Anh Chồng 70 Vạn
Chương 10
Không bao giờ nghĩ rằng anh cũng có ngày giác ngộ. Lâm Cảnh Chi cười mỉm, hỏi tôi: "Muốn thử không?"
Tim tôi lỡ nhịp và tôi suýt chết, sống với loại đàn ông này quá nguy hiểm. Nhưng đó chỉ là anh nói đùa mà thôi hoàn toàn không có ý định lăn giường với tôi. Anh ấy vẫn ngủ dưới đất, còn tôi ngủ trên chiếc giường lớn của anh.
Tôi thất vọng quá, lấy chồng mà không được lăn giường thì đến khi thành ma tôi vẫn còn tem à. Công việc hàng ngày của Lâm Cảnh Chi thường xuyên đi sớm về muộn, mặc dù đôi khi anh ấy tỏ ra thờ ơ với một số việc, nhưng vẫn đỡ hơn tôi có chủ động cũng không được đáp lại.
Tôi thường nghĩ về lý do tại sao Lâm Cảnh Chi chưa bao giờ chủ động nói rõ về mối quan hệ này, chia tay hay không để tôi còn đi tìm anh khác. Tôi tựa cằm lên bàn rồi suy nghĩ, anh không thích tôi, nhưng tôi cũng xinh mà."
Nhưng xét cho cùng thì anh ấy vẫn muốn số tiền tôi đưa cho anh ấy hàng tháng phải không? Thế cũng tốt, ít nhất anh ấy cũng có thứ gì đó từ tôi, coi như công chăm sóc tôi đi.
Sau khi từ trại trẻ mồ côi côi về, tôi cứ nghĩ mối quan hệ đã phát triển thêm, nhưng tôi có cảm giác anh đang cố đè nén lại.
Tôi không biết mình đang vui mừng vì điều gì, nhưng tôi bắt đầu sắp xếp những món quà nhận được từ trẻ em ở trại trẻ mồ côi với tâm trạng vui vẻ. Hầu hết đều là những bức thư viết tay và những bức tranh do chính bọn trẻ vẽ ra. Nét vẽ còn non nớt và dễ thương, chỉ nhìn vào thôi cũng có cảm giác rất dễ chịu.
Cho đến khi tôi lôi ra một cuốn tập vẽ, cột tên trên bìa được đánh dấu là “Tô Cảnh Chi”. Mặc dù đã biết Tô là họ của mẹ Cảnh Chi trước khi trở về nhà Lâm, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút chua xót không thể giải thích được. Mở tập vẽ ra, tuy chỉ có vài trang mỏng nhưng vẫn có thể thấy được sự nghiêm túc của anh khi cầm bút màu. Lật vài trang, tôi lật sang trang có hình một cô bé mặc bộ quần áo màu đỏ trông giống như đồng phục học sinh. Bên cạnh còn có một câu nổi bật: "Vi Lan, chính là ánh sáng."
Tôi choáng váng! Dì Ngô kể sau khi trở về nhà Lâm, anh ấy ít đến trại trẻ mồ côi hơn, nên trong khoảng thời gian này dì ấy không giữ nhiều đồ đạc của anh nữa. Tôi luôn có cảm giác như mình đã quên điều gì đó, tôi túm tóc nhìn cái tên "Tô Cảnh Chi, Tô Cảnh Chi, Tô Cảnh Chi…"
Lâm Kỳ An cũng học tại trường cao trung Phong Thủy, tôi cất tập vẽ và quà, nhấc điện thoại lên và suy nghĩ rất lâu trước khi gọi cho Thẩm Tín. Vì căn bệnh của tôi, tôi rời ngôi trường này rất lâu rồi, nên không nhớ được nhiều chuyện liên quan nữa.
"Cậu có nhớ lúc đó ở trường chúng ta có một người tên là Lâm Kỳ An không?"
"Tất nhiên là mình nhớ rồi, anh ấy trông rất đẹp trai. Cậu có gặp anh ta không? Bây giờ anh ta thế nào rồi?"
"Mình cũng không biết, thực ra mình hình như đã hoàn toàn quên mất người này rồi.”
Thẩm Tín nghẹn họng: "Cậu có thể quên chuyện này được sao?" Cậu cũng không quên rằng chúng ta đã chứng kiến cảnh anh ta bạo hành học sinh trường khác sao?”
Tôi luôn cảm thấy như có thứ gì đó đang chặn lại những ký ức đó, vậy nó là gì? Là trần nhà trắng xóa hay mùi của thuốc khử trùng trong bệnh viện?
Thẩm Tín thấy tôi im lặng, tưởng rằng tôi đã quên nên tiếp tục gửi tin nhắn: “Chỉ là sau đêm đó hình như cậu phải nhập viện, mình tưởng cậu cũng bị đánh.”
Tôi thật sự...không nhớ gì cả. Sau đó, bạn cùng một bàn đã gửi một loạt ảnh, tất cả đều là Lâm Kỳ An, nói chính xác là ảnh thời trung học của Lâm Kỳ An. Phải nói là anh ta đã trưởng thành rồi, bây giờ trông đẹp hơn trước rất nhiều. Nếu không thì tôi khó có thể quên được một anh chàng đẹp trai cấp độ cao này.
Sau khi Lâm Cảnh Chi về nhà, tôi rót cho anh ấy một cốc nước như thường lệ.
Tôi gọi anh ấy đến muốn hỏi rõ: “Lâm Cảnh Chi! Trước đây làm sao anh biết em?”
Anh ấy có vẻ thắc mắc tại sao tôi lại hỏi vậy, nhưng lại cười và nghiêm túc trả lời: “Lúc anh học cấp 3, anh đến gặp Kỳ An và bị em ấy đánh. Chính em là người đến hỏi anh có bị sao không? Nhưng em có vẻ vì quá lo lắng, nên đã ngã xuống đất." Anh nghiêm túc tiếp tục nhớ lại, "Trông em lúc ấy như cực kì khó thở và đau đớn nên anh đã gọi 120 và đưa em đến bệnh viện. Em cứ túm lấy quần áo của anh… Nói với anh từng chữ một, tên em là Hà Vi Lan, Vi Lan cái tên dễ nhớ như vậy."
Và rồi nhờ biết tên tôi và số điện thoại của mẹ được kẹp trong cuốn sổ tay của tôi, nên bố mẹ tôi đã nhanh chóng đến. Tôi dường như nhớ ra điều gì đó, trong con hẻm tối tăm đó, chính là chàng trai tôi chưa từng gặp mặt đứng bên cạnh tôi, cậu ấy chính là cọng rơm cứu mạng của tôi. Anh nhấp một ngụm nước, lớp trang điểm xấu xí trên mặt đã hơi phai đi trong một ngày.
“Anh nhận ra em khi nào?”
“Ngày cưới, khi em giới thiệu tên, bởi vì tên của em rất hay, mà sự việc đó đối với anh thật khó quên.”
Tôi ngắt lời anh ấy, không dám nhìn anh mà nhìn chằm chằm vào bàn tay gầy guộc của tôi: "Vậy… ngay từ đầu anh đã biết em bị bệnh rồi?"
Bởi vậy tôi nói mà gặp chuyện như vậy làm sao có thể làm lơ được, tôi nhìn ra anh cũng muốn chia tay với tôi, nhưng đè nén đến nghẹn rồi. Là vì sợ từ chối tôi sẽ khiến tôi khó chịu sao? Đây có phải là anh đang thương hại tôi?
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi anh: “Có phải anh không chịu chấm dứt mối quan hệ của chúng ta vì anh biết em bệnh tật ngay từ đầu nên anh đã bao dung, thương xót và thông cảm cho em không?”
Lần đầu tiên tôi sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt đẹp của Lâm Cảnh Chi, tôi sợ mình sẽ nhận được cái nhìn thương hại của anh. Tôi ghét khi mọi người cảm thấy như vậy về tôi.
Từ nhỏ tôi đã che giấu bệnh tật của mình, tôi chỉ ghét việc người khác nhìn tôi với ánh mắt thương hại và cho rằng tôi bị bệnh và không thể bình thường như người khác. Hồi nhỏ tôi tưởng mình có được những người bạn rất tốt nhưng mãi về sau tôi mới nghe những người bạn mà tôi tưởng là rất tốt phàn nàn sau lưng rằng họ quá mệt mỏi để có thể hòa hợp với tôi và họ phải luôn quan tâm đến cảm xúc và sức khỏe của tôi.
Đúng là tình bạn giả tạo, tôi không cần nó. Tôi cũng không cần Lâm Cảnh Chi phải đối xử với tôi như vậy. Rõ ràng ban đầu tôi tìm đến anh ấy vì muốn không lãng phí thời gian và tận hưởng cuộc sống, nhưng tôi không ngờ rằng sau khi biết anh ấy nhìn tôi như thế này, tôi vẫn cảm thấy buồn như vậy.
Anh nhẹ nhàng nói với tôi cũng như nói với chính mình: “Anh chưa bao giờ thương hại em vì bất cứ điều gì.”
Tôi mím chặt môi: “Vậy tại sao anh lại…”
Anh suy nghĩ hồi lâu rồi nói một cách chắc chắn: “Anh thích em. Nhưng anh không thể ở bên em.”
Tôi lại choáng váng đến mơ hồ, hay anh bị bệnh thần kinh. Tôi không biết có nên tin hay không?
Anh do dự một lúc, cố gắng nói tiếp: “Tôi… Em rất tốt, nhưng tôi không xứng với em.”
Ai đó cứu tôi với, cuối cùng là thích bà hay không thích: “Nhưng anh vừa nói anh thích em mà!”
“Ừ, nhưng anh không thể ở bên em.”
Có lẽ đây chỉ là một cách khác để bày tỏ sự thương hại nhưng giảm tổn thương cho tôi mà thôi.
Anh thích em nhưng chúng ta không thể ở bên nhau, anh đang đóng phim truyền hình máu chó với tôi đấy à? Tôi cảm thấy hơi thở của mình càng lúc càng gấp, thể trạng không ổn, nhưng tôi không muốn ở lại đây nữa, tôi xách chiếc túi nhỏ bước ra ngoài, nhưng anh ấy vội vàng ngăn tôi lại. Tưởng là để thuyết phục tôi ở lại nhưng không ngờ là anh trả lại thẻ cho tôi:
"Tiền trong thẻ là tiền trả hàng tháng của em, anh chưa đụng đến một xu, anh sẽ trả lại cho em."
Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi, tức quá không nói nên lời, dù gì cũng chỉ có 100.000 thôi lấy lại làm gì. Cuối cùng tôi bỏ qua tấm thẻ và bước ra khỏi cửa mà không nhìn lại. Đợi mấy phút cách tôi đứng canh me ở cửa nhưng anh không đuổi theo. Tôi bực bội bắt taxi, nhưng trên taxi về nhà, càng nghĩ càng thấy mình có lỗi, đến trước cửa nhà nhìn thấy mẹ, tôi không cầm được nước mắt. Như mẹ tôi đã nói lúc đầu, tôi về nhà khóc lớn một trận. Khi tôi còn nhỏ cho đến tận bây giờ. Khi còn nhỏ, tôi coi sự thương hại của các bạn cùng lớp là tình bạn, nhưng khi lớn lên tôi lại coi sự thương hại của Lâm Cảnh Chi là tình yêu.
Tôi luôn rất mơ mộng và ảo tưởng đúng không? Khi người ta buồn, nếu chấp nhận sự an ủi, họ sẽ chỉ khóc nhiều hơn. Gần như hụt hơi, bố mẹ tôi cảm thấy tức giận thay tôi, đồng thời muốn đến nhà đánh anh. Nhưng vấn đề này ban đầu vốn là mơ tưởng của tôi, nên tôi không thể trách người khác được. Vì vậy, trong khi tôi đang hít oxy, tôi đã cố tình ngăn cản bố mẹ lại: "Đừng đến gặp anh ấy, hu hu hu, cả đời con sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa, con sẽ đi tu luôn, hu hu hu."
Tôi chỉ khóc hơi nhiều có xíu mà hôm sau tôi đổ bệnh và sốt suốt ba ngày. Khi tỉnh lại, tôi thậm chí còn mất đi ham muốn với các anh chàng đẹp trai, tôi hoài nghĩ có phải mình sắp đi tu luôn rồi. Tôi cũng ngạc nhiên vì mình không có ham muốn nữa, dù sao tôi vẫn luôn rất thờ ơ với tình cảm, tôi sẽ không thích ai đó quá nhiều cũng sẽ không ghét ai quá nhiều. Giữ tâm an lạc là con đường trường thọ.
Tôi chỉ nằm ở nhà, xem TV và ăn uống suốt ngày như một con Heo.
"Sau đó thì sao? Cậu chỉ ăn rồi xem TV ở nhà cả ngày sau khi bị thất tình?" Giọng điệu của bạn tôi trong điện thoại hận không thể bổ đầu tôi ra xem nó có cái gì.
Tôi giải thích rõ với nó: “Tôi không hề yêu nên không tính là thất tình”.
Bạn tôi thực sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy tôi như thế này nên đã kéo tôi vào một câu lạc bộ cao cấp vào đêm hôm đó. Cô ấy rất tự hào gọi một hàng anh chàng đẹp trai, để tôi lựa thỏa thích.Lần đầu tiên tôi thấy trai đẹp thì đẹp trai nhưng lòng tôi lại không lay động.
Đẹp trai như Lâm Cảnh Chi thì không thể hiền lành như Lâm Cảnh Chi, hiền lành như Lâm Cảnh Chi chắc chắn không đẹp bằng Lâm Cảnh Chi.
Tôi mím môi, lại cảm thấy mình thật sai lầm khi đồng ý với con bạn, nên đã đứng ngây ngốc rất lâu. Bạn tôi tưởng tôi không thích, đành phải gọi thêm ba hàng trai đẹp đến. Ngay khi tôi định nói đừng bận tâm, tôi bắt gặp một chàng trai xinh đẹp. Tuy không đẹp trai bằng Lâm Kinh Chi nhưng anh cũng có một nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt.
Tôi nhắm mắt lại chỉ vào người đàn ông đang đứng rụt rè ở cuối hàng: "Là anh."
Tôi thật là một kẻ cặn bã, tôi rưng rưng nước mắt nghĩ rằng tôi thậm chí sẽ tìm được người thay thế.
Nhưng tôi vẫn không thấy vui, vẫn còn những suy nghĩ về Lâm Cảnh Chi. Có lẽ là do tôi cứ cúi đầu, không để ý tới việc tôi đã đi nhầm phòng, vừa bước vào phòng, mùi thuốc lá đã xộc thẳng vào mũi tôi.
Có một vài người đàn ông mặc vest đang ngồi bên trong, đầy khói thuốc, và khi tôi chuẩn bị rời đi, một cô gái trẻ trang điểm đậm kéo tôi đến đứng trước mặt họ.
"Tôi bảo cô đến rót rượu, sao bây giờ cô mới đến?"
Cái quái gì nữa vậy, chưa được ôm trai đẹp mà phải ôm mấy tên bụng bia: "Cô đang làm gì vậy? Tôi đi nhầm phòng."
Liếc qua, tôi thoáng thấy một người đàn ông ngồi bên trong, bắt chéo chân trong tư thế tao nhã, toát ra khí chất lười biếng. Anh ấy nhìn tất cả những điều này một cách thờ ơ, anh ấy là người duy nhất ở đây không hút thuốc. Lâm Kinh Chi xuất hiện với mặt bị trang điểm đến đen. Tôi nhìn thẳng vào anh, nghẹn ngào không nói nên lời.
Một người đàn ông nở cười cợt nhã nhìn tôi: "Cô bé này khá dễ thương, vào đến đây rồi thì chơi với bọn anh một tí."
Lâm Kinh Chi thậm chí còn không nhìn tôi, thay vào đó anh ấy còn đồng ý với những người đàn ông đó và mỉm cười. Đã vài ngày không gặp, trông anh thực sự giống một người khác. Khi những người đàn ông đó giục tôi rót rượu cho họ, anh ta không hề ngước mắt lên mà chỉ cười nhẹ: “Nếu người ta không muốn thì hãy tìm người đi."
Dù anh có làm gì đi nữa, khi cười trong mắt anh luôn có những vì sao sáng, nhưng bây giờ trong mắt anh lại có một tầng sương mù xám xịt, xa xăm và lạnh lùng. Tôi đang định nói điều gì đó thì bạn tôi và người thay thế tôi đến. Bạn tôi đang đứng ở cửa, người thế chỗ lo lắng chạy vào, cúi đầu xin lỗi mọi người rồi kéo tôi rời đi. Nhưng trước khi đóng cửa lại, tôi vẫn nhìn Lâm Kính Chi đầy mong đợi, anh ấy vẫn không nhìn tôi
Bạn tôi vỗ vỗ vai tôi và nhìn tôi từ trên xuống dưới. "Cậu đi đâu vậy? Không tìm thấy cậu làm mình sợ quá! Cậu không bị bắt nạt đúng không? Những người ở đó không phải dạng đàng hoàng gì."
Không nghiêm túc, không đàng hoàng nhưng Lâm Cảnh Chi là một người tốt, tôi chắc chắn như vậy.
Khóe mắt tôi sụp xuống và tôi lại muốn khóc. Nhưng thể chất của tôi thực sự không chịu đựng tôi khóc được nữa, nên tôi chỉ có thể chịu đựng.
“Chị Vi Lan, chúng ta về thôi, em hát cho chị nghe.” Anh chàng đẹp trai khi nảy tôi chọn phục vụ rất ân cần.
Tôi càng muốn khóc hơn nữa, cũng không muốn quay lại, tôi lại vào phòng vệ sinh, cố lau nước mắt.
Vừa lau sạch nước trên mặt, tôi nhìn vào gương, thấy Lâm Cảnh Chi đang đứng ở phía sau tôi cách đó không xa. Lâm Cảnh Chi bước tới giúp tôi rút vài tờ giấy rồi đưa cho tôi. Tôi không nói gì cứ thế đi ngang qua anh, lấy ra hai tờ giấy lau mặt.
"Sau khi hít nhiều khói thuốc như vậy, em có thấy ổn không?" Anh ấy còn ngửi thấy mùi thuốc lá, điều mà tôi rất ghét.
"Không sao đâu, không cần quan tâm đến tôi." Vừa nói tôi vừa muốn rời đi, nhưng bị chặn lại.
Chỉ là anh chờ mong nhìn tôi, không đợi tôi lên tiếng, anh đã nhẹ nhàng nói: “Anh xin lỗi."
"Anh nên nói xin lỗi đi, dù sao anh cũng đã cản đường tôi."
Anh im lặng vài giây rồi nhường đường cho tôi, tôi càng tức giận hơn, nghiến răng bỏ đi.
Đi được vài bước, tôi lại nghe anh nói, nhưng giọng anh có vẻ hơi lạ: “Người đó… là người tiếp theo mà em sẽ cho 100.000 tệ mỗi tháng à?”
Thì ra anh đã thấy được anh chàng đẹp trai kia rồi
Tim tôi lỡ nhịp và tôi suýt chết, sống với loại đàn ông này quá nguy hiểm. Nhưng đó chỉ là anh nói đùa mà thôi hoàn toàn không có ý định lăn giường với tôi. Anh ấy vẫn ngủ dưới đất, còn tôi ngủ trên chiếc giường lớn của anh.
Tôi thất vọng quá, lấy chồng mà không được lăn giường thì đến khi thành ma tôi vẫn còn tem à. Công việc hàng ngày của Lâm Cảnh Chi thường xuyên đi sớm về muộn, mặc dù đôi khi anh ấy tỏ ra thờ ơ với một số việc, nhưng vẫn đỡ hơn tôi có chủ động cũng không được đáp lại.
Tôi thường nghĩ về lý do tại sao Lâm Cảnh Chi chưa bao giờ chủ động nói rõ về mối quan hệ này, chia tay hay không để tôi còn đi tìm anh khác. Tôi tựa cằm lên bàn rồi suy nghĩ, anh không thích tôi, nhưng tôi cũng xinh mà."
Nhưng xét cho cùng thì anh ấy vẫn muốn số tiền tôi đưa cho anh ấy hàng tháng phải không? Thế cũng tốt, ít nhất anh ấy cũng có thứ gì đó từ tôi, coi như công chăm sóc tôi đi.
Sau khi từ trại trẻ mồ côi côi về, tôi cứ nghĩ mối quan hệ đã phát triển thêm, nhưng tôi có cảm giác anh đang cố đè nén lại.
Tôi không biết mình đang vui mừng vì điều gì, nhưng tôi bắt đầu sắp xếp những món quà nhận được từ trẻ em ở trại trẻ mồ côi với tâm trạng vui vẻ. Hầu hết đều là những bức thư viết tay và những bức tranh do chính bọn trẻ vẽ ra. Nét vẽ còn non nớt và dễ thương, chỉ nhìn vào thôi cũng có cảm giác rất dễ chịu.
Cho đến khi tôi lôi ra một cuốn tập vẽ, cột tên trên bìa được đánh dấu là “Tô Cảnh Chi”. Mặc dù đã biết Tô là họ của mẹ Cảnh Chi trước khi trở về nhà Lâm, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút chua xót không thể giải thích được. Mở tập vẽ ra, tuy chỉ có vài trang mỏng nhưng vẫn có thể thấy được sự nghiêm túc của anh khi cầm bút màu. Lật vài trang, tôi lật sang trang có hình một cô bé mặc bộ quần áo màu đỏ trông giống như đồng phục học sinh. Bên cạnh còn có một câu nổi bật: "Vi Lan, chính là ánh sáng."
Tôi choáng váng! Dì Ngô kể sau khi trở về nhà Lâm, anh ấy ít đến trại trẻ mồ côi hơn, nên trong khoảng thời gian này dì ấy không giữ nhiều đồ đạc của anh nữa. Tôi luôn có cảm giác như mình đã quên điều gì đó, tôi túm tóc nhìn cái tên "Tô Cảnh Chi, Tô Cảnh Chi, Tô Cảnh Chi…"
Lâm Kỳ An cũng học tại trường cao trung Phong Thủy, tôi cất tập vẽ và quà, nhấc điện thoại lên và suy nghĩ rất lâu trước khi gọi cho Thẩm Tín. Vì căn bệnh của tôi, tôi rời ngôi trường này rất lâu rồi, nên không nhớ được nhiều chuyện liên quan nữa.
"Cậu có nhớ lúc đó ở trường chúng ta có một người tên là Lâm Kỳ An không?"
"Tất nhiên là mình nhớ rồi, anh ấy trông rất đẹp trai. Cậu có gặp anh ta không? Bây giờ anh ta thế nào rồi?"
"Mình cũng không biết, thực ra mình hình như đã hoàn toàn quên mất người này rồi.”
Thẩm Tín nghẹn họng: "Cậu có thể quên chuyện này được sao?" Cậu cũng không quên rằng chúng ta đã chứng kiến cảnh anh ta bạo hành học sinh trường khác sao?”
Tôi luôn cảm thấy như có thứ gì đó đang chặn lại những ký ức đó, vậy nó là gì? Là trần nhà trắng xóa hay mùi của thuốc khử trùng trong bệnh viện?
Thẩm Tín thấy tôi im lặng, tưởng rằng tôi đã quên nên tiếp tục gửi tin nhắn: “Chỉ là sau đêm đó hình như cậu phải nhập viện, mình tưởng cậu cũng bị đánh.”
Tôi thật sự...không nhớ gì cả. Sau đó, bạn cùng một bàn đã gửi một loạt ảnh, tất cả đều là Lâm Kỳ An, nói chính xác là ảnh thời trung học của Lâm Kỳ An. Phải nói là anh ta đã trưởng thành rồi, bây giờ trông đẹp hơn trước rất nhiều. Nếu không thì tôi khó có thể quên được một anh chàng đẹp trai cấp độ cao này.
Sau khi Lâm Cảnh Chi về nhà, tôi rót cho anh ấy một cốc nước như thường lệ.
Tôi gọi anh ấy đến muốn hỏi rõ: “Lâm Cảnh Chi! Trước đây làm sao anh biết em?”
Anh ấy có vẻ thắc mắc tại sao tôi lại hỏi vậy, nhưng lại cười và nghiêm túc trả lời: “Lúc anh học cấp 3, anh đến gặp Kỳ An và bị em ấy đánh. Chính em là người đến hỏi anh có bị sao không? Nhưng em có vẻ vì quá lo lắng, nên đã ngã xuống đất." Anh nghiêm túc tiếp tục nhớ lại, "Trông em lúc ấy như cực kì khó thở và đau đớn nên anh đã gọi 120 và đưa em đến bệnh viện. Em cứ túm lấy quần áo của anh… Nói với anh từng chữ một, tên em là Hà Vi Lan, Vi Lan cái tên dễ nhớ như vậy."
Và rồi nhờ biết tên tôi và số điện thoại của mẹ được kẹp trong cuốn sổ tay của tôi, nên bố mẹ tôi đã nhanh chóng đến. Tôi dường như nhớ ra điều gì đó, trong con hẻm tối tăm đó, chính là chàng trai tôi chưa từng gặp mặt đứng bên cạnh tôi, cậu ấy chính là cọng rơm cứu mạng của tôi. Anh nhấp một ngụm nước, lớp trang điểm xấu xí trên mặt đã hơi phai đi trong một ngày.
“Anh nhận ra em khi nào?”
“Ngày cưới, khi em giới thiệu tên, bởi vì tên của em rất hay, mà sự việc đó đối với anh thật khó quên.”
Tôi ngắt lời anh ấy, không dám nhìn anh mà nhìn chằm chằm vào bàn tay gầy guộc của tôi: "Vậy… ngay từ đầu anh đã biết em bị bệnh rồi?"
Bởi vậy tôi nói mà gặp chuyện như vậy làm sao có thể làm lơ được, tôi nhìn ra anh cũng muốn chia tay với tôi, nhưng đè nén đến nghẹn rồi. Là vì sợ từ chối tôi sẽ khiến tôi khó chịu sao? Đây có phải là anh đang thương hại tôi?
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi anh: “Có phải anh không chịu chấm dứt mối quan hệ của chúng ta vì anh biết em bệnh tật ngay từ đầu nên anh đã bao dung, thương xót và thông cảm cho em không?”
Lần đầu tiên tôi sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt đẹp của Lâm Cảnh Chi, tôi sợ mình sẽ nhận được cái nhìn thương hại của anh. Tôi ghét khi mọi người cảm thấy như vậy về tôi.
Từ nhỏ tôi đã che giấu bệnh tật của mình, tôi chỉ ghét việc người khác nhìn tôi với ánh mắt thương hại và cho rằng tôi bị bệnh và không thể bình thường như người khác. Hồi nhỏ tôi tưởng mình có được những người bạn rất tốt nhưng mãi về sau tôi mới nghe những người bạn mà tôi tưởng là rất tốt phàn nàn sau lưng rằng họ quá mệt mỏi để có thể hòa hợp với tôi và họ phải luôn quan tâm đến cảm xúc và sức khỏe của tôi.
Đúng là tình bạn giả tạo, tôi không cần nó. Tôi cũng không cần Lâm Cảnh Chi phải đối xử với tôi như vậy. Rõ ràng ban đầu tôi tìm đến anh ấy vì muốn không lãng phí thời gian và tận hưởng cuộc sống, nhưng tôi không ngờ rằng sau khi biết anh ấy nhìn tôi như thế này, tôi vẫn cảm thấy buồn như vậy.
Anh nhẹ nhàng nói với tôi cũng như nói với chính mình: “Anh chưa bao giờ thương hại em vì bất cứ điều gì.”
Tôi mím chặt môi: “Vậy tại sao anh lại…”
Anh suy nghĩ hồi lâu rồi nói một cách chắc chắn: “Anh thích em. Nhưng anh không thể ở bên em.”
Tôi lại choáng váng đến mơ hồ, hay anh bị bệnh thần kinh. Tôi không biết có nên tin hay không?
Anh do dự một lúc, cố gắng nói tiếp: “Tôi… Em rất tốt, nhưng tôi không xứng với em.”
Ai đó cứu tôi với, cuối cùng là thích bà hay không thích: “Nhưng anh vừa nói anh thích em mà!”
“Ừ, nhưng anh không thể ở bên em.”
Có lẽ đây chỉ là một cách khác để bày tỏ sự thương hại nhưng giảm tổn thương cho tôi mà thôi.
Anh thích em nhưng chúng ta không thể ở bên nhau, anh đang đóng phim truyền hình máu chó với tôi đấy à? Tôi cảm thấy hơi thở của mình càng lúc càng gấp, thể trạng không ổn, nhưng tôi không muốn ở lại đây nữa, tôi xách chiếc túi nhỏ bước ra ngoài, nhưng anh ấy vội vàng ngăn tôi lại. Tưởng là để thuyết phục tôi ở lại nhưng không ngờ là anh trả lại thẻ cho tôi:
"Tiền trong thẻ là tiền trả hàng tháng của em, anh chưa đụng đến một xu, anh sẽ trả lại cho em."
Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi, tức quá không nói nên lời, dù gì cũng chỉ có 100.000 thôi lấy lại làm gì. Cuối cùng tôi bỏ qua tấm thẻ và bước ra khỏi cửa mà không nhìn lại. Đợi mấy phút cách tôi đứng canh me ở cửa nhưng anh không đuổi theo. Tôi bực bội bắt taxi, nhưng trên taxi về nhà, càng nghĩ càng thấy mình có lỗi, đến trước cửa nhà nhìn thấy mẹ, tôi không cầm được nước mắt. Như mẹ tôi đã nói lúc đầu, tôi về nhà khóc lớn một trận. Khi tôi còn nhỏ cho đến tận bây giờ. Khi còn nhỏ, tôi coi sự thương hại của các bạn cùng lớp là tình bạn, nhưng khi lớn lên tôi lại coi sự thương hại của Lâm Cảnh Chi là tình yêu.
Tôi luôn rất mơ mộng và ảo tưởng đúng không? Khi người ta buồn, nếu chấp nhận sự an ủi, họ sẽ chỉ khóc nhiều hơn. Gần như hụt hơi, bố mẹ tôi cảm thấy tức giận thay tôi, đồng thời muốn đến nhà đánh anh. Nhưng vấn đề này ban đầu vốn là mơ tưởng của tôi, nên tôi không thể trách người khác được. Vì vậy, trong khi tôi đang hít oxy, tôi đã cố tình ngăn cản bố mẹ lại: "Đừng đến gặp anh ấy, hu hu hu, cả đời con sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa, con sẽ đi tu luôn, hu hu hu."
Tôi chỉ khóc hơi nhiều có xíu mà hôm sau tôi đổ bệnh và sốt suốt ba ngày. Khi tỉnh lại, tôi thậm chí còn mất đi ham muốn với các anh chàng đẹp trai, tôi hoài nghĩ có phải mình sắp đi tu luôn rồi. Tôi cũng ngạc nhiên vì mình không có ham muốn nữa, dù sao tôi vẫn luôn rất thờ ơ với tình cảm, tôi sẽ không thích ai đó quá nhiều cũng sẽ không ghét ai quá nhiều. Giữ tâm an lạc là con đường trường thọ.
Tôi chỉ nằm ở nhà, xem TV và ăn uống suốt ngày như một con Heo.
"Sau đó thì sao? Cậu chỉ ăn rồi xem TV ở nhà cả ngày sau khi bị thất tình?" Giọng điệu của bạn tôi trong điện thoại hận không thể bổ đầu tôi ra xem nó có cái gì.
Tôi giải thích rõ với nó: “Tôi không hề yêu nên không tính là thất tình”.
Bạn tôi thực sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy tôi như thế này nên đã kéo tôi vào một câu lạc bộ cao cấp vào đêm hôm đó. Cô ấy rất tự hào gọi một hàng anh chàng đẹp trai, để tôi lựa thỏa thích.Lần đầu tiên tôi thấy trai đẹp thì đẹp trai nhưng lòng tôi lại không lay động.
Đẹp trai như Lâm Cảnh Chi thì không thể hiền lành như Lâm Cảnh Chi, hiền lành như Lâm Cảnh Chi chắc chắn không đẹp bằng Lâm Cảnh Chi.
Tôi mím môi, lại cảm thấy mình thật sai lầm khi đồng ý với con bạn, nên đã đứng ngây ngốc rất lâu. Bạn tôi tưởng tôi không thích, đành phải gọi thêm ba hàng trai đẹp đến. Ngay khi tôi định nói đừng bận tâm, tôi bắt gặp một chàng trai xinh đẹp. Tuy không đẹp trai bằng Lâm Kinh Chi nhưng anh cũng có một nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt.
Tôi nhắm mắt lại chỉ vào người đàn ông đang đứng rụt rè ở cuối hàng: "Là anh."
Tôi thật là một kẻ cặn bã, tôi rưng rưng nước mắt nghĩ rằng tôi thậm chí sẽ tìm được người thay thế.
Nhưng tôi vẫn không thấy vui, vẫn còn những suy nghĩ về Lâm Cảnh Chi. Có lẽ là do tôi cứ cúi đầu, không để ý tới việc tôi đã đi nhầm phòng, vừa bước vào phòng, mùi thuốc lá đã xộc thẳng vào mũi tôi.
Có một vài người đàn ông mặc vest đang ngồi bên trong, đầy khói thuốc, và khi tôi chuẩn bị rời đi, một cô gái trẻ trang điểm đậm kéo tôi đến đứng trước mặt họ.
"Tôi bảo cô đến rót rượu, sao bây giờ cô mới đến?"
Cái quái gì nữa vậy, chưa được ôm trai đẹp mà phải ôm mấy tên bụng bia: "Cô đang làm gì vậy? Tôi đi nhầm phòng."
Liếc qua, tôi thoáng thấy một người đàn ông ngồi bên trong, bắt chéo chân trong tư thế tao nhã, toát ra khí chất lười biếng. Anh ấy nhìn tất cả những điều này một cách thờ ơ, anh ấy là người duy nhất ở đây không hút thuốc. Lâm Kinh Chi xuất hiện với mặt bị trang điểm đến đen. Tôi nhìn thẳng vào anh, nghẹn ngào không nói nên lời.
Một người đàn ông nở cười cợt nhã nhìn tôi: "Cô bé này khá dễ thương, vào đến đây rồi thì chơi với bọn anh một tí."
Lâm Kinh Chi thậm chí còn không nhìn tôi, thay vào đó anh ấy còn đồng ý với những người đàn ông đó và mỉm cười. Đã vài ngày không gặp, trông anh thực sự giống một người khác. Khi những người đàn ông đó giục tôi rót rượu cho họ, anh ta không hề ngước mắt lên mà chỉ cười nhẹ: “Nếu người ta không muốn thì hãy tìm người đi."
Dù anh có làm gì đi nữa, khi cười trong mắt anh luôn có những vì sao sáng, nhưng bây giờ trong mắt anh lại có một tầng sương mù xám xịt, xa xăm và lạnh lùng. Tôi đang định nói điều gì đó thì bạn tôi và người thay thế tôi đến. Bạn tôi đang đứng ở cửa, người thế chỗ lo lắng chạy vào, cúi đầu xin lỗi mọi người rồi kéo tôi rời đi. Nhưng trước khi đóng cửa lại, tôi vẫn nhìn Lâm Kính Chi đầy mong đợi, anh ấy vẫn không nhìn tôi
Bạn tôi vỗ vỗ vai tôi và nhìn tôi từ trên xuống dưới. "Cậu đi đâu vậy? Không tìm thấy cậu làm mình sợ quá! Cậu không bị bắt nạt đúng không? Những người ở đó không phải dạng đàng hoàng gì."
Không nghiêm túc, không đàng hoàng nhưng Lâm Cảnh Chi là một người tốt, tôi chắc chắn như vậy.
Khóe mắt tôi sụp xuống và tôi lại muốn khóc. Nhưng thể chất của tôi thực sự không chịu đựng tôi khóc được nữa, nên tôi chỉ có thể chịu đựng.
“Chị Vi Lan, chúng ta về thôi, em hát cho chị nghe.” Anh chàng đẹp trai khi nảy tôi chọn phục vụ rất ân cần.
Tôi càng muốn khóc hơn nữa, cũng không muốn quay lại, tôi lại vào phòng vệ sinh, cố lau nước mắt.
Vừa lau sạch nước trên mặt, tôi nhìn vào gương, thấy Lâm Cảnh Chi đang đứng ở phía sau tôi cách đó không xa. Lâm Cảnh Chi bước tới giúp tôi rút vài tờ giấy rồi đưa cho tôi. Tôi không nói gì cứ thế đi ngang qua anh, lấy ra hai tờ giấy lau mặt.
"Sau khi hít nhiều khói thuốc như vậy, em có thấy ổn không?" Anh ấy còn ngửi thấy mùi thuốc lá, điều mà tôi rất ghét.
"Không sao đâu, không cần quan tâm đến tôi." Vừa nói tôi vừa muốn rời đi, nhưng bị chặn lại.
Chỉ là anh chờ mong nhìn tôi, không đợi tôi lên tiếng, anh đã nhẹ nhàng nói: “Anh xin lỗi."
"Anh nên nói xin lỗi đi, dù sao anh cũng đã cản đường tôi."
Anh im lặng vài giây rồi nhường đường cho tôi, tôi càng tức giận hơn, nghiến răng bỏ đi.
Đi được vài bước, tôi lại nghe anh nói, nhưng giọng anh có vẻ hơi lạ: “Người đó… là người tiếp theo mà em sẽ cho 100.000 tệ mỗi tháng à?”
Thì ra anh đã thấy được anh chàng đẹp trai kia rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương