Ăn Vạ Bị Lật Xe

Chương 10: Họp Phụ Huynh



Cuộc họp phụ huynh diễn ra vào tối thứ 3, Chương Trí Thành đến rất sớm.

Vợ ông là bác sĩ, công việc rất bận rộn, còn ông là giáo viên, lịch trình tương đối đều đặn nên trừ hai năm hai cha con học cùng trường hồi cấp hai, buổi họp phụ huynh của Chương Linh đều do ông tham dự, không những thế gần như các vấn đề về học tập và đời sống của con gái đều do ông phụ trách.

Ngoài ra, Chương Trí Thành rất tò mò về người bạn cùng bàn mới của Chương Linh, cậu bạn Tóc xoăn, ông muốn biết bố mẹ cậu là người thế nào, nên đến sớm một chút để trò chuyện với đối phương.

Đây là lần đầu tiên trong đời chú Chung dự họp phụ huynh, chú cũng đến rất sớm.

Chú để Tưởng Uân trông quầy báo, tên nhóc con này bán hàng tính tiền còn chuyên nghiệp hơn cả chú..

Chú Chung bước vào lớp, nhìn thấy mọi thứ đều mới mẻ, chú tìm một chỗ ngồi xuống, chú phàn nàn với người đàn ông lịch lãm và nho nhã đeo kính gọng vàng bên cạnh: "Chỗ ngồi ở đây chật quá nhỉ, còn không để vừa chân nữa."

Chương Trí Thành bị ép vào, chỗ ngồi càng chật hơn, ông cười hỏi: "Anh là cha của Tưởng Uân phải không?"

“Ai là Tưởng Uân?” Chú Chung sửng sốt hồi lâu mới chợt hiểu ra: “Nó không phải gọi là Tưởng Bân sao?”

Chương Trí Thành: "..."

"Không phải phát âm là Bin sao? Chúng tôi vẫn luôn gọi nó là Tưởng Bân, nó cũng không sửa lại." Chú Chung rất ngạc nhiên, sau đó nói: "Tôi không phải ba nó đâu, tôi là hàng xóm. Bố nó và tôi trước kia là bạn bè."

Chương Trí Thành: "Vậy bố mẹ thằng bé ..."

“Cậu nhóc này không cha không mẹ, chỉ có bà ngoại.” Chú Chung nói với giọng bình thường, hoàn toàn không để ý đến cha mẹ ở hàng ghế trước và hàng ghế sau đều đang vểnh tai lên nghe.

Chương Trí Thành cảm thấy không thích hợp nên nhắc nhở "Chuyện này chút nữa chúng ta nói chuyện riêng nhé, có lẽ Tưởng Uân không muốn nhiều người biết hoàn cảnh của nó."

Chú Chung lúc này mới sực tỉnh: "Ồ, cũng có lý đấy. Người văn hóa đúng là khác hẳn, anh nghĩ chu đáo quá."

Buổi họp phụ huynh không có gì đặc biệt, Đặng Phương gửi kết quả kiểm tra của học sinh cho phụ huynh, nói về kế hoạch tiến độ vào lớp 10 và việc phân lớp sau kỳ thi cuối kỳ.

Đặng Phương giải thích: “Xin đừng hiểu lầm, việc thành lập lớp chuyên cần là để đặt nền tảng vững chắc hơn cho một số học sinh. Bởi vì nếu không chuyển lớp, tiến độ của tất cả các lớp sẽ rất nhanh, và một số học sinh có thể không thích ứng với tình huống như vậy. Tiết tấu sẽ ngày càng khó theo kịp. Tiến độ của lớp chuyên cần sẽ đương đương với chương trình học của sách giáo khoa, còn những em có nền tảng tốt hơn có thể học với tiến độ nhanh hơn, như vậy sẽ có nhiều cơ hội thi vào các trường đại học lý tưởng.”

Chú Chung bối rối, nhìn vào phiếu điểm trên tay, cho dù chú không được ăn học đến nơi đến chốn thì cũng biết Tưởng Uân thi không tốt, thành tích xếp cuối lớp.

Chú thấp giọng hỏi Chương Trí Thành: "Này anh, ý cô giáo là Tiểu Bân sẽ bị đuổi khỏi lớp sao?"

Chương Trí Thành cũng thấp giọng trả lời: "Không hẳn là thế, điều này còn phụ thuộc vào kỳ thi cuối kỳ nữa, còn mấy tháng lận mà."

Chú Chung lại hỏi: “Con nhà anh xếp hạng mấy?”

Chương Trí Thành cho chú xem bảng điểm của con gái, chú Chung lớn giọng cảm thán: "Xếp thứ 2 cơ à, vậy chẳng phải là quá xuất sắc rồi sao, con anh học giỏi quá."

Chương Trí Thành cười nói: "Con gái tôi rất tự giác trong học tập, nó khá ngoan ngoãn."

"Có người lớn quan tâm chăm lo đúng là vẫn khác." Chú Chung nói: "Tưởng Bân, à không, là Tưởng... thôi vẫn gọi nó là Tiểu Bân đi, tôi đã quen rồi. Việc học của Tiểu Bân đều do chính nó tự lo liệu. Thực ra , nó là một đứa trẻ rất thông minh, đáng tiếc số mệnh nó không tốt, nó thi vào trường này đã là rất giỏi rồi, nhưng không biết với số điểm này có thể thi vào đại học hay không.”

Chương Trí Thành nói: "Anh về nhà và nói với nó một kỳ thi chẳng nghĩa lý gì. Năm đầu tiên của trường trung học mới bắt đầu. Bảo nó tiếp tục cố gắng. Vẫn còn rất nhiều cơ hội để cải thiện. Đừng nản lòng."

Chú Chung gật đầu lia lịa: "Tiểu tử này rất bướng bỉnh, kết quả thi như vậy chắc chắn không thoải mái lắm. Tôi nghĩ nó sẽ chăm chỉ học hành hơn."

Đặng Phương cũng nói về một số sắp xếp hoạt động của học kỳ này, các giáo viên bộ môn lần lượt vào lớp để chia sẻ nội dung, một lúc sau, chú Chung bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Sau khi họp phụ huynh xong, rất nhiều người vây quanh Đặng Phương, Chương Chí Thành cũng muốn nói chuyện với chủ nhiệm nhưng thấy tạm thời không chen vào được nên đành kéo chú Chung ra ngoài hành lang nói chuyện. .

Xung quanh không có ai khác nên chú Chung muốn nói sơ qua với Chương Chí Thành chuyện gia đình của Tưởng Uân, dù sao Tưởng Uân cũng không cho chú kể chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ hè, nên chú cũng không biết kể chuyện gì.

"Tôi và cha của Tiểu Bân quen biết nhau từ khi còn nhỏ, chúng tôi vẫn sống ở thôn Nguyên Gia. Anh biết thôn Nguyên Gia không? Nơi đây trước kia toàn là đồng ruộng, sau này mới được khoanh vùng thành khu đô thị."

Chương Chí Thành gật đầu: "Tôi biết, nhà tôi cũng gần đấy."

Hành lang có lan can, nên cũng được coi là bán ngoài trời, chú Chung bắt đầu hút thuốcChương Trí Thành không ngăn cản chú ấy.

Chú Chung nhịn một lúc lâu, ngấu nghiến rít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: “Nếu bố của Tiểu Bân còn sống, thì hôm nay người đến đi họp phải là anh ấy, thi cử thành như thế này thì thằng nhóc kia sẽ bị bố nó đánh gãy chân mất.”

Chương Chí Thành yên lặng lắng nghe.

Chú Chung nhớ lại: "Bố của Tiểu Bân rất thông minh, anh ấy đọc rất giỏi, và là người rất ngay thẳng. Anh ấy là người duy nhất trong số mấy anh em chúng tôi được thi đậu đại học. Vợ anh ấy là bạn thời đại học, rất xinh đẹp, hai người họ rất xứng đôi, lúc họ kết hôn tôi còn đi làm phù rể đó."

"Khi đó, điều kiện của mọi người đều không tốt, nhưng cha của Tiểu Bân rất có năng lực. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ấy không đi làm thuê mà tự mở công ty nội thất, làm ăn rất phát đạt. Trong vòng hai năm, anh ấy đã xây một tòa nhà mới cho gia đình. Ông cụ thân sinh đã qua đời từ lâu, đôi vợ chồng trẻ sống với bà nội của Tiểu Bân, sau đó thì Tiểu Bân được sinh ra."

"Đáng tiếc, ông trời đố kỵ nhân tài, Tiểu Bân mới sinh ra không bao lâu, bố nó lâm bệnh nặng, là ung thư, có bệnh thì nhất định phải chạy chữa đúng không?" Chú Chung búng ngón tay , "Công ty bán, nhà cũng bán. Đều là bán lỗ, chạy vạy vay mượn chữa bệnh suốt 2 năm nhưng bệnh không qua khỏi, anh ấy ra đi khi mới 28 tuổi, chao ôi... Tiểu Bân lúc đó mới hai tuổi.”

"Khi ba nó qua đời, gia đình nó vẫn còn nợ hơn 100.000 tệ. Bà cụ có một cô con gái lớn đi lấy chồng ở tỉnh khác từ rất sớm nên không thể giúp bà trả nợ. Mẹ của Tiểu Bân được bố mẹ cô ấy đón về quê. Còn Tiểu Bân ... Nói ra thật tội, cả mẹ và bà nội nó đều không muốn nuôi nó, họ đều muốn đùn đẩy nó cho bên kia nuôi dưỡng."

"Sau đó, bọn họ lập ra một thỏa thuận, ông bà ngoại Tiểu Bân đưa cho bà nội nó 100,000 tệ để trả nợ, nói đây là tiền phụ cấp nuôi dưỡng thằng bé, sau đó thì Tiểu Bân và mẹ nó coi như không có quan hệ gì hết. Bà nội Tiểu Bân hết cách, đành nhận tiền trả nợ, trả nợ xong nghèo vẫn hoàn nghèo. Khi đó bà lão đã hơn 50 tuổi rồi, lại không có văn hóa, dựa vào công việc quét dọn vệ sinh và nhặt ve chai nuôi Tiểu Bân khôn lớn"

Chương Trí Thành hỏi: "Mấy năm nay mẹ của Tưởng Bân có quay lại thăm nó không?"

Chú Chung lắc đầu: "Không, tuyệt đối không có lần một lần. Bà cụ cũng cứng đầu, nói không tìm là không tìm. Dù sao tôi cũng chưa từng nghe nói cô ấy quay lại ."

Chương Trí Thành im lặng, chú Chung nói tiếp: “Tiểu Bân lúc nhỏ nghịch ngợm suốt ngày, không chịu đi nhà trẻ, bà nội vì muốn kiếm tiền nên không thể quản thúc. Sau đó, Tiểu Bân được bốn, năm tuổi, có người giới thiệu bà nội gửi Tiểu Bân đến một trường dạy võ ở các tỉnh khác, nói rằng cậu có thể vừa đi học vừa học võ, học phí rất thấp, đã bao gồm chi phí học tập và ăn ở, chỉ được về nhà vào Tết Nguyên đán. Chúng tôi đều cảm thấy không đáng tin cậy ... "

Chương Trí Thành đang chăm chú lắng nghe, Đặng Phương từ trong lớp bước ra sau khi nhìn thấy ông thì vui vẻ nói: "Ba Chương Linh, may quá vẫn chưa rời đi. Tôi đang muốn nói chuyện với anh."

“Ồ, cô giáo tìm anh kìa, tôi đi trước đây.” Chú Chung thúc không nói nữa, liền chuẩn bị rời đi.

Đặng Phương ngăn cản chú: "Xin lỗi, anh là gì của Tưởng Bân..."

“Anh ấy là chú họ của Tưởng Uân.” Chương Trí Thành còn chưa kịp mở miệng, Trương Chí Thành đã nói: “Chương Linh và Tưởng Uân ngồi cùng một bàn, tôi vừa mới nói chuyện phiếm với anh ấy.”

Mối quan hệ anh em họ không xa cũng không thân. Đặng Phương suy nghĩ một lúc rồi nói với chú Chung: “Chú Tưởng Uân này, tôi cần trao đổi với anh về vấn đề học ở trường của Tưởng Uân, thằng bé không tham gia lớp tự học buổi tối và tiết học bù ngày thứ 7." Nói thật, tôi cảm thấy rất lo lắng. Bọn trẻ đang độ tuổi lớn, cần bổ sung nhiều dinh dưỡng, còn Tưởng Uân thì sao, cậu bé gầy như vậy, người lớn trong nhà nên cho thằng bé ăn thêm, hoa quả cũng không đáng bao tiền, đúng không!"

Chú Chung trả lời "vâng, vâng", Chương Trí Thành nhìn là biết chú ta sẽ không để tâm đến lời nói của cô Đặng.

Sau khi chú Chung rời đi, Đặng Phương mới nói chuyện với Chương Trí Thành, cả hai đều là giáo viên vật lý và có rất nhiều điểm chung, sau khi nói về Chương Linh một lúc, Đặng Phương đề cập đến Tưởng Uân – bạn cùng bàn với con gái ông.

Đặng Phương: "Ba Chương Linh này, anh cũng là giáo viên, hẳn là hiểu rõ cách làm của tôi, tôi cũng không thể quan tâm sát sao tất cả học sinh được, nếu như Tưởng Uân tự mình tiến bộ, thì tôi sẽ không ép thằng bé, còn nếu thằng bé mãi không tiến bộ thì tôi cũng coi như đó là chiếc bình vỡ vứt đi, tôi không thể dành quá nhiều thời gian và tâm sức với một mình thằng bé được."

Chương Trí Thành hỏi: "Cô Đặng, cô vừa nói thằng bé không tham gia lớp tự học buổi tối và tiết học bù ngày thứ 7 sao?"

Đặng Phương thở dài: "Đúng vậy, tôi đã nhiều lần nói với thằng bé rằng học phí lớp tự học và tiết học bù của nó có thể được miễn, nhưng nó từ chối. Ba Chương Linh, nếu Tưởng Uân có ảnh hưởng gì đến Chương Linh, Chương Linh về chắc sẽ kể lại với anh, anh bảo con bé đến nói chuyện với tôi, tôi sẽ sắp xếp chuyển chỗ ngồi. Anh yên tâm, nếu tôi nhìn không sai thì thi cuốI kỳ xong, với thành tíc của Tưởng Uân chắc sẽ bị chuyển sang lớp chuyên cần thôi."

Đặng Phương là muốn trấn an Chương Trí Thành, tuy nhiên ông lại thấy không yên tâm chút nào..

Ông đã dạy học hơn mười năm, đã gặp vô số học sinh, cũng đã từng gặp những đứa trẻ nhà khó khăn, có câu nói - gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng gia đình bất hạnh lại có cả tá cách riêng.

Trước đây Chương Trí Thành chưa từng gặp Tưởng Uân, ông chỉ nghe qua lời kể của con gái, thì biết cậu là một cậu nhóc tóc xoăn tự nhiên, gầy gò, da đen và ngoại hình không ưa nhìn..

Bây giờ ông mới biết lại, hóa ra thằng bé không cha không mẹ, chịu đủ loại đắng cay khổ cực mà lớn lên với bà nội, chú Chung nói đúng, cậu thi đậu vào trường trung học số 5, quả thực sự là đã rất xuất sắc rồi.

Chương Trí Thành trở về nhà, Chương Linh vẫn đang làm bài tập, Dương Diệp còn đang trực ở bệnh viện chưa về. Chương Trí Thành suy nghĩ một lúc, cảm thấy chưa nên kể với Chương Linh về hoàn cảnh gia đình của Tưởng Uân, nhưng ông vẫn muốn tâm sự với con gái một chút.

"Linh Linh, ăn chè sương sáo dầm xoài không? Ba láy cho con một gói nhé."

"Oa! Ăn, ăn, ăn."

Chương Linh vui vẻ chạy ra khỏi phòng, hai cha con ngồi xuống ghế sofa, Chương Linh rất thoải mái, không khí trong nhà cô luôn ấm áp và cởi mở, bố mẹ cô chưa bao giờ yêu cầu cô phải đứng nhất trong các kỳ thi, Chương Linh biết ba là không muốn cưỡng cầu mình.

Chương Trí Thành nói, "Hôm nay ba đã gặp phụ huynh của cậu bạn tóc xoăn."

Chương Linh múc xoài cho vào miệng, tò mò hỏi: "Cha hay mẹ?"

Có vẻ như cô bé không biết gì cả, Chương Trí Thành nói: "Là chú nó. Linh Linh, con với Tưởng Uân có hòa thuận không?"

Chương Linh giật mình, khẩn trương nói: "Có chuyện gì vậy? Chú của anh ấy phàn nàn gìvới ba sao? Hay là cô Đặng nói gì ạ? Tưởng Uân và con ... không có gì, chúng con rất ít nói chuyện."

Chương Trí Thành nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao lại ít nói chuyện?"

Chương Linh đẩy kính, bĩu môi trả lời: "Tính cậu ta rất khó gần, không thích nói chuyện với người khác, cậu ta hay nổi quạo, các bạn khác không thích cậu ta, thầy cô cũng không thích, thành tích tệ quá, ngày nào cậu ta cũng một mình đi ra đi vào, còn có ..."

"Vậy thì sao?"

Chương Linh do dự nói: "Ba, con không biết những điều này có đúng hay không, nhưng lớp trường lớp con là bạn tiểu học với Tưởng Uân, cậu ấy kể, lúc nhỏ Tưởng Uân thường hay đánh nhau, ăn trộm, gian lận trong thi cử, mọi người lớp con đều biết hết rồi, ."

Chương Chí Thành hỏi: "Thằng bé không có ưu điểm gì sao?"

Chương Linh cắn thìa nhìn lên trần nhà: "Con không thấy ưu điểm nào cả."

"Con có muốn thằng bé chuyển sang lớp chuyên cần sau kỳ thi cuối kỳ không?"

Nghe được câu hỏi này, Chương Linh sửng sốt: "Sao cơ?"

Chương Chí Thành chậm rãi nói: "Thì chuyển sang lớp chuyên cần, không phải bọn con sẽ chia lớp sao?"

“Con đâu có hy vọng cậu ta chuyển sang lớp chuyên cần?” Chương Linh nói, “Cậu ta cũng đâu có phiền phức gì lắm đâu.”

Chương Chí Thành biết rõ con gái mình, Chương Linh là một cô bé tốt bụng, mặc dù trước đây cô không thân với Tóc Xoăn, nhưng dù sao cũng đã làm bạn cùng bàn được 2 tuần, cô vẫn quen dùng thiện ý mà đối xử với đối phương.

“Con là lớp phó học tập.” Chương Chí Thành kiên nhẫn nói, “Trrước mắt phải lo việc học của bản thân cho tốt, sau đó cố gắng giúp đỡ Tưởng Uân, đường đường là bạn cùng bàn của lớp phó học tập, mà thành tích xếp hạng chót, còn bị chuyển lớp thì con cũng mất mặt đúng không?"

Chương Linh không nghĩ đến vấn đề này, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô ấy lo lắng hỏi: "Nhưng, con giúp cậu ta bằng cách nào? Cậu ta thậm chí không tham gia tự học buổi tối!"

Chương Chí Thành nói: "Con có thể tìm hiểu trước xem tại sao thằng bé không tham gia tự học buổi tối?"

Chương Linh lắc đầu: "Con không biết."

"Cô Đặng có biết không?"

"Cô giáo Đặng cũng không biết, con đã hỏi cô ấy, cô ấy bảo con đừng lo chuyện của Tưởng Uân"

"Hừm..." Chương Chí Thành dùng ngón tay gõ cằm, "Vậy con phải nỗ lực tìm hiểu vấn đề này, mới có thể kê đúng thuốc."

——

Chương Linh biết Chương Chí Thành là một người chồng và người cha tốt, ngoài ra, ông còn là một giáo viên giỏi, hàng năm ông được đánh giá là một trong những giáo viên nổi tiếng nhất ở trường trung học Minh Dương.

Ba cô đi họp phụ huynh về liền nói chuyện của Tưởng Uân, đây là bệnh nghề nghiệp sao? Cô giáo Đặng thậm chí còn không thèm quan tâm đến Tưởng Uân, nhưng cha ruột của cô lại yêu cầu cô trở thành một thành một lớp phó học tập tiêu chuẩn, phải ra tay cứu vớt bạn cùng bàn.

Hai ngày tiếp theo, Chương Linh vẫn không biết làm thế nào để cứu vớt bạn cùng bàn của mình, nhưng bạn cùng bàn này là người đầu tiên gây ra một trận bão tố trong lớp.

Tiết học thể dục sáng thứ năm, nam nữ tự do hoạt động, có bảy tám nam sinh chơi bóng rổ, Tưởng Uân vốn định đứng ngoài quan sát nhưng bị giáo viên thể dục túm cổ ném lên trên sân bóng rổ.

Khả năng thể thao của Tưởng Uân thực sự rất tốt, cậu đạt điểm cao môn thể dục trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, cậu chạy nhanh và khả năng bật nhảy tốt, tuy nhiên, bóng rổ bị ảnh hưởng rất nhiều bởi điều kiện khách quan, cậu quá thấp và gầy, vì vậy cậu không thể tranh bóng và phối hợp với các bạn nam khác.

Hôm nay cậu đi đôi giày thể thao hàng hiệu second-hand do chú Gangzi tặng, trong lúc chạy cậu bị va quẹt vài lần suýt ngã xuống sân, sau đó còn bị giẫm lên vài lần. Ban đầu Tưởng Uân nghĩ họ vô tình, nhưng thêm vài lần nữa thì chắc chắn do bọn họ cố ý.

Không phải một người cố ý, mà là một nhóm người cố ý.

Sắc mặt Tưởng Uân lạnh lung, cậu nghiến răng.

Cậu không phải là Ngô Huyễn Vũ tốt bụng, cũng không phải Diêu Tuấn Hiên lãnh đạm và u ám, càng không phải là Thảo Hoa nhát gan, cậu là “Tiểu Bân ca” của thôn Nguyên Gia, kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn dạy cậu một chân lý, nếu bạn muốn tránh bị bắt nạt thì chỉ có thể tàn nhẫn hơn và mạnh mẽ hơn đám người kia.

Vì vậy, khi Tiêu Lượng giẫm lên giày của Tưởng Uân một lần nữa và nói "Xin lỗi" một cách ác ý, máu nóng tăng vọt lên đỉnh đầu, thiếu niên vượt lên đấm mạnh vào mặt Tiêu Lượng.

***Truyện đăng tải duy nhất tại Dtruyen, mọi trang khác đều là ăn cắp.
Chương trước
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...