Ân Thù Kiếm Lục
Chương 53: Chuẩn bị đường về
Vạn lão phu nhân vụt kêu lên thất thanh :- Trời! Con nhai? Nhai rồi nuốt luôn sao?Già Tinh đại sư cười hì hì :- Thì quà mẹ biếu phận làm con phải vui vẻ tiếp nhận. Nhận thì phải ăn mới phải đạo làm con chớ?Vạn lão phu nhân giậm chân :- Nguy... chí nguy!....Già Tinh đại sư biến sắc mặt :- Sao? Mẹ nói sao?Vạn lão phu nhân tỏ vẻ khổ sở :- Nguy! Nguy rồi con ơi! Vật đó chi để xem, chứ không nên ăn! Ăn không được con ơi!Già Tinh đại sư càng sợ hãi :- Tại sao không ăn được?Vạn lão phu nhân thở dài :- Mẹ quên cho con biết, vật ấy có tẩm độc!Già Tinh đại sư hét lên tiếng lớn, với tay chụp bà liền, run run giọng hỏi gấp :- Mẹ nói sao? Độc...Vạn lão phu nhận gật đầu :- Ngoài mẹ ra, chẳng ai giải trừ nổi!Già Tinh đại sư trợn mắt :- Ngươi là một yêu bà! Ta xé xác ngươi! Ngươi chết với ta!Vạn lão phu nhân bật cười ha hả :- Ngươi giết ta, ai cứu ngươi? Ngươi giết ta, ngươi có sống được chăng?Bây giờ bà không còn giữ cái lối xưng hô nữa, bà giở thái độ trắng trợn đối với nhà sư. Già Tinh đại sư hét :- Giải độc cho ta! Mau lên!Vạn lão phu nhân điềm nhiên :- Ta nghĩ cũng nên giải độc cho ngươi lắm, song đáng tiếc thuốc giải không sẵn trong mình. Muốn có thuốc giải, phải chờ đến lúc trở về Trung Thổ mới được!Rồi bà pha trò tiếp :- Con ơi, con không nên khẩn trương quá độ như vậy. Chất độc tuy kịch liệt, song nó phát tác rất chậm, giả như ngươi một mực hiếu thuận với ta thì trong vòng năm ba tháng, nó chẳng hề phát tác!Già Tinh đại sư nổi giận cực độ trừng mắt nhìn bà như muốn nuốt sống, sau cùng lão thở dài buông tay lẩm bẩm :- Được! Ta phục ngươi!Vạn lão phu nhân lại cười khanh khách :- Nếu già không thi hành kế đó thì khi ngươi chiếm được bí kíp võ công rồi ngươi sẽ giết già là cái chắc, chứ đừng nói là ngươi còn nhìn nhận già như mẹ nuôi nữa! Giờ đây già yên tâm để làm cho ngươi đi lấy quyển bí kíp đó!Già Tinh đại sư cao hứng trở lại hỏi :- Lấy bí kíp đã đành, nhưng phải diệu kế chứ? Diệu kế như thế nào, ngươi nói cho ta biết đi?Vạn lão phu nhân thốt :- Về võ công Thủy Thiên Cơ kém ngươi xa, mười không bằng một! Nhưng nàng lại sai khiến ngươi được như một tên nô lệ bảo làm cái gì, ngươi làm cái đó, ngươi đi ngay. Tại sao thế chứ?Già Tinh đại sư căm hận :- Tại vì con yêu tinh đó biết đã rõ cái ý của ta vô luận làm sao ta không thể để cho những bí kíp võ công của Tử Y Hầu bị tiêu diệt, ta... nếu ta không thấy qua một lần các quyển bí kíp đó, chắc chắn là ta không nhắm mắt!Vạn lão phu nhân gật đầu :- Phải? Ngươi dám đem sanh mạng đánh đổi với quyển bí kíp...Chính đó là một nhược điểm của ngươi, Thủy Thiên Cơ nắm được nhược điểm đó trong tay, tự nhiên lung lạc ngươi dễ dàng...Già Tinh đại sư nghiến răng kêu như thép rít, mắng :- Con yêu tinh! Nàng đúng là một con yêu tinh!Vạn lão phu nhân cười nhẹ :- Dù nàng là một con yêu tinh, điều đó đáng ngại chi đâu! Bởi yêu tinh cũng có nhược điểm vậy chứ? Nếu ngươi nắm được nhược điểm của nàng trong tay thì ngươi vẫn có thể sai khiến nàng ngược lại như thường!Già Tinh đại sư chớp mắt :- Nàng... nàng cũng có... nhược điểm? Nhược điểm của nàng như thế nào?Vạn lão phu nhân thong thả ngồi xuống rồi từ từ tiếp :- Hiện tại nàng đang nấu nướng, sửa soạn bữa ăn, ngươi có thể đến đó xuất thủ chế ngự nàng...Già Tinh đại sư nổi giận :- Ngươi tưởng làm như vậy là diệu kế à? Một gã ngốc cũng biết làm như vậy là có hại, huống chi ta? Ta giết nàng, Hồ Bất Sầu hủy diệt các bí kíp võ công ngay..... Giả như ta hạ sát nàng, nàng không kịp kêu lên một tiếng nào, như thế cũng không ổn, bởi tiểu tử đó nếu trọn ngày không nghe tiếng nàng hắn cũng hủy diệt các pho bí kíp như thường. Ngươi hiểu chứ, ta có muốn lấy mạng sống của chúng đâu, ta chỉ muốn các quyển sách quý báu kia thôi! Dù ta ăn từng miếng thịt của chúng, điều đó có ích gì cho ta?Vạn lão phu nhân lạnh lùng :- Ai bảo ngươi hạ sát nàng?Già Tinh đại sư hừ một tiếng :- Thì..... ngươi chẳng phải ngươi vừa...Vạn lão phu nhân chân lời :- Ta chỉ bảo ngươi chế ngự nàng thôi! Ta biết, nếu ngươi giết nàng thì Hồ Bất Sầu sẽ hủy diệt các pho sách. Cũng như, nếu bây giờ Hồ Bất Sầu hủy diệt sách thì ngươi giết nàng ngay!Rồi bà cười nhẹ tiếp :- Nhưng nếu ngươi chế ngự nàng đồng thời cảnh cáo cho Hồ Bất Sầu biết nếu hắn phá hủy một trang sách thôi, không đợi gì hắn phá hủy trọn quyển sách hay nhiều quyển, ngươi sẽ đập chết Thủy Thiên Cơ! Thử hỏi ngươi hăm dọa như vậy, Hồ Bất Sầu có dám trái ý ngươi chăng?Già Tinh đại sư vỗ tay reo lên :- Đúng! Chẳng khi nào tiểu tử dám trái ý ta! Cái đạo lý đó rất đúng, cũng như ta chẳng khi nào dám trái ý nàng. Ta nhất định không để mất bí kíp, thì hắn cũng nhất định để Thủy Thiên Cơ bị giết!Vạn lão phu nhân gật đầu :- Vậy là ngươi hiểu rồi đó. Quyển bí kíp, là nhược điểm của ngươi, Thủy Thiên Cơ là nhược điểm của Hồ Bất Sầu! Chúng đang nắm nhược của ngươi, ngươi cũng nắm nhược điểm của chúng chứ!Già Tinh đại sư lo ngại :- Ta chỉ sợ tiễu tử họ Hồ đó không mê Thủy Thiên Cơ ngang mức độ ta mê các quyển bí kíp. Nếu quả thật như vậy thì... thì...Vạn lão phu nhân quả quyết :- Ta biết chắc, Hồ Bất Sầu mê Thủy Thiên Cơ hơn ngươi mê sách, ngươi tin ta đi!Già Tinh đại sư lại hừ một tiếng :- Bằng nào đâu, ngươi dám nói chắc chứ?Vạn lão phu nhân mỉm cười :- Tình yêu nam nữ thanh thiếu niên, ngươi là một nhà sư, làm gì thấu đáo bằng ta? Trước khi già, ta cũng có lúc trẻ chứ? Trẻ là có yêu, tự nhiên ta biết tình yêu như thế nào? Nhìn thoáng qua một đôi nam nữ nào ta biết ngay họ yêu nhau tới mức độ nào, hoặc thành thật hoặc giả dối!Bà nói đúng quá, ít nhất cũng đúng với trường hợp của Già Tinh đại sư, bởi lão xuất gia từ lúc còn ấu thơ, nào lão biết ái tình là cái gì?Trên thế gian này chi có những kẻ mất bình thường hoặc không hề tiếp cận với nữ sắc mới mê sách hơn mê nữ sắc.Và lão là một trong những kẻ đó. Nếu lão biết yêu, lão mới biết sách không quý bằng tình yêu, và sách không quyến rũ lão mê tít như tình yêu.Bởi lão có cái thích nghịch thường, lão mới chịu đựng nổi cảnh sống tại đây suốt bảy năm dài.Lão lẩm bẩm :- Ngươi nói là tiểu tử Hồ Bất Sầu và yêu tinh Thủy Thiên Cơ có một mối tình tha thiết? Yêu gì được khi cả hai không thấy mặt nhau?Vạn lão phu nhân mỉm cười :- Ta đã bảo ngươi chẳng biết quái gì về tình yêu giữa nam và nữ. Ngươi nghe ta nói đây trước khi đến đây họ có thấy nhau, họ yêu nhau từ khi đó. Đến đây rốt họ không thấy nhau, họ cùng nôn nao bức rức rạo rực, càng vắng nhau họ càng yêu nhau. Chứ cứ mỗi ngày mỗi thấy nhau, mỗi chúi mũi vào nhau thì lâu dần thành chán. Cho nên, càng thiếu vắng nhau tình yêu càng gia tăng. Yêu mà hưởng dụng thường quá, tình yêu phải nhàm chán, dễ chán, dễ khinh thường. Yêu mà hưởng dụng quá nhiều, thành thừa, dễ sanh mệt mỏi đến lúc đó, họ chẳng còn tha thiết nhau lắm, cho nên dám chắc nếu bây giờ ngươi uy hiếp Thủy Thiên Cơ nhất định Hồ Bất Sầu phải khẩn trương ngay!Già Tinh đại sư lắc đầu :- Thật tình ta chẳng hiểu chi hết!Vạn lão phu nhân cười mỉa :- Nếu ngươi hiểu được thì ngươi là một sư hổ mang rồi?Già Tinh đại sư bật cười vang :- Nếu bây giờ ta hiểu! Vật gì mình tha thiết mà chưa chiếm được thì mình xem trọng, mình quý, mình nghĩ là nếu chiếm được hẳn mình giữ gìn kỹ hơn sanh mạng. Ái tình cũng thế, có phải vậy chăng?Vạn lão phu nhân gật đầu :- Con nuôi mẹ dễ dạy đấy!Già Tinh đại sư trừng mất còn bà ta thì cười hì hì.Nhưng Già Tinh đại sư bỗng cau mày trầm giọng :- Đành rằng ta nắm sanh mạng của Thủy Thiên Cơ, còn Hồ Bất Sầu lại nắm mấy quyển bí kíp. Song dù ta biết hắn chẳng bao giờ dám hủy diệt bí kíp, ngược lại hắn cũng biết ta chẳng bao giờ dám giết Thủy Thiên Cơ. Nếu ta không buông tha Thủy Thiên Cơ ngược lại hắn cũng chẳng chịu rời bí kíp. Như vậy, cuộc tương trì vừa vô tận vừa vô ích, có phải là phí sức một cách oan uổng chăng?Vạn lão phu nhân gật đầu :- Ngươi nói nghe cũng có lý, tuy nhiên ngươi đừng quên Hồ Bất Sầu hoàn toàn mất tự do, còn ngươi muốn làm gì cũng được. Ngươi có thể đối với hắn...Già Tinh đại sư hỏi gấp :- Đối với hắn, ta có thể làm gì?Vạn lão phu nhân nheo nheo mắt :- Điều cần yếu là hắn không dám hủy diệt các bí kíp. Còn ngươi ở bên ngoài, ngươi không thể dùng lửa, bức hắn thoát ra sao? Ta nghĩ đối với hắn, ngươi có thể làm như vậy đó. Hắn thoát ra ngoài rồi ngươi chế ngự hắn dễ dàng, bởi ngươi thừa sức làm cái việc đó mà.Già Tinh đại sư mừng suýt điên loạn lên :- Phải! Phải đó! Ta ngốc quá, việc giản đơn như vậy mà chẳng nghĩ ra! Ngốc thật!Vạn lão phu nhân mỉm cười :- Vô luận sự việc gì, giảng giải cho thông suốt rồi cũng đều biến thành đơn giản cả. Ngày xưa khi mượn buồm nào ai biết Khổng Minh Gia Cát làm gì? Song khi mượn tên rồi, tướng sĩ mới biết mưu cao, không tất cả đều thấy đơn giản quá chừng. Trước khi làm, chẳng ai biết phải làm như thế nào? Sau khi làm rồi ai ai cũng nhận ra là mình làm được như thường. Cho nên, mọi việc đều có cái đạo lý, biết rõ cái đạo lý của sự việc rồi, thì có sự việc nào chẳng giản đơn?Già Tinh đại sư gật đầu mấy lượt :- Đúng! Đúng!Vạn lão phu nhân tiếp :- Thi hành xong việc đó, sẵn thuyền của ta kia, bất quá mình sửa chữa lại phần nào, còn lo gì chẳng có phương tiện di chuyển về lục địa?Già Tinh đại sư cao hứng còn hơn được Phật rước về Tây phương, reo lên :- Ha ha! Trong võ lâm Trung nguyên còn ai là đối thủ của ta nữa chứ?Vạn lão phu nhân điềm nhiên :- Khoan tự đắc vội! Ta sợ vẫn còn có kẻ là đối thủ của ngươi như thường! Ít nhất là một người!Già Tinh đại sư nhảy dựng lên :- Ai? Ai?Vạn lão phu nhân buông từng tiếng :- Phương Bửu Ngọc! Nhưng ta ước mong, hiện giờ hắn đã chết rồi!Những vòng tròn sóng lăn tăn, mở rộng dần rồi dần tan biến. Mặt hồ trở lại bằng phẳng như mặt gương.Tiểu công chúa không hề trồi lên.Phương Bửu Ngọc nhìn mặt nước, mắt dán tại chỗ nàng nhảy xuống. Mặt nước liền lại không lưu một vết nào, mặt nước ngăn một bóng hình yêu quý. Bóng hình đó mang theo xuống đáy nước cả tâm tư chàng, đứng trên nhìn xuống, chàng ngây người như tượng gỗ.Trong khi đó, sương cứ xuống, vương phủ chung quanh càng phút càng dày sương thu hẹp tầm mắt chàng. Mà dù sương có tan, chắc chàng cũng chẳng thấy gì, bởi ánh mắt của chàng đang xoi trên mặt nước tìm lại bóng hình kia.Chàng chẳng nhìn một nơi nào khác.Thời gian qua, đều nhịp đi qua...Lâu lắm, gương mặt của Phương Bửu Ngọc mới biểu lộ những cảm nghĩ của chàng về việc vừa qua.Nhưng những cảm nghĩ đó vô cùng phức tạp chẳng làm sao biết rõ thật sự chàng vui buồn như thế nào...Lòng chàng có cơn bão đang lên, bên ngoài tịch mịch như cảnh chết. Bất thình lình một tiếng ùm vang lên, bọt nước bắn tung tóe.Những vòng sóng tròn lại rồi mở lộng dần dần.Giữa những vòng tròn sóng dợn, một người chìm sâu xuống đáy nước.Người đó chính là Phương Bửu Ngọc.Chàng theo người yêu? Hay chàng có ý chi khác?Vòng tròn sóng mở rộng, xa dần, xa dần rồi tan biến. Mặt hồ trở lại bằng phẳng như mặt gương.Phương Bửu Ngọc không hề trồi lên.Dương quang càng phút càng chiếu sáng cánh buồm gấm năm màu.Buồm gấm năm màu dưới ánh dương quang chói sáng càng hiện lộ vẻ huy hoàng.Dương quang sáng rực, buồm gấm huy hoàng tô điểm ngôi nhà mới lợp lá cái vẻ thần kỳ thoắt tục.Từ trong nhà tiếng ca hát vọng ra, âm thinh ấm dịu vô cùng.Nhìn dương quang, nhìn cánh buồm, nhìn ngôi nhà thần kỳ thoát tục, nghe tiếng cá, tiếng hát vang đều kia còn ai tưởng nơi đây có người chịu khổ suất bảy năm dài.Tiếng ca, tiếng hát biểu lộ một niềm hy vọng vô biên, viễn ảnh một cuộc đời mới, sáng lạn, hiện ra trước mắt nàng.Bởi tiếng ca tiếng hát kia hẳn là do Thủy Thiên Cơ phát lên.Nàng vừa ca hát, vừa nấu nướng. Nàng cắt thịt, nàng nướng cá, nấu cơm. Lửa cũng reo lên, hòa với niềm hân hoan của nàng.Nàng phân chia phần ăn của mỗi người không công bình, bởi nàng giành phần nhiều cho Hồ Bất Sầu.Bù lại nàng cam tâm với phần ít nhất, giả như Vạn lão phu nhân hoặc Già Tinh đại sư có tranh chấp thì nàng có lý do tắc trách ngay.Lửa reo, mỡ từ thịt, từ cá chảy ra xèo xèo, như phụ họa với niềm vui của nàng.Là giai nhân đẹp đến cả những lúc buồn, thì khi vui nhộn lên giai nhân phải đẹp hơn.Hiện tại nàng có vẻ là một tiên nữ hạ trần.Từng phúc giây cao hứng phô tài nấu nướng, giúp bữa ăn ngon cho người trần thế.Sầu đau có hiệu năng tàn tạ, thì hạnh phúc cũng có nhiệm màu tạo rực rỡ.Hiện tại nàng đẹp rực rỡ, đẹp hơn lúc nào hết.Nàng đang vui, bỗng nghe tiếng người phía sau lưng.Nàng hỏi :- Phải Già Tinh đại sư đó không?Già Tinh đại sư đáp :- Phải!Thủy Thiên Cơ mỉm cười :- Chưa đến giờ ăn mà đại sư đi đâu đó? Gấp lắm sao? Đói đến nơi rồi à?Một bàn tay vươn tới đen đúa như chân thú có móng nhọn dài. Bàn tay đó gộp những miếng thịt nướng đang bốc thơm nực nồng.Thủy Thiên Cơ nổi giận :- Đại sư quên quy củ rồi à?Già Tinh đại sư chẳng nói gì cứ đưa thịt vào miệng mà nhai, mà nuốt.Thân vóc của lão nhỏ, ốm, nhưng miệng lão quá rộng, trong một thoáng lão ăn mất miếng thịt to nhất.Thủy Thiên Cơ sôi giận cực độ nhảy lên choi choi, hét :- Đại sư đói đến mức đó à? Tôi và đại sư ước hẹn với nhau như thế nào đại sư không giữ đúng ước hẹn đó?Già Tinh đại sư vẫn không nói năng gì, nhai đến miếng thịt thứ hai. Khi lão ăn hết miếng thịt đó thì Thủy Thiên Cơ đã lắng dịu, cơn phẫn nộ trở lại, bình hòa như chẳng có việc gì xảy ra.Hơn thế, nàng còn điểm một nụ cười, cười vui như chính nàng mời nhà sư ăn vậy.Nàng còn tâm cơ hơn bất kỳ ai trên thế gian này, đừng ai có một chủ mưu gì mà nàng nhìn thoáng qua lại không thấu đáo tận tường.Thì, Già Tinh đại sư thay đổi thái độ một cách đội ngột. Thay đổi như biến đổi thành một con người hoàn toàn khác lạ. Đương nhiên nàng phải hiểu, có một lý do nào đó, và cái sự biến đổi này chắc chắn là bất lợi cho nàng rồi.Nhà sư đổi thái độ thì nàng phải đổi phương pháp, thay vì tiếp tục phẫn nộ, nàng đấu dịu liền. Già Tinh đại sư còn nhai ngồm ngoàm, miệng đầy ứ thịt, vẫn cố gắng lẩm bẩm một câu :- Ngon! Ngon và thơm làm sao!Thủy Thiên Cơ cười vuốt :- Nếu đại sư thấy thích, thì tôi nướng thêm mấy miếng nữa cho mà dùng. Thịt còn kia nhiều chán!Nàng không giận, nàng còn hòa dịu, điều đó làm cho Già Tinh đại sư phải lấy làm lạ hỏi :- Sao ngươi biến đổi thế?Thủy Thiên Cơ cười vuốt, không đáp ngay câu hỏi :- Vô luận như thế nào tôi vẫn cam tâm tình nguyện cấp cho đại sư dùng, đại sư cứ dùng bằng thích!Già Tinh đại sư hết sức kinh ngạc, quên cả ăn, chớp chớp mắt hỏi :- Thật vậy à?Thủy Thiên Cơ vừa cười vừa gật đầu :- Thật chứ! Đại sư còn hoài nghi nữa sao? Thịt đó ướp muối hơi mặn, ăn thì phải uống, để tôi đi lấy nước cho!Nàng ung dung bước đi, tay cầm chiếc vỏ rùa mà họ dùng làm thay chén, mắt lại liếc nhà sư, miệng lại cười duyên dáng.Nàng đi ngang qua mặt đại sư thản nhiên.Bỗng Vạn lão phu nhân bên ngoài gọi Già Tinh đại sư :- Cẩn thận đấy! Đừng để mắc mưu liễu đầu!Thủy Thiên Cơ lúc đó đã ra đến bên ngoài rồi.Vạn lão phu nhân vừa buông dứt câu là nàng chớp nhanh bàn tay, một đạo ngân quang lóe lên, bay vút đến Già Tinh đại sư.Đại sư nhún chân nhảy vọt lên cao.Thủy Thiên Cơ chạy luôn, song vừa chạy được một trượng từ phía hậu, một đạo kình phong bay vút đến.Nàng không hề quay đầu nhìn lại, hai bàn tay phất ngược về sau, mười ngón tay rung động.Chiêu đó có cái tên là Bá Vương Khước Giáp, chiêu thức có cái tầm hoạt động rất rộng, xem thì chẳng có gì ngụy dị, đẹp đẽ cả.Nhưng được nàng sử dụng chiêu thức đó dù không nguy dị, cũng phải ngụy dị, dù không đẹp cũng phải đẹp.Và đương nhiên bởi nó biến đổi nên thành lợi hại phi thường.Vạn lão phu nhân đứng xa xa trông thấy thủ pháp của nàng bất giác kinh hãi, suýt nhảy dựng lên lẩm bẩm :- Không ngờ liễu đầu tiến bộ đến giới cảnh đó!Vô ích.Chiêu thức của Thủy Thiên Cơ ngụy dị lợi hại như thế nào, mà gặp Già Tinh đại sư rồi cầm như trẻ nít múa roi.Nàng chạy đi một trượng xa, nàng đánh trả lại cả hai tay, chưởng phong từ sau vút tới, trong khi Già Tinh đại sư còn lơ lửng trên không.Thế mà nàng không thoát khỏi.Chưởng phong vút tới, chưởng phong chưa chạm nàng. Già Tinh đại sư đã đến sát bên nàng.Bàn tay của nàng vừa đánh trả về phía hậu, Già Tinh đại sư đã nắm chặt cổ tay nàng.Đại sư chỉ gặt tay một chút nàng đã ngã nhào liền.Song nàng vẫn cười, nụ cười hết sức tươi. Nàng trầm tịnh thốt :- Đại sư tàn nhẫn quá. Tôi đối đãi đại sư hết sức tử tế, tại sao đại sư chụp cổ tay tôi? Đại sư còn bóp mạnh đau vô cùng?Già Tinh đại sư bật cười ha hả :- Cũng may, ta không còn ở lứa tuổi thanh thiếu, nên cái màu mè của ngươi đối với ta trở thành vô dụng. Ngươi đừng toan mê hoặc ta vô ích!Thủy Thiên Cơ điềm nhiên :- Tôi không cần mê hoặc đại sư, chính đại sư cũng đã hôn mê rồi!Bởi một con người chờ đợi bao nhiêu năm qua, mong vật về tay, vật đó sắp về tay, đại sư tự mình làm cho mất mát thì chẳng hôn mê là gì?Đầu óc đại sư để đâu! Thế là xong rồi đó, đại sư ơi!Già Tinh đại sư hừ một tiếng :- Ngươi chết là xong phải không?Thủy Thiên Cơ gật đầu :- Đương nhiên là chắc! Nếu đại sư không buông tay, tôi lập tức gọi Hồ Bất Sầu...Già Tinh đại sư cười mỉa :- Ngươi gọi hắn?Thủy Thiên Cơ đảo ánh mắt thu ba, gọi to liền :- Hồ Bất Sầu! Hồ Bất Sầu! Ngươi nghe tiếng ta gọi chứ?...Liền theo đó, Hồ Bất Sầu từ trong vuông phòng kín hỏi vọng ra :- Việc chi đó? Tại hạ có nghe rõ đây, cô nương?Âm thinh không to lắm, song vọng ra rất rõ ràng. Già Tinh đại sư nghe không sót một lời như Hồ Bất Sầu đứng bên cạnh nói vào tai lão.Giả như một người thường, ở trong đó có gào, có hét đến rách cả yết hầu cũng chẳng làm sao cho âm thinh thoát lọt được ra bên ngoài.Song Hồ Bất Sầu làm được, lại chừng như không hề cố gắng lắm, nếu y không động lực cao độ thì chắc chắn không phát âm được như thế.Thủy Thiên Cơ đánh tiếp một đòn lâm lý thứ hai :- Bây giờ ngươi chuẩn bị đi nhé. Bắt đầu cái việc phá hủy các pho bí kíp!Âm thinh của Hồ Bất Sầu lại vọng ra có vẻ khẩn trương :- Cô nương... hay là cô nương đã...Thủy Thiên Cơ đáp nhanh :- Phải đó, lão hòa thượng đã động thủ!Nàng không muốn để cho Già Tinh đại sư phát hiện ra sự khẩn trương trong câu nói của Hồ Bất Sầu, nên thốt gấp như vậy cốt chận lời, Hồ Bất Sầu tự nhiên hiểu thấu ý tứ của Thủy Thiên Cơ.Y vội sửa giọng, từ khẩn trương giọng nói trở nên lạnh lùng, y thốt :- Được rồi nếu cô nương muốn tại hạ phá hủy thì tại hạ cũng chiều theo ý cô nương, phá hủy. Bởi có lưu lại cũng vô ích, vì tại hạ đã thuộc nằm lòng tất cả các quyển sách đó rồi!Thủy Thiên Cơ day qua Già Tinh đại sư, cười nhẹ hỏi :- Đại sư có nghe không?Già Tinh đại sư hét lớn :- Hồ Bất Sầu! Nếu ngươi phá hủy một trang sách thôi, bất cứ sách gì trong phòng đó, ta giết Thủy Thiên Cơ! Cảnh cáo cho ngươi biết. Ngươi có nghe tiếng ta nói đấy chứ?Bên trong phòng chẳng một tiếng đáp lại.Chừng như Hồ Bất Sầu sửng sốt trước lời hăm đọa của nhà sư.Nụ cười trên môi Thủy Thiên Cơ chợt tắt.Nàng đảo mắt sang Vạn lão phu nhân, thốt với giọng hơi trầm :- Tốt lắm! Bà thật tốt?Vạn lão phu nhân bật cười khanh khách :- Việc đó có can chi đến gì?Thủy Thiên Cơ điềm nhiên :- Giả như Già Tinh đại sư hiểu được lối hành sự như vậy thì khi nào lão chờ đến hôm nay?Vạn lão phu nhân cười vang :- Ngươi thông minh đó!Thủy Thiên Cơ tiếp :- Bà đắc ý lắm phải không? Nếu có một mối lợi gì bà không ngần ngại bán luôn con của bà để thủ đắc với mối lợi đó. Đúng vậy không, hở bà? Tôi nghĩ mãi chừng hiểu sau này rồi bà sẽ chết bằng cách nào?Vạn lão phu nhân cười híp mắt :- Chết cách nào lại chẳng chết? Có phải chết bằng cách này là chết tuyệt, còn chết bằng cách kia lại được sống lại đâu? Cách chết, đối với già chẳng có ý nghĩa gì, bởi chung quy chết là hết sống!Thủy Thiên Cơ nhìn sững bà mãi mãi, lúc lâu, nơi môi ẩn ước có một nụ cười song nàng chưa để cho nụ cười hiện lộ vội.Rồi nàng thốt :- Nhưng bây giờ bà đắc ý, tôi sợ hơi muộn rồi bà ơi?Vạn lão phu nhân bỗng trầm giọng :- Ngươi đừng tưởng rằng Hồ Bất Sầu không dám phá hủy các pho sách. Già Tinh đại sư không dám động đến ngươi phải vậy không?Thủy Thiên Cơ lạnh lùng :- Không phải rồi sao?Vạn lão phu nhân mỉm cười :- Chẳng lẽ ngoài cái việc không dám động chạm đến ngươi, Già Tinh đại sư chẳng còn cách nào khác bức cái gã to đầu ra khỏi phòng à?Ngươi thừa thông minh, có thể là ngươi phải ngươi còn nhiều cách khác lắm chứ!Già Tinh đại sư cười lớn :- Lửa... Lửa đốt gian phòng đó... Lửa... Ha ha!Tự nhiên lão đắc ý lắm.Nhưng bên trong gian phòng Hồ Bất Sầu cũng cười vang.Già Tinh đại sư cao giọng :- Ngươi cười gì? Trong phút giây này ngươi vẫn cười được, thật ta phục ngươi quá chừng!Hồ Bất Sầu cười thêm một lúc nữa, rồi hỏi :- Đại sư dùng lửa? Tại hạ bắt buộc bước ra, hai tay dâng bí kíp cho đại sư! Ha ha! Cái chủ ý của đại sư như vậy đó phải chăng?Già Tinh đại sư lạnh lùng :- Không lẽ ngươi có phương pháp đối phó?Hồ Bất Sầu cười lớn như trước :- Chỉ cần đại sư đốt lên một ngọn lửa thôi nhất định trong kiếp này đại sư không trông thấy một trang sách, đừng nói là trông thấy nhiều quyển?Già Tinh đại sư quát :- Ngươi dám hủy diệt à? Ngươi thản nhiên cho Thủy Thiên Cơ chết à?Hồ Bất Sầu hừ một tiếng :- Tại sao tại hạ không thể thản nhiên? Đành rằng tại hạ không nỡ để cho nàng bị đại sư sát hại, song nếu bây giờ tại hạ trao những bí kíp đó ra ngoài cho đại sư thì chẳng những nàng không tránh khỏi bàn tay ác độc của đại sư mà luôn đến tại hạ cũng không bảo tồn sanh mạng. Tại hạ biết như vậy lắm, nên thản nhiên như thường, bởi không thản nhiên cũng chẳng làm sao hơn. Nàng chết, tại hạ chết, bí kíp bị hủy diệt. Thế là gọn, rất gọn. Sau đó đại sự muốn làm gì thì làm.Già Tinh đại sư biến sắc.Lão sững sờ, chẳng biết nói gì nữa.Điều làm cho lão lo nghĩ nhiều hơn hết chẳng phải là số phận của các quyển bí kíp, mà chính là cái việc Hồ Bất Sầu đã thuộc lòng tất cả các bí kíp đó.Như vậy làm sao lão để cho y sống còn trên thế gian được chứ?Nhưng giết y rồi, lão sẽ được gì? Chung quy sách cũng bị hủy diệt.Thủy Thiên Cơ cười tươi trở lại.Nàng hỏi :- Bây giờ thì các vị đã thấy gã to đầu cũng thông minh đấy chứ? Cho các vị biết gã là một nam nhân rất thông minh trong số nam nhân tôi đã tiếp xúc lúc còn tại lục địa. Các vị đừng mong lừa gã nổi!Già Tinh đại sư bỗng nhảy vọt đến trước mặt Vạn lão phu nhân chụp tay vào áo bà cao giọng gắt :- Tất cả đều do chủ ý của ngươi!.... Bây giờ ngươi liệu thế nào?Vạn lão phu nhân thở dài :- Không dùng được cách này, mình còn cách khác, còn rất nhiều cách ngươi làm gì nóng nảy thế?Già Tinh đại sư buông tay hừ một tiếng :- Nhưng... bây giờ... bây giờ..Vạn lão phu nhân cười nhẹ :- Bây giờ thì ngươi cứ trông ta đây!Bà từ từ bước tới trước mặt Thủy Thiên Cơ. Đột nhiên bà vươn tay, chiếc áo ngắn của Thủy Thiên Cơ bị bà xé toát làm đôi, bày to chiếc ngực trắng mịn.Gió biển quệt qua làn da hứng gió rờn rợn ốc Thủy Thiên Cơ bất động đến cả việc đưa tay che ngực nàng cũng không làm.Về điểm đó nàng rất giống Hồ Bất Sầu, phàm làm một việc chi xét ra vô ích, nhất định là họ không chịu làm.Vạn lão phu nhân cười lớn :- Hồ Bất sầu, người có thấy chăng? Làn da ngực của Thủy cô nương mịn quá, trắng quá. Ánh thái dương chiếu vào, làm tăng vẻ rạng rỡ biết bao. Nam nhân nào trông thấy lại chẳng khích động?Bà tiếp tục cười rồi tặc lưỡi :- Ta hỏi là hỏi vậy thôi chứ làm gì ngươi trông thấy được? Đáng tiếc cho ngươi thật!Bên trong phòng im lặng hoàn toàn.Vạn lão phu nhân tiếp :- Hồ Bất Sầu? Nếu ta là ngươi chắc chắn ta không để cho nàng rơi vào tay bất cứ một nam nhân nào khác. Ngươi thử nhắm mắt lại đi rồi tưởng tượng xem, nếu có bàn tay nam nhân nào khác xoa xoa nắn nắn nơi phần ngực của nàng... Nếu có nam nhân nào khác kéo nàng vào lòng ép sát phần ngực đó vào ngực hắn... ngươi nghĩ sao hở Hồ Bất Sầu?Thủy Thiên Cơ bật cười vang :- Rất tiếc cho bà là tại đây không có một nam nhân nào khác!Vạn lão phu nhân hừ một viếng :- Chẳng có nam nhân nào khác? Thế thì Già Tinh đại sư là nữ nhân à?Thủy Thiên Cơ xì mạnh :- Nhưng Già Tinh đại sư là một lão hòa thượng!Già Tinh đại sư vụt cười khan :- Hòa thượng không phải là nam nhân sao?Vạn lão phu nhân vỗ tay :- Khá lắm! Khá lắm! Ngươi nói nghe lắm?Già Tinh đại sư mỉm cười :- Ta tuy là một lão hòa thượng song tự lượng sức mình, chẳng kém hạng thanh thiếu niên cho lắm, giả như ngươi không tin cứ thực nghiệm xem, ta bảo đảm hòa thượng Thiên Trúc cũng có tài cán siêu biệt, tạo cái khoái cho người!Vạn lão phu nhân càng vỗ tay mạnh, vỗ gấp bà càng cười giòn :- Hay! Hay quá chừng! Ngươi càng nói, càng nghe hay!Già Tinh đại sư tiếp :- Bình sanh ta chưa hề biết một nữ nhân động tâm như thế nào, hôm nay thì ngươi...Thủy Thiên Cơ không hề biến sắc điềm nhiên một nụ cười :- Đại sư nói cho vui đấy thôi chứ khi nào lại dám làm như đã nói!Vạn lão phu nhân cười mỉa :- Y không dám làm?Bà day qua Già Tinh đại sư gằn giọng :- Ngươi có nghe nàng nói đó chăng? Ngươi dám làm chăng?Già Tinh đại sư bật cười cuồng dại :- Tại sao ta không dám làm? Vì những quyển bí kíp đó, ta có thể làm mọi việc bất cứ việc gì?Vạn lão phu nhân lại hối :- Mà ngươi có biết là phải làm như thế nào không đấy chứ? Một lão hòa thượng chắc gì dã biết những chuyện như vậy?Già Tinh đại sư cao giọng :- Ta chưa làm việc đó. Chứ vẫn biết như thường!Vạn lão phu nhân gật gù :- Vậy là hay lắm. Giá như ngươi không biết thì ta chỉ điểm cho mà làm. Ta thừa kinh nghiệm về việc đó. Bây giờ ngươi bước tới đi, đặt tay lên ngực nàng đi!Già Tinh đại sư cười lớn :- Được rồi!Bàn tay có ngón và móng đen như móng chân thú vươn ra.Bất giác Thủy Thiên Cơ rú lên, vô luận là nàng có tánh quật cường đến đâu chung quy nàng vẫn là nữ nhân.Vạn lão phu nhân vỗ tay cười lớn :- Hồ Bất Sầu ơi! Hồ Bất Sầu! Ngươi không thấy hẳn cũng nghe rõ chứ? Bây giờ thì Thủy cô nương của ta đang rung người lên đó, ta nhìn mà cũng phát rung đây, huống chi nàng ở trong cảnh? Rất tiếc ta không phải là nam nhân, cho nên ta đành đứng nhìn. Nếu ta là nam nhân, hẳn ta phải giành giật với lão hòa thượng rồi!Một tiếng cạch vang lên.Cửa gian phòng thuyền mở rộng.Thủy Thiên Cơ hét lên :- Hồ Bất Sầu! Trở vào phòng ngaỵ..Nhưng Hồ Bất Sầu đã ra khỏi phòng rồi.* * * * *Y hiện ra dưới ánh dương quang, với thân vóc gầy ốm làn da xanh nhợt, tóc như đoanh lại, chiếc đầu đã to, thân hình nhỏ lại càng làm cho chiếc đầu to hơn.Y phục của y không còn hình thể nguyên thủy, biến thành một mớ vải vụn được phủ lên mình y. Đã rách, lại mục nát, cơn gió nhẹ thổi qua mớ vải vụn đó rã rời, bay tơi tả như những cánh bướm.Còn gì là khí khái một nam nhân ở con người y.Đừng nói là khí khái của một nam nhân, hiện tại y như mất đi rất nhiều nhân dạng.Bởi, không còn nhân dạng, y có vẻ hoạt kê vô cùng.Song chẳng ai dám cười, cho dù y có vẻ hoạt kê hơn nữa. Vì ánh mắt của y sáng quá, sắc quá, sắc hơn một thanh kiếm quý.Chẳng những thế gương mặt của y hồng nhuận như đang nhiễm một sinh khí siêu nhiên.Chỉ có gương mặt là hồng nhuận thôi, còn những nơi khác thì xanh xao như người đau lâu năm mất máu.Ánh mắt đó nhìn đến ai là người đó phải run sợ liền, một ánh mắt biểu lộ oai lực phi thường.Bất cứ ai bị giam hãm trong bóng tối âm u suốt bảy năm dài, ra đến bên ngoài rồi nhìn ánh dương quang, đôi mắt cũng phải xốn, mí mất cũng phải chớp, song Hồ Bất Sầu không xốn mắt, không chớp mí.Hơn nữa y còn nhìn trừng trừng Vạn lão phu nhân và Già Tinh đại sư.Tia nhìn của y làm Vạn lão phu nhân lùi lại mấy bước.Có một thứ khí bốc từ người Hồ Bất Sầu, trong võ lâm người ta gọi là Bá Khí.Bá khí bốc ra chạm vào người đối tượng, lạnh rợn người, bá khí còn làm hoa mắt đối tượng.Bàn tay của Già Tinh đại sư còn cách làn da ngực của Thủy Thiên Cơ, bàn tay đó bất động nửa chừng, không đưa tới mà cũng chẳng buông lỏng, mường tượng biến thành gỗ.Lão đang cười, cười lớn, miệng há rộng, bây giờ miệng vẫn há rộng, nhưng tiếng cười đã tắt. Đôi môi không làm sao khép lại được.Chính lão mới thật sự có vẻ hoạt kê hơn Hồ Bất Sầu.Thủy Thiên Cơ cũng sửng sốt.Hồ Bất Sầu từ từ bước tới, bước không mau, nhưng bước đều đều không ngừng.Già Tinh đại sư đã bình tĩnh lại rồi. Lão từ từ thốt :- Chờ đợi suốt bảy năm dài, cuối cùng rồi ta cũng làm cho ngươi ra được.Hồ Bất Sầu lạnh lùng :- Chắc đại sư cao hứng lắm?Già Tinh đại sư ấp úng :- Ta... Ta...Bỗng lão ngẩng mặt lên không, bật cười cuồng dại.Mãi đến lúc đó, lão mới cười lên được.Hồ Bất Sầu tiếp :- Bảy năm qua, Thủy cô nương...Câu đó y hướng về Thủy Thiên Cơ thốt lên mấy tiếng, chưa dứt câu, y nhìn sang nàng.Nhưng, vừa nhìn sang y cúi đầu ngaỵ Nàng không sợ trời, không sợ đất. Già Tinh đại sư nham nhở, nàng còn bình tĩnh cười được. Thế mà ánh mắt Hồ Bất Sầu vừa quét qua, nàng đỏ mặt liền, rồi đưa tay, cố che giấu thân hình, che được phần nào hay phần đó.Nàng cũng cúi thấp đầu, thấp giọng hỏi :- Ngươi... tại sao ngươi ra khỏi phòng?Hồ Bất Sầu đáp :- Tại hạ không thể không ra, ra được càng sớm càng hay!Thủy Thiên Cơ lại hỏi :- Tại sao ngươi không thể không ra?Hồ Bất Sầu vụt ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào nàng :- Tại.. vì cô nương?Thủy Thiên Cơ run người.Nàng thừa hiểu, Hồ Bất Sầu sẽ đáp như vậy, do sự suy tư mà hiểu, khoan khoái mà hiểu, tuy y chưa xác nhận sự hiểu biết của nàng.Nàng không ngờ, y đáp nhanh thế, gọn thế.Chưa có sự xác nhận, nàng cũng nghe khoái cảm dâng tràn, huống chi nghe rồi?Tự nhiên nàng phải run vì xúc động.Nàng cúi thấp đầu hơn một chút, giấu gương mặt vừa ửng hồng hơn trước.Một lúc, nàng ngẩng mặt lên nói :- Sao ngươi nói như thế, trong phút giây này? Chậm nói lại một thời gian chẳng được sao? Chậm lại có phải hay hơn không?Hồ Bất Sầu điềm nhiên :- Cái thế bắt buộc phải nói, không nói không được. Thà nói lên ngay trong phút giây này!Thủy Thiên Cơ gật đầu :- Phải! Nếu chậm hơn, sợ chẳng còn dịp nói được!Vạn lão phu nhân đến bây giờ mới hoàn hồn, bật cười vang :- Giả như ngươi muốn chết, biết mình là sắp chết thì có gì cứ nói còn chi nữa cứ nói hết. Thong thả mà nói! Già Tinh đại sư đã đợi đúng bảy năm còn được thì có đợi thêm vài khắc cũng chẳng sao!Già Tinh đại sư lắc đầu :- Ta không đợi được đâu!Hồ Bất Sầu cũng lắc đầu :- Tại hạ cũng chẳng có lời gì nói nữa!Một không thể kéo dài thời gian, một không muốn kéo đài thời gian. Song phương đốt giai đoạn.Dương quang vẫn chiếu sáng, có điều hơi nóng hơn trước một chút.Nhưng, dương quang nóng đó, không làm nóng được không gian cục trường bởi sát khí bốc ra mạnh quá.Sát khí bốc từ hai đấu thủ.Hồ Bất Sầu và Già Tinh đại sư như hai con gà chọi, chủ gà còn nắm cái đuôi, song mỏ gà đã chong nhau, lông cổ xù lên.Chủ gà là Vạn lão phu nhân và Thủy Thiên Cơ. Gà có chết tại trận đấu thì chủ gà cũng chết luôn.Nếu là bảy năm về trước, đừng nói chi đứng nghinh địch Già Tinh đại sư, Hồ Bất Sầu cũng không làm nổi thì nói chi đến cái việc động thủ với nhà sư?Nhưng giờ đây, y hiên ngang đối diện, bình thản mà nghinh địch, oai khí của một cao tăng vùng Thiên Trúc không có ý nghĩa gì nữa.Y không còn là một tay non trên giang hồ, đối đầu với một cao thủ thượng đỉnh.Y có tác phong của một tông chủ võ lâm.Nếu là bảy năm về trước, Già Tinh đại sư chắc phải cười lớn, cười một gã thiếu niên ngông cuồng lấy trứng chọi đá.Nhưng bây giờ, đại sư không cười được.Giờ đây, lão nhận thấy một vầng khí vừa lạnh vừa sắc bén như kiếm khí bốc từ người Hồ Bất Sầu, vừa bốc ra là lan rộng nhanh.Lão cảm thấy gờm đối tượng ngay.Giam mình trong phòng kín suốt bảy năm, Hồ Bất Sầu xuất hiện chẳng khác nào một thanh kiếm được tay thợ chế luyện tinh vi suốt bảy năm dài, hôm nay đúng ngày phá lò, lấy kiếm, thanh kiếm xuất hiện, lộ rõ cái vẻ lợi hại của nó.Bá khí bốc ra, đành là không sắc bén như một thanh kiếm, song dù sao thì nó cũng gây cái lạnh nơi đối tượng, cho nên cao thủ giao đấu với nhau, chỉ sợ kiếm khí chứ không ngán cái sắc bén của chính thanh kiếm.Già Tinh đại sư trước đó có cái ý khinh thường Hồ Bất Sầu, tưởng chừng như y bước ra khỏi phòng là với một cái nhìn lão có thể quật ngã y ngay.Nhưng bây giờ thì bá khí làm cho lão rợn lạnh, từ rợn lạnh lão đi đến do dự, rồi cuối cùng, lão ngán luôn.Bởi thế, nghinh nhau một lúc lâu, lão chưa dám xuất thủ.Thủy Thiên Cơ tuy không cười bằng miệng, nhưng cười bằng mắt.từ sợ hãi nàng chuyển sang hy vọng.Phải như thế mới được chứ, lẽ đâu giam mình đăng đẳng suốt bảy năm dài, vào như thế nào thì ra như thế đó được sao?Ít nhất cũng phải có thay đổi chứ!Có thay đổi cái công của nàng ở bên ngoài phục dịch từ cái ăn cái uống cho y, bảo vệ an ninh cho y mới không uổng.Hơn thế, hoài bão của nàng trong phạm vi tình cảm được ve vuốt thỏa đáng, vì con người lý tưởng của nàng quả thật xứng đáng với sự tiến bộ trên mức mong ước.Dù sau cuộc chiến này, Hồ Bất Sầu có bại đi nữa nàng cũng không buồn.Vạn lão phu nhân nhìn song phương nghinh nhau, thở dài mấy lượt tự lẩm bẩm :- Chắc chắn là cuộc chiến này phải kéo dài rồi! Có thể là đến hoàng hôn, chưa bên nào thắng chưa bên nào bại!Võ công của bà cũng khá cao, tuy bà chưa được liệt vào hàng cao thủ luyện đỉnh trong võ lâm, song tài nghệ đó trên giang hò, có mấy kẻ luyện được.Huống chi kinh nghiệm chiến trường của bà rất phong phú, về phương diện kiến thức, Bà không nhường bất cứ một nhân vật hữu danh nào.Bà hiểu rõ Già Tinh đại sư chưa dám xuất thủ.Nhuệ khí của Hồ Bất Sầu đã làm cho lão chùn lòng. Mà lão chùn lòng là cả một sự phi thường, bởi bình sanh trừ Tử Y Hầu ra lão chưa hề biết chùn lòng trước một đối thủ nào?Cũng có thể nói là bình sanh, trừ Tử Y Hầu ra Già Tinh đại sư chưa hề nếm mùi thất bại.Bây giờ lão sợ bại, nên do sự khai chiến.Lão sợ bại chẳng phải lão kém tài. Lão do dự vì chưa biết nên xuất phát một chiêu nào thật độc, một chiêu làm cho Hồ Bất Sầu bối rối, y bối rối tất nhiên phải phân tâm. Lúc đó thì lão có hy vọng hơn nhiều.Lão muốn với một chiêu thức thôi lão phải hạ Hồ Bất Sầu ngay, không cần xuất phát chiêu nào kế tiếp.Muốn được vậy lão phải làm sao?Làm sao?Giả như xuất phát chiêu đầu, lão không hạ được đối phương ít nhất lão cũng chiếm được tiên cơ. Không hạ được, không chiếm tiên cơ được thì lão phải khổ, vì cuộc chiến này là một khổ chiến, chắc vậy rồi!Lão do dự, bởi lão có chiến lược.Nhận xét được điều đó, Vạn lão phu nhân lẩm bẩm :- Già Tinh đúng là một tay khá!Bà nhếch nụ cười hiểm độc, tự thốt tiếp :- Hồ Bất Sầu! Hồ Bất Sầu! Thế nào cũng xong cho ngươi! Sớm hay muộn cũng xong cho ngươi!Bà chắc chắn, Già Tinh đại sư không xuất thủ, đương nhiên Hồ Bất Sầu không khi nào dám xuất thủ.* * * * *Nhưng, Vạn lão phu nhân đoán sai.Hồ Bất Sầu đột nhiên quắc mắt, bắn tinh quang sáng rực. Cùng theo tinh quang đôi tay chớp liền.Chiêu thức phát xuất xem ra chẳng có gì ngụy dị, nhưng mông lung mơ hồ, rộng như sa mạc, sâu như đáy biển, chừng như chiêu thức đó hàm súc tất cả huyền diệu, không thể nào lường được cái huyền diệu đó thôi, bởi nước biển không lường, cát sa mạc không đếm được.Đánh ra một chiêu độc, đương nhiên đối phương phòng thủ chặt chẽ hơn. Đánh ra một chiêu thường, đối phương khinh miệt, cảnh giác phải lơi.Rồi trong cái tầm thường đó hàm súc cái huyền diệu sẵn. Hồ Bất Sầu phát huy cái huyền diệu đúng lúc là nắm cơ tất thắng trong tay.Lối đánh đó gọi là công kỳ bất bị đúng theo chiến thuật.Tại sao cho rằng lối đánh đó là công kỳ bất bị?Chỉ vì Già Tinh đại sư khi nào lại nghĩ Hồ Bất Sầu dám xuất thủ trước?Chính Vạn lão phu nhân cũng nghĩ như lão kia mà.Già Tinh đại sư hừ một tiếng :- Tốt!Dù chiêu đó có đem lại thành công cho Hồ Bất Sầu hay không nó vẫn xứng đáng được đối tượng tán thưởng.Bởi, từ xưa có biết bao người thành danh nhờ áp dụng chiến thuật đó.Nhưng đối tượng là Già Tinh đại sư, một nhân vật thuộc hàng tông sư môn phái thì Hồ Bất Sầu cũng khó mong xuất thủ là đắc ý ngay.Muốn thắng lão ít nhất y cũng phải động thủ một cách cam go, đó là chỉ nói cái ý muốn của y thôi chứ còn toại ý thì lại là một việc khác.Già Tinh đại sư có lối phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn.Đang nghinh tư thế, chứ chưa nghinh chiêu, đại sư chưa vận tụ chân khí bố phòng khấp thân.Vừa thấy Hồ Bất Sầu chớp mắt sáng rực lên. Lão biết ngay y sắp xuất thủ rồi.Bàn tay của Hồ Bất Sầu chưa vươn ra, lão đã vận tụ chân khí dồn vào đôi tay của lão sẵn sàng.Hồ Bất Sầu động thủ thuật sự, nhà sư cũng động thủ thật sự song phương đương thời động thủ.Thế là chiến thuật công kỳ bất bị của Hồ Bất Sầu không còn hiệu lực nữa.Bây giờ chỉ còn chờ công lực của hai chưởng kình xuất phát một lượt, định đoạt thất bại của song phương.Với nội lực họ đánh ra kẻ nào bại, chắc chắn là kẻ đó phải mất mạng.Mà nói về nội lực, phải nói đến niên số tu vi.Già Tinh đại sư ít nhất cũng luyện tập qua mấy mươi năm dài, công lực tu vị phải quan trọng.Còn Hồ Bất Sầu, trước khi vào phòng kín tuổi chưa tròn hai mươi, ở trong phòng kín luôn bảy năm, y bất quá chỉ được hơn hai mươi tuổi.Tuổi đời của y chưa sánh được số năm tu vi của GIà Tinh đại sư thì làm sao y có nội lực thân hậu bằng nhà sư?Trước khi y vào phòng, y chỉ là một người thông thường có học võ, song sự thành lựu hầu như không có giá trị gì.Dù trong bảy năm khổ luyện, y có chắc gì bắt kịp khoảng cách giữa y và Già Tinh đại sư.Một thanh niên hơn hai mươi tuổi đánh với một lão sư trên sáu mươi tuổi, có số năm tu vi gấp hai tuổi đời của thanh niên, liệu Hồ Bất Sầu thủ thắng nổi chăng khi cuộc đấu chuyển sang phương diện nội lực?Về nội lực, trên giang hồ có nhân vật nào sánh được Già Tinh đại sư?Thủy Thiên Cơ nhận ra Hồ Bất Sầu lúc xuất thủ thì theo lối thông thường nhưng khi biến chiêu thì áp dụng đúng phương pháp của Tử Y Hầu.Do đó, nàng không đến đỗi tuyệt vọng.Ngờ đâu, Hồ Bất sầu đang biến chiêu đó, lại trở về thủ pháp thông thường cũ.Thủy Thiên Cơ xanh mặt.Một tiếng bình vang lên.Hai chưởng kình chạm nhau, Thủy Thiên Cơ nhắm mất lại rú thất thanh :- Xong! Thế là xong!....Nhưng nàng không phải lo sợ cho Hồ Bất Sầu. Nàng khỏi phải lo.Bởi nàng nghĩ sai.Thật sự thì nội lực Hồ Bất Sầu không đạt đến mức thâm hậu khả quan, song y đánh ra với những dồn ứ suốt bảy năm dài.Tích lượng dồn ứ đó phải nhiều, khi phát xuất ra phải mạnh. Mạnh vì dồn ứ, chứ chẳng do tu vi mà có.Thử tưởng tượng, một cơn mưa, dù to tích lượng nước dù nhiều, song làm sao nhiều hơn tích lượng nước của nhiều cơn mưa nhỏ, dồn chứa suối bảy năm dài? Tích lượng nước đó nếu khởi thành dòng thì có kém gì một con sông lớn?Đương đầu với số nước một con sông, liệu Già Tinh đại sư chống nổi cái khí nước khổng lồ cuốn đến mạnh như núi đổ chăng?Bình! Tiếng đó phải lớn, bởi nó là tiếng chạm của hai kình lực phi phàm.Già Tinh đại sư bị hất tung ra ngoài.Khi Thủy Thiên Cơ mở mắt ra, Vạn lão phu nhân lại nhắm mắt lại rồi bà cùng kêu lên thất thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương