi xin phép sẽ hẹn mọi người gặp mặt ở sau buổi tiệc hôm nay. Còn mấy vị khách quý có mang theo thiệp mời, xin mời các vị hãy theo chúng tôi đi lên trên lầu. Nơi đó đã được ông chủ của chúng tôi chuẩn bị sẵn một bàn tiệc rượu, mọi người có thể tiếp tục tiến hành nói chuyện.” Lúc này, nhìn thấy tình huống trong sân đã trở nên ổn định lại, một vị nữ thư ký đi theo bên cạnh của ông Trần, bắt đầu hướng về phía mọi người mỉm cười nói ra. Lời này của cô ta vừa nói xong, tức thì mọi người ở đây đều lộ ra dáng vẻ vô cùng tiếc nuối. Thế nhưng, người ta đã mở miệng ra đuổi khách, bọn họ cũng không thể nào mặt dày lưu lại ở đây tiếp tục. Thế nhưng, Tiêu Hân Hân lại có chút nhịn không được, vội vàng xông lên phía trước, hô lớn một tiếng. “Khoan đã!” Tiếng hô này của cô, tức thì để cho tất cả mọi người ở đây đều tỏ ra kinh ngạc không thôi. Ai cũng không nghĩ đến, trong tình huống như thế này còn có người đứng ra ngăn cản ông chủ Trần. “Xin lỗi, không biết quý cô có thiệp mời hay không? Nếu cô không có thiệp mời, có thể dời lại đến ngày hôm sau để gặp mặt. Ông chủ của chúng tôi sẽ giao lưu với mọi người vào ngày mời.” Mặc dù đột nhiên lại có người đứng ra ngăn cản, để cho bầu không khí hơi có chút lúng túng. Nhưng nữ thư ký cũng là một người có rất nhiều kinh nghiệm, lời nói cũng mang theo mấy phần thông cảm, nhẹ nhàng. Nhất là, nụ cười của cô ta lại rất tự nhiên, hoàn toàn không có mang theo một chút gượng ép nào. Thấy được cảnh này, sắc mặt của Tiêu Hân Hân càng thêm trở nên túng quẫn. Thế nhưng, nếu như hôm nay cô không thể đến buổi gặp mặt riêng với ông chủ Trần, thì toàn bộ kế hoạch cho bản dự án sắp tới của công ty cô cũng hoàn toàn đổ hết xuống sông xuống biển. Nhất là, tình huống của tập đoàn Thành Phát hiện tại đang rất nguy cơ. Toàn bộ hy vọng của cô đều đặt cược vào hết dự án lần này với việc hợp tác của ông chủ Trần. Chính vì thế, mặc dù trong lòng do dự rất nhiều, nhưng Tiêu Hân Hân vẫn cương quyết cắn răng, muốn đi lên cùng với ông chủ Trần nói chuyện một phen. Chỉ có điều, cô còn chưa kịp bước lên phía trước, thân hình của Trịnh Ngọc Nhi đã đi tới phía trước, đem cô chắn lại ở ngay trước mặt. “Ây da, bạn Hân Hân, bạn cũng có thiệp mời của chú Trần sao? Vậy thì tốt quá, nhanh đưa thiệp mời ra ngoài đi. Lát nữa chúng ta cũng có cơ hội để tâm sự riêng với nhau.” Lời này của Trịnh Ngọc Nhi vừa nói ra, sắc mặt của Tiêu Hân Hân càng thêm trở nên khó coi. Bởi vì, bản thân cô nào có thiệp mời. Nếu có, cô cũng đã không đứng đây, do dự lâu đến như vậy. “Ây, không phải là cậu không có thiệp mời đấy chứ? Như vậy thì làm sao được? Trời ạ, tớ quên mất, tập đoàn Thành Phát của gia đình cậu mấy năm nay toàn làm ăn thua lỗ, đầu năm đã trượt khỏi danh sách top mười tập đoàn dẫn đầu thành phố. Thế nhưng, chú Trần chỉ phát thiệp mời cho những tập đoàn nằm trong top mười trở lên. Tập đoàn của các cậu, làm sao lại có thiệp mời được chứ?” Lần này, âm thanh của Trịnh Ngọc Nhi rất to. Tất cả mọi người ở đây đều nghe hết sức rõ ràng. Mà lời của cô ta nói ra, cũng trực tiếp để cho sắc mặt của ông chủ Trần cùng với thư ký của mình lộ ra hơi có mấy phần khó chịu. Dù sao, ông ta cũng không có nhiều thời gian để tiếp đãi những người giống như Tiêu Hân Hân. Hơn nữa, mục tiêu của ông ta là nhắm đến những tập đoàn hàng đầu của thành phố. Như thế, kế hoạch của ông ta mới có thể nhanh chóng hoàn thành được. Thấy vậy, trên mặt của Trịnh Ngọc Nhi càng thêm trở nên rạng rỡ tươi cười. Chỉ có điều, lúc này Trần Hạo Nam như có điều khó chịu, muốn đi đến đem vị hôn thê của mình kéo ra ngoài. “Ha ha ha, thật sự là ngại quá! Vừa rồi tôi có một chút việc nên đến trễ. Ông chủ Trần, ông sẽ không trách tội tôi đấy chứ?” Lúc này, phía bên ngoài sảnh lớn của khách sạn, đột nhiên vang lên một trận cười lớn. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt tươi cười, dẫn theo mấy gã đàn ông cao to vạm vỡ, trên người còn có hình xăm từ phía bên ngoài đi vào. Vừa nhìn thấy đám người này, sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều trở nên kịch chấn. Nhất là, ánh mắt của Trần Hạo Nam nhìn lấy bọn họ càng thêm lộ ra sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương