Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
Chương 1669: Còn thiếu cái gì
Cố Mãn Mãn đứng đó vài phút, rồi cô đứng dậy, hùng hổ đi về phía phòng ngủ.
Lúc nãy cô đã nói anh đã có vợ chưa cưới, cô sẽ không bao giờ có bất kỳ suy nghĩ nào với anh.
Nếu lúc này cô không kiên quyết từ chối anh, chẳng phải cô tự tát vào mặt mình sao, rất đáng xấu hổ.
Cô cũng không hiểu tại sao ở trước mặt Đào Triển Minh, cô yêu thể diện đến thế.
Cố Mãn Mãn mở cửa, phát hiện không có ai trong phòng ngủ, nhưng có tiếng xả nước phát ra từ phòng tắm.
Hóa ra là người này đang ở trong phòng tắm.
Cố Mãn Mãn sải bước đến cửa phòng tắm, vươn tay gõ cửa.
“Đào Triển Minh, ra ngoài cho tôi!”
Bên trong không có động tĩnh gì, nhưng loáng thoáng nghe được tiếng nước.
Có lẽ là đang rửa tay nhỉ?
Vậy cô đành đợi một lát.
Cô gõ cửa lớn như vậy, Đào Triển Minh hẳn là đã nghe thấy.
Cô không đợi lâu ở cửa, anh đã từ từ mở cửa ra.
Anh kỳ lạ hỏi cô: “Cô đang vội sao?”
“Gì? Tôi đang vội?” Cố Mãn Mãn đỏ mặt: “Tôi không phải loại người đó.”
Sao anh có thể nói ra câu này chứ!
Nghe có chút tiếng người nào không?
Đôi mắt Đào Triển Minh hơi nheo lại: “Người thế nào?”
“Tôi…” Cố Mãn Mãn nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Đào Triển Minh, mơ hồ nhận ra có lẽ mình đã hiểu lầm điều gì đó, hiểu lầm Đào Triển Minh.
“Anh không cần quan tâm tôi là người như thế nào đâu.” Cố Mãn Mãn vội vàng đẩy Đào Triển Minh, bước vào phòng tắm, đóng cửa phòng tắm một cái “rầm”.
Đào Triển Minh đứng ở lối vào phòng tắm một lúc, rồi mơ hồ nhớ lại những gì Cố Mãn Mãn vừa nói.
Anh lặng lẽ đứng bên cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong, phát hiện bên trong không có động tĩnh gì.
Khóe miệng anh mỉm cười, nói: “Tôi đi đây.”
Cố Mãn Mãn ngồi trên nắp bồn cầu, cả người rơi vào một loại hối hận mang tên “tự nghĩ bậy”.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Đào Triển Minh, cô sững người: “Đi nhanh đi.”
Giọng của Đào Triển Minh vọng vào từ ngoài cửa: “Như vậy là bảo tôi đi sao?”
Ban đầu nghe có vẻ không có gì khác biệt so với lúc bình thường, nhưng để ý kỹ, cô phát hiện trong giọng nói có một nụ cười nhẹ.
Cố Mãn Mãn hoảng loạn, giận dữ hét về hướng anh: “Đừng nói nữa!”
Đào Triển Minh cũng biết không nên trêu chọc quá đáng, xoay người đi ra ngoài.
Khi bước đến cửa, anh quay lại như thể nhớ ra điều gì đó, đứng trước giường của Cố Mãn Mãn.
Đưa tay dài ra, anh gấp gọn gàng chiếc chăn mỏng của cô trên giường rồi ôm đi.
Cố Mãn Mãn tĩnh tâm trong phòng tắm một lúc lâu rồi mới dọn dẹp được tâm trạng mà tắm rửa.
Khi cô bước ra, nhìn thoáng qua cô đã nhìn thấy chiếc giường trống của mình.
Cô cứ cảm thấy trên giường thiếu cái gì đó.
Cố Mãn Mãn nghi ngờ bước ra ngoài, nhìn thấy Đào Triển Minh đang nằm trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào mắt anh, hình như anh đang ngủ.
Mà thứ anh đang đắp là chiếc chăn mỏng màu trắng của cô có hình những quả cam nhỏ.
Chẳng trách vừa rồi cô lại cảm thấy trên giường của mình thiếu thiếu!
Hóa ra là Đào Triển Minh lấy chăn của cô đi!
Đây là thứ cô đắp!
Đào Triển Minh này thật là không biết điều!
“Cô nhìn đủ chưa?” Đột nhiên Đào Triển Minh mở mi mắt ra.
Có Mãn Mãn khựng lại, nói lắp: “Tôi… tại sao anh lại lấy chăn của tôi đi… cái chăn này…”
“Ừm.”
Sau khi Đào Triển Minh trả lời, anh nhìn cô đầy thắc mắc.
Cố Mãn Mãn mím môi: “Anh… ngủ sớm đi.”
Thôi kệ, cũng không thể không cho anh đắp chăn, miễn cho ngày mai anh cảm lạnh lại phải dựa vào cô.
Lúc nãy cô đã nói anh đã có vợ chưa cưới, cô sẽ không bao giờ có bất kỳ suy nghĩ nào với anh.
Nếu lúc này cô không kiên quyết từ chối anh, chẳng phải cô tự tát vào mặt mình sao, rất đáng xấu hổ.
Cô cũng không hiểu tại sao ở trước mặt Đào Triển Minh, cô yêu thể diện đến thế.
Cố Mãn Mãn mở cửa, phát hiện không có ai trong phòng ngủ, nhưng có tiếng xả nước phát ra từ phòng tắm.
Hóa ra là người này đang ở trong phòng tắm.
Cố Mãn Mãn sải bước đến cửa phòng tắm, vươn tay gõ cửa.
“Đào Triển Minh, ra ngoài cho tôi!”
Bên trong không có động tĩnh gì, nhưng loáng thoáng nghe được tiếng nước.
Có lẽ là đang rửa tay nhỉ?
Vậy cô đành đợi một lát.
Cô gõ cửa lớn như vậy, Đào Triển Minh hẳn là đã nghe thấy.
Cô không đợi lâu ở cửa, anh đã từ từ mở cửa ra.
Anh kỳ lạ hỏi cô: “Cô đang vội sao?”
“Gì? Tôi đang vội?” Cố Mãn Mãn đỏ mặt: “Tôi không phải loại người đó.”
Sao anh có thể nói ra câu này chứ!
Nghe có chút tiếng người nào không?
Đôi mắt Đào Triển Minh hơi nheo lại: “Người thế nào?”
“Tôi…” Cố Mãn Mãn nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Đào Triển Minh, mơ hồ nhận ra có lẽ mình đã hiểu lầm điều gì đó, hiểu lầm Đào Triển Minh.
“Anh không cần quan tâm tôi là người như thế nào đâu.” Cố Mãn Mãn vội vàng đẩy Đào Triển Minh, bước vào phòng tắm, đóng cửa phòng tắm một cái “rầm”.
Đào Triển Minh đứng ở lối vào phòng tắm một lúc, rồi mơ hồ nhớ lại những gì Cố Mãn Mãn vừa nói.
Anh lặng lẽ đứng bên cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong, phát hiện bên trong không có động tĩnh gì.
Khóe miệng anh mỉm cười, nói: “Tôi đi đây.”
Cố Mãn Mãn ngồi trên nắp bồn cầu, cả người rơi vào một loại hối hận mang tên “tự nghĩ bậy”.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Đào Triển Minh, cô sững người: “Đi nhanh đi.”
Giọng của Đào Triển Minh vọng vào từ ngoài cửa: “Như vậy là bảo tôi đi sao?”
Ban đầu nghe có vẻ không có gì khác biệt so với lúc bình thường, nhưng để ý kỹ, cô phát hiện trong giọng nói có một nụ cười nhẹ.
Cố Mãn Mãn hoảng loạn, giận dữ hét về hướng anh: “Đừng nói nữa!”
Đào Triển Minh cũng biết không nên trêu chọc quá đáng, xoay người đi ra ngoài.
Khi bước đến cửa, anh quay lại như thể nhớ ra điều gì đó, đứng trước giường của Cố Mãn Mãn.
Đưa tay dài ra, anh gấp gọn gàng chiếc chăn mỏng của cô trên giường rồi ôm đi.
Cố Mãn Mãn tĩnh tâm trong phòng tắm một lúc lâu rồi mới dọn dẹp được tâm trạng mà tắm rửa.
Khi cô bước ra, nhìn thoáng qua cô đã nhìn thấy chiếc giường trống của mình.
Cô cứ cảm thấy trên giường thiếu cái gì đó.
Cố Mãn Mãn nghi ngờ bước ra ngoài, nhìn thấy Đào Triển Minh đang nằm trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào mắt anh, hình như anh đang ngủ.
Mà thứ anh đang đắp là chiếc chăn mỏng màu trắng của cô có hình những quả cam nhỏ.
Chẳng trách vừa rồi cô lại cảm thấy trên giường của mình thiếu thiếu!
Hóa ra là Đào Triển Minh lấy chăn của cô đi!
Đây là thứ cô đắp!
Đào Triển Minh này thật là không biết điều!
“Cô nhìn đủ chưa?” Đột nhiên Đào Triển Minh mở mi mắt ra.
Có Mãn Mãn khựng lại, nói lắp: “Tôi… tại sao anh lại lấy chăn của tôi đi… cái chăn này…”
“Ừm.”
Sau khi Đào Triển Minh trả lời, anh nhìn cô đầy thắc mắc.
Cố Mãn Mãn mím môi: “Anh… ngủ sớm đi.”
Thôi kệ, cũng không thể không cho anh đắp chăn, miễn cho ngày mai anh cảm lạnh lại phải dựa vào cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương