Anh Chồng Đến Từ Cổ Đại
Chương 15: Nha hoàn
Xác nhận dáng vẻ bản thân không có chỗ nào thất lễ, hắn mới ôn nhu khuyên Đỗ Khanh: “Hiện tại tình huống không rõ, ta suy nghĩ một chút, tình huống này của cô cũng không nên đi linh tinh bên ngoài, nếu không chê, cô liền ở lại Quốc công phủ đi.”
“Quốc công phủ nằm trong phạm vi thế lực của ta, ở trong phủ, có ta che chở, sẽ không có ai làm khó cô.”
“Chuyện khó khăn nhất trước mắt chính là vấn đề thân phận, ngay bây giờ ta cũng không rõ chiếc giường trong phòng này có thể đưa cô xuyên về hay không, để cho an toàn cô vẫn nên ở lại trong viện của ta, chúng ta thử xem, thật sự không thể quay về lại nghĩ biện pháp khác.”
“Người hầu trong viện của ta đều là gã sai vặt, ta định an bài cô làm nha hoàn bên người, như vậy cô mới có thể quang minh chính đại ra vào phòng của ta.”
Thế giới này lễ giáo nghiêm ngặt, thế nhân thập phần coi trọng nam nữ đại phòng, ngay cả mẫu tử ở chung cũng phải tránh tị hiềm, cho nên Tống Gia Thành nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn để Đỗ Khanh thoải mái ra vào phòng của mình, thì chỉ có thể làm nha hoàn của hắn.
Nha hoàn bên người rốt cuộc cũng là người hầu hạ, bình thường phải dọn dẹp nên ra vào phòng của hắn cũng là chuyện thường.
Lo lắng Đỗ Khanh không chịu, rốt cuộc làm nha hoàn cho người ta cũng không phải là chuyện gì vẻ vang, Tống Gia Thành nói xong, còn giải thích:
“Chỉ là trên danh nghĩa, cô cũng không cần thật sự hầu hạ ta, bình thường ở trong sân, ngươi chính là nửa chủ tử, ta sẽ an bài người phụ trách cuộc sống hàng ngày cho cô, ở trong phủ cô có thể sống thoải mái.”
“Đợi chút nữa ta sẽ bảo người dọn thêm một cái giường gỗ vào phòng, bắt đầu từ tối hôm nay, cô ngủ trên giường bát giác, ta ngủ trên giường gỗ.”
Tống Gia Thành cũng không xác định đêm qua Đỗ Khanh có xuyên trở về không, bởi vì từ sau nửa đêm cô không có ngủ trên giường, cho nên tối hôm nay để cô ngủ trên giường thử xem.
Nhìn Tống Gia Thành đỏ mặt giải thích, buổi tối ngủ sẽ có bình phong ngăn giữa hai cái giường, trong lòng Đỗ Khanh tràn đầy may mắn: Còn may người đầu tiên cô gặp sau khi xuyên qua là Tống Gia Thành, hắn cũng không phải người xấu.
Hai người lại cẩn thận thương lượng một chút, cuối cùng Đỗ Khanh đồng ý về sau liền lấy thân phận nha hoàn để lại bên cạnh Tống Gia Thành.
Đương nhiên, đây chỉ trên danh nghĩa, kể cả cô muốn hầu hạ người khác, sợ cũng không thắng nổi những người hầu được huấn luyện hẳn hoi ở Quốc công phủ.
Tống Gia Thành cảm thấy nếu về sau Đỗ Khanh muốn ở lại trong viện, buổi tối còn muốn nghỉ ở trong phòng hắn, thân phận của cô khẳng định không giấu được hai tùy tùng bên người hắn.
Vì tránh về sau không gây ra chuyện gì phiền toái, được Đỗ Khanh đồng ý, Tống Gia Thành gọi Tống Hải vào phòng. Trời mới biết Tống Hải nhìn thấy một nữ tử sống sờ sờ xuất hiện trong phòng chủ tử, đã khiếp sợ tới mức nào.
Tống Gia Thành thấy Tống Hải giương miệng, vẻ mặt khiếp sợ thật sự là quá mất mặt, nắm tay trái che miệng ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở.
Lúc này Tống Hải mới ý thức được chính mình thất thố, cảm giác ánh mắt công tử nhà mình nhìn về phía mình không thích hợp, hắn vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Đỗ Khanh.
Tống Hải nhìn chằm chằm mũi giày, trong đầu có rất nhiều ý niệm bay qua.
Nữ tử xa lạ trong phòng từ đau đến.
Sao nàng ta lại ăn mặc thành như vậy.
Hắn vẫn luôn chờ ở nhà kề, thập phần xác định sáng hôm nay người này không nhập phủ,
Chẳng lẽ đêm qua nàng ta ngủ ở trong phòng công tử?
Này…… công tử nahf bọn họ còn đang bệnh đấy, không lẽ đêm qua bọn họ……
Nghĩ đến đây, Tống Hải vội lắc lắc đầu: Đêm qua khi công tử đi ngủ vẫn đnag bệnh, cái loại tình huống này, công tử không thể làm chuyện lao lực.
Khẳng định là hắn nghĩ sai rồi, không sai! Nhất định là hắn nghĩ sai rồi, công tử nhà bọn họ không phải người như vậy.
Tống Gia Thành thấy tùy tùng bình thường hắn rất coi trọng, sắc mặt từ hồng đến trắng thay đổi liên tục, như nhuộm thuốc màu.
Bình thường thì không sao, hiện tại Đỗ Khanh còn đang đứng ở trong phòng, chuyện này làm cho trong lòng Tống Gia Thành nhiều ít dâng lên một tia quẫn bách.
“Tống mỗ dạy dỗ người dưới không nghiêm, làm Đỗ cô nương chê cười rồi.”
Vốn Đỗ Khanh còn đang đánh giá Tống Hải, đột nhiên bị Tống Gia Thành nhắc đến, cô vội vàng lắc đầu nói: “Không có, không có, về sau tôi và Tống đại ca cũng được coi là đồng nghiệp, tôi còn phải học hắn rất nhiều, sao có thể chê cười.”
Nha hoàn trên danh nghĩa cũng là nha hoàn, vừa rồi Đỗ Khanh đã đánh giá Tống Hải một lượt.
“Quốc công phủ nằm trong phạm vi thế lực của ta, ở trong phủ, có ta che chở, sẽ không có ai làm khó cô.”
“Chuyện khó khăn nhất trước mắt chính là vấn đề thân phận, ngay bây giờ ta cũng không rõ chiếc giường trong phòng này có thể đưa cô xuyên về hay không, để cho an toàn cô vẫn nên ở lại trong viện của ta, chúng ta thử xem, thật sự không thể quay về lại nghĩ biện pháp khác.”
“Người hầu trong viện của ta đều là gã sai vặt, ta định an bài cô làm nha hoàn bên người, như vậy cô mới có thể quang minh chính đại ra vào phòng của ta.”
Thế giới này lễ giáo nghiêm ngặt, thế nhân thập phần coi trọng nam nữ đại phòng, ngay cả mẫu tử ở chung cũng phải tránh tị hiềm, cho nên Tống Gia Thành nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn để Đỗ Khanh thoải mái ra vào phòng của mình, thì chỉ có thể làm nha hoàn của hắn.
Nha hoàn bên người rốt cuộc cũng là người hầu hạ, bình thường phải dọn dẹp nên ra vào phòng của hắn cũng là chuyện thường.
Lo lắng Đỗ Khanh không chịu, rốt cuộc làm nha hoàn cho người ta cũng không phải là chuyện gì vẻ vang, Tống Gia Thành nói xong, còn giải thích:
“Chỉ là trên danh nghĩa, cô cũng không cần thật sự hầu hạ ta, bình thường ở trong sân, ngươi chính là nửa chủ tử, ta sẽ an bài người phụ trách cuộc sống hàng ngày cho cô, ở trong phủ cô có thể sống thoải mái.”
“Đợi chút nữa ta sẽ bảo người dọn thêm một cái giường gỗ vào phòng, bắt đầu từ tối hôm nay, cô ngủ trên giường bát giác, ta ngủ trên giường gỗ.”
Tống Gia Thành cũng không xác định đêm qua Đỗ Khanh có xuyên trở về không, bởi vì từ sau nửa đêm cô không có ngủ trên giường, cho nên tối hôm nay để cô ngủ trên giường thử xem.
Nhìn Tống Gia Thành đỏ mặt giải thích, buổi tối ngủ sẽ có bình phong ngăn giữa hai cái giường, trong lòng Đỗ Khanh tràn đầy may mắn: Còn may người đầu tiên cô gặp sau khi xuyên qua là Tống Gia Thành, hắn cũng không phải người xấu.
Hai người lại cẩn thận thương lượng một chút, cuối cùng Đỗ Khanh đồng ý về sau liền lấy thân phận nha hoàn để lại bên cạnh Tống Gia Thành.
Đương nhiên, đây chỉ trên danh nghĩa, kể cả cô muốn hầu hạ người khác, sợ cũng không thắng nổi những người hầu được huấn luyện hẳn hoi ở Quốc công phủ.
Tống Gia Thành cảm thấy nếu về sau Đỗ Khanh muốn ở lại trong viện, buổi tối còn muốn nghỉ ở trong phòng hắn, thân phận của cô khẳng định không giấu được hai tùy tùng bên người hắn.
Vì tránh về sau không gây ra chuyện gì phiền toái, được Đỗ Khanh đồng ý, Tống Gia Thành gọi Tống Hải vào phòng. Trời mới biết Tống Hải nhìn thấy một nữ tử sống sờ sờ xuất hiện trong phòng chủ tử, đã khiếp sợ tới mức nào.
Tống Gia Thành thấy Tống Hải giương miệng, vẻ mặt khiếp sợ thật sự là quá mất mặt, nắm tay trái che miệng ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở.
Lúc này Tống Hải mới ý thức được chính mình thất thố, cảm giác ánh mắt công tử nhà mình nhìn về phía mình không thích hợp, hắn vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Đỗ Khanh.
Tống Hải nhìn chằm chằm mũi giày, trong đầu có rất nhiều ý niệm bay qua.
Nữ tử xa lạ trong phòng từ đau đến.
Sao nàng ta lại ăn mặc thành như vậy.
Hắn vẫn luôn chờ ở nhà kề, thập phần xác định sáng hôm nay người này không nhập phủ,
Chẳng lẽ đêm qua nàng ta ngủ ở trong phòng công tử?
Này…… công tử nahf bọn họ còn đang bệnh đấy, không lẽ đêm qua bọn họ……
Nghĩ đến đây, Tống Hải vội lắc lắc đầu: Đêm qua khi công tử đi ngủ vẫn đnag bệnh, cái loại tình huống này, công tử không thể làm chuyện lao lực.
Khẳng định là hắn nghĩ sai rồi, không sai! Nhất định là hắn nghĩ sai rồi, công tử nhà bọn họ không phải người như vậy.
Tống Gia Thành thấy tùy tùng bình thường hắn rất coi trọng, sắc mặt từ hồng đến trắng thay đổi liên tục, như nhuộm thuốc màu.
Bình thường thì không sao, hiện tại Đỗ Khanh còn đang đứng ở trong phòng, chuyện này làm cho trong lòng Tống Gia Thành nhiều ít dâng lên một tia quẫn bách.
“Tống mỗ dạy dỗ người dưới không nghiêm, làm Đỗ cô nương chê cười rồi.”
Vốn Đỗ Khanh còn đang đánh giá Tống Hải, đột nhiên bị Tống Gia Thành nhắc đến, cô vội vàng lắc đầu nói: “Không có, không có, về sau tôi và Tống đại ca cũng được coi là đồng nghiệp, tôi còn phải học hắn rất nhiều, sao có thể chê cười.”
Nha hoàn trên danh nghĩa cũng là nha hoàn, vừa rồi Đỗ Khanh đã đánh giá Tống Hải một lượt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương