Anh Ấy Không Giống Như Tôi Nghĩ

Chương 18: Cậu Ấy Lại Nháy Mắt Với Người Ta



Giang Kỳ thoát khỏi trang Chú mèo nhỏ ham ăn.

Cậu bấm mở video của mình lần nữa, kéo đến cuối nhìn thử.

Đúng là do không để ý mà lọt vào một cảnh bóng của Lục Cẩn Trạch phản chiếu trên mặt bàn.

Loại chuyện này có lẽ không tránh được.

Giang Kỳ nghĩ, cậu và Lục Cẩn Trạch ở chung dưới một mái nhà, chỉ cần người quan tâm tiếp tục để ý, thì không thể không phát hiện ra manh mối trong video của cậu.

Lúc trước Lục Cẩn Trạch không ở nhà, khi Giang Kỳ quay video sẽ thỉnh thoảng đụng phải dì Trương làm việc trong phòng bếp, tuy rằng dì Trương cũng giống như Lục Cẩn Trạch, cẩn thận tránh phát ra âm thanh ảnh hưởng tới Giang Kỳ nhưng fans vẫn đoán được ở nhà Giang Kỳ có một dì nọ.

Ban đầu họ còn tưởng đó là mẹ của Giang Kỳ hay họ hàng nào khác, Giang Kỳ còn cố ý trả lời bình luận của fans để giải thích.

Sau này fans trên Nhạc Trạm của cậu càng nhiều hơn, người nói xấu cậu cũng tăng theo, vì muốn nắm được sai lầm của cậu mà bọn họ thậm chí còn ngồi soi từng cảnh trong video của Giang Kỳ.

Dạo này Giang Kỳ mới phát hiện được, ví dụ như cái câu "sếp Lục" của Tiểu Trần.

Nhưng lúc này đây cậu lại phạm phải sai lầm cấp thấp, chỉ cần là fans nghiêm túc xem video của cậu đều có thể phát hiện cái bóng trên mặt bàn.

Giang Kỳ suy nghĩ một chút, cảm thấy không cần phải chỉnh sửa lại video rồi đăng lên nữa, giấu đầu hở đuôi quá.

Cậu đã công khai thân phận của mình ở Weibo rồi, Lục Cẩn Trạch không có ý kiến gì với chuyện này cả, vậy nên không cần quan tâm đến những thứ khác.

Giang Kỳ tiện tay báo cáo mấy bình luận nói xấu, thoát khỏi ứng dụng.

**

Sau khi xử lý chuyện của Vụ Nguyệt và thay người của các bộ phận xong xuôi, Giang Kỳ liên tục tăng ca mở mấy cuộc họp, lắng nghe ý kiến từ bộ phận sản phẩm.

Sau khi cắt giảm công việc, chi phí giảm đi, doanh thu cũng sẽ giảm theo.

Hiện tại trong tài khoản không có nhiều tiền lắm, rất khó để chuyển từ thua lỗ sang có lợi nhuận trong ngắn hạn.

Giang Kỳ yêu cầu người phụ trách bộ phận sản phẩm nhanh chóng soạn ra mấy bản kế hoạch rồi gửi lên, còn bản thân thì trực tiếp đến một số cửa hàng ăn uống của Vụ Nguyệt xem thử.

Vốn dĩ Chí Thấm là doanh nghiệp kinh doanh dịch vụ ăn uống, Giang Kỳ đã lên kế hoạch sắp tới sẽ tập trung vào những cửa hàng dưới quyền Vụ Nguyệt.

Ngành dịch vụ ăn uống khác với những ngành sản xuất khác, nó tiếp xúc trực tiếp với khách hàng hơn, sản xuất cần tức thời và hiệu suất cao, sản phẩm phải mới mẻ, cửa hàng cần phải đạt tiêu chuẩn vệ sinh cực kỳ cao, và cũng phải quan tâm tới sự phục vụ và trải nghiệm dùng bữa, bởi vậy nên ăn uống tại chỗ quan trọng hơn mang đi.

Có lẽ là vì Lê Minh Nguyệt nhìn thấy chuỗi cửa hàng đồ ăn của Chí Thấm hoạt động trực tiếp rầm rộ nên cho rằng làm về ăn uống sẽ kiếm được nhiều hơn, mà bà ta lại không chịu bận tâm đến việc khảo sát cửa hàng, không chịu nâng cao chất lượng phục vụ và món ăn lên nên mới dẫn tới tình hình như bây giờ.

Giang Kỳ mở họp xong thì gọi taxi đi đến quảng trường Ngân Tinh, trung tâm thành phố.

Nơi đó là đoạn đường phồn hoa nhất thành phố H, cũng là trung tâm thương mại lớn nhất, tập trung nhiều trung tâm mua sắm, giải trí, quán bar, cả năm 365 ngày đều vô cùng sôi động. Những con đường xung quanh cũng là nơi thường xuyên tắc nghẽn nhất.

Một nhà hàng cao cấp của Vụ Nguyệt được xây dựng tại đây.

Giang Kỳ xuống xe, giám đốc Chu đã ở tầng dưới trung tâm thương mại để chờ, thấy Giang Kỳ thì vội vàng tiến đến: "Chủ tịch Giang, cậu sớm nói mình không lái xe thì tôi đã qua đón cậu rồi! Đã thông báo cho nhân viên nhà hàng, chúng ta đi thẳng vào là được."

Giang Kỳ lắc đầu: "Không sao đâu, tôi không lái xe là vì bác sĩ dặn tôi dạo này đừng nên lái xe, ông không cần lãng phí thời gian vì tôi."

"Khi nào thì đổi bảng hiệu ạ? Có cần phải thay đổi trang trí ở mặt tiền cửa hàng lần nữa không sếp? Tôi đã liên hệ với quản lý của nhà hàng rồi, xem thử chừng nào chúng ta sẽ đóng cửa..."

"Không cần đóng cửa, đổi bảng hiệu là được, tiền thuê ở đây tấc đất tấc vàng, đóng cửa nhà hàng một ngày không biết tổn thất bao nhiêu, không cần làm những chuyện dư thừa."

"Dạ, dạ..." Giám đốc Chu xoa mồ hôi đổ ra trên cái trán hói của mình.

Không ngờ chủ tịch Giang nhìn còn trẻ như vậy, lại không giống sẽ chịu được khổ, vậy mà khi bắt tay vào làm thì rất nhanh nhẹn.

Xem ra những lời đồn đãi bên ngoài không thể tin tưởng hết được.

Hai người đi thang máy lên lầu sáu của trung tâm thương mại, ánh mắt của Giang Kỳ dừng một chút ở lối vào của nhà hàng có tên "Chí Thấm" rồi cùng giám đốc Chu bước vào nhà hàng Quảng Đông bên cạnh.

Đang là giờ cao điểm của bữa trưa, vậy mà trong nhà hàng lại không có được mấy người, còn có mấy người phụ vụ đang đứng gần quầy thu ngân nói chuyện/

Giám đốc Chu đi theo Giang Kỳ vào, ho nhẹ "khụ khụ" một tiếng.

Mấy người phục vụ đứng trước quầy thu ngân lúc này mới phản ứng lại, dường như có nghe thấy quản lý của cửa hàng nhắc tới hôm nay có lãnh đạo muốn đến nên vội vàng đứng thẳng dậy, không dám nói chuyện nữa.

Quản lý cửa hàng cũng phản ứng lại, vội vàng đi ra nghênh đón: "Xin lỗi xin lỗi, giám đốc Chu, cậu này là..."

"Cậu này chính là chủ tịch Giang." Giám đốc Chu giới thiệu.

Quản lý nhà hàng nhìn Giang Kỳ, vẻ mặt tức khắc ngạc nhiên.

Cô ấy không ngờ Giang Kỳ thế mà còn trẻ tới vậy, cũng không ngờ lãnh đạo trong câu "Hôm nay có lãnh đạo muốn đến đây" của giám đốc Chu là Giang Kỳ.Thật ra người của nhà hàng bọn họ không tiếp xúc với lãnh đạo bên công ty nhiều lắm, vì Vụ Nguyệt chỉ là công ty con của Giang thị, hoạt động kinh doanh không chỉ có ăn uống. Các quản lý của nhà hàng đã sớm đồn nhau rằng Vụ Nguyệt chỉ là do bà chủ của Giang thị mở ra chơi thôi, cơ bản là không quan tâm đến doanh thu ra sao.

Mỗi lần người phía công ty phái tới tuần tra cửa hàng chỉ là hình thức thôi, nhìn độ tươi của thức ăn, nhìn doanh thu thế nào, viết báo cáo xong thì chạy vội.

Dần dà, việc kinh doanh và quản lý mọi mặt của nhà hàng càng ngày buông thả.

Bây giờ ngành ăn uống cạnh tranh kịch liệt như vậy, hoạt động hợp tác trên nền tảng mua sắm online và các hoạt động quảng bá online liên tục xuất hiện, nhà hàng của Vụ Nguyệt hoàn toàn không thể cạnh tranh lại nổi.

Đồ ăn của bọn họ có hương vị bình thường, độ tươi của nguyên liệu cũng bình thường, thứ duy nhất có thể nổi bật là trang trí trong nhà hàng và giá cả của đồ ăn.

Lê Minh Nguyệt là một người cực kỳ sĩ diện, bà ta kinh doanh ăn uống, nhất định phải kinh doanh dịch vụ ăn uống cao cấp.

Nguyên liệu trong nhà hàng cũng dùng các loại cao cấp để nấu, nào là nấm cục, trứng cá muối, tôm hùm, cua hoàng đế vân vân, cho nên người tới đây đa số là nhân viên kiếm được kha khá và kẻ có tiền.

Nhưng kẻ có tiền lại không ngốc, bọn họ theo đuổi khẩu vị đồ ăn giống nhau, dù nguyên liệu nấu ăn có cao sang hay không thì thứ quan trọng nhất chính là phải mới mẻ, ngon miệng, làm ra thứ gì đó không ăn được thì dù nguyên liệu nấu ăn của mấy người có cao sáng tới mức nào, bọn họ ăn một lần sẽ không có lần thứ hai.

Giang Kỳ tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, nói với quản lý: "Phiền cô lấy cho tôi menu."

Quản lý vội vàng đi lấy.

Giang Kỳ mở menu ra nhìn thử, rất nhanh đã nói: "Gọi phục vụ bên kia lại đây, tôi muốn gọi món."

Quản lý nhà hàng gọi phục vụ tới.

Người phục vụ kia nhìn có vẻ không lớn lắm, có lẽ không bằng tuổi với Giang Kỳ, cô ấy có hơi lo sợ, hỏi Giang Kỳ: "Anh muốn ăn gì ạ?"

Giang Kỳ nhíu mày, nói: "Cho tôi một phần ăn này."

Giang Kỳ chỉ vào một phần ăn có giá hơn hai nghìn, phục vụ nhớ kỹ rồi đi vào bếp.

Một lát sau, cô phục vụ kia quay lại, vẻ mặt không được tự nhiên mà nói với Giang Kỳ: "Chủ tịch Giang, trong phần ăn không có tôm hùm xanh, có thể đổi cho anh một phần khác không ạ?"

Giang Kỳ gật đầu: "Tùy đi."

Phục vụ nhanh chóng rời đi.

Có thể là do Giang Kỳ đẹp trai, khi cô gái rời đi gương mặt còn hơi ửng hồng.

Trong luc đợi đồ ăn, Giang Kỳ thấy hai người ngồi bàn bên cạnh nên cậu đi qua, dừng lại trước bàn của các cô.

"Xin chào." Giang Kỳ hơi khom lưng, cười với bọn họ rồi nói: "Tôi có thể làm phiền hai người một chút được không?"

Hai người đang ăn cơm ngẩng đầu lên.

Có vẻ hai cô gái nọ là một đôi bạn thân, hẳn là tới trung tâm thương mại đi mua sắm, ghế bên cạnh có mấy túi đồ, không có logo nào mà không phải hàng hiệu, nhìn có vẻ có thể chi tiêu nhiều.

Giang Kỳ cười như vậy, hai cô gái đều cầm lòng không đậu mà đỏ mặt.

Hôm nay cậu mặc một cái áo thun màu trắng cùng quần jeans, chỉ ăn mặc đơn giản thôi nhưng lại toát ra vẻ cao quý vô cùng, hơn nữa cậu cười rộ lên quả thật rất ghẹo người, hai cô gái rất nhanh đã buông cảnh giác với cậu.

Một người trong đó hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Giang Kỳ hỏi: "Hai cô thấy hương vị đồ ăn hôm nay thế nào?"

Hóa ra là nhân viên của nhà hàng à?

Cô gái vừa nói chuyện hơi do dự rồi trả lời thật nhanh: "Nói thật sao? Chẳng ra gì, quá bình thường, đều là dùng nguyên liệu kiểu vậy, không khác những nhà hàng bên ngoài."

"Không khác nhau ý là...?" Giang Kỳ nghiêm túc hỏi.

Thấy Giang Kỳ khiêm tốn đặt câu hỏi, cũng không phản cảm với câu trả lời của mình thì cô gái tiếp tục nói thêm: "Mỗi năm chúng tôi đi ăn khá nhiều nhà hàng, chắc cũng phải mấy chục cái?"

Cô gái ngồi đối diện gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"Nguyên liệu của mấy nhà hàng cao cấp này chỉ có vậy, hải sản, chân giò hun khói rồi thịt bò..."

Cô gái ý nói Giang Kỳ nhìn vài món các cô gọi: "Không phải là dùng nguyên liệu nấu ăn cao cấp thì đồ ăn sẽ ngon, hơn nữa đắt đến vậy, chúng tôi đi ăn ở đâu chả giống nhau... Nếu Không phải hôm nay đi mua sắm mệt, chúng tôi không muốn chọn nhà hàng thì có thể sẽ không đi vào nhà hàng này của các anh."

Cô gái ngồi đối diện lén che miệng, cười với cô bạn thân: "Nếu không phải là sợ béo thì thật ra tao muốn đi ăn gà rán ở dưới lầu hơn..."

Bạn thân của cô "hừ" một tiếng: "Chẳng lẽ ăn món khác thì sẽ không béo hả? Muốn ăn gà rán thì mày phải nói sớm chứ!"

Hai người cười đùa với nhau, Giang Kỳ nói: "Tôi hiểu rồi, nếu hai người không hài lòng với đồ ăn hôm nay thì tôi có thể giảm giá cho hai cô."

Anh trai xinh đẹp nói giảm giá cho hai cô, dù sao thì hai cô cũng ngại nên liên tục xua tay nói không cần, một cô gái trong đó có lẽ là cảm thấy ngượng quá nên nói: "Vậy thì anh đẹp trai cho chúng tôi mấy phiếu giảm giá đi, lần sau chúng tôi tới để anh giảm giá."

Giang Kỳ nhịn cười, vòng tới vòng lui vậy mà các cô lại chủ động nhảy vào bẫy tiêu dùng của người bán. Giang Kỳ gọi phục vụ tới, tặng mấy cô vài phiếu giảm giá: "Vậy hoan nghênh hai người lần sau lại ghé."

Cậu nháy mắt, chuẩn bị về lại chỗ mình chờ bữa trưa thì lại nghe giám đốc Chu nói với bên ngoài: "Sếp Lục, ở bên đây!"

Giang Kỳ ngẩn ra.

Lục Cẩn Trạch tới à?

Cậu vừa ló đầu ra, còn chưa kịp thấy Lục Cẩn Trạch thì trong đầu đã nghe thấy suy nghĩ của hắn trước: [Sao lại đi quyến rũ người ta?]

Giang Kỳ: "...".

Mirabel: Chủ tịch Giang anh dũng! Còn anh Sáu không biết chừng nào mới hết lo giữ vợ:)))
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...