Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt
Chương 6: Hàn Nghị, Anh Có Bản Lĩnh Thì Tới Đánh Chết Em Đi!
Chương 6: Hàn Nghị, anh có bản lĩnh thì tới đánh chết em đi! Chuyển ngữ: Tiểu Vũ Ngày hôm sau, khi Trình Tang Tang tỉnh dậy thì du thuyền đã cập bờ, dừng chân tại cảng Kitakyūshū. Chiếc du thuyền tên Jewel này nặng tới 160 nghìn tấn, hiện tại đang chứa khoảng gần 4000 người. Chưa tới 7 giờ sáng mà bến cảng đã náo nhiệt vô cùng, từng chiếc xe bus đỗ theo thứ tự trên cảng, các hành khách xuống thuyền theo sự chỉ dẫn của nhân viên an ninh. Trình Tang Tang tựa người ngoài ban công phòng ngủ, hờ hững nhìn xuống sự náo nhiệt bên dưới. Đúng 7 giờ, cô nhận được điện thoại của Tống Nhẫn. "Tang Tang, em dậy chưa?" Trình Tang Tang nói: "Dậy rồi." "Anh đang ở Kitakyūshū công tác, hôm nay du thuyền của em tới cảng Kitakyūshū đúng không? Anh đã đặt trước một bàn trong khách sạn rồi, trưa nay cùng nhau ăn cơm nhé! 12 giờ anh sẽ bảo lái xe tới đón em." "Ok." . Tiểu Sài đang ở tầng 3 kéo dây phân cách, đảm bảo các hành khách xuống tàu một cách ngay ngắn trật tự. Bỗng nhiên, có người vỗ nhẹ lên vai anh. Anh quay đầu. Trình Tang Tang cười hỏi: "Hôm nay mấy anh lại thay nhau trực à?" Mặc dù không biết người phụ nữ trước mắt có mấy khuôn mặt, nhưng được một đại mỹ nữ cười tươi hỏi han, anh vô thức khẩn trương, nói: "À, không... phải thay nhau trực... 7 giờ tối tàu chạy, công việc ngày hôm nay của tôi sẽ kết thúc." Trình Tang Tang lại hỏi: "Nhân viên bảo an trên tàu chỉ phụ trách giữ gìn trật tự thôi sao?" "Không... không, còn hỗ trợ kiểm tra an ninh nữa... " "À... " Trình Tang Tang có chút trầm ngâm, đôi mắt trong suốt đảo một vòng rồi lại hỏi: "Hôm nay Hàn Nghị phụ trách việc gì?" "Kiểm tra an ninh ở khu khách VIP." "Cảm ơn anh nhé." Trình Tang Tang cười híp mắt cảm ơn. Tiểu Sài mặt đỏ tim run, chờ Trình Tang Tang đi được một lúc mới hồi phục được tinh thần, nội tâm thầm cảm khái: Nghị ca quả nhiên mị lực vô biên, khiến phụ nữ như con thiêu thân lao vào. Đáng tiếc Nghị ca lại chướng mắt bọn họ, vị đại mỹ nữ này nhất định sẽ thương tâm không dứt cho mà xem. Nghị ca chẳng có chút hứng thú nào với cô ấy cả, nếu có thì tối qua anh ấy đã chẳng để anh chạy tới boong tàu giúp đỡ mà tự mình ra trận rồi. Khoảng 1 tiếng sau, Tiểu Sài lại chạm mặt Trình Tang Tang. Vừa rồi Trình Tang Tang còn buộc tóc đuôi ngựa trông giống học sinh thế mà bây giờ đã thay đổi hoàn toàn. Cô mặc một chiếc váy cổ chữ V khá sâu, mái tóc xoăn dài được xõa ngang vai, chân mang giày cao gót, vô cùng phóng khoáng tự nhiên đi tới lối đi dành cho khách VIP. Tiểu Sài đột nhiên nhớ ra. Không phải hôm qua Trình Tang Tang trật chân sao? Sao bây giờ lại đi như kiểu chẳng có chuyện gì xảy ra thế kia? Nghĩ tới nụ cười khó hiểu tối qua của Hàn Nghị, Tiểu Sài lại phải cảm khái lần nữa. Nghị ca quả nhiên là người từng trải, mấy trò mèo kia anh ấy nhìn ra được hết! . Quý Vân xếp cho Hàn Nghị làm ở khu VIP. Khách VIP trên tàu rất ít, thế nên nhân viên làm ở khu này tương đối nhàn hạ. Phụ trách kiếm tra an ninh khu VIP có hai người, một người phụ trách khách nữ và một người phụ trách khách nam. Gần trưa, khách trên thuyền đã xuống gần hết, chỉ còn lác đác vài người không xuống. "Nghị ca, bên này của em xong rồi, em đi ăn cơm trưa nhé." Giờ này, có lẽ là không có ai muốn xuống thuyền nữa. Anh mở danh sách hành khách ra. Ở cột khách VIP, phần lớn đều đã được tick vào ô xuống thuyền, lướt xuống dưới, ánh mắt anh dừng lại khi nhìn thấy tấm ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp. Đó là ảnh hộ chiếu của Trình Tang Tang, gương mặt trắng bóc, chỉ nhìn đã thấy đáng yêu rồi, hai mắt trong veo như có chứa nước. Hàn Nghị hừ một tiếng, thoát khỏi giao diện thông tin hành khách. Ngẩng đầu lên thì bắt gặp Trình Tang Tang đang đặt túi xách xuống cho nhân viên kiểm tra, sau đó, cô lắc lư bờ eo thon thả qua cánh cửa kiểm an, dừng lại trước mặt Hàn Nghị. Cô tỏ ra không biết anh, lạnh lùng giơ hai tay lên. Từ góc độ này của anh, vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng một mảng trắng trẻo đến chói mắt, cổ váy chữ V được khoét cực sâu, để lộ ra đường cong mê người, dường như chỉ cần kéo nhẹ một cái là hai quả cầu xinh đẹp sẽ bật ra. Hàn Nghị yên lặng thu hồi ánh mắt. Trình Tang Tang nghiêm túc hói: "Không kiểm tra sao?" Một nhân viên phụ trách kiểm tra đồ vật nhô đầu ra nói: "Xin lỗi cô, nhân viên phụ trách khách nữ của chúng tôi vừa đi ăn cơm trưa, " Sau đó giương mắt đánh giá Trình Tang Tang, nói: "Tiểu thư, túi xách của cô đã kiểm tra xong, cô có thể xuống thuyền được rồi." "À, được." Nói xong, Trình Tang Tang dường như đứng không vững, ngã vào lồng ngực của Hàn Nghị. Bộ ngực đầy đặn của cô nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh, mùi thơm ngọt ngào trên người cô bay thẳng vào mũi anh. Không đợi Hàn Nghị đẩy ra, Trình Tang Tang đã nhanh chóng đứng thẳng dậy, nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào. "Suýt chút nữa là ngã rồi, may mà nhờ có anh, cảm ơn nhé." Cô nhận lấy túi xách rồi đi thẳng xuống thuyền. Tiểu Sài nhàn rỗi tới tìm Hàn Nghị, anh hỏi: "Nghị cam sáng nay anh có gặp Trình Tang Tang không? Cô ấy hình như có ý với anh đấy, sáng này cô ấy hỏi em anh phụ trách khu nào." Hàn Nghị lạnh lùng nói: "Không để ý." Tiểu Sài nhất thời cảm thấy đáng tiếc cho Trình Tang Tang. Cô ấy ăn mặc chải chuốt lâu như vậy mà Nghị ca lại chẳng để ý tới cô ấy. . "Bạn tôi đã đặt phòng trước, phòng số 6." Trình Tang Tang nói một câu tiếng Nhật lưu loát, nhân viên mặc kimono dẫn cô tới phòng ăn rồi mỉm cười gật đầu với cô. Cô ấy kéo cửa phòng ra cho cô. Trình Tang Tang nói câu cảm ơn rồi đi vào trong, cửa phòng lại được nhân viên đóng lại. Cô nhìn thấy Tống Nhẫn đang ngồi xếp bằng trước cái bàn gỗ, anh mỉm cười dịu dàng rồi hỏi: "Tiếng Nhật rất lưu loát, học lúc nào thế?" Trên bàn đã bày sẵn sashimi và sushi. Tống Nhẫn rót cho cô một chén rượu mơ, nói: "Rượu mơ ở đây ngon hơn trong nước." Trình Tang Tang ngồi xuống, ngửa cổ nhấp một ngụm, nói: "Rất ngon." Cô quan sát cách bài trí trong phòng, thuận tiện nói: "Tiếng Nhật học năm ngoái, ở bệnh viện nhàm chán quá nên tùy tiện học chút ngoại ngữ. Sao anh lại chạy tới đây thế? Không phải vừa tiếp nhận công ty à?" "Xí nghiệp của nhà anh có quan hệ với bên này, tuy là Thái tử nhưng cũng phải khiến