Bắn xong anh cũng không lập tức rút ra mà dừng lại bên trong, hưởng thụ sự xoắn chặt theo quy luật do động hoa cô mang lại.
Nguyễn Nam Tô há miệng thở dốc, tiếng rên rỉ biến mất, bầu không khí rơi vào yên tĩnh trong chốc lát.
Nhưng còn chưa kịp ổn định lại hơi thở thì một đợt sóng khác lại ập đến.
Bởi vì cậu bạn đang vùi trong người cô hoàn toàn không có dấu hiệu mềm nhũn, cho dù đã bắn ra nhưng vẫn còn cứng ngắc, hơn nữa anh lại bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Tinh dịch màu trắng theo nhịp điệu của anh bị đẩy ra ngoài, trộn lẫn với mật dịch trong suốt chảy xuống ga giường.
“A...”
Nguyễn Nam Tô vẫn chưa thoát khỏi dư vị cao trào, động hoa lại co rút kịch liệt.
Thấy anh muốn làm tiếp lần thứ hai, cô thật sự cảm thấy không tiếp nhận nỗi.
Cũng may anh di chuyển không nhanh, chỉ như đang mài mòn, thân vật nghiền qua từng tấc da thịt mềm mại trong động hoa của cô, tận hưởng từng lần mút chặt và vặn xoắn.
“Tô Tô.” Tưởng Chính Trì nằm trên người cô, giọng nói khàn khàn, “Nói muốn anh đi.”
Nguyễn Nam Tô cắn môi không lên tiếng, anh đột nhiên thúc vào, quy đầu cực lớn đâm thẳng vào tận cùng bên trong.
“A...”
Cô hét lên một tiếng, lần này không dám mạnh miệng nữa, run rẩy thỏa hiệp: “Em, em muốn... anh... ưm...”
“Muốn anh làm gì?” Tưởng Chính Trì dụ dỗ cô nói ra những lời khiến người ta mặt đỏ tai hồng, “Nói rõ anh nghe xem nào.”
“Ưm...a...”
“Muốn anh làm nhanh hơn một chút? Hay là muốn anh thúc mạnh hơn nữa, làm hư cái động nhỏ đó của em, hửm? Nếu đúng vậy thì nói ra đi.”
Từ khi nào anh lại trở nên như thế? Nguyễn Nam Tô nghẹn ngào hồi lâu, xấu hổ không thể nói ra lời được, gấp đến độ suýt khóc.
Nhưng sức lực của cô không duy trì được lâu, sau khi bị anh thúc mạnh thêm vài cái, cô run rẩy nói theo ý anh: “Muốn anh...muốn anh...làm nhanh hơn...làm mạnh hơn....ép chết em...ưm...”
Tưởng Chính Trì hít sâu một hơi, lại đâm mạnh vào một cú.
“A...”
Nguyễn Nam Tô không nhịn được hét lên, giữa lúc nửa muốn nửa không đã để anh bắn vào trong thêm lần nữa.
Sau khi kết thúc, Tưởng Chính Trì từ phía sau ôm lấy cô muốn ngủ thiếp đi.
Trên cổ cô đổ một lớp mồ hôi mỏng, sắc đỏ trên mặt mãi lâu chưa phai đi.
Tưởng Chính Trì cầm lấy chiếc nhẫn đầu giường, chậm rãi đeo lại vào tay.
Anh dùng bàn tay đeo nhẫn luồn qua eo cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Nguyễn Nam Tô chạm vào vật cứng trên ngón áp út của anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh đeo nhẫn đi làm hình như không tiện lắm đúng không?”
“Chỉ cần không làm phẫu thuật thì không có vấn đề gì.” Tưởng Chính Trì cọ cằm vào mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô, hứa với cô rằng: “Tô Tô, sau này ở bên ngoài ngoại trừ làm phẫu thuật phải tháo nhẫn ra thì những lúc khác anh sẽ luôn đeo nó.”
“Tại sao?” Cô nắm lấy một ngón tay anh, ngập ngừng hỏi: “Vì... để em yên tâm sao?”
Đeo nhẫn tượng trưng cho tình trạng “đã kết hôn” của anh.
Mặc dù họ chưa kết hôn, nhưng điều đó cũng không có gì khác biệt.
Tưởng Chính Trì cười cười, hôn lên vành tai xinh xắn của cô, giọng điệu dịu dàng đến mức có thể làm cho trái tim người ta tan chảy: “Cũng có thể coi như đang nhắc nhở anh rằng anh đã có gia đình, ở nhà có một người đang đợi anh.”
Bên ngoài gió lạnh vẫn gào thét, sương tuyết buốt giá.
Nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, năm tháng yên bình.
Không có quá khứ nào không thể nhìn lại, không có những chuyện cũ u ám, chỉ có những lời thì thầm nhẹ nhàng giữa những người yêu nhau, vành tai chạm vào tóc mai.
Nguyễn Nam Tô nằm trong lòng Tưởng Chính Trì, mở to mắt nhìn màn đêm êm dịu bên ngoài.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy người đàn ông bên cạnh còn dịu dàng hơn cả bóng đêm...
[Hoàn chính văn]
-
Ba chương còn lại là ngoại truyện của Chu Thần Diệp.
------oOo------