Trên người cô có vô số dấu hôn lớn nhỏ, thoạt nhìn rất đáng thương.
Tưởng Chính Trì đợi một lúc, thấy cô không lên tiếng, lại dịu dàng gọi: “Tô Tô?”
“Ăn chút gì đã.” Nguyễn Nam Tô cố nén cổ họng khô khốc, rầu rĩ trả lời anh, “Em đói quá.”
“Vậy ra ngoài ăn nhé?”
“Không cần đâu.” Cô lắc đầu, yếu ớt từ chối, “Em hết sức rồi… mệt quá.”
Tưởng Chính Trì nở nụ cười ấm áp: “Vậy anh đi nấu cho em.”
“Được.”
Không thể không nói, mặc dù bác sĩ Tưởng rất ít khi xuống bếp, nhưng tài nấu nướng của anh vẫn đáng khen ngợi. Từ khi còn bé anh đã sống trong hoàn cảnh khó khăn, thế nên từ nhỏ đã rèn luyện được kỹ năng sinh tồn đơn giản nhất như nấu cơm.
Tưởng Chính Trì lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, dùng đôi tay cứu người nấu cho cô ba món ăn, cuối cùng lại nấu thêm một phần canh nấm tươi với tôm bóc vỏ và bí đao.
Ba món ăn theo thứ tự là cánh gà kho tàu, sườn xào chua ngọt, thịt lợn thái sợi xào, mỗi món đều có đủ màu sắc và hương vị.
Nguyễn Nam Tô thật sự rất đói, hôm nay cô vốn chưa ăn gì, còn bị anh giày vò cả buổi chiều, bây giờ đã đói đến mức ngực dán vào lưng, món nào cũng ăn gần hết, cuối cùng không ăn vào nữa mới đặt đũa xuống.
Tưởng Chính Trì múc cho cô một bát canh: “Em ăn no chưa?”
Cô sờ sờ cái bụng tròn vo của mình: “Em no rồi, còn hơi chướng bụng nữa…”
“Lần sau đừng ăn uống quá độ như vậy, coi chừng dạ dày không tiêu hóa được.” Người đàn ông dịu dàng dặn dò, dùng thìa múc canh thổi nguội rồi đưa đến bên miệng cô.
Nguyễn Nam Tô há miệng, ngoan ngoãn uống canh anh đút đến bên miệng.
Cô ăn quá nhiều, bụng đã căng ra hết cỡ, thế nên mới uống non nửa bát canh đã không nuốt nổi nữa.
Tưởng Chính Trì dọn dẹp bàn ăn rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh cô: “Em vừa ăn no xong nên không thể đi ngủ liền được, có muốn ra ngoài tản bộ không?”
“Được.” Cô lập tức đồng ý không chút do dự, “Đúng lúc em cũng vừa ăn no, muốn ra ngoài đi dạo một lát cho tiêu hóa.”
Thời tiết đã bước vào tháng Năm, Đông Thành cũng không còn lạnh như trước nữa, nhưng gió đêm thổi qua người vẫn rất lạnh.
Tưởng Chính Trì lo cô bị cảm nên cố ý về phòng ngủ lấy áo khoác giúp cô.
Nguyễn Nam Tô thấy chiếc áo khoác đó thì tỏ ra ghét bỏ: “Cái áo này nhìn không đẹp, em mua về chỉ mới mặc một lần thôi.”
“Nhưng cái này dày nhất.” Tưởng Chính Trì khoác áo khoác lên vai cô, giọng nói dịu dàng như ánh trăng ngoài cửa sổ, “Ban đêm trời lạnh, mặc quá mỏng dễ bị cảm lạnh.”
Cô biết anh đang quan tâm đến sức khỏe của cô, cho nên dù cảm thấy chiếc áo khoác kia quả thật không đẹp nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mặc vào.
Tưởng Chính Trì cầm chìa khóa nhà, nắm tay cô cùng ra cửa.
Bây giờ đã là nửa đêm, bên ngoài cũng không có bao nhiêu người, gió đêm mát lạnh thổi qua cành cây, phát ra âm thanh ‘vù vù’.
Tâm trạng của Nguyễn Nam Tô rất tốt, dọc đường đi luôn tìm đề tài để tán gẫu với anh. Tưởng Chính Trì mỉm cười lắng nghe, còn nghe rất chăm chú, cô nói một câu anh sẽ trả lời một câu, không bỏ sót đề tài nào.
Không ai trong hai người đề cập đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, cũng không ai nhắc đến Chu Thần Diệp, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tưởng Chính Trì vốn đang nắm tay cô, cảm giác được nhiệt độ trên tay cô dần dần lạnh đi, anh bèn nhét tay cô vào trong túi áo khoác của mình.
Phía trước có một cửa hàng bánh ngọt mở cửa 24/24, lúc đi ngang qua cửa hàng đó, Nguyễn Nam Tô dừng chân.
Cô nhìn bảng hiệu của cửa hàng bánh ngọt kia, trong lòng có chút xúc động.
Tưởng Chính Trì nhạy bén nhận ra sự thay đổi của cô, dùng lòng bàn tay bao chặt bàn tay hơi lạnh cóng của cô, hỏi: “Sao vậy em?”