người dưới tâm phục khẩu phục chứ." Tống Nhân nhìn Trình Tang Tang. Hôm nay cô trang điểm rất tinh xảo, tinh thần cũng rất tốt. Ánh mắt chạm phải vùng cổ trắng xóa rồi nhanh chóng rời đi, anh nhẹ giọng nói: "Xem ra việc Lâm Sở An ngoại tình cũng chẳng ảnh hưởng tới em lắm." "Những người không quan trọng thì cần thì phải để tâm." Trình Tang Tang hờ hững nói: "Vốn dĩ cũng chỉ qua lại vì lợi ích mà thôi." "Anh nghe nói, mẹ em đã sắp xếp cho em mấy người để xem mắt." Trình Tang Tang: "Tin tức của anh còn nhanh hơn cả em đấy." Tống Nhẫn cười: "Nếu như 30 tuổi mà em vẫn không xem mắt thành công thì dứt khoát đến với anh đi. Trình gia với Tống gia cũng coi như là môn đăng hộ đối, cô Trình sẽ không phản đối." Trình Tang Tang không trả lời, nâng chén rượu mơ lên uống cạn. Sau khi đặt chén xuống bàn cô mới nghiêm túc đánh giá Tồng Nhẫn, đáng muốn mở miệng thì Tống Nhân lại lên tiếng: "Sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng, anh nói đùa đấy, em đừng xem là thật. Ai mà dám lấy tiểu yêu tinh là em chứ?" Trình Tang Tang hừ một tiếng. Tống Nhẫn không nhắc lại vấn đề này nữa. Hai người tiếp tục cầm đũa ăn cơm, 1 tiếng sau thì kết thúc, Tống Nhẫn hỏi Trình Tang có muốn đi đâu đó dạo chơi không. Trình Tang Tang không chút suy nghĩ từ chối. Tống Nhẫn sững sờ, hỏi: "Em thật sự cho rằng anh muốn kết đôi với em đấy à? Anh nói đùa thôi." "Em biết." Trình Tang Tang nói. Tống Nhẫn lại hỏi: "Trình ảnh hậu dự định trở về sẽ diễn màn nào?" Trình Tang Tang nhìn anh 10 giây, sau đó nói: "Em gặp Hàn Nghị trên du thuyền." Dù đã qua 8 năm, nhưng Tống Nhẫn vẫn không lạ lẫm với cái tên này. Thuở thiếu thời, khi anh điên cuồng yêu thích một cô gái, thì cô gái ấy cũng đang điên cuồng yêu thích một người đàn ông khác không phải anh. Cái tên Hàn Nghị đã từng khắc sâu vào mấy chiếc túi cát của anh, đã từng bị anh đánh đấm rất nhiều lần. Tống Nhân nói: "Tang Tang, 8 năm rồi, anh vẫn nghĩ là em đã quên." Trình Tang Tang nói: "Em cũng nghĩ là em đã quên anh ấy." Tống Nhẫn trở nên trầm mặc. Một lát sau, anh mới hỏi: "Em muốn làm gì?" Trình Tang Tang nói: "Em không biết." Dừng một chút, cô nói tiếp: "Tống Nhẫn, anh biết không? Hóa ra, trên thế giới này thật sự có một người như vậy, một khi người đó xuất hiện thì cả quá khứ dài đằng đẵng trước kia đều có thể không nhắc tới." "Nghị ca có đánh em không?" Tống Nhẫn vẫn nhớ kĩ chàng thuyền trưởng trẻ tuổi Hàn Nghị năm đó, anh đội mũ thuyền trưởng, đứng trên tàu để chuẩn bị ra khơi, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ, nhìn Tang Tang đứng dưới cảng, anh gào lên một câu: "Trình Tang Tang, CMN, cô biến cho thật xa vào, ông đây mà gặp cô lần nữa thì sẽ đánh chết cô, không đánh chết cô ông đây theo họ cô luôn!" Trình Tang Tang trả lời rất chắc chắn: "Anh ấy không nỡ đâu." . Tiếng còi trên tàu vang lên đinh tai nhức óc. Trình Tang Tang 18 tuổi cũng chẳng chịu thua. Cô cầm lấy cái loa nhỏ của người bán hàng rong, dùng hết sức mình hét lên: "Hàn Nghị, anh có bản lĩnh thì tới đánh chết em đi! Đánh không chết thì em theo họ anh!" Lấy họ của anh làm tên của em. Em nguyện ý!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